Min menu

Pages

Ngày đón chồng trở về sau 10 năm, vợ nhận cú sốc khi chồng đi cùng cô gái trẻ đẹp và tuyên bố có người mới. Cô nhân tình thì thầm câu khiến người vợ đau điếng. 10 ngày sau, người vợ nghe tin động trời.

 Chương 1: Ngày trở về

Buổi sáng hôm đó, sân bay Nội Bài đông nghịt người. Những chuyến bay từ nước ngoài hạ cánh, hành khách nhao nhao ra đón người thân. Mai đứng nép ở một góc, tay cầm bó hoa nhỏ, tim đập rộn ràng. Mười năm – một thập kỷ dài đằng đẵng, cô đã chờ đợi từng ngày, từng tháng để được nhìn thấy chồng trở về. Hơn ai hết, Mai tự nhủ: “Anh ấy trở về rồi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Mọi chuyện sẽ trở lại như xưa.”

Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Hình ảnh Minh – chồng cô – trong bộ quần áo giản dị, nụ cười hiền từ thường trực trên môi – hiện lên trong tâm trí. Cô tưởng tượng cảnh anh bước ra khỏi cửa máy bay, chạy lại ôm cô thật chặt, xua tan bao tháng ngày xa cách.

Nhưng sự thật chưa bao giờ chuẩn bị sẵn sàng cho cô.

Khi cánh cửa tự động mở, cô nhìn thấy Minh – đúng là Minh, nhưng không một mình. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, tóc dài đen mượt, mắt sáng, khuôn mặt xinh xắn, nụ cười đắc thắng. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, thoải mái như thể cả mười năm qua không hề tồn tại trong ký ức Mai.

“Không thể nào…” Mai lẩm bẩm, tim đập loạn xạ. Cô cảm giác như đất dưới chân mình sụp xuống.

Minh nhận ra Mai, giây phút đó có vẻ chần chừ, nhưng rồi anh bước đến trước mặt cô, nở một nụ cười gượng.

“Mai… anh… anh có chuyện phải nói,” Minh bắt đầu, nhưng giọng anh lạnh lùng lạ thường.

“Chuyện gì? Anh… anh đi đâu suốt mười năm qua mà lại đi với cô ấy?” Mai bật lên, giọng run rẩy, nước mắt rưng rưng.

Minh nhìn cô, đôi mắt không chút hối lỗi: “Mai, anh… ở bên đó, anh đã gặp người khác. Anh không còn tình cảm với chị nữa.”

Cú sốc ấy khiến Mai đứng chết lặng. Cô muốn hét lên, muốn đấm vào anh, muốn tất cả biến mất. Nhưng cô không kịp làm gì, thì cô gái đi bên cạnh Minh lại nhẹ nhàng, giọng thì thầm vào tai cô, đầy mỉa mai:

“Tôi mượn chồng chị thêm mười ngày nữa rồi tôi trả,” ả ta nói, nụ cười đắc thắng như muốn khắc vào tim Mai.

Mai lùi lại, nước mắt trào ra, tim như bị bóp nghẹt. Cảnh tượng trước mắt cô hoàn toàn không giống những gì cô tưởng tượng mười năm qua. Người chồng cô tin tưởng, người cô yêu thương, bỗng chốc trở thành một kẻ xa lạ, đứng bên cô gái khác với ánh mắt dửng dưng.

Cô không còn biết phải làm gì. Mười ngày nữa? Mai cảm thấy như mình bị giam trong một cơn ác mộng. Cô chỉ biết nhìn Minh và ả gái kia bước đi, lòng đầy nỗi hận, nỗi đau và sự hụt hẫng không lời nào tả nổi.

Chương 2: Mười ngày địa ngục

Mười ngày trôi qua chậm như một mùa đông không hồi kết. Mai cố gắng sống bình thường, nhưng hình ảnh Minh và cô nhân tình luôn ám ảnh. Mỗi lần nghe điện thoại của Minh vang lên, cô đều run lên.

Minh về nhà, nhưng không phải vì Mai. Anh ta cùng cô nhân tình lượn quanh thành phố, cười đùa, như thể những ngày xa cách mười năm đã khiến họ càng thêm gắn bó. Trong khi đó, Mai phải đối mặt với thực tại đau đớn: căn nhà mà cô và Minh từng chung sống giờ chỉ còn là nơi ký ức cũ kỹ.

Cô nhân tình, tên Lan, tận dụng mọi cơ hội để khoe khoang sự quyền lực của mình. “Anh ấy là của tôi bây giờ. Mười ngày thôi, Mai à, hãy xem anh ấy phục vụ tôi thế nào,” Lan thì thầm, ánh mắt ngập tràn sự tự mãn.

Mai chẳng còn cách nào khác ngoài việc im lặng, quan sát và âm thầm tìm cách bảo vệ những gì còn lại. Mỗi đêm, cô trằn trọc, nghĩ đến cách giữ căn nhà, giữ công việc của mình và tránh xa Minh cùng Lan khỏi cuộc sống.

Nhưng Lan không hề ngần ngại. Một buổi chiều, cô ta tìm đến nhà Mai, giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy mưu mô:

“Mai, chị nên vui vì anh ấy hạnh phúc. Mười ngày nữa thôi, tôi sẽ trả lại tất cả. Nhưng bây giờ… anh ấy cần tôi.”

Mai lặng lẽ cười nhạt, tự nhủ: “Cô ấy không hề có ý tốt. Mọi chuyện sẽ phải trả giá.”

Lan rời đi, để lại một nụ cười đầy đe dọa. Mai cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập. Nhưng cô không biết rằng, mười ngày tưởng chừng là địa ngục này sẽ còn tồi tệ hơn những gì cô từng tưởng.

Minh, trong cơn say mê với Lan, không nhận ra rằng anh đang đánh đổi tất cả. Lan dụ anh đầu tư vào những dự án tiền ảo, hứa hẹn lợi nhuận khổng lồ, hứa hẹn sự giàu có chỉ trong vài ngày. Minh mù quáng tin tưởng, bỏ qua mọi lời cảnh báo, mọi kế hoạch đã được Mai và bạn bè nhắc nhở.

Mai nhìn từ xa, đau đến nghẹn ngào. Cô biết rằng tất cả sẽ sụp đổ, nhưng cô chỉ biết bất lực. Căn nhà, tài sản, niềm tin… mọi thứ đang rơi vào tay Lan và Minh – người mà cô từng hết lòng yêu thương.

Chương 3: Sự sụp đổ và giải thoát

Ngày thứ mười đến. Mai nhận được điện thoại từ hàng xóm, giọng run run:

“Mai ơi… căn nhà… anh Minh… bị lừa hết rồi… bán hết để đầu tư tiền ảo… mất trắng… Lan đã bỏ đi…”

Nghe xong, Mai như chết lặng. Tim cô như vỡ ra từng mảnh. Mười năm chờ đợi, mười ngày đau đớn, cuối cùng là sự sụp đổ hoàn toàn. Minh – người chồng cô từng yêu thương, từng mong đợi bao nhiêu năm – bây giờ trơ trọi, trắng tay. Lan, kẻ đã từng đắc thắng, giờ đã biến mất khỏi cuộc sống của họ.

Mai không biết phải làm gì trước nỗi đau tột cùng. Cô nhìn căn nhà trống rỗng, ký ức về mười năm qua như chập chờn trước mắt. Nhưng trong nỗi đau ấy, một điều kỳ lạ xảy ra: cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, cô đã thoát khỏi vòng xoáy tình yêu lừa dối, thoát khỏi sự chi phối của Lan, và dù mất mát, cô vẫn còn bản thân mình.

Minh trở về, lúng túng, đôi mắt hoang mang. Anh ta tìm Mai, giọng run run:

“Mai… em… em tha lỗi cho anh… Anh không biết làm gì bây giờ…”

Mai nhìn anh, nước mắt trào ra nhưng không còn là nước mắt của đau khổ nữa. Cô hít sâu, giọng trầm nhưng cứng rắn:

“Anh đã chọn Lan, rồi bị Lan lừa. Mọi thứ là kết quả của chính anh. Còn em… em sẽ sống tiếp, mà không cần anh.”

Minh cúi đầu, biết rằng không còn gì để níu kéo. Mai quay lưng, bước đi giữa ánh nắng chiều, cảm nhận gió thổi qua mái tóc, như thổi đi tất cả nỗi đau.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Mai biết rằng mười năm chờ đợi, mười ngày địa ngục đã dạy cô bài học về lòng tin, sự dũng cảm và sức mạnh của bản thân. Cô sẽ lại đứng lên, tự lo cho mình và cho tương lai. Và dù Minh đã mất tất cả, Mai vẫn còn mọi thứ quan trọng nhất – tự do và lòng kiêu hãnh.

Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Mai đứng trên ban công, nhìn thành phố phía xa, ánh mắt kiên định và nụ cười nhẹ trên môi. Mười năm chờ đợi, mười ngày địa ngục, và giờ đây – tự do thật sự.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.