Min menu

Pages

4 năm "đội vợ lên đầu", tôi ngã ngửa phát hiện bộ mặt thật của cô vợ hoa khôi chỉ qua một chiếc bát vỡ

CHƯƠNG 1 – CHIẾC BÁT VỠ TRONG ĐÊM TÂN HÔN MUỘN


Người ta vẫn bảo: “Lấy vợ đẹp là tiên, lấy vợ hiền là phước.” Tôi từng tin rằng đời mình may mắn hơn tất thảy đàn ông khác khi cưới được Lan – hoa khôi lừng danh của trường đại học. Ngày cưới, bạn bè kéo đến chật kín, ai cũng xuýt xoa: “Thằng này có phúc lắm mới rước được nàng về.” Tôi nhìn Lan trong chiếc váy trắng, kiêu sa và lạnh lùng như nàng thơ bước ra từ bức tranh cổ. Vẻ đẹp ấy khiến tôi đôi phần mặc cảm, tự nhủ phải yêu thương, bù đắp cho cô ấy thật nhiều.

Bốn năm hôn nhân trôi qua yên ả như mặt hồ không gợn sóng. Lan không phải mẫu phụ nữ vụng về hay cáu bẳn, nhưng cô ấy quen sống trong nhung lụa, quen được chiều chuộng. Còn tôi, với quan niệm “đàn ông thương vợ là chuyện hiển nhiên”, nhận hết phần việc trong nhà. Nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, lau dọn – tất cả đều do tôi đảm nhiệm. Lan đi làm về chỉ cần thả người xuống sofa, lướt điện thoại hoặc gọi bạn đi spa, shopping. Lương tháng, tôi đưa vào tay cô 90%, chỉ giữ lại chút ít đủ đổ xăng và ăn trưa.

Tôi không thấy phiền. Thậm chí, mỗi lần thấy vợ cười rạng rỡ trong chiếc váy mới, hay tựa đầu vào ghế salon sau buổi spa, tôi lại thấy lòng mình nhẹ như gió. Người đàn ông bình thường như tôi, cưới được vợ đẹp đã là phúc, chăm chút cho vợ lại càng là trách nhiệm.

Nhưng chính sự tận tụy ấy đã khiến tôi không nhận ra một vết rạn rất nhỏ đang hình thành dưới lớp vỏ hôn nhân tưởng như hoàn mỹ.

Cuối tuần vừa rồi, mẹ tôi từ quê lên thăm con cháu. Bà già rồi, chân chậm mắt mờ nhưng lúc nào cũng nhớ mang theo đủ thứ: con gà trống bà nuôi, mớ rau sau vườn, rổ trứng gà vàng ươm. Vừa đặt chân vào nhà, bà đã khệ nệ mở túi, mùi đồng quê theo gió lan khắp phòng khách.

Lan bước ra từ phòng ngủ, vẫn bộ váy lụa mỏng manh, đôi chân đi dép bông trắng tinh. Vừa ngửi thấy mùi gà và rơm, cô nhăn mũi như gặp phải thứ gì khó chịu.

“Ôi… mùi gì thế này? Hôi quá…” Lan buông một câu rồi quay lưng bỏ vào phòng, không chào hỏi, không hỏi han mẹ tôi nửa lời.

Tôi đứng lúng túng, quay sang mẹ, cười gượng:
“Vợ con không quen mùi đồ quê, mẹ đừng để ý.”

Bà chỉ cười hiền:
“Không sao đâu con, phụ nữ trẻ giờ vậy mà.”

Nhưng tôi vẫn thấy ánh buồn thoáng qua trong mắt mẹ.

Buổi tối, tôi tranh thủ chạy vào bếp chế biến mấy món mẹ mang lên. Lan không xuống, chỉ nằm dài trên phòng xem phim. Tôi và mẹ tất bật nấu nướng, bà còn chủ động rửa rau, vo gạo dù tay run và lưng đã còng. Tôi bảo:
“Mẹ nghỉ đi, để con làm.”

Bà cười:
“Lâu lâu lên thăm con, để mẹ làm cho vui.”

Đến khi bữa tối sẵn sàng, mẹ tôi cố giúp bằng cách bưng tô canh ra bàn. Do mắt kém, tay lại run, bà lỡ trượt chân, chiếc bát canh nóng rơi xuống nền nhà, vỡ toang thành từng mảnh.

Lan vừa từ phòng bước ra, chứng kiến cảnh đó. Nước canh bắn vào váy lụa của cô. Cả căn phòng khựng lại chỉ trong một giây ngắn ngủi.

Rồi cô hét lên:

“Bà làm cái gì vậy? Bà có biết cái bát này đắt lắm không? Còn váy của tôi nữa! Trời đất ơi, đúng là già rồi mà còn vụng về!”

Tôi đứng chết lặng.

Mẹ tôi hoảng hốt, mặt tái mét, tay run đến mức bám vào thành ghế mới đứng vững:
“Cô… cô thông cảm… tôi xin lỗi…”

Lan gằn giọng như thể không thể kiềm chế được cơn giận:
“Xin lỗi? Bà làm hỏng đồ nhà tôi hoài, ai chịu trách nhiệm?”

Tôi thấy máu nóng dồn lên mặt. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy vợ mình như vậy – hỗn hào, cay nghiệt và thiếu tôn trọng đến thế.

“Lan, đủ rồi!” – tôi quát lớn, điều mà bốn năm qua chưa bao giờ xảy ra. – “Mẹ lỡ tay, sao em nói năng kiểu đó?”

Lan quay phắt lại, đôi mắt sắc lạnh, như chứa đầy oán trách:
“Anh bênh bà ấy à? Anh nhìn lại nhà mình đi! Tôi phải chịu đựng sự nghèo nàn, luộm thuộm của gia đình anh bốn năm nay là quá đủ rồi. Nếu không phải vì anh cung phụng tôi như osin, tôi chẳng dại gì mà sống trong cái nhà này!”

Câu nói ấy rơi vào tai tôi như một nhát dao sắc lịm.

Hóa ra, suốt bốn năm qua, trong mắt vợ, tôi chỉ là kẻ phục dịch. Hóa ra, tình yêu mà tôi nâng niu lại chỉ là thứ cô ấy tạm bằng lòng để đổi lấy sự sung sướng.

Mẹ tôi cúi xuống nhặt những mảnh bát vỡ. Tôi vội chạy lại:
“Mẹ đừng, để con.”

Nhưng bà vẫn cố nhặt từng mảnh, vừa run rẩy, vừa lí nhí:
“Tại mẹ… mẹ làm phiền vợ chồng con…”

Tôi không biết phải an ủi thế nào. Giữa lúc đó, một mảnh sành cứa vào tay tôi, máu chảy đỏ cả nền gạch. Lan nhìn thấy nhưng không hề hỏi han, chỉ quệt vội nước canh trên váy và bỏ vào phòng, sập cửa một tiếng nặng nề.

Tiếng cửa như dập nát nốt chút hi vọng cuối cùng tôi vẫn cố níu giữ.

Đêm đó, mẹ tôi đòi về quê ngay, dù trời đã tối. Bà bảo:
“Mẹ lên đây làm phiền các con rồi… để mẹ về.”

Tôi níu tay mẹ, nhưng bà cứ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe.

Khi đưa mẹ ra bến xe, gió đêm lạnh quấn vào người. Tôi nhìn bóng lưng gầy guộc của mẹ bước lên xe trong ánh đèn vàng vọt. Chưa bao giờ tôi thấy mình bất lực đến vậy – chẳng bảo vệ được mẹ, cũng không giữ nổi sự tử tế trong chính căn nhà mình.

Trở về, căn hộ vẫn sáng đèn phòng ngủ. Nhưng tôi không vào. Tôi ngồi một mình ở phòng khách, nhìn những mảnh bát đã gom vào thùng rác, nhìn vết máu khô trên tay.

Có lẽ, chiếc bát vỡ ấy chính là dự báo cho cuộc hôn nhân đã chờ ngày rạn nứt từ lâu.

Tôi mở ngăn bàn, lấy tờ giấy trắng. Từng nét bút nguệch ngoạc nhưng dứt khoát: Đơn ly hôn.

Không phải vì tôi hết yêu Lan.
Mà vì tôi không thể tiếp tục đánh đổi lòng tự trọng và sự bình yên của mẹ để giữ một người không còn xem tôi là chồng.

Đêm đó, tôi ngồi đến khi trời sáng.

Và tôi biết, từ khoảnh khắc chiếc bát vỡ rơi xuống nền nhà, cuộc đời tôi đã sang trang.

CHƯƠNG 2 – GIẤC MƠ TAN VỠ VÀ NHỮNG HẬU QUẢ KHÔNG NGỜ


Ngày hôm sau, căn hộ trống vắng hơn bao giờ hết. Lan vẫn không xuống phòng, điện thoại của cô ấy cũng im lìm, không một cuộc gọi hay tin nhắn giải thích. Tôi ngồi bên bàn, tay cầm điện thoại, nhìn dòng tin nhắn chưa gửi cho vợ mà lòng trĩu nặng. Bốn năm chung sống, tôi chưa từng phải dùng từ “ly hôn” trong đầu, chưa từng nghĩ rằng một ngày mình sẽ phải chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Thế mà, giờ đây, sự thực đang sờ sờ trước mắt.

Tôi đi làm, nhưng không thể tập trung. Mọi ánh mắt đồng nghiệp đều chứa sự tò mò, hỏi han, nhưng tôi chỉ cười gượng, cúi mặt. Trong đầu tôi, cứ lởn vởn hình ảnh Lan: khuôn mặt trắng trẻo, mắt đầy căm hờn hôm qua, và giọng nói cắt đứt từng dây thần kinh: “Nếu không phải vì anh cung phụng tôi như osin, tôi chẳng dại gì mà sống trong cái nhà này!”

Tôi tự hỏi, có phải mình đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tình yêu chân thành có thể bù đắp mọi khác biệt? Có phải bốn năm qua, tôi đã sống như một kẻ hầu hạ trong chính ngôi nhà của mình, và người tôi yêu chỉ coi đó là quyền lợi hiển nhiên? Suy nghĩ ấy khiến lòng tôi đau nhói, nhưng cùng lúc cũng giúp tôi nhìn thẳng vào sự thật.

Chiều hôm ấy, mẹ tôi gọi điện từ quê. Bà nói giọng trầm:
“Con trai, mẹ đã về nhà an toàn. Nhưng mẹ lo lắm, con đừng để mẹ phải buồn thêm nữa.”

Tôi hít một hơi dài, cố kìm nước mắt:
“Con ổn, mẹ đừng lo. Con sẽ giải quyết mọi chuyện.”

Nhưng thật sự, tôi chẳng biết phải giải quyết thế nào. Ly hôn với Lan – cái ý nghĩ mà tôi chưa bao giờ muốn nghĩ đến – giờ lại hiện hữu rõ ràng. Một phần vì sự sỉ nhục, phần khác vì tôi không muốn mẹ mình phải chịu thêm nỗi đau. Mẹ tôi tuổi đã cao, sức khỏe yếu, tôi không thể để bà phải chứng kiến cảnh vợ chồng cãi vã, hay bị coi thường như hôm qua.

Trước khi đi làm hôm sau, tôi đứng trước gương. Nhìn mình, tôi tự hỏi: liệu có phải bốn năm qua tôi đã sai? Hay chỉ đơn giản là tình yêu của tôi quá dại, quá vị tha, khiến cô ấy lạm dụng sự tử tế? Tôi không còn biết nữa. Nhưng có một điều chắc chắn: tôi không thể quay lại con đường cũ.

Về phần Lan, cô ấy vẫn giữ thái độ im lặng. Những ngày đầu sau vụ bát vỡ, tôi thử gọi điện, nhắn tin, thậm chí nhờ bạn bè chung can thiệp. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cô ấy trả lời bằng im lặng hoặc những câu lạnh lùng:
“Không cần nói nữa.”
“Đừng làm phiền tôi.”

Một phần trong tôi muốn níu giữ, muốn hàn gắn, nhưng phần còn lại nhận ra rằng, nếu tiếp tục, tôi sẽ đánh mất chính mình và lòng tự trọng. Bốn năm trời chăm sóc, yêu thương, vun đắp, giờ đây bỗng chốc hóa ra là con dao hai lưỡi: vừa nuôi dưỡng tình yêu, vừa nuôi dưỡng sự ích kỷ, vô tâm trong người phụ nữ mà tôi từng tin tưởng.

Một tuần sau, tôi chính thức gửi đơn ly hôn. Cảm giác khi ký tên lên tờ giấy ấy vừa nhẹ nhõm, vừa trống rỗng. Nhẹ nhõm vì tôi đã can đảm đối diện sự thật; trống rỗng vì mất đi người từng là mối tình của mình. Tôi không oán trách Lan. Cô ấy sống theo cách cô ấy muốn. Nhưng tôi không thể chấp nhận bị xem thường, bị coi như người hầu trong chính ngôi nhà của mình.

Những ngày sau ly hôn, căn hộ như mất hẳn sức sống. Lan dọn hết đồ dùng của cô ấy, chỉ để lại vài món đồ cá nhân. Mỗi khi bước qua phòng khách, tôi lại thấy hình ảnh cô ấy trong chiếc váy lụa hôm đó, giọng nói và ánh mắt hằn lên tâm trí. Tôi biết, ký ức sẽ còn đeo bám một thời gian dài, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Công việc trở thành nơi duy nhất tôi trốn tránh nỗi đau. Tôi lao vào dự án mới, gặp gỡ khách hàng, đi công tác xa, chỉ để không phải đối diện với căn phòng trống trơn. Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, mọi thứ lại trở về hiện thực. Tôi vẫn nhớ mẹ tôi, vẫn nhớ cảnh bà cúi nhặt những mảnh bát vỡ, đôi tay run rẩy, mắt rưng rưng. Chính bà, chứ không phải ai khác, khiến tôi nhận ra giá trị thực sự của một mái ấm: lòng hiếu thảo, sự tôn trọng và yêu thương thật sự.

Một chiều nọ, khi trở về nhà sau chuyến công tác, tôi thấy mẹ tôi đang ở lại thành phố vài ngày, sống tạm trong căn hộ nhỏ gần nhà tôi. Bà nhìn tôi, đôi mắt chan chứa tình yêu thương nhưng cũng lo lắng:
“Con ổn chứ? Lan đã đi rồi đúng không?”

Tôi gật đầu, giọng nghẹn ngào:
“Con ổn, mẹ đừng lo.”

Bà ngồi xuống, nắm tay tôi, khẽ nói:
“Con trai, đôi khi cuộc đời không phải lúc nào cũng cho chúng ta những gì mình muốn. Nhưng nếu còn gia đình, còn mẹ con thì vẫn còn hy vọng.”

Tôi nhìn mẹ, lòng dâng lên cảm giác bình yên hiếm hoi sau nhiều ngày hỗn loạn. Thật sự, mất đi Lan – người vợ hoa khôi mà tôi từng tưởng là cả thế giới – không phải là kết thúc. Mất đi những điều vô giá trị, nhưng giữ lại những điều thực sự quý báu mới là bài học lớn nhất của đời người.

Vài tuần sau, tôi gặp lại vài người bạn cũ. Họ hỏi về Lan, về cuộc sống hôn nhân, nhưng tôi chỉ cười nhẹ:
“Cuộc đời có những chương phải khép lại để viết chương mới.”

Bạn bè nhìn tôi, có vẻ tiếc nuối thay, nhưng cũng thấy sự trưởng thành trong ánh mắt tôi. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở việc giữ người khác bên mình, mà là giữ gìn phẩm giá, giữ gìn sự bình yên cho gia đình và chính bản thân.

Đêm ấy, tôi đi dạo quanh hồ gần nhà. Gió thổi qua mặt, mang theo mùi lá khô và hơi nước từ mặt hồ. Tôi nhắm mắt lại, thở sâu, để lòng mình tĩnh lặng. Bốn năm vừa qua dạy tôi nhiều điều: yêu thương không chỉ là chiều chuộng, mà còn là tôn trọng; sự hy sinh không phải là mất mát vô giá trị; và đôi khi, từ bỏ một người không yêu mình đúng cách cũng là cách thể hiện tình yêu lớn nhất – cho bản thân và cho gia đình.

Tôi cầm điện thoại, nhắn tin cho mẹ:
“Con ổn. Cảm ơn mẹ đã luôn bên con.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lại chứa cả thế giới yêu thương. Mẹ trả lời ngay:
“Con trai, mẹ luôn ở đây. Hãy sống cho mình, và cho những gì quý giá thật sự.”

Trong ánh đèn mờ, tôi mỉm cười. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Lan đã ra đi, nhưng tôi còn mẹ, còn chính mình, và còn cơ hội để bắt đầu lại.

Bốn năm hôn nhân, một chiếc bát vỡ, một vết máu trên tay – tất cả đã dạy tôi bài học quý giá: không gì có thể đánh đổi được lòng tự trọng và sự tôn trọng đối với những người thực sự yêu thương mình.

Và tôi biết, chương mới của đời mình, dù chưa biết trước ra sao, sẽ bắt đầu bằng sự tỉnh táo và can đảm mà bấy lâu nay tôi chưa từng nghĩ mình có.

CHƯƠNG 3 – KHỞI ĐẦU MỚI VÀ NIỀM VUI THẬT SỰ


Một tháng trôi qua kể từ ngày Lan chính thức rời khỏi căn hộ, tôi mới cảm nhận rõ rệt sự khác biệt trong từng hơi thở, từng bước chân của mình. Không còn tiếng nhún nhảy của cô ấy, không còn mùi nước hoa nồng nặc trong phòng khách, căn hộ giờ đây trở nên tĩnh lặng, nhưng theo cách khiến tôi bình yên hơn bao giờ hết.

Tôi bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống. Không còn những bữa cơm cầu kỳ phục vụ một “thượng đế” vô tâm, tôi tự tay nấu nướng, giặt giũ, lau dọn – nhưng giờ đây là vì bản thân và mẹ, chứ không còn là nghĩa vụ hay áp lực phải làm hài lòng ai khác. Tôi phát hiện rằng, khi làm những việc ấy với tâm thái nhẹ nhàng, cuộc sống trở nên giản dị mà vui vẻ hơn nhiều.

Mẹ tôi vẫn ở lại thành phố vài tuần, để tiện chăm sóc tôi. Bà không còn những giọt nước mắt thất vọng, chỉ còn ánh mắt trìu mến, đôi bàn tay khéo léo xoa bóp vai con trai sau những ngày đi làm về mệt mỏi. Tôi nhận ra, chính sự hiện diện của mẹ mới là điều quý giá, còn tình yêu được trao đi mà không được trân trọng, cuối cùng chỉ khiến con người ta đau đớn.

Một buổi chiều, khi tôi đang dọn sách trên giá, chuông cửa vang lên. Tôi mở ra, thấy một cô gái trẻ, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt sáng trong và nụ cười hiền hậu.

“Chào anh, tôi là Mai – hàng xóm mới. Tôi thấy anh sống một mình, nên mang ít trái cây lên cho anh và mẹ.”

Tôi bất giác cười, cảm giác quen thuộc của lòng hiếu khách và sự ấm áp trỗi dậy:
“Cảm ơn em, thật tuyệt vời. Mời em vào chơi.”

Mai không chỉ xinh xắn mà còn cẩn thận, lễ phép. Chúng tôi trò chuyện vài câu, cô ấy kể về công việc, về gia đình, về những điều giản dị trong đời sống hàng ngày. Tôi nghe mà thấy lòng mình dịu lại. Không còn áp lực, không còn sự kỳ vọng quá mức, mà chỉ là cuộc nói chuyện chân thành giữa hai con người.

Ngày qua ngày, Mai thường ghé chơi. Cô ấy giúp tôi một vài việc nhỏ trong nhà, nhưng không bao giờ tỏ ra khó chịu hay coi tôi như một người phục vụ. Tôi thấy mình thoải mái, thấy mình được là chính mình. Chúng tôi cùng nấu ăn, cùng đi chợ, đôi khi chỉ ngồi bên nhau uống trà và kể cho nhau nghe những câu chuyện đời thường. Một cảm giác ấm áp, giản dị, nhưng khác hẳn bốn năm hôn nhân trước – không áp lực, không hy sinh, không trách móc.

Một chiều mưa, khi hai chúng tôi đang ngồi trong phòng khách trò chuyện, mẹ tôi từ phòng bếp bước ra, nhìn chúng tôi, nở nụ cười hiền hậu:
“Con trai, mẹ thấy con vui hơn rồi. Cô gái này… có lẽ là duyên của con.”

Tôi nhìn mẹ, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ – vừa biết ơn vừa hạnh phúc. Quả thực, sau bốn năm vất vả, được chứng kiến sự thay đổi trong chính con trai mình, mẹ tôi yên tâm phần nào. Tôi mỉm cười, ôm mẹ:
“Con biết ơn mẹ. Nếu không có mẹ, con khó mà nhận ra điều quý giá thật sự.”

Mai, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ấm áp, cũng cười. Tôi nhận ra rằng hạnh phúc không chỉ là một bữa cơm đầy đủ, một căn nhà sang trọng, hay vẻ đẹp của vợ. Hạnh phúc là sự trân trọng lẫn nhau, là bình yên trong lòng, và là những người ở bên ta khi cần.

Một buổi tối, khi tôi và Mai dạo quanh hồ, gió lạnh thổi vào mặt, nước hồ lung linh dưới ánh đèn vàng, tôi bất giác kể với cô ấy về câu chuyện bốn năm hôn nhân cũ: chiếc váy lụa bị dính canh, giây phút bàng hoàng khi nghe Lan nói những lời cay nghiệt, nỗi đau và sự thức tỉnh sau đó.

Mai lắng nghe, không cười, không phán xét, chỉ nắm tay tôi:
“Anh đã trải qua nhiều điều, nhưng bây giờ anh còn cơ hội để sống hạnh phúc. Hãy trân trọng chính bản thân mình, và những người thực sự yêu thương anh.”

Tôi gật đầu, thấy lòng nhẹ nhõm hơn bất cứ lúc nào. Thật ra, từ bỏ Lan không phải là thất bại, mà là lựa chọn khôn ngoan để bảo vệ bản thân và mẹ – những người quan trọng nhất. Và giờ đây, gặp Mai, tôi nhận ra rằng cuộc đời luôn cho ta cơ hội thứ hai, nếu ta đủ tỉnh táo để nắm lấy.

Mùa hè đến, căn hộ nhỏ của tôi tràn ngập tiếng cười và ánh sáng. Mẹ tôi không còn lo lắng, tôi không còn mặc cảm hay sợ hãi. Tôi bắt đầu tìm lại niềm vui trong những điều giản dị: cùng mẹ đi chợ, nấu cơm, chăm sóc cây cối, rồi cùng Mai làm bánh, thưởng trà, trò chuyện mỗi chiều. Cuộc sống bình thường nhưng trọn vẹn, và điều kỳ diệu là tôi thấy hạnh phúc đến từ những điều rất nhỏ, chứ không phải từ danh vọng hay sự tôn vinh bề ngoài.

Một buổi tối, khi tôi đang ngồi đọc sách, mẹ tôi đặt tay lên vai:
“Con trai, mẹ tự hào về con. Con đã biết trân trọng giá trị thật sự, và con cũng biết chọn người xứng đáng.”

Tôi nhìn mẹ, ánh mắt rưng rưng. Quả thực, bốn năm hôn nhân trước, tôi từng nghĩ rằng hạnh phúc phải đánh đổi bằng nhung lụa, bằng vẻ đẹp, bằng những lời khen trầm trồ. Nhưng giờ đây, tôi mới hiểu: hạnh phúc thật sự là sự tôn trọng, lòng trung thực, và những người thực sự quan tâm đến mình.

Mai ngồi bên cạnh, nắm tay tôi, mỉm cười. Tôi thấy mình may mắn, không phải vì lấy được người đẹp, mà vì tìm thấy người thực sự hiểu, tôn trọng, và cùng mình chia sẻ cuộc sống. Tôi nhận ra, không cần sự hoàn mỹ, chỉ cần chân thành và bình yên, là đủ.

Vài tháng sau, khi nhìn lại bức ảnh cưới cũ, tôi mỉm cười nhạt. Lan đã đi, nhưng bài học cô ấy để lại khiến tôi trưởng thành. Tôi không còn tiếc nuối, không còn giận dữ. Thay vào đó là sự biết ơn – biết ơn vì tôi còn mẹ, còn cơ hội thứ hai, còn khả năng mở lòng với một người xứng đáng hơn.

Và trong căn hộ nhỏ, giữa tiếng cười của mẹ và ánh mắt dịu dàng của Mai, tôi biết mình đã thực sự bắt đầu một chương mới – không hoa mỹ, không xa hoa, nhưng trọn vẹn và ấm áp hơn bất cứ thứ gì tôi từng có.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.