Min menu

Pages

Đám cưới có người phụ nữ lạ đến giúp tôi sửa váy, mẹ chồng nhìn thấy mặt tái mét, thân phận cô ta còn làm tôi sốc hơn

Chương 1: Ngày cưới và sự xuất hiện bất ngờ


Ngày cưới của tôi lẽ ra phải là khoảnh khắc trọn vẹn và ngập tràn hạnh phúc. Sáng hôm ấy, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ phòng khách sạn khiến tấm rèm mỏng như phủ một lớp vàng nhạt trên chiếc váy cưới trắng tinh. Tôi đứng trước gương, tay run run kéo lại lớp ren cuối cùng, cố giữ nụ cười tự nhiên nhưng trong lòng lại dấy lên một chút hồi hộp khó tả.

Từng chi tiết trong phòng đều toát lên sự hoàn hảo mà tôi và anh đã cùng nhau chuẩn bị: hoa hồng đỏ tươi trên bàn, nhạc nhẹ du dương vang từ loa, và những chiếc ghế trắng xếp ngay ngắn cho quan khách. Thế nhưng, trong giây phút tưởng như hoàn hảo ấy, một sự cố nhỏ nhưng đủ làm tôi bối rối: cúc váy cưới bất ngờ bung ra.

“Ôi trời…” tôi thầm kêu lên, tay luống cuống cố cài lại. Nhưng những cúc nhỏ li ti cứ rơi ra như có ý trêu ngươi. Giờ lễ sắp bắt đầu, mà tôi thì chỉ có một mình trong phòng. Sự lúng túng khiến tim đập nhanh hơn, tôi hầu như không biết phải làm sao.

Đột nhiên, một giọng nói ấm áp vang lên:
“Chị cần giúp không?”

Tôi quay lại và thấy một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi, gương mặt hiền hậu, nụ cười dịu dàng nhưng không kém phần tự tin. Ban đầu tôi hơi lưỡng lự, không quen biết ai ở đây ngoài anh, nhưng hoàn cảnh lúc ấy chỉ có hai chúng tôi. Tôi đành gật đầu.

Cô ấy tiến lại gần, cẩn thận cài từng cúc váy cho tôi. “Đừng lo, chuyện nhỏ thôi mà. Cưới là ngày vui, không nên để mấy thứ này làm hỏng tâm trạng,” cô nói, giọng dịu dàng như lời trấn an.

Tôi cảm thấy một sự ấm áp lạ thường lan tỏa trong lòng. Khi ấy, tôi không để ý gì nhiều, chỉ biết thầm cảm ơn cô ấy. “Chị họ chú rể từ xa về, tiện thể giúp em một chút,” cô giới thiệu, vẻ mặt thân thiện. Tôi mỉm cười gật đầu, trong lòng cảm giác như đã quen cô ấy từ lâu.

Khoảnh khắc ấy, tôi không thể ngờ rằng nụ cười dịu dàng, cách nói chuyện nhẹ nhàng ấy sẽ trở thành một ký ức khó quên và khiến mọi thứ trong ngày cưới trở nên khác lạ.

Khi lễ bắt đầu, mọi người lần lượt bước vào sảnh khách sạn, ánh mắt dồn về phía tôi và chú rể. Tôi vừa mỉm cười, vừa cố giữ bình tĩnh. Nhưng ngay khi mẹ chồng tôi nhìn thấy người phụ nữ ấy, nụ cười bỗng tắt lịm, khuôn mặt tái mét. Em gái của anh cũng né tránh, lảng đi chỗ khác, tạo khoảng cách rõ rệt.

Người phụ nữ ấy không ở lại ăn cỗ, chỉ lặng lẽ đặt vào tay tôi chiếc nhẫn 2 chỉ, mỉm cười nhẹ nhàng chúc phúc, rồi rút lui mà không nói thêm lời nào. Tôi thoáng bối rối, không hiểu tại sao mọi người lại hành xử như vậy. Trong lòng vừa thắc mắc vừa lo lắng, tôi quay sang anh thì thấy anh chỉ mỉm cười an ủi: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn.”

Buổi lễ tiếp tục trôi qua trong không khí trang nghiêm nhưng có phần nặng nề. Mọi người cười nói, chúc mừng, nhưng trong lòng tôi vẫn băn khoăn về người phụ nữ lạ ấy. Sự lịch thiệp của cô ấy và cách mọi người phản ứng với cô ấy khiến tôi cảm giác như đang đứng giữa một câu chuyện chưa kịp kể.

Tối hôm đó, về đến nhà, mẹ chồng gọi tôi ra một góc phòng, ánh mắt bà vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. Bà nhẹ nhàng dò hỏi xem tôi có biết gì về người phụ nữ hôm nay không. Tôi lắc đầu, vẫn chưa hiểu hết những chi tiết lạ lùng vừa xảy ra.

Bà hít một hơi dài, rồi kể ra sự thật: Người phụ nữ vừa giúp tôi váy cưới chính là vợ cũ của chồng tôi. Họ từng đi du học cùng nhau, thậm chí tổ chức đám cưới ở nước ngoài, nhưng khi trở về nước, cô ấy chủ động chia tay. Họ không còn ràng buộc pháp lý, nhưng bà vẫn biết cô ấy từng làm con trai bà tổn thương rất nhiều, cả về tình cảm lẫn tinh thần. Vì vậy, bà không muốn nhìn mặt, nhưng cũng âm thầm quan sát để bảo vệ tôi và đảm bảo lễ cưới diễn ra trọn vẹn.

Tôi lặng người, tim đập dồn dập. Những hành động nhẹ nhàng, lịch sự của cô ấy hôm nay bỗng trở nên đầy ý nghĩa. Tôi nhận ra rằng quá khứ vẫn hiện diện, nhưng theo cách rất tinh tế và không làm tổn thương hiện tại.

Chồng tôi đến bên, nắm tay tôi trấn an:
“Chuyện không như em nghĩ đâu, mẹ cũng không biết toàn bộ. Cô ấy thuộc LGBT, hồi đó bố cô ấy bệnh nặng, nên muốn nhìn con gái ổn định anh mới giúp cô ấy đóng vai chú rể. Gia đình cô ấy rất khó chấp nhận điều này. Cô ấy về nước để gánh vác việc kinh doanh của mẹ, nếu để đối tác biết sẽ bất lợi nên chuyện này không ai biết. Anh sẽ dẫn em đi gặp cô ấy và cả bạn gái của cô ấy sau này.”

Nghe xong, tôi vừa mừng vừa thương. Tôi hiểu rằng mình may mắn vì được sống thật với chính mình, được ở bên người mình yêu thương, và cũng may mắn vì những bí mật quá khứ không phá vỡ hạnh phúc hiện tại.

Chương 2: Bóng dáng của quá khứ


Ngày hôm sau, sau đám cưới, căn nhà nhỏ của chúng tôi vẫn tràn ngập mùi hoa cưới và hơi ấm của những lời chúc phúc. Nhưng trong lòng tôi vẫn không thôi băn khoăn về người phụ nữ lạ hôm qua – vợ cũ của chồng tôi. Cô ấy xuất hiện chỉ vài phút, nhưng từng cử chỉ, từng nụ cười dịu dàng như in sâu vào trí nhớ.

Chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự thấu hiểu. Anh dường như đọc được mọi lo lắng trong lòng tôi. “Em đừng nghĩ nhiều nữa, hôm nay là ngày của chúng ta,” anh nói, giọng trầm ấm. Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác vừa tò mò vừa lo sợ.

Không khí trong gia đình chồng tôi những ngày đầu tiên sau đám cưới cũng lạ lùng. Mẹ chồng tôi vẫn quan sát tôi một cách kín đáo, đôi khi chỉ là một cái nhíu mày hay một cái nhìn thoáng qua, khiến tôi vừa cảm thấy an toàn vừa căng thẳng. Em gái chồng vẫn tránh né tôi và chủ đề hôm qua, như thể có điều gì không thể nói ra.

Một buổi chiều, tôi quyết định hỏi chồng về quá khứ của cô ấy, về mối quan hệ giữa anh và người phụ nữ lạ hôm qua. Anh chỉ mỉm cười, vẻ mặt pha chút nghiêm trọng nhưng bình thản:
“Cô ấy… không như em tưởng. Hồi đó, bố cô ấy bệnh nặng, nên anh đã giúp cô ấy thực hiện đám cưới giả với một vài lý do gia đình để ổn định tinh thần. Nhưng mọi chuyện đều chỉ là hình thức, không ràng buộc pháp lý. Sau khi trở về nước, cô ấy chọn con đường của riêng mình, và anh cũng tôn trọng quyết định đó.”

Nghe anh nói, tôi cảm thấy một luồng cảm xúc hỗn độn: vừa bất ngờ, vừa nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút bối rối. Câu chuyện quá phức tạp, nhưng chính điều đó lại khiến tôi nhận ra rằng tình yêu và lòng tin không chỉ dựa vào quá khứ mà còn dựa vào cách mỗi người đối diện với hiện tại.

Hôm sau, công việc bận rộn của tôi và chồng trở lại guồng quay thường nhật. Nhưng một buổi chiều, khi đang chuẩn bị tài liệu trong phòng làm việc, điện thoại của tôi rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:

“Chị có khỏe không? Hôm qua cảm ơn chị đã giúp.”

Tôi giật mình, nhắn lại với chút dè dặt: “Chị… à, chị có cần giúp gì không?”

Một hồi sau, tin nhắn trả lời:
“Không, chỉ muốn nói lời cảm ơn. Hy vọng chị và anh ấy sẽ hạnh phúc.”

Tôi nhìn màn hình điện thoại, lòng như lẫn lộn nhiều cảm xúc. Người phụ nữ ấy – dù là quá khứ – lại thể hiện sự tinh tế, nhẹ nhàng mà không hề phá vỡ hiện tại của tôi. Tôi cảm nhận được sự tôn trọng và chân thành trong từng lời nhắn, và điều đó khiến tôi vừa nhẹ nhõm, vừa tò mò về cuộc sống hiện tại của cô ấy.

Những ngày sau đó, tôi không tránh né suy nghĩ về cô ấy nữa. Tôi tò mò, muốn hiểu hơn về con người ấy, về những gì đã xảy ra và vì sao mọi chuyện phải diễn ra theo cách phức tạp như vậy. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, việc tìm hiểu phải thật khéo léo để không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại.

Một buổi tối, khi ngồi cùng chồng trong phòng khách, tôi nhẹ nhàng hỏi:
“Anh có thể dẫn em gặp cô ấy một lần được không? Chỉ muốn hiểu rõ hơn thôi.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt trầm tư. Sau một hồi, anh gật đầu:
“Được, nhưng phải đúng thời điểm. Em sẽ hiểu rằng mọi chuyện không phải như vẻ ngoài em thấy.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, như thể vừa tháo gỡ được một nút thắt trong lòng. Nhưng đồng thời, tôi cũng chuẩn bị tinh thần để đối diện với những bất ngờ tiếp theo. Quá khứ đôi khi đến bất ngờ, và cách chúng ta đối mặt với nó mới là điều quan trọng.

Trong vài tuần sau, tôi bắt đầu quan sát mọi thứ một cách tinh tế hơn: cách mẹ chồng nhìn, cách em gái chồng hành xử, và cả những khoảng lặng khi nhắc về cô ấy. Mọi thứ dường như đã được sắp đặt khéo léo, như một vở kịch mà tôi chỉ vừa là khán giả, nhưng cũng là người tham gia.

Một chiều, chồng tôi đưa tôi đến một quán cà phê yên tĩnh, nơi anh nói sẽ gặp người phụ nữ ấy. Tim tôi đập nhanh, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Khi cô ấy xuất hiện, tôi nhận ra rằng nụ cười dịu dàng hôm cưới vẫn còn nguyên, nhưng ánh mắt chứa đựng một sự trầm lắng, dường như mang theo những câu chuyện chưa kể.

“Chào chị,” cô ấy mỉm cười, giọng trầm và ấm áp.
“Tôi… em là người hôm qua,” tôi đáp, hơi lúng túng.

Khoảnh khắc đó, cả ba chúng tôi ngồi đối diện nhau, im lặng một lúc, như thể cả không gian đều lắng xuống. Tôi nhận ra rằng, cuộc gặp gỡ này không chỉ là để biết quá khứ, mà còn là để hiểu rằng hạnh phúc hiện tại của tôi và anh là điều quan trọng, nhưng sự tinh tế, lịch sự và tôn trọng quá khứ cũng góp phần giữ cho nó bền vững.

Chương 2 khép lại với hình ảnh ba người, mỗi người một tâm trạng, nhưng tất cả đều giữ trong lòng sự tôn trọng và thiện cảm. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, quá khứ không phải là cái bóng đe dọa, mà là một phần giúp tôi trân trọng hơn hiện tại.


Chương 3: Hiểu lầm được tháo gỡ và bình yên


Ngày gặp mặt đã được sắp xếp một cách kín đáo. Chồng tôi chọn một quán cà phê yên tĩnh, nơi ánh sáng dịu dàng và không gian đủ riêng tư để chúng tôi có thể trò chuyện thoải mái. Khi cô ấy xuất hiện, tôi vẫn còn thấy bỡ ngỡ, nhưng ánh mắt hiền hòa và nụ cười dịu dàng hôm cưới lại hiện lên, khiến lòng tôi mềm nhũn.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, khoảng cách vừa đủ để thoải mái, vừa đủ để tôn trọng. Không khí ban đầu hơi ngượng ngùng, nhưng cô ấy nhanh chóng phá vỡ sự im lặng bằng giọng nói trầm ấm:

“Chị… hôm qua cảm ơn chị rất nhiều. Nếu không có chị, chắc em sẽ lúng túng với bộ váy cưới.”

Tôi mỉm cười, cảm giác trong lòng dịu lại. “Thật ra chị cũng hơi lo, nhưng may mà mọi chuyện ổn. Em không sao chứ?”

Cô ấy lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn: “Mọi chuyện đã qua lâu rồi, giờ em chỉ muốn nhìn mọi người hạnh phúc. Em… không có ý làm phiền ai cả.”

Chồng tôi xen vào, nắm tay tôi trấn an: “Thấy chưa, quá khứ đôi khi chỉ là một câu chuyện, nhưng cách chúng ta đối diện mới là quan trọng.”

Tôi nhìn cô ấy kỹ hơn, nhận ra ánh mắt ấy chứa đựng nhiều nỗi niềm. Hóa ra mọi hiểu lầm trong lòng tôi chỉ là do chưa biết hết câu chuyện. Cô ấy là người đã trải qua nhiều áp lực từ gia đình, từ xã hội, nhưng vẫn giữ được sự tinh tế, lịch thiệp, và quan trọng nhất là không gây tổn hại cho hạnh phúc hiện tại của chúng tôi.

Buổi gặp mặt kéo dài hơn dự kiến. Chúng tôi trò chuyện về quá khứ, về những lựa chọn của từng người, và cả những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hiện tại. Tôi mới hiểu rằng, cô ấy không phải là người mà tôi cần lo sợ hay ghen tỵ, mà là người từng góp phần hình thành câu chuyện của chồng tôi – câu chuyện mà giờ đây tôi là một phần trong đó.

Sau cùng, cô ấy giới thiệu thêm: “À, em muốn chị biết, hiện tại em cũng đang có người đồng hành. Bạn gái em rất dễ thương, và em nghĩ sẽ có dịp mời chị gặp.”

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười. Thật sự, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Quá khứ đã không còn là mối đe dọa, mà trở thành một phần thanh thản trong cuộc sống hiện tại. Tôi bắt tay cô ấy, lòng ấm áp: “Chúc em hạnh phúc. Hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau trong dịp khác, như những người bạn.”

Ngày hôm đó kết thúc, tôi và chồng về nhà trong cảm giác bình yên lạ thường. Mẹ chồng tôi mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự hài lòng: “Con đã biết đón nhận quá khứ, thì hiện tại sẽ trọn vẹn.”

Nhìn chồng, tôi nắm chặt tay anh, lòng tràn ngập hạnh phúc. Tôi nhận ra rằng, tình yêu không chỉ là những phút giây hạnh phúc, mà còn là cách ta nhìn nhận, chấp nhận và bảo vệ nhau trước những thử thách từ quá khứ và hiện tại.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của chúng tôi bình yên trở lại. Mẹ chồng vẫn âm thầm quan sát, đôi khi khẽ mỉm cười khi thấy hai con hạnh phúc. Em gái chồng dần cởi mở hơn, mối quan hệ trong gia đình trở nên gần gũi.

Tôi biết rằng, người phụ nữ lạ hôm cưới sẽ luôn là một ký ức tinh tế, nhưng không còn là nỗi lo sợ. Thay vào đó, cô ấy là minh chứng rằng quá khứ có thể được tôn trọng, mà hiện tại vẫn trọn vẹn.

Cuối cùng, tôi hiểu rằng hạnh phúc không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào, mà là sự bình yên khi đứng trước quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Tôi mỉm cười, áp tay vào ngực chồng, cảm nhận nhịp tim hòa nhịp cùng anh. Một cảm giác bình yên lan tỏa, như thể cả thế giới đang mỉm cười với chúng tôi.

Ngày cưới, tưởng chừng là khởi đầu, hóa ra cũng là dịp để tôi hiểu rằng hạnh phúc không chỉ nằm ở một ngày, mà là cách ta trân trọng từng khoảnh khắc, từng con người trong cuộc sống. Và tôi biết chắc rằng, với anh bên cạnh, mọi chuyện đều sẽ ổn.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.