Min menu

Pages

3 năm sau ngày 'dứt áo ra đi', chồng 'từng mừng rỡ' vì vợ v-ô s-inh bỏ đi, nay 'gục ngã' vì hối hận khi gặp lại cô

CHƯƠNG 1 – MƯỜI LĂM NĂM KHÔNG THỂ BỎ NHAU


Buổi chiều thành phố ấy như đang nuốt dần ánh nắng cuối ngày, bầu trời quánh lại một màu vàng đục. Tiếng còi xe hú dài ngoài đường, gió thốc sang những bụi cây nghiêng ngả. Tôi đứng chết lặng ngay trước cổng trung tâm từ thiện – nơi mà tôi không ngờ lại nhìn thấy người phụ nữ mình từng yêu thương đến tận xương tủy.

Cô ấy đang bước xuống bậc thềm, tay ôm mấy túi đồ giúp người nghèo. Áo sơ mi trắng, quần jean tối màu, tóc buộc gọn phía sau, dáng vẻ nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống. Nụ cười của cô ấy rạng rỡ đến mức tôi thấy lồng ngực mình tê rần. Chẳng ngờ rằng, sau ba năm không gặp, người phụ nữ ấy có thể đẹp đến đau lòng.

Tôi chỉ định đến đây để khảo sát địa điểm cho một dự án thiện nguyện của công ty. Nhưng cái khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy – vợ tôi – như một nhát dao đâm thẳng vào những mảnh ký ức tưởng đã nguội lạnh từ lâu.

Ba năm trước, tôi thức dậy trong một buổi sáng âm u, chỉ để thấy căn nhà rộng thênh thang vắng lặng đến lạnh người. Bàn ăn vẫn có phần đồ ăn sáng mà vợ tôi chuẩn bị từ hôm qua. Chiếc khăn choàng cô ấy hay để trên ghế cũng biến mất. Mọi thứ đều như bình thường, chỉ có một thứ bất thường duy nhất: cô ấy không còn ở đó nữa.

Tờ đơn ly hôn nằm trên bàn phòng khách. Chữ ký của vợ ngay ngắn, nét chữ như giãy giụa giữa bình thản và đau đớn.

Và mảnh giấy ngắn ngủi:

“Anh đừng tìm em, tụi mình cứ kết thúc thế này đi.”

Tôi đứng nhìn tờ giấy thật lâu. Tôi không khóc, không la hét, không tìm cách gọi cho cô ấy. Chỉ thấy trong người nhẹ bẫng – một sự nhẹ nhõm mà đến tận sau này tôi mới hiểu là sự buông xuôi của chính mình.

Tôi không ký đơn ly hôn. Tôi cũng không đi tìm vợ. Tôi chỉ để tờ giấy nằm nguyên trên bàn suốt nhiều tháng. Rồi nhiều năm.

Cứ như thể, chỉ cần chưa ký, thì cuộc hôn nhân này vẫn còn một chút hơi ấm nào đó.

Chúng tôi quen nhau từ thời đại học. Ngày đó, cô ấy là người con gái dịu dàng nhất lớp, còn tôi là anh sinh viên khô khan chỉ biết đến sách vở và làm thêm. Hai đứa nương vào nhau mà lớn lên, mà sống. Khi ra trường hai năm, sự nghiệp tạm ổn, chúng tôi quyết định kết hôn. Trong mắt người ngoài, chúng tôi là một cặp yên ấm, hiền hòa.

Nhưng đời đâu đẹp như sách giáo khoa. Sáu năm hôn nhân, chúng tôi chạy chữa khắp nơi, tiêu sạch bao nhiêu tiền tiết kiệm mà vẫn không có tin vui. Nguyên nhân từ vợ tôi. Cô ấy đau lòng, còn tôi thì mệt mỏi. Tình cảm dần bị bào mòn, không còn những tối nằm kể nhau nghe chuyện công việc, không còn những lần nắm tay đi dạo quanh hồ, không còn những cái ôm vô cớ.

Gia đình tôi… họ cho tôi chỉ sáu năm. Sáu năm để tìm cách có cháu nối dõi.

Mẹ tôi khóc trước mặt tôi không biết bao nhiêu lần.

“Con ạ, mẹ già rồi… mẹ chỉ mong được nhìn thấy cháu nội. Mẹ sống thêm được bao lâu nữa đâu…”

Ánh mắt bà khiến tôi run rẩy. Nhưng tôi cũng không nỡ nhìn vợ buồn bã mỗi lần đi khám, không nỡ thấy cô ấy tự trách mình vô dụng. Thế mà tôi lại chẳng bảo vệ được cô ấy, chẳng giữ nổi cô ấy bên cạnh.

Vợ tôi bỏ đi trong một đêm mưa phùn. Cô ấy để lại cho tôi một lối thoát – đau nhưng sạch sẽ. Tôi không phải là người rời khỏi cuộc hôn nhân ấy. Tôi không phải là người ký vào đơn.

Tôi đã từng thấy nhẹ nhõm.

Nhưng cái nhẹ ấy chỉ kéo dài vài ngày.

Sau đó… là ba năm đủ khiến một người đàn ông hao mòn tận cùng.

Bố mẹ sợ nhìn tôi héo hon từng ngày, sợ đến mức mang cả những cô gái “phù hợp” đến giới thiệu. Nhưng tôi gặp ai cũng chỉ gật đầu cho xong.

Không ai giống vợ tôi cả.

Có những đêm, tôi tỉnh dậy giữa chừng, ngỡ rằng cô ấy vừa bước ra khỏi phòng tắm, hay tiếng dép của cô ấy khẽ kéo trên nền nhà. Nhưng tất cả chỉ là ảo giác. Tôi trống rỗng đến mức phát bệnh, nằm liệt giường suốt một tháng. Mẹ tôi sợ hãi đến mức nắm tay tôi khóc:

“Nếu con thương nó… thì đi tìm nó về đi. Nếu không bỏ được, thì đừng dằn vặt nhau nữa. Con cái thì mình nhận nuôi, mẹ không ép nữa…”

Tôi chưa kịp làm gì thì hôm nay… tôi gặp lại cô ấy.

Trái tim ba năm nay nằm yên dưới đáy ngực, nay lại đập mạnh đến mức đau thắt.

Cô ấy vừa cười với một bé gái người dân tộc đang ôm hộp bánh. Nụ cười hiền đến mức tôi muốn chạy đến ôm cô ấy một cái. Nhưng chân tôi dính chặt xuống đất, không nhúc nhích được.

Vợ tôi trông khác lắm. Khác một trời một vực so với người phụ nữ từng lặng lẽ khóc trong buồng bệnh sau mỗi lần khám vô sinh.

Cô ấy bây giờ tươi sáng, mạnh mẽ, đầy sức sống – như một cánh hoa được đặt đúng chỗ.

Tôi đứng cách chỉ vài mét nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào.

Một người nhân viên của trung tâm tiến tới:

– Anh cần tìm ai ạ?

Tôi hắng giọng, giọng khàn đến mức chính tôi cũng không nhận ra.

– Tôi… tôi tìm chị Nguyễn Thảo.

Người nhân viên cười:

– Chị Thảo vừa đi hỗ trợ bên khu nhà nhỏ phía sau. Anh đi thẳng qua hành lang, quẹo trái là tới.

Tên của cô ấy vang lên khiến tim tôi run lên từng nhịp nhỏ. Suốt ba năm, tôi chỉ dám gọi tên ấy khi ở một mình. Nghe người khác nhắc đến nó, y như có ai vừa cầm dao khều vào nỗi nhớ của tôi.

Tôi bước đi theo hướng được chỉ. Hơi thở nôn nao, tay không biết đặt đâu. Mỗi bước chân như đang đi vào một vùng đất từng yêu, từng đau, từng mất.

Khi tôi rẽ vào con đường nhỏ, tôi thấy cô ấy đang xách một thùng nước. Một bé trai chạy theo sau:

– Cô ơi, để con mang cho!

Cô ấy xoa đầu thằng bé:

– Con giúp cô bằng cách mang cái khăn thôi nhé, thùng này nặng lắm.

Cô ấy vừa nói vừa cười – một nụ cười mà tôi đã từng biết, từng thấy, từng nhớ đến phát bệnh.

Tôi đứng lặng một lúc lâu rồi mới gọi:

– Thảo…

Cô ấy khựng lại. Bờ vai cứng lại rõ rệt. Chậm rãi, cô quay đầu.

Ánh mắt ấy – ánh mắt mà tôi đã chờ ba năm – mở lớn vì ngạc nhiên. Một chút bối rối, một chút sững sờ. Nhưng tuyệt nhiên… không có oán hờn. Cũng không có vui mừng.

Chỉ là một khoảng lặng xa xôi.

– Anh… sao anh lại ở đây? – giọng cô ấy nhỏ nhưng không run.

Tôi muốn nói rằng tôi nhớ cô ấy, tôi tìm cô ấy ba năm trời, tôi muốn nói hàng trăm thứ đã nghẹn trong lòng. Nhưng tất cả biến thành một câu đơn giản:

– Anh… đi công tác. Tình cờ gặp em.

Cô ấy mím môi, ánh mắt lấp lánh thứ cảm xúc mà tôi không kịp đoán.

Tôi hít một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh:

– Dạo này… em sống tốt không?

Câu hỏi ấy ngu ngốc, thừa thãi, nhưng là tất cả những gì tôi có thể thốt ra lúc này.

Thảo đáp nhẹ:

– Em ổn. Em rất ổn.

Cô ấy nhìn tôi chừng một giây rồi lảng đi, cúi xuống nhấc thùng nước lên. Nhưng tôi nhanh chân bước tới, giành lấy:

– Để anh.

Thảo giật mình, khẽ lùi:

– Không cần đâu…

Nhưng tôi đã nâng thùng nước lên. Đã ba năm rồi, mình tôi ôm lấy những sự trống rỗng trong căn nhà thiếu đi hơi cô ấy. Vậy nên chỉ cần được làm một chuyện nhỏ cho cô ấy như ngày xưa thôi, tôi cũng muốn giữ lấy cơ hội đó.

Thảo nhìn tôi một lúc rồi nói khẽ:

– Anh để đó đi, việc của em mà…

– Anh chỉ muốn giúp. – Tôi đáp, mắt không rời cô ấy.

Có gió thổi ngang qua. Mái tóc buộc gọn của Thảo rung nhẹ. Cô ấy siết chiếc khăn trong tay, như đang cố giữ khoảng cách với tôi.

– Em không nghĩ… chúng ta sẽ gặp nhau thế này. – Cô ấy nói.

– Anh… cũng không nghĩ. – Tôi thở ra – Nhưng gặp rồi thì… anh muốn nói chuyện với em một chút.

Thảo im lặng. Ánh mắt cô hơi nheo lại, như đang do dự.

Vài giây nặng nề trôi qua.

Rồi cô ấy nhẹ giọng:

– Em sắp phải đi hỗ trợ điểm nữa. Nếu anh muốn nói… thì đợi buổi tối. Em rảnh khoảng một giờ.

Tôi gật đầu ngay lập tức, dù lòng như bị ai bóp chặt.

– Anh đợi được.

Thảo cúi đầu, đi lướt qua tôi. Hương gió thoảng qua người cô ấy khiến tim tôi thắt lại – mùi hương đó… tôi đã nhớ ba năm.

Khi bóng cô ấy xa dần, tôi mới nhận ra tay mình đang run.

Ba năm chờ đợi, ba năm dằn vặt, ba năm tưởng chừng như đã buông bỏ.

Vậy mà chỉ cần một lần gặp… tất cả lại quay về như cũ.

Hóa ra… có những người rời đi, mang theo cả cuộc sống của ta. Và có những người quay lại, chỉ một ánh nhìn thôi đã đủ đánh thức mọi điều ta từng cố chôn.

Hôm nay, tôi thấy được cơ hội cuối cùng ông trời đưa cho mình.

Và tôi không muốn đánh mất người phụ nữ ấy thêm lần nào nữa.

CHƯƠNG 2 – KHOẢNG CÁCH VÀ NỖI NHỚ


Buổi tối thành phố dịu dần, ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt đường ướt mưa chiều. Tôi ngồi trong quán cà phê nhỏ, nhìn ra ngoài qua tấm kính mờ hơi nước, chờ Thảo đến. Mọi thứ xung quanh bình yên, nhưng trong lòng tôi là cơn bão.

Ba năm… ba năm cô ấy đi khỏi, để lại tờ đơn và những khoảng trống mà tôi không biết làm gì để lấp. Những ngày đầu, tôi tưởng nhẹ nhõm, vì tôi không phải là kẻ bỏ đi. Nhưng thực ra, từng đêm trằn trọc, tôi mới nhận ra mình chưa từng được thanh thản. Cô ấy đi, để lại cho tôi cả một đời dằn vặt, cả một quá khứ vừa muốn quên nhưng lại không thể.

Tiếng chuông cửa quán vang lên. Tôi nhìn lên, và tim như dừng một nhịp. Thảo bước vào. Cô ấy vẫn giản dị, vẫn thanh tao, nhưng ánh mắt lấp lánh sự mạnh mẽ mới. Những nếp nhăn lo lắng của quá khứ như chưa từng tồn tại. Cô ấy cười nhẹ, cái cười mà tôi từng tưởng quên, giờ lại khiến lòng tôi rối như tơ vò.

– Anh… ngồi lâu chưa? – Thảo hỏi, giọng khẽ run nhưng cố giấu.

– Vừa đến thôi. – Tôi đáp, cố gắng bình tĩnh.

Chúng tôi chọn một góc yên tĩnh. Cô ấy gọi một ly nước chanh, tôi chỉ uống nước lọc. Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên dài như chưa từng tồn tại những tháng năm chung sống, nhưng cũng gần đến mức chỉ cần chạm tay là mọi thứ sẽ vỡ ra.

– Em… ba năm qua sống thế nào? – Tôi hỏi.

Thảo hít một hơi dài. – Em… ổn. Hàng ngày đi thiện nguyện, giúp đỡ mọi người… cũng quên bớt nỗi buồn. Còn anh? – Ánh mắt cô ấy lấp lánh, như dò xét tôi, nhưng cũng như e dè.

– Anh… cũng ổn. – Tôi đáp. Nhưng sự thật là ba năm qua, tôi sống trong cô độc. Ba năm qua, từng ngày từng giờ, nỗi nhớ cô ấy như dây thừng quấn chặt trái tim tôi.

Chúng tôi nhìn nhau im lặng. Một nỗi im lặng nặng nề, vừa chứa đầy ký ức, vừa chứa đầy những lời chưa nói. Tôi muốn hỏi cô ấy tại sao rời đi, tại sao lại để lại tờ đơn, nhưng nhìn gương mặt dịu dàng nhưng kiên cường ấy, tôi bỗng thấy sợ. Sợ rằng một câu hỏi sai sẽ phá tan khoảnh khắc mong manh này.

– Ba năm qua… anh có bao giờ… tìm em không? – Thảo hỏi, giọng run run, nhưng đôi mắt vẫn cứng cỏi.

Tôi cười khẽ, một nụ cười đau đớn. – Không. Anh không đi tìm em, cũng không ký đơn ly hôn. Anh… không nỡ. Nhưng cũng… không biết phải làm gì. Anh cứ để thời gian trôi, tưởng như mọi thứ sẽ nguội lạnh… nhưng không. Anh vẫn nhớ em… và bây giờ, gặp lại em, anh mới nhận ra… không thể để em rời đi thêm lần nào nữa.

Thảo im lặng, nhìn ly nước trước mặt, như cố giữ bình tĩnh. – Em… rời đi vì em không muốn kéo anh vào đau khổ. Em biết anh muốn có con, mà em thì… không thể. Em nghĩ rời đi là để anh tìm hạnh phúc khác.

Tôi nắm tay cô ấy. – Em không hiểu… hạnh phúc của anh không phải là người khác. Hạnh phúc của anh là được bên em, dù không có con… anh cũng chịu được. Chỉ cần có em.

Ánh mắt Thảo lóe lên một thứ cảm xúc hỗn độn. Vừa là ngạc nhiên, vừa là hối hận, vừa là niềm đau cũ. Cô ấy cúi đầu, đôi tay siết chặt chiếc ly. – Ba năm qua… em đã cố quên… nhưng gặp lại anh… em không thể…

Chúng tôi lặng im, chỉ còn tiếng xe cộ rì rầm ngoài cửa, và tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Cả hai đều biết, đây không phải là một cuộc hẹn bình thường. Đây là cuộc gặp quyết định, nơi những tình cảm bị chôn vùi bấy lâu sẽ trỗi dậy hoặc lụi tàn.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn xúc động: – Em… bây giờ, nếu… em sẵn sàng… anh muốn chúng ta thử lại. Không phải vì thời gian trôi qua, không phải vì ai thúc giục, mà vì… anh yêu em, suốt cả đời này.

Thảo ngẩng lên, đôi mắt long lanh. Cô ấy lưỡng lự, như đang đấu tranh với chính mình: giữa quá khứ đau khổ, trách nhiệm với bản thân, và tình yêu chưa bao giờ tắt. – Nhưng… anh… em… không biết…

– Anh biết. Anh biết tất cả. Nhưng chúng ta đã cùng nhau đi qua sáu năm hôn nhân, sáu năm là vợ chồng. Ba năm rời xa nhau… anh chưa từng quên em. Nếu bây giờ em sợ, anh sẽ chờ. Anh sẽ không bỏ em lần nữa.

Cô ấy nhìn tôi thật lâu. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. – Anh… vẫn yêu em… thật sao?

– Vẫn… như ngày đầu. – Tôi nói, giọng run run.

Thảo im lặng. Chúng tôi chỉ nhìn nhau. Cơn gió ngoài trời thổi vào qua cửa sổ, làm tóc cô ấy bay nhẹ, mùi hương quen thuộc thoảng qua khiến lòng tôi nghẹn ngào.

– Nếu… chúng ta thử lại… – Thảo nói khẽ – Em sợ… đau thêm một lần nữa.

Tôi nắm chặt tay cô ấy, nhìn thẳng vào mắt: – Anh cũng sợ. Nhưng nếu không thử, anh sẽ hối hận cả đời. Em… có dám thử với anh không?

Thảo gật đầu nhẹ, một nụ cười yếu ớt xuất hiện. – Dám.

Chúng tôi ngồi đó, lặng im, nhưng trái tim từng cắn xé nhau bấy lâu nay, giờ như vừa được hàn gắn. Những cảm xúc dồn nén trỗi dậy, vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc, vừa hồi hộp.

Sau buổi gặp, chúng tôi đi dạo quanh công viên gần trung tâm từ thiện. Thành phố về đêm như lắng xuống, chỉ còn ánh đèn vàng và những âm thanh rì rầm của đời sống. Tôi nắm tay Thảo, lần đầu tiên sau ba năm, cảm giác ấm áp len lỏi vào từng ngón tay.

– Ba năm… sao chúng ta có thể xa nhau lâu vậy? – Tôi nói, vừa buồn vừa giận.

– Em… không muốn làm anh khổ… – Thảo nói, giọng nghẹn. – Em nghĩ rời đi là tốt cho cả hai… nhưng… em không ngờ mình sẽ nhớ anh nhiều đến vậy.

– Anh cũng vậy. Ba năm qua, anh chỉ sống với ký ức về em. Bao nhiêu người anh gặp, bao nhiêu lời khuyên, anh đều lờ đi. Chỉ có em… là không thể quên.

Thảo dựa nhẹ vào vai tôi, ánh mắt xa xăm. – Ba năm qua… em cũng hối hận. Em hối hận vì đã bỏ anh. Nhưng bây giờ… chúng ta còn cơ hội, đúng không?

– Chắc chắn. – Tôi siết tay cô ấy – Chỉ cần còn một cơ hội, anh sẽ không để mất em nữa.

Chúng tôi đi qua những con đường vắng, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt cô ấy, những nét dịu dàng, thanh thoát vẫn còn nguyên vẹn. Trái tim tôi rung lên từng nhịp mạnh mẽ. Cô ấy là người tôi yêu, là người duy nhất tôi muốn bên cạnh, là lý do khiến tôi sống suốt ba năm qua.

Thảo dừng lại, quay mặt nhìn tôi: – Nhưng… anh… sau tất cả, nếu em không thể có con… anh… anh có thể chấp nhận không?

Tôi ngừng bước, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. – Anh… đã sống ba năm với nỗi cô đơn và nỗi nhớ em. Anh đã sẵn sàng cho mọi thử thách, miễn là còn có em bên cạnh. Anh không cần con cái để yêu em. Anh chỉ cần em.

Cô ấy bật khóc, những giọt nước mắt rơi trên vai tôi. – Em… thật sự… rất sợ… nhưng… em muốn thử…

Tôi ôm chặt cô ấy, cảm giác ba năm mất mát, đau khổ, hối hận… giờ tan biến. Chỉ còn lại một thứ duy nhất: tình yêu, mạnh mẽ, trọn vẹn, chưa bao giờ phai nhạt.

Trái tim tôi nhận ra một sự thật: thời gian không thể làm phai nhạt tình yêu đích thực. Và nếu còn một cơ hội, hãy nắm lấy nó, dù đau khổ, dù sợ hãi… chỉ cần còn có nhau.

CHƯƠNG 3 – QUYẾT ĐỊNH CUỐI CÙNG


Ngày hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác lạ lùng, như thể trái tim vừa được thở sau ba năm bị kìm nén. Ánh nắng sớm len qua khe cửa chiếu lên tấm chăn, khiến căn phòng nhỏ bừng sáng. Tôi không thấy cô ấy bên cạnh, nhưng lòng nhẹ nhõm, vì tối qua chúng tôi đã nói chuyện. Lần đầu tiên sau ba năm, chúng tôi chia sẻ những suy nghĩ thật lòng, những nỗi sợ, những hối hận, và cả tình yêu chưa từng phai nhạt.

Thảo gọi cho tôi từ sáng sớm, giọng vui vẻ nhưng vẫn ngập ngừng:
– Anh… hôm nay chúng ta gặp lại gia đình anh được không? Em… muốn họ thấy em.

Tôi gật đầu. Bao nhiêu tháng năm trống rỗng, giờ chỉ mong được đưa Thảo về, để mọi chuyện rõ ràng, để không còn hiểu lầm, để ba mẹ tôi biết rằng cô ấy vẫn yêu tôi.

Buổi gặp gỡ với gia đình

Bố mẹ tôi ngạc nhiên khi thấy Thảo bước vào phòng khách. Cô ấy ăn mặc giản dị nhưng thanh lịch, nụ cười dịu dàng vẫn giữ được sự tự tin và uy nghi của một người phụ nữ đã trải đời. Bố mẹ tôi ban đầu cứng mặt, ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa dò xét.

– Thảo… con… – mẹ tôi ngập ngừng, mắt ươn ướt.
– Dạ… con chào bác… con… – Thảo cúi đầu, giọng run run.

Tôi nắm tay cô ấy, thì thầm:
– Bình tĩnh, em không sao.

Bố tôi hắng giọng:
– Sau ba năm… sao cô lại… quay về?

Thảo nhìn thẳng:
– Dạ, con quay về vì con… vẫn yêu anh ấy, và con muốn… thử một lần nữa.

Mẹ tôi bật khóc, chạy đến ôm cô ấy. – Con bé ngoan… cuối cùng cũng quay về… mẹ mừng quá!

Bố tôi vẫn nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm hơn:
– Nếu các con đã quyết, thì… bố ủng hộ. Nhưng cuộc sống hôn nhân không chỉ có tình yêu. Các con phải kiên nhẫn, phải hiểu nhau…

Thảo gật đầu:
– Con biết ạ. Con sẽ cố gắng.

Tôi cảm thấy như gánh nặng trong lòng mình được tháo xuống. Ba năm chờ đợi, ba năm đau khổ… giờ chỉ còn niềm hy vọng và tình yêu tràn đầy.

Mâu thuẫn cũ bùng lên

Nhưng đời đâu chỉ toàn màu hồng. Vẫn có những thử thách cũ đe dọa hạnh phúc mới tìm lại. Khi chúng tôi đang nói chuyện, điện thoại Thảo rung lên. Cô ấy nhìn màn hình, và mặt biến sắc.

– Ai vậy? – Tôi hỏi, giật mình.

– Dạ… là… một người bạn cũ… – Thảo trả lời, giọng lúng túng.

Tôi nhìn thấy giọt nước mắt lo lắng thoáng qua trên má cô ấy. Trong lòng tôi bỗng dấy lên nghi ngờ. Ba năm xa nhau, cô ấy đã trải qua biết bao chuyện… liệu có còn giữ nguyên tình cảm với tôi?

Chiều hôm đó, khi chúng tôi trở về căn hộ cũ, tôi hỏi thẳng:
– Thảo… người đó là ai?

Cô ấy cúi đầu, giọng nhẹ:
– Anh… là người bạn giúp đỡ em khi em còn bơ vơ. Nhưng… anh ấy chỉ là bạn thôi. Em… chỉ yêu anh.

Tôi hít một hơi, tim vẫn đập mạnh nhưng lòng tạm yên. Chỉ cần cô ấy nói thật, chỉ cần cô ấy còn yêu tôi… thì tất cả những nghi ngờ đều tan biến.

Đối mặt với quá khứ

Nhưng thử thách lớn nhất không phải người khác, mà là quá khứ của chính chúng tôi. Ba năm xa cách, những tổn thương, những lỗi lầm tưởng như đã quên, giờ lại trỗi dậy. Tôi nhớ lại những đêm vợ tôi khóc vì cảm giác vô dụng, những lần tôi mất kiên nhẫn khi cô ấy buồn bã, những lời nói chưa kịp ngăn… tất cả như những vết dao vẫn hằn sâu trong lòng.

Tối hôm đó, tôi và Thảo ngồi trên ban công, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh. Tôi nắm tay cô ấy, nói thật:
– Thảo… ba năm qua, anh nhớ em từng ngày. Nhưng anh cũng biết… mình không hoàn hảo. Anh đã từng nóng nảy, đã từng làm em tổn thương…

Cô ấy im lặng, mắt hướng về chân trời.
– Anh… em cũng vậy. Em đã từng bỏ anh… em cũng đã sai. Nhưng… em đã nhận ra, tình yêu không bao giờ là lỗi. Sai lầm chỉ là cách ta học cách trân trọng nhau hơn.

Tôi mỉm cười, lòng ấm lại. Bao nhiêu năm khắc khoải, bao nhiêu nỗi đau… giờ đây, chỉ còn lại hai con người sẵn sàng bước tiếp.

Một quyết định quan trọng

Ngày hôm sau, tôi đưa Thảo đi gặp bác sĩ để bàn về việc nhận con nuôi. Chúng tôi không còn đặt nặng vấn đề con cái là lý do duy nhất để hôn nhân bền vững. Nếu không có con, chúng tôi vẫn có thể hạnh phúc. Nhưng cả hai muốn có một cơ hội để làm cha mẹ, ít nhất là bằng cách nhận nuôi một đứa trẻ cần tình yêu.

– Anh nghĩ… – Thảo nói, tay nắm tay tôi thật chặt – dù không phải con ruột, nhưng chúng ta vẫn có thể… là gia đình, đúng không?

Tôi gật đầu:
– Đúng. Con cái không phải là thước đo tình yêu. Tình yêu… là những gì chúng ta cùng nhau vượt qua.

Chúng tôi đăng ký hồ sơ nhận con nuôi, chọn một bé trai khoảng bốn tuổi, đôi mắt sáng và nụ cười hồn nhiên. Khi lần đầu tiên bế bé vào lòng, tôi cảm nhận được một niềm hạnh phúc trọn vẹn mà trước đây chưa từng có. Thảo nhìn tôi, mắt rực sáng, và nụ cười ấy khiến tôi thấy tất cả những năm tháng chờ đợi đều xứng đáng.

Cái kết đầy cảm xúc

Ba năm mất nhau, sáu năm hôn nhân… cuối cùng, chúng tôi nhận ra rằng tình yêu đích thực không bao giờ phai nhạt. Dù trải qua đau khổ, dù phải chịu đựng những thử thách, chúng tôi vẫn tìm về nhau.

Ngày Thảo chính thức trở thành vợ tôi một lần nữa, gia đình đầy đủ quây quần bên nhau, tôi nhìn cô ấy và thầm nghĩ:
– Cuộc đời con người có mấy lần 15 năm như thế này? Sao phải bỏ lỡ nhau?

Chúng tôi cùng nhau bước qua quá khứ, cùng nhau chăm sóc đứa trẻ nhận nuôi, và từng ngày, tình yêu lại lớn thêm. Không còn giận hờn, không còn nghi ngờ, chỉ còn sự trân trọng, hiểu nhau, và biết rằng: người đi qua đời ta rồi sẽ mãi mãi là người duy nhất trong trái tim, nếu ta không để lỡ.

Câu chuyện khép lại với hình ảnh cả ba người – tôi, Thảo, và đứa trẻ – cùng nắm tay nhau bước trên con đường ven hồ, ánh hoàng hôn phủ xuống như một lời hứa cho tương lai. Ba năm xa cách, sáu năm hôn nhân, và cuối cùng là một cuộc đời mới, trọn vẹn tình yêu và hy vọng.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.