Min menu

Pages

Giận vì mẹ báo tái hôn đúng giỗ đầu bố, đọc mảnh giấy bạn trai mẹ đưa, tôi liền gọi ông là bố

Chương 1: Nỗi mất mát


Tôi lớn lên trong một gia đình không giàu sang nhưng đầy ắp tiếng cười và yêu thương. Bố là người đàn ông vui tính, lúc nào cũng biết cách khiến mẹ và anh em tôi bật cười, dù cho cuộc sống đôi lúc khó khăn. Mẹ thì dịu dàng, chăm sóc từng chút một cho cả nhà, là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho bố và các con.

Những năm tháng tuổi thơ trôi qua trong bình yên. Tôi nhớ những buổi chiều hè, bố dẫn tôi ra vườn chơi, dạy tôi cách trồng rau, chăm cây, hay đơn giản là kể những câu chuyện cười mà tôi cười đến nhói cả bụng. Mẹ đứng bên, lặng lẽ mỉm cười nhìn bố, đôi mắt chất chứa sự an yên.

Rồi một ngày, định mệnh bất ngờ ập đến. Bố bị chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân mẹ. Mẹ gần như bỏ hết mọi việc để chăm bố từng ngày, từng giờ. Bà đút cơm, lau người, xoa bóp cho bố, vừa chăm vừa cầu nguyện một phép màu nào đó sẽ xảy ra.

Nhưng phép màu không bao giờ đến. Bố ra đi trong đêm, nhẹ nhàng như một giấc ngủ dài. Khi mọi thứ kết thúc, căn nhà trở nên trống vắng đến khó thở. Mẹ ngồi lặng lẽ trên sofa, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Em gái tôi nói mẹ ngồi như thế hàng giờ, không nói không cười, lặng lẽ mà nặng trĩu nỗi cô đơn. Tôi hiểu, nỗi mất mát này không chỉ là việc bố đi xa, mà còn là sự trống trải mà mẹ sẽ phải chịu cả đời.

Sau lo tang lễ, tôi trở về thành phố tiếp tục công việc. Mẹ ở lại quê cùng em gái, sống trong căn nhà đầy kỷ niệm với bố. Tôi thường xuyên gọi điện hỏi thăm, nghe em kể mẹ trầm lặng, ít nói và không còn nở nụ cười như trước. Tôi lo lắng, cố động viên em đưa mẹ đi du lịch, đi đâu đó cho khuây khỏa, nhưng dường như nỗi đau quá sâu, những chuyến đi chỉ làm lộ rõ hơn khoảng trống trong lòng mẹ.

Ngày giỗ đầu của bố đến, tôi không thể ngờ rằng hôm ấy, cả thế giới quan của tôi về mẹ sẽ bị đảo lộn. Gia đình chuẩn bị mấy mâm cơm, mời họ hàng và bạn bè thân thiết đến thắp hương tưởng nhớ bố. Không khí có phần trang nghiêm, nhưng cũng lẫn chút ấm áp khi mọi người nhắc về những kỷ niệm vui vẻ với bố.

Sau khi mọi người ra về, mẹ gọi tôi và em gái ngồi xuống. Bà nghiêm mặt, giọng nhẹ nhưng chắc chắn:

Con và em ngồi đây, mẹ có chuyện muốn nói…

Chú Lý, người bạn thân của bố cũng có mặt, như thường lệ, nhưng tôi không để ý nhiều.

Mẹ… muốn… tái hôn với chú Lý.

Tim tôi như ngừng đập. Tôi nhìn mẹ, nhìn chú Lý, rồi nhìn lại mẹ một lần nữa, mà chẳng tin vào tai mình. Bố mới mất chưa đầy một năm, mà mẹ đã tính đến chuyện này? Và hơn hết, người mẹ chọn lại là chú Lý, người bạn thân nhất của bố?

Cảm giác hụt hẫng, giận dữ và phản bội trào lên. Tôi tưởng tượng đến viễn cảnh mẹ và chú Lý đã có mối quan hệ từ lâu, trong lúc bố còn sống. Cơn giận khiến tôi không kìm được, tôi đứng lên và bước ra khỏi nhà, chẳng nói lời nào, trở về thành phố tiếp tục công việc như thể muốn trốn tránh mọi thứ.

Khoảng một tháng sau, mẹ gọi điện thông báo ngày cưới. Dù giận, nhưng lòng tôi vẫn muốn quan sát xem mẹ sẽ đối diện chuyện này thế nào. Tôi quyết định về dự, trong lòng đầy băn khoăn và chống đối.

Tối hôm trước lễ cưới, khi tôi vừa đặt chân vào phòng ngủ, chú Lý cũng bước theo sau. Chưa kịp nói gì, chú đưa cho tôi một mảnh giấy vo tròn cũ kỹ:

Con mở ra xem đi.

Tôi mở ra, thấy bên trong là chiếc nhẫn cưới của bố, cùng một bức thư với nét chữ quen thuộc đến mức khiến lòng tôi nghẹn lại. Dòng chữ bố viết, ngay cả khi ông biết mình không còn sống được bao lâu, vẫn luôn lo lắng cho mẹ, sợ mẹ cô đơn, sợ mẹ yếu lòng khi không còn ông bên cạnh.

Bố đã nhờ chú Lý, người ông tin tưởng nhất, chăm sóc mẹ. Chiếc nhẫn cũng được giao cho chú Lý, để nếu một ngày mẹ mở lòng, chú sẽ đưa nhẫn cho mẹ, như một cách bố vẫn bảo vệ và lo cho mẹ, ngay cả khi không còn bên cạnh.

Tôi đứng im, tay run run, từng chữ như cứa vào tim. Mọi giận hờn bỗng chốc tan biến. Bố vẫn bên mẹ, theo cách mà tôi chưa từng nghĩ tới.

Chương 2: Ngày cưới


Ngày cưới của mẹ diễn ra vào một buổi sáng mùa xuân. Không gian ngập tràn nắng vàng, những chùm hoa cúc, hoa hồng trắng được bài trí khéo léo trên sân vườn nhà. Tôi đứng ngoài cổng, quan sát từ xa mà lòng vẫn còn bâng khuâng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mẹ chuẩn bị cho một ngày hạnh phúc riêng, không còn bóng dáng của bố ở bên.

Mẹ bước ra từ phòng thay đồ, trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Ánh sáng chiếu qua mái tóc điểm sợi bạc của bà, làm nổi bật nụ cười nhẹ nhàng mà lâu nay tôi chưa từng thấy. Không phải nụ cười gượng gạo để che nỗi buồn, mà là nụ cười thực sự, bình yên và rạng rỡ. Tim tôi nhói lên.

Chú Lý đứng bên, cũng trong bộ vest chỉnh tề, ánh mắt hướng về mẹ đầy trìu mến, tôn trọng và yêu thương. Tôi nhìn hai người, nhớ đến bức thư của bố, nhớ đến chiếc nhẫn ông đã trao chú Lý. Mọi thứ dường như đã được bố sắp đặt từ trước, để mẹ không còn phải sống trong cô đơn và nỗi sợ hãi.

Buổi lễ bắt đầu. Khách mời lần lượt chúc mừng, nụ cười, cái bắt tay, những lời chúc hạnh phúc khiến không khí trở nên ấm áp và gần gũi. Tôi đứng lặng, cảm nhận từng khoảnh khắc, từng hơi thở của mẹ. Bao nhiêu giận hờn, trách móc trước đó bỗng tan biến, nhường chỗ cho sự cảm thông và thấu hiểu.

Khi đến phần trao nhẫn, mẹ giơ tay, chiếc nhẫn cưới của bố giờ đã nằm trên tay chú Lý, được trao lại cho mẹ. Tôi thấy mắt mẹ hơi ươn ướt, nhưng nụ cười vẫn không phai. Bà hít một hơi thật sâu, và thốt lên:

Cảm ơn bố, cảm ơn chú… vì đã luôn ở bên mẹ.

Tôi đứng nhìn, tim dường như tan chảy. Giây phút ấy, tôi nhận ra rằng bố không hề phản bội tình yêu dành cho mẹ, mà ông đã bảo vệ mẹ theo cách đặc biệt nhất, bằng sự tin tưởng và tình cảm trọn vẹn.

Sau lễ cưới, bữa tiệc nhỏ diễn ra ngay trong sân vườn, nơi bố từng ngồi vui đùa với cả nhà. Mẹ cười nói, kể chuyện với họ hàng, ánh mắt rạng rỡ, khác hẳn những ngày tháng u buồn trước đây. Tôi đứng bên, nhìn mẹ, và lần đầu tiên sau bốn năm, thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Chú Lý nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, giọng dịu dàng:

Con đã hiểu bố muốn gì chưa?

Tôi nhìn vào mắt chú, thấy sự chân thành và trọn vẹn. Tôi gật đầu, nước mắt trào ra, giọng nghẹn ngào:

Con hiểu rồi… Bố luôn muốn mẹ được hạnh phúc.

Cả buổi tiệc, tôi không còn cảm giác phản đối hay giận dữ. Thay vào đó, là cảm giác ấm áp, được bao bọc bởi tình yêu thương mà bố, mẹ và chú Lý trao cho nhau. Tôi nhận ra rằng hạnh phúc không có nghĩa là quên đi người đã mất, mà là tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương và trân trọng những điều còn lại.

Khi buổi tiệc kết thúc, tôi ôm mẹ thật chặt. Mẹ khẽ vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng mà vẫn rưng rưng:

Con à, mẹ biết con còn buồn, nhưng mẹ hạnh phúc vì con đã hiểu…

Tôi quay sang chú Lý:

Con chào bố!

Chú nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu:

Ừ…

Lần đầu tiên, kể từ khi bố mất, tôi thấy mẹ thực sự bình yên. Không phải là sự giả vờ hay che giấu nỗi đau, mà là một bình yên đến từ trái tim, nơi bố vẫn luôn hiện diện bằng cách riêng của ông.

Buổi tối hôm đó, khi cả nhà ngồi bên bếp lửa, tôi lặng lẽ nhìn hai người, nghe tiếng cười của mẹ vang lên, ấm áp và trong trẻo. Tôi nhận ra rằng hạnh phúc là một chuỗi những lựa chọn, những quyết định dũng cảm, và tình yêu có thể tồn tại theo nhiều cách khác nhau.

Tôi ngồi đó, trong lòng tràn đầy sự biết ơn. Biết ơn bố, người đã luôn nghĩ cho mẹ và cả chúng tôi. Biết ơn mẹ, người dám mở lòng lại sau đau thương. Và biết ơn chú Lý, người luôn thầm lặng bảo vệ gia đình này.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng sự mất mát không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu cho những điều tốt đẹp khác, nếu ta đủ can đảm để chấp nhận và trân trọng.

Chương 3: Bình yên trở lại


Ngày hôm sau đám cưới, không khí trong nhà vẫn còn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Mẹ bước xuống bếp từ sớm, nở nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị những món ăn quen thuộc cho gia đình. Tôi ngồi bên bàn, nhìn mẹ thoăn thoắt nấu nướng, trong lòng dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường.

Con à, hôm qua mẹ thấy con hơi căng thẳng, nhưng giờ nhìn con, mẹ yên tâm rồi – mẹ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình thương.

Tôi mỉm cười, không nói gì, chỉ gật đầu. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng sự bình yên mà bố mong muốn cho mẹ, nay cũng dần lan tỏa đến tôi.

Sau bữa sáng, mẹ và chú Lý ra vườn chăm hoa, trò chuyện rôm rả. Tôi đứng bên cạnh, quan sát mà lòng tràn đầy cảm xúc. Hình ảnh mẹ vui cười, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc, khiến tôi nhận ra rằng cuộc sống vẫn có thể tươi đẹp, ngay cả khi người thân đã khuất. Tôi hít một hơi thật sâu, như muốn ghi nhớ tất cả khoảnh khắc này, để không còn cảm giác hụt hẫng hay hụt mát.

Chiều hôm đó, chúng tôi cùng nhau dọn dẹp bàn tiệc, xếp lại những bông hoa còn sót lại. Mẹ nhìn tôi, giọng trầm ấm:

Con biết không, mẹ từng sợ sẽ không còn tìm thấy hạnh phúc nữa… Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy chú Lý bên cạnh, mẹ cảm thấy an tâm. Và mẹ mong con cũng sẽ hạnh phúc theo cách riêng của mình.

Tôi nhìn mẹ, mắt nhòe đi, lòng tràn đầy sự biết ơn. Tôi hiểu rằng, hạnh phúc không chỉ là quyền lợi của riêng ai, mà còn là món quà mà người ta trao cho nhau, bằng cách quan tâm, bảo vệ và thấu hiểu.

Sau vài tuần, gia đình tôi bắt đầu những ngày bình yên mới. Mẹ và chú Lý chăm sóc vườn, chuẩn bị bữa cơm chiều, và tôi bắt đầu nhận ra rằng sự hiện diện của họ mang lại một nhịp sống mới cho căn nhà, khác hẳn những ngày u ám khi bố mới mất. Tôi bắt đầu tham gia cùng họ, cùng cười, cùng chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt trong ngày.

Một buổi chiều, khi mặt trời buông xuống, tôi và mẹ ngồi bên hiên nhà, nhâm nhi tách trà. Mẹ nhìn ra khoảng vườn đầy hoa, giọng trầm lặng nhưng ấm áp:

Con biết không, bố lúc còn sống đã dạy mẹ cách yêu thương, không chỉ là yêu người khác mà còn là yêu cuộc sống. Giờ mẹ mới hiểu, bố muốn mẹ được bình yên, và mẹ cũng muốn con được hiểu điều đó.

Tôi lặng im, những lời của mẹ vang lên trong tim. Từng giận hờn, từng nghi hoặc về chuyện tái hôn của mẹ bỗng chốc tan biến. Tôi nhận ra rằng, bố chưa bao giờ rời bỏ chúng tôi, ông chỉ bảo vệ mẹ theo cách riêng của ông, để mẹ vẫn hạnh phúc và ấm áp, dù không còn ông ở bên.

Ngày qua ngày, tôi thấy mẹ cười nhiều hơn, chú Lý cũng luôn nhẹ nhàng và ân cần. Tôi, từng hoài nghi và giận hờn, giờ đây đã cảm thấy an lòng. Tôi bắt đầu nhận ra rằng, gia đình không phải là sự hoàn hảo, mà là những người đồng hành, cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và cả những quyết định dũng cảm.

Một buổi tối, khi cả nhà quây quần bên bàn ăn, tôi nhìn mẹ và chú Lý, và thấy bố vẫn hiện diện trong ánh mắt, trong nụ cười của mẹ, trong tình yêu và sự tin tưởng mà chú Lý trao cho mẹ. Tôi chợt nhận ra, đôi khi hạnh phúc đến theo những cách không ngờ, và sự mất mát chỉ là tạm thời, khi trái tim biết mở ra để đón nhận.

Tôi cười, thật lòng, lần đầu tiên sau bốn năm, cảm giác ấy mới trọn vẹn. Mẹ nhìn tôi, giọng dịu dàng:

Con thấy không, bình yên có thể trở lại, chỉ cần mình đủ can đảm để mở lòng.

Tôi gật đầu, lòng nhẹ nhõm. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng gia đình chúng tôi đã tìm lại được nhịp sống mới, nơi tình yêu, niềm tin và sự bảo vệ lẫn nhau tiếp tục tồn tại, dù thời gian có trôi qua, dù người thân đã khuất.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, nhưng giờ đây, chúng tôi đã biết cách nắm tay nhau, bước đi trên con đường bình yên và hạnh phúc, không còn sợ hãi hay hụt hẫng. Và tôi biết, bố sẽ luôn mỉm cười nhìn chúng tôi từ nơi xa, an tâm vì mẹ và các con đã tìm lại được hạnh phúc đích thực.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.