Min menu

Pages

Bà bán hàng rong cưu mang cô gái bụng to bị người yêu bỏ trong căn nhà xiêu vẹo. Cô âm thầm rời đi sau khi sinh con. Mười năm sau, số phận sắp đặt dưới gốc bàng cũ, bà thấy một...

Chương 1: Buổi chiều bão và gốc bàng

Cơn mưa bất chợt ào xuống, những giọt nước nặng trĩu đánh rào rào trên mái tôn cũ kỹ của khu chợ nhỏ, nơi những quầy hàng rong chen chúc nhau giữa hương mùi ẩm mốc và đất ướt. Bà Hồng, một người phụ nữ ngoài năm mươi với mái tóc bạc phơ và đôi mắt hiền lành, đang cố che tấm bạt bạt xung quanh gánh bánh mì nướng. Mưa tạt vào mặt, làm ướt đôi bàn tay đã chai sạn vì những ngày dài quẩn quanh trong gió mưa, nhưng bà vẫn kiên nhẫn nhặt từng chiếc bánh mì còn nóng hổi, bày ra khay.

Bất chợt, bà nhận ra dưới gốc cây bàng già bên vệ đường, một bóng người co ro, vai run lên theo nhịp mưa. Bà Hồng nhanh chóng dựng chiếc ghế nhỏ, xách ổ bánh mì nóng giòn chạy tới.

– “Chị ơi, vào đây trú tạm, mưa to quá,” bà Hồng nói với giọng ấm áp.

Người ngồi dưới gốc bàng cúi mặt, tóc dài ướt đẫm dính vào má. Cô gái trạc hai mươi, bụng to tròn hiện rõ qua chiếc áo sơ mi mỏng, run rẩy nói không thành tiếng.

– “Em… em… không có chỗ nào để đi… người yêu em bỏ em rồi… em… em không biết phải về đâu…” giọng cô nghẹn lại, những giọt nước mắt lẫn mưa rơi xuống khóe mi.

Bà Hồng không hỏi nhiều, bà chỉ đặt tay lên vai cô gái, kéo cô đứng dậy:

– “Đừng lo, bà dẫn về nhà. Chỗ bà tuy nhỏ, xiêu vẹo nhưng có mái che và chỗ ngủ. Thôi, về bà đi, đừng ướt nữa.”

Cô gái ngập ngừng, mắt vẫn đỏ hoe, nhưng trong ánh mắt lấp lánh chút hy vọng mỏng manh. Bà Hồng dắt cô qua con đường lầy lội, từng bước một, những giọt mưa hắt vào áo làm cô run lên. Bà Hồng nhường cô phần áo mưa cũ, nhưng lòng bà nặng trĩu, tự nhủ: “Mình chỉ giúp tạm thời thôi, nhưng ít ra người ta không còn phải ngồi ngoài mưa nữa.”

Ngôi nhà xiêu vẹo của bà Hồng nằm cuối con ngõ nhỏ, tường nứt nẻ, cửa gỗ ọp ẹp nhưng bên trong ấm áp, có bếp lửa đỏ và mùi hương của bánh mì nướng, trộn lẫn chút mùi trà gừng nồng ấm. Cô gái bước vào, mắt nhìn quanh, hơi e dè nhưng cũng thấy nhẹ lòng.

Bà Hồng đưa cho cô một bát cháo nóng, đặt lên bàn, và vừa múc vừa nói:

– “Ăn đi, no bụng thì mới nghĩ tiếp được. Nhà bà nhỏ, nhưng hai người cũng sống được.”

Cô gái vừa cầm bát vừa run rẩy, mắt nhìn bà Hồng với vẻ biết ơn. Cô khóc nấc nghẹn ngào, kể ra những ngày tháng đau khổ: bị gia đình từ chối, người yêu bỏ đi, không còn chỗ nào để dựa vào. Câu chuyện rối bời, lẫn mưa, lẫn cả nỗi tuyệt vọng.

Bà Hồng không chen ngang, chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng múc thêm cháo cho cô, thổi từng hơi ấm, để cô cảm thấy bớt lạnh. Trong lòng bà, một cảm giác quen thuộc len lỏi: thương xót nhưng cũng thôi thúc. Bà từng trải qua những tháng ngày nghèo khó, biết rõ cảm giác bơ vơ giữa đời, nên bà không thể ngoảnh mặt đi.

Ngày hôm sau, bà Hồng dậy sớm, gánh bánh mì ra chợ, nhưng vẫn để lại một góc nhỏ trong nhà, dọn chỗ ngủ cho cô gái. Cô gái chưa nói gì, chỉ lặng lẽ sắp xếp vài bộ quần áo, bày biện đồ đạc đơn giản, nhưng ánh mắt đã dịu đi, bớt sợ hãi.

Những ngày đầu, họ sống trong im lặng. Cô gái đi chợ thuê, phụ bà Hồng bán bánh mì, còn bà lo cơm nước và dọn dẹp. Sự kết hợp tưởng chừng ngẫu nhiên ấy lại tạo ra một nhịp sống đều đặn: sáng dậy nướng bánh, đi chợ, chiều bán hàng, tối về kể chuyện, pha trà, cùng nhau cười và khóc. Cô gái dần mở lòng, kể về gia đình, về người yêu cũ, về những ước mơ bị bỏ dở. Bà Hồng nghe, thi thoảng đặt tay lên vai cô, nhắc nhở nhẹ nhàng:

– “Cuộc đời chẳng bao giờ bằng phẳng cả, nhưng có bà đây, em không cô đơn.”

Những cử chỉ đơn giản ấy, trong mắt cô gái, như sợi dây vô hình nối hai con người xa lạ, giúp cô cảm thấy bình yên lần đầu sau nhiều tháng cô độc.

Khi cơn mưa bão qua đi, trời quang, nắng vàng hắt qua khung cửa, bà Hồng và cô gái ra gốc bàng – nơi hai người gặp nhau lần đầu – dọn dẹp những mảnh lá rụng. Cây bàng già vẫn đứng đó, che bóng mát, như chứng kiến sự thay đổi tinh tế của cuộc đời.

Cô gái ngồi xuống, tay ôm bụng, lặng lẽ nhìn lên tán lá xao động trong gió:

– “Em… không biết tương lai sẽ thế nào, bà ạ. Nhưng ở đây, em thấy bình yên…”

Bà Hồng mỉm cười, nắm tay cô:

– “Đúng rồi, bình yên không phải ở đâu xa, chỉ cần mình có nhau, vượt qua từng ngày là được.”

Những ngày sau, cô gái bắt đầu quen dần với công việc phụ bán hàng, học cách nướng bánh mì, tính toán tiền lẻ. Bà Hồng chỉ dẫn từng chút, nhưng không bao giờ thúc ép. Cô gái dần học được sự kiên nhẫn, và đôi lúc, nhìn bà Hồng bận rộn bên bếp, cô tự nhủ: “Mình sẽ không làm phiền bà quá nhiều. Mình phải mạnh mẽ, vì cả bà và con mình sau này.”

Một buổi chiều nọ, khi mưa lất phất rơi, cô gái kể cho bà Hồng nghe về những tháng ngày cô học được sự kiên nhẫn, về những lần đi chợ thuê, về những lúc lòng trống rỗng nhưng cố mỉm cười. Bà Hồng ngồi bên cạnh, mắt long lanh, nắm tay cô gái:

– “Em thấy không, dù có khó khăn, vẫn có ánh sáng len lỏi. Chỉ cần mình không bỏ cuộc, mọi thứ sẽ khác.”

Cô gái mỉm cười, lần đầu tiên trong nhiều tháng, thấy lòng nhẹ nhõm. Hai người, hai thế hệ, sống dựa vào nhau, không lời hứa nhưng thấu hiểu. Gió thổi qua cành bàng, lá xào xạc, như tiếng thì thầm: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Những ngày tiếp theo, cô gái bắt đầu cảm nhận được tình thương thực sự: không phải từ người thân ruột thịt, mà từ bà Hồng – một người xa lạ đã mở rộng vòng tay khi cô cô độc nhất. Những đêm dài, khi bà Hồng ngủ, cô gái nhìn gánh bánh mì cũ, nhìn ánh đèn vàng trên tường, tự nhủ: “Con mình sẽ lớn lên trong tình thương này, dù vất vả, nhưng đủ ấm áp.”

Thời gian trôi đi, cô gái mang thai nặng nề hơn, bước đi chậm rãi nhưng vẫn cười với bà Hồng mỗi sáng. Bà Hồng thì lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ: bát cháo ấm, chăn gối, thuốc men, như chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng mà cả hai đều hiểu nhưng không cần nói ra.

Một buổi sáng trời nắng nhẹ, cô gái bảo:

– “Bà ơi, em sợ lắm… sợ không đủ sức chăm con.”

Bà Hồng ôm lấy cô, xoa lưng:

– “Không sao đâu, có bà bên cạnh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Và thế là, dưới mái nhà xiêu vẹo ấy, giữa gánh bánh mì, mưa nắng, tiếng cười và khóc lẫn lộn, một chương mới của cuộc đời hai người đang dần hình thành. Cô gái không còn cô đơn, bà Hồng cũng tìm thấy niềm vui giản dị nhưng sâu sắc: chăm sóc, yêu thương và được tin cậy.

Chương 1 kết thúc ở đây, mở ra bước ngoặt quan trọng của câu chuyện: tình thương, sự sẻ chia, và những ngày tháng khó khăn nhưng đầy ấm áp trước khi đứa trẻ ra đời.

Chương 2: Những ngày dài sau khi sinh

Ngày sinh của cô gái đến vào một buổi sớm mưa phùn. Ngôi nhà xiêu vẹo nhỏ bé vang lên tiếng gió rít qua kẽ cửa, mưa lắc nhắc trên mái tôn, nhưng bên trong, bầu không khí lại ấm áp lạ thường. Bà Hồng ngồi bên giường, tay cầm chặt tay cô gái, đôi mắt lấp lánh lo lắng nhưng đầy quyết tâm.

Cơn đau từng cơn ập đến, nhưng cô gái vẫn cố mỉm cười, nhờ bà Hồng trấn an:

– “Bà… bà ở đây là được rồi…”

Bà Hồng nắm chặt tay cô, thầm thì:

– “Bình tĩnh đi, con sẽ khỏe. Chúng ta sẽ cùng vượt qua.”

Tiếng khóc đầu tiên vang lên, như một nhịp sống mới len lỏi vào ngôi nhà cũ kỹ ấy. Một bé trai, đỏ hỏn, chân tay co duỗi, khóc vang. Cô gái nhìn con, nước mắt rưng rưng, lặng lẽ đặt tay lên đầu con:

– “Con… con là của mẹ…”

Bà Hồng mỉm cười, mắt ươn ướt: “Đúng rồi, con khỏe mạnh là tốt rồi.”

Ngày tháng sau sinh, căn nhà nhỏ trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Bà Hồng chăm sóc cả hai: chuẩn bị sữa, giặt quần áo, lau người cho em bé, đồng thời dạy cô gái cách bế con, cách cho bú, cách chăm sóc từng chi tiết nhỏ mà nhiều người tưởng đơn giản.

Cô gái dần dần khỏe mạnh hơn, nhưng trong ánh mắt, vẫn lộ vẻ trăn trở:

– “Bà ơi… em sợ mình là gánh nặng cho bà. Bà còn phải bán bánh, lo cho bản thân, giờ còn lo cho con nữa…”

Bà Hồng cười hiền:

– “Ai cũng có lúc yếu đuối. Nhưng không sao cả. Chúng ta cùng nhau. Bà không cảm thấy gánh nặng đâu, em à. Mình cùng nhau mà sống, vậy là đủ.”

Câu nói ấy như liều thuốc tinh thần cho cô gái. Cô bắt đầu nhận ra rằng, trong thế giới này, tình thương không nhất thiết đến từ huyết thống, mà từ những hành động nhỏ, từ sự đồng hành và sẻ chia.

Những ngày đầu, cô gái còn bỡ ngỡ, nhiều lần lúng túng khi em bé khóc giữa đêm, nhưng bà Hồng luôn kiên nhẫn:

– “Bình tĩnh, đưa con về gần ngực, hít một hơi, rồi nhẹ nhàng ru. Con sẽ quen thôi.”

Rồi cũng như bao đêm dài, cả hai ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn em bé ngủ. Cô gái thì thầm:

– “Em không biết sẽ làm sao nếu không có bà.”

– “Bà cũng vậy, nếu không có em và cháu, chắc bà cũng thấy trống trải,” bà Hồng đáp, mắt nhìn thẳng vào ánh đèn vàng, lòng ấm áp.

Ngày qua ngày, bé trai lớn lên từng chút, những bước đi chập chững, những tiếng bi bô đầu tiên, khiến ngôi nhà xiêu vẹo tràn ngập tiếng cười. Cô gái dần mạnh mẽ hơn, chăm con khéo hơn, còn bà Hồng thì thấy hạnh phúc giản dị nhưng sâu sắc: nhìn hai mẹ con, bà biết mình đã góp phần viết nên một câu chuyện sống còn.

Thế nhưng, trong lòng cô gái vẫn tồn tại nỗi lo lắng. Cô sợ mình sẽ trở thành gánh nặng dài lâu, sợ bà Hồng phải vất vả vì mình và con. Ban ngày, cô vẫn giúp bán bánh, đêm đến chăm con, nhưng không đêm nào cô không trăn trở: “Mình có nên rời đi để bà Hồng đỡ vất vả không? Con sẽ không có mẹ bên cạnh, nhưng ít ra bà Hồng có thể thở dài một cách dễ dàng hơn.”

Một buổi sáng, khi sương mù còn phủ khắp con ngõ, cô gái thu dọn đồ đạc nhỏ gọn. Cô đặt tay lên trán em bé đang ngủ say, nước mắt rưng rưng:

– “Con… mẹ phải đi một lúc thôi. Mẹ… mẹ sẽ trở lại khi mọi thứ ổn.”

Nhưng bà Hồng chỉ lặng lẽ gật đầu, không cản, cũng không hỏi:

– “Mẹ hiểu, nhưng đừng đi quá xa. Khi nào cần, cứ trở về, bà vẫn ở đây.”

Cô gái rời đi âm thầm, để lại đứa trẻ trong vòng tay bà Hồng. Ngôi nhà nhỏ lại trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua gốc bàng bên ngoài, như nhắc nhở sự vắng mặt của mẹ.

Bà Hồng chăm sóc bé trai với tất cả sự kiên nhẫn và tình thương. Mỗi ngày trôi qua, bà kể cho bé nghe về mẹ, về những ngày bão mưa, về gốc bàng – nơi mà mẹ bé đã từng khóc và được che chở. Bé trai lớn lên trong tình thương của bà Hồng, học cách mỉm cười, học cách mạnh mẽ, học cách trân trọng những điều giản dị nhất.

Nhiều năm trôi qua, cô gái hiếm khi quay lại, nhưng bà Hồng luôn kể cho bé nghe về mẹ. Bé trai lắng nghe, ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ:

– “Bà ngoại ơi, mẹ con đâu rồi?”

Bà Hồng chỉ mỉm cười, xoa đầu bé:

– “Mẹ con cũng phải lo cho mình, nhưng sẽ luôn nghĩ về con. Và một ngày nào đó, mẹ con sẽ quay lại.”

Thời gian trôi, bé trai lớn lên, biết cách tự lập, biết cách chăm sóc bản thân, nhưng luôn mang trong lòng hình ảnh người mẹ xa vắng. Bà Hồng nhìn con, đôi mắt già nua nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương:

– “Con sẽ làm được, như mẹ con từng mạnh mẽ.”

Những ngày dài ấy, ngôi nhà xiêu vẹo vẫn đứng vững, gánh bánh mì vẫn được bán, nhưng bầu không khí lại chứa đựng nỗi nhớ và hy vọng. Bà Hồng trở thành cả cha lẫn mẹ, vừa chăm sóc đứa trẻ, vừa giữ trong lòng hình ảnh cô gái – người mẹ đã từng bước đi cùng họ trong những ngày đầu khó khăn.

Bé trai lớn lên, những ký ức về tuổi thơ gắn liền với bà Hồng, với gốc bàng, với mùi bánh mì nướng trong mưa. Mỗi khi nhìn lên cành bàng già, cậu nhóc tự hỏi về mẹ mình, về những ngày tháng xa xôi mà bà Hồng luôn kể. Và trong tim cậu, tình thương và lòng biết ơn dành cho bà Hồng chưa từng phai nhạt.

Mặc dù cô gái đã rời đi, nhưng câu chuyện về tình thương, về sự sẻ chia và về gốc bàng già vẫn tồn tại, như nhịp sống không bao giờ ngừng. Bà Hồng biết rằng, một ngày nào đó, câu chuyện này sẽ trở lại theo một cách bất ngờ, khi đứa trẻ mà bà đang nuôi dạy, sẽ tự mình viết nên một chương mới của cuộc đời.

Và thế là, những ngày tháng sau sinh, mặc dù khó khăn, cô gái rời đi, nhưng tình thương không rời. Bà Hồng và bé trai tiếp tục sống, nuôi dưỡng nhau, cùng với những kỷ niệm về mẹ – người đã đi xa nhưng vẫn hiện diện trong trái tim họ.

Chương 2 kết thúc, mở ra bước ngoặt 10 năm sau – khi quá khứ và hiện tại sẽ gặp nhau dưới gốc bàng, với những bất ngờ không ngờ tới.

Chương 3: Gốc bàng và câu chuyện trở lại


Mười năm trôi qua. Ngôi nhà xiêu vẹo của bà Hồng vẫn đứng đó, nhưng những vết nứt trên tường đã phủ thêm lớp rêu xanh, mái tôn bạc phếch mòn theo thời gian. Gốc bàng già bên vệ đường vẫn vươn cành lá ra phố, nhưng giờ đây thân cây to hơn, bóng mát rộng hơn. Mỗi lá rơi đều dường như nhắc về những ngày xưa, về một cô gái trẻ, về một bé trai đỏ hỏn trong vòng tay bà Hồng.

Một buổi chiều, bầu trời đầy mây xám, gió hiu hiu thổi, con phố vốn yên ắng bỗng trở nên nhộn nhịp lạ thường. Tiếng máy quay, tiếng hướng dẫn, và tiếng người lăng xăng chuẩn bị hiện trường vang lên khắp nơi. Một đoàn làm phim đang dựng cảnh quay, ánh đèn chiếu sáng lên những mái nhà cũ kỹ, phản chiếu màu vàng nhạt giữa tường xiêu vẹo.

Bà Hồng, đang quét lá quanh gốc bàng, giật mình nhìn đoàn người đông đúc. Bà chưa từng thấy cảnh tượng này trước đây. Một chàng trai trẻ, khoảng ngoài hai mươi, tóc cắt gọn, ăn mặc lịch sự nhưng giản dị, chạy đến gần bà. Bà sững người khi cậu nhóc này – giờ đã trưởng thành – ôm chầm lấy bà, ánh mắt sáng lên niềm vui và xúc động:

– “Bà… bà còn nhớ con không?”

Bà Hồng trợn tròn mắt, rồi nhận ra ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của đứa trẻ năm xưa. Tim bà như nhảy lên, vừa vui mừng vừa rưng rưng:

– “Con… con là…? Sao… sao giờ con ở đây?”

– “Con là thằng bé bà từng chăm sóc… con đã lớn rồi. Bây giờ con quay trở lại để làm bộ phim về câu chuyện của bà và mẹ con.”

Bà Hồng há hốc mồm, không nói nổi lời nào, chỉ nắm chặt tay cậu. Những ký ức mười năm trước ùa về: ngày mưa bão, cô gái bụng to, những đêm dài chăm sóc con, những ngày tháng nuôi nấng, hy sinh âm thầm.

Cùng lúc, từ phía sau đoàn phim, một cô gái bước ra. Ánh mắt hiền dịu, nhưng mang vẻ trưởng thành và tự tin. Khi cô gái nhìn thấy bà Hồng, đôi mắt lấp lánh niềm xúc động:

– “Bà ngoại…” – giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp.

Bà Hồng sững người, rồi như vỡ òa:

– “Là… là con… sao con…?”

Cô gái mỉm cười, bước tới ôm bà Hồng:

– “Bà… bà ngoại… chính là bà. Con đã trở lại, và mẹ con cũng muốn câu chuyện này được kể ra, để mọi người biết… tình thương không bao giờ mất đi.”

Chàng trai – giờ là đạo diễn – quay lại, ánh mắt rực sáng:

– “Bà ơi, con sẽ dựng lại mọi thứ, từ nơi này, từ gốc bàng, từ tất cả những gì bà và mẹ con đã trải qua. Con muốn mọi người nhìn thấy cuộc sống, tình thương và sự hy sinh của bà.”

Bà Hồng nhìn cô gái, nhìn con trai, lòng dâng lên niềm hạnh phúc xen lẫn xúc động. Mười năm trước, cô gái rời đi để không làm gánh nặng, để lại bé trai trong tay bà. Giờ đây, cô gái đã trở lại, cùng con trai trưởng thành, để viết nên câu chuyện mà bà Hồng từng âm thầm gìn giữ trong tim.

Đoàn phim bắt đầu quay. Ánh đèn chiếu lên gốc bàng già, nơi bà Hồng và cô gái từng trú mưa. Mọi chi tiết được tái hiện cẩn thận: mái nhà xiêu vẹo, gánh bánh mì, bát cháo ấm, những cử chỉ quan tâm, những ánh mắt tràn đầy tình thương. Bà Hồng thỉnh thoảng nhìn vào cảnh quay, đôi mắt long lanh, như thấy lại chính mình trong những ngày tháng đã qua.

Cô gái đứng bên cạnh bà, thỉnh thoảng nắm tay bà Hồng, thì thầm:

– “Bà… con biết bà từng lo lắng rất nhiều, nhưng tất cả đã ổn. Chúng ta cùng nhau sống, cùng nhau kể câu chuyện này.”

Đạo diễn – con trai – ra hiệu cho mọi người tạm dừng. Cậu tiến đến gần bà Hồng, nắm tay bà:

– “Bà… cảm ơn bà. Nếu không có bà, con sẽ không biết thế nào là tình thương, là sự hy sinh, là sự kiên nhẫn. Con muốn cả thế giới biết điều đó.”

Bà Hồng cười, giọt nước mắt lăn dài:

– “Không… không ai làm gì một mình cả. Chỉ cần còn tình thương, còn hy vọng, mọi chuyện sẽ vượt qua. Bà tự hào về cả hai con.”

Khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, ánh nắng vàng hắt qua tán bàng, chiếu lên khuôn mặt bà Hồng, cô gái và chàng trai. Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng gió rì rào trong lá bàng và tiếng cười nho nhỏ của những người chứng kiến. Một khoảnh khắc đẹp đến nao lòng, nơi quá khứ và hiện tại gặp nhau, nơi tình thương được hồi sinh qua chính câu chuyện của cuộc đời.

Câu chuyện của bà Hồng, của cô gái, và của đứa trẻ năm xưa – giờ đã trở thành đạo diễn trẻ – được lan tỏa. Không chỉ là câu chuyện về một đứa trẻ được nuôi dưỡng, về một cô gái từng cô độc, về một bà già tốt bụng, mà còn là minh chứng cho sức mạnh của tình thương và sự sẻ chia. Những ngày tháng khó khăn, những giọt mưa, những bát cháo ấm, những đêm dài chăm con – tất cả đều trở thành những ký ức quý giá, được kể lại và ghi nhớ mãi mãi.

Bà Hồng đứng dưới gốc bàng, tay ôm cô gái, mắt nhìn con trai – giờ đã là đạo diễn – và thầm thì:

– “Mọi chuyện đã ổn rồi. Mười năm qua, tình thương vẫn còn, vẫn bền bỉ…”

Cô gái mỉm cười, đặt tay lên vai bà Hồng:

– “Bà ngoại… chính nhờ bà, con mới có hôm nay. Và mẹ con, con và mọi người sẽ luôn nhớ điều đó.”

Đạo diễn trẻ nhìn hai người, ánh mắt rạng rỡ:

– “Câu chuyện của chúng ta không chỉ là ký ức. Nó sẽ sống mãi, qua bộ phim này, để ai cũng thấy được sức mạnh của tình thương, sự kiên nhẫn và lòng dũng cảm.”

Ánh nắng cuối chiều chiếu xuống gốc bàng già, những tán lá xào xạc trong gió, như vỗ về câu chuyện vừa được hồi sinh. Bà Hồng, cô gái và chàng trai đứng bên nhau, nhìn đoàn phim, nhìn ngôi nhà xiêu vẹo – nơi từng ghi dấu biết bao kỷ niệm. Trong lòng họ, một cảm giác ấm áp, hạnh phúc và trọn vẹn lan tỏa.

Và thế là, sau mười năm, câu chuyện về buổi chiều bão, gốc bàng già, cô gái bụng mang dạ chửa, đứa trẻ đỏ hỏn và bà Hồng tốt bụng – tất cả đã hội tụ trở lại. Không còn khoảng cách, không còn lặng im, chỉ còn tình thương trọn vẹn, được kể lại qua lời kể, qua ánh mắt, qua bộ phim của chính đứa trẻ năm xưa.

Chương 3 kết thúc, cũng là kết thúc toàn bộ câu chuyện: một vòng tròn đầy đủ của tình thương, sự trở lại và sức mạnh của những ký ức được gìn giữ qua thời gian.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.