Min menu

Pages

Chồng bán nhà để chữa bệnh cho mẹ, chấp nhận để vợ con ở nhà thuê khiến tôi chỉ muốn ly hôn: Khi mẹ mất, tôi bật khóc nhìn tấm chăn của mẹ


Chương 1: Cơn bão bất ngờ

Mưa rào bất chợt trút xuống con phố nhỏ vào một buổi chiều cuối thu, làm mặt đường lấm tấm những vũng nước, và bầu không khí trở nên ẩm ướt, nặng nề. Tôi – Trần Phương, 35 tuổi – đang đứng bên cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài, tay cầm tách cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Trong lòng tôi là một cảm giác lạ: nặng nề, lo lắng, và chẳng biết vì điều gì.

Ngày hôm đó, mẹ tôi – bà Xuân – đã than đau ngực và chóng mặt. Ban đầu tôi còn tưởng là do mệt mỏi vì dậy sớm, đi chợ, rồi dọn dẹp nhà cửa như mọi ngày. Nhưng khi thấy bà ngã quỵ ngay giữa phòng khách, tim tôi như bị bóp nghẹt.

“Con ơi! Con Phương…!” – giọng mẹ run run gọi tôi.

Tôi lao đến, bế mẹ lên, cảm giác tim đập thình thịch. Chồng tôi, Hiểu Long, đang ở phòng làm việc nghe thấy tiếng la hét, lập tức chạy ra.

“Phương, nhanh gọi xe cứu thương đi!” – Long hốt hoảng.

Tôi gật đầu, tay run run bấm số cấp cứu, nhưng đầu óc tôi trống rỗng. Cảnh tượng ấy, người mẹ hiền lành, dịu dàng mà tôi luôn yêu thương, giờ lại nằm yếu ớt trên sàn nhà, khiến tôi không thể kìm nén nổi nước mắt.

Xe cứu thương đến nhanh hơn mong đợi, nhưng quãng đường tới bệnh viện dài như cả một đời người. Trên xe, mẹ nắm chặt tay tôi, ánh mắt yếu ớt nhưng đầy yêu thương:

“Các con đừng lo… mẹ chỉ mệt thôi…”

Tôi siết chặt tay mẹ, nước mắt rơi lã chã, tim như bị xé ra. “Mẹ đừng nói vậy! Mẹ phải khỏe! Mẹ còn sống với chúng con, với các cháu nữa mà!”

Tại bệnh viện, các bác sĩ tiến hành xét nghiệm nhanh. Khi kết quả trả về, cả tôi và Long đứng chết lặng. “Bà Xuân, bà bị ung thư phổi giai đoạn cuối, và các khối u đã di căn ra nhiều bộ phận khác,” bác sĩ nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự nghiêm trọng.

Tôi cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Mười năm qua, mẹ đã âm thầm sống vì gia đình, chịu mọi cực khổ, không hề than vãn, giờ đây lại phải chịu nỗi đau này. Còn Long, chồng tôi, mắt đỏ hoe, nắm chặt vai tôi:

“Phương… chúng ta… phải làm gì bây giờ?”

Tôi lặng im, chỉ biết khóc. Trong đầu tôi là vô vàn suy nghĩ hỗn loạn: tiền đâu để chữa trị? Ai sẽ chăm sóc mẹ khi chúng tôi đi làm? Bao nhiêu hy vọng và nỗi sợ chồng chất lên nhau.

Ngày đầu tiên mẹ nhập viện, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, còn Long lập tức phân công em gái anh vào chăm mẹ ban ngày. Ban đêm, chúng tôi thay phiên nhau túc trực. Cuộc sống của gia đình tôi như bị đảo lộn hoàn toàn: sáng đi làm, chiều đón con, tối chăm mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình mệt mỏi và bất lực đến thế.

Nhưng vấn đề lớn nhất chính là tiền. Hóa đơn viện phí ngày một cao, thuốc men đắt đỏ, còn chúng tôi thì chỉ sống đủ ăn. Dần dần, áp lực nặng nề khiến Long đề nghị một giải pháp khiến tôi sửng sốt: bán nhà để cứu mẹ.

“Phương… mình không còn cách nào khác. Nếu không bán nhà, mẹ sẽ không có tiền chữa trị nữa,” Long nói, giọng run run, nhưng kiên quyết.

Tôi lắc đầu, cảm giác bức bối trong lòng: “Long… bán nhà sao được? Nhà này… là một phần của con, là nơi chúng ta sống. Con không muốn hai đứa trẻ phải chuyển đến một căn trọ chật hẹp. Mẹ có sống lâu đâu mà… sao lại phải bán nhà?”

Cả tuần liền, chúng tôi cãi nhau liên tục. Long thì nhấn mạnh đạo hiếu, trách nhiệm của con cái với mẹ; tôi thì trấn an lý trí, bảo vệ quyền lợi con cái và những gì mẹ từng muốn. Hai bên đều kiên quyết, nhưng tình cảm trong lòng không ai muốn bỏ rơi mẹ.

Rồi ngày tháng trôi qua, mẹ kiên cường chịu đựng từng cơn đau. Tôi thường ngồi bên giường, nắm tay mẹ, nhìn bà mỉm cười dù mắt đã lờ đờ:

“Mẹ… mẹ phải giữ sức khỏe để sống lâu với con cháu chứ…”

Bà chỉ mỉm cười hiền từ: “Mẹ sống đủ rồi… thấy các con vẫn yêu thương nhau, mẹ mãn nguyện lắm rồi.”

Nhưng thực tế không chờ đợi ai. Vài tháng sau, bà ra đi thanh thản vào một buổi sáng tĩnh lặng. Tôi và Long ôm nhau nức nở giữa căn phòng trống, chỉ còn lại mùi thuốc và dầu gió thoang thoảng – những thứ gắn liền với mẹ suốt bao năm.

Khi dọn dẹp đồ đạc, chiếc giường mẹ nằm còn lại. Tôi vô tình kéo chăn ra và phát hiện một chiếc thẻ ngân hàng cùng lá thư viết tay. Tay tôi run rẩy cầm lá thư, đọc từng dòng, cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt:

“Các con thân mến, khi các con đọc lá thư này, có lẽ mẹ đã rời bỏ thế giới. Mẹ biết rằng, vợ chồng Long đã phải trả rất nhiều viện phí, thậm chí bán cả nhà cửa. Mẹ không hề muốn như vậy… Mẹ mong rằng các con sẽ sống hạnh phúc, đừng nghĩ nhiều về mẹ…”

Tôi và Long cùng gục xuống, nước mắt lăn dài. Từ trước đến giờ, chúng tôi chưa bao giờ hiểu hết những hi sinh thầm lặng của mẹ. Và giờ đây, cả gia đình nhận ra rằng, mọi tính toán về tiền bạc, nhà cửa… đều trở nên vô nghĩa trước tình yêu thương vô bờ của mẹ.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thầm hứa với lòng: dù có khó khăn, dù có mệt mỏi, tôi và Long sẽ luôn giữ trọn tình yêu thương mẹ đã dạy, và sống hết mình vì nhau và các con.

Nhưng rồi, khi chúng tôi tưởng rằng mọi nỗi đau đã qua, một bí mật khác mà mẹ để lại trong lá thư làm tôi giật mình. Trên thẻ ngân hàng, số tiền không chỉ đủ trả viện phí mà còn dư ra… một con số khiến tôi và Long phải suy nghĩ.

Đó là số tiền mà mẹ giấu đi bấy lâu, dùng từ tiền tiết kiệm riêng, dành cho tương lai của chúng tôi. Từng dòng chữ, từng ý nghĩ của mẹ khiến tôi cảm thấy vừa hối hận vừa cảm động: mẹ không muốn trở thành gánh nặng, mẹ muốn chúng tôi sống hạnh phúc, dù không còn bà bên cạnh.

Khoảnh khắc ấy, căn phòng trở nên lặng yên. Chỉ còn tiếng thở dài và tiếng tim đập dồn dập. Tôi nhìn Long, và thấy trong mắt anh là sự quyết tâm, sự đau đớn nhưng cũng là bài học quý giá mà mẹ đã để lại.

Mẹ ra đi, nhưng tình yêu và lòng hy sinh của bà sẽ sống mãi trong trái tim chúng tôi. Chúng tôi nhận ra rằng, cuộc đời này không phải chỉ là vật chất, tiền bạc hay nhà cửa… mà là gia đình, là tình yêu và sự biết ơn.

Và từ giây phút ấy, tôi biết rằng cuộc sống của chúng tôi sẽ không còn như trước. Một cơn bão đã đi qua, nhưng dư âm và những bí mật mẹ để lại mới là thử thách thật sự.


Chương 2: Bí mật trong lá thư


Ngày mẹ mất, căn nhà trở nên lặng lẽ đến kỳ lạ. Tiếng cười trẻ con, tiếng bát đũa, tiếng bước chân quen thuộc – tất cả đều biến mất, chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc đều đều và cảm giác trống trải xâm chiếm từng ngóc ngách. Tôi đứng giữa phòng khách, nhìn những chiếc ghế, tủ sách, những bức ảnh gia đình treo trên tường… và nhận ra rằng mẹ đã thực sự rời đi.

Long ngồi xổm cạnh chiếc giường mẹ nằm, tay cầm lá thư, mắt đỏ hoe. Tôi bước đến, ngồi bên anh, không nói gì, chỉ đặt tay lên vai anh như một lời an ủi. Cả hai chúng tôi im lặng, để nước mắt tự do rơi.

Khi bình tâm lại, tôi mới mở chiếc thẻ ngân hàng mẹ để lại. Trái tim như ngừng đập khi nhìn thấy số dư: một con số đủ để trả toàn bộ viện phí, cả tiền bán nhà, và còn dư ra một khoản lớn.

“Phương… mẹ đã giấu chúng ta… tất cả… tất cả là mẹ…” – Long thốt lên, giọng nghẹn ngào.

Tôi gật đầu, lòng dâng trào cảm xúc lẫn lộn. Suốt mười năm qua, mẹ luôn âm thầm chăm lo cho chúng tôi, không chỉ bằng công sức mà còn bằng cả tài chính. Chúng tôi tưởng rằng phải bán nhà, phải chi trả mọi thứ, nhưng hóa ra mẹ đã chuẩn bị từ lâu.

“Nhưng… sao mẹ không nói với chúng ta sớm?” – tôi thở dài, vừa tức giận vừa thương xót.

“Có lẽ… mẹ sợ làm chúng ta lo lắng. Mẹ chỉ muốn chúng ta sống yên ổn…” – Long trả lời, giọng trầm lắng.

Đêm hôm đó, hai vợ chồng tôi thức trắng. Tôi suy nghĩ về mẹ, về cách bà luôn âm thầm hy sinh, và về chính bản thân mình: liệu tôi đã đủ tốt để xứng đáng với tình yêu ấy chưa?

Sáng hôm sau, tôi đưa hai con đi học, Long thì ở nhà sắp xếp lại giấy tờ và số tiền mẹ để lại. Nhưng chỉ vài ngày sau, những mâu thuẫn âm ỉ bắt đầu nổi lên.

Long vẫn nghĩ đến chuyện bán nhà. Anh bảo: “Dù mẹ đã để lại tiền, nhưng căn nhà này vẫn còn là tài sản lớn. Mình có thể dùng số tiền dư để đầu tư, đảm bảo cuộc sống các con, mẹ cũng sẽ vui lòng.”

Tôi phản đối: “Long, chúng ta đã mất mẹ, còn gì quan trọng hơn gia đình? Chúng ta không thể vì tiền mà tiếp tục gây sóng gió trong lòng mẹ. Mẹ đã muốn chúng ta sống hạnh phúc, không phải tranh giành tài sản.”

Cuộc tranh cãi tưởng chừng đã lắng xuống khi Long hạ giọng, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm nhận được sự bất đồng sâu sắc. Cả hai đều thương mẹ, nhưng cách biểu hiện lại khác nhau. Tôi bắt đầu lo lắng rằng, sau mẹ, cuộc sống của gia đình sẽ không còn bình yên như trước.

Trong những ngày chăm sóc các con và sắp xếp lại mọi thứ, tôi bất ngờ tìm thấy thêm một mẩu giấy nhỏ giấu phía dưới giường mẹ – thứ mà trong lá thư mẹ không nhắc đến. Trên mẩu giấy, mẹ ghi:

“Con Phương, con là đứa con dâu tốt nhất của mẹ. Hãy luôn giữ gìn hạnh phúc của mình và các con. Nếu có thể, mẹ mong các con hãy tin vào bản thân, đừng để tiền bạc hay áp lực chi phối tình yêu và niềm tin.”

Những dòng chữ ấy khiến tôi vừa ấm lòng vừa bối rối. Tôi nhận ra rằng, mẹ không chỉ lo cho chúng tôi về mặt vật chất, mà còn muốn chúng tôi học cách tự quyết định cuộc sống, tự chịu trách nhiệm và trưởng thành.

Tuy nhiên, mọi thứ chưa dừng lại ở đó. Một buổi chiều, khi Long đi làm, tôi ở nhà kiểm tra lại sổ sách, tôi phát hiện một khoản tiền lớn khác – không phải từ ngân hàng mẹ để lại, mà là một số tiền tiết kiệm từ nhiều năm trước, được mẹ giấu kín. Số tiền này đủ để trả toàn bộ nợ nần nếu có, thậm chí còn dư để chăm lo cho con cái tôi và Long.

“Nhưng… mẹ đã âm thầm chịu đựng cả đời để không ai biết…” – tôi lẩm bẩm, lòng tràn đầy xúc động.

Đêm đó, tôi gọi Long về sớm để cùng xem xét mọi giấy tờ. Chúng tôi ngồi bên bàn, im lặng, chỉ nghe tiếng gió rít qua khung cửa sổ. Cả hai cùng nhận ra rằng, mẹ không chỉ để lại tài sản, mà còn để lại bài học quý giá: tình yêu thương không thể đo bằng tiền, hy sinh không phải lúc nào cũng được nói ra, và gia đình mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng trong lòng tôi vẫn còn một nỗi lo: liệu Long và tôi có thực sự hiểu nhau, có đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách sau mất mát này? Căng thẳng, áp lực tài chính dù giảm bớt nhưng vẫn hiện hữu, và hai đứa trẻ – chưa trọn vẹn ý thức về mất mát – vẫn cần sự chăm sóc toàn diện cả về vật chất lẫn tinh thần.

Một tuần sau, Long đề nghị: “Phương, mình nên cân nhắc lại việc dùng số tiền này để đầu tư, hoặc mua một căn nhà khác, để có chỗ ổn định lâu dài cho các con.”

Tôi nhìn anh, giọng trầm: “Long, con chỉ muốn chúng ta sống bình yên, đừng để tiền bạc chi phối cuộc sống. Chúng ta đã mất mẹ, còn gì quan trọng hơn việc giữ gìn tình cảm gia đình?”

Long im lặng. Ánh mắt anh như vừa hiểu vừa bối rối. Tôi nhận ra rằng, cả hai chúng tôi đều yêu mẹ, nhưng cách thể hiện khác nhau – và bây giờ, sau mất mát, thử thách thật sự không phải là tiền bạc, mà là khả năng giữ gìn tình yêu, niềm tin và sự gắn kết gia đình.

Và chính trong khoảnh khắc yên lặng ấy, một quyết định mới bắt đầu hình thành trong tôi. Một quyết định mà nếu làm được, sẽ không chỉ giúp gia đình vượt qua nỗi đau mất mẹ, mà còn giữ vững tình cảm, niềm tin và sự yêu thương mà mẹ đã dạy.

Nhưng để thực hiện quyết định đó, tôi phải đối mặt với Long – với những bất đồng âm ỉ – và với chính bản thân mình, để tìm ra cách cân bằng giữa lý trí, tình cảm, và cả những bí mật mẹ để lại.

Câu chuyện chưa kết thúc. Những bí mật còn lại, những thử thách chưa lộ diện… đang chờ chúng tôi đối mặt.

Chương 3: Sống cho yêu thương


Những ngày sau khi phát hiện số tiền mẹ giấu, căn nhà trở nên yên ắng nhưng không còn căng thẳng như trước. Hai đứa trẻ vẫn vui chơi, học hành, còn Long và tôi bắt đầu dành thời gian trò chuyện nhiều hơn. Nhưng trong lòng tôi vẫn tồn tại một lo lắng âm ỉ: liệu chúng tôi có thực sự học được bài học mà mẹ muốn dạy, hay sau vài tuần, mọi thứ sẽ quay lại căng thẳng và tính toán?

Một buổi chiều, sau khi đưa các con đi học về, tôi ngồi trong phòng khách, tay cầm tách trà, nhìn ra khung cửa sổ nơi mẹ từng hay đứng. Tôi bỗng thấy trống trải, nhưng không còn tuyệt vọng. Thay vào đó là một cảm giác quyết tâm, như mẹ đang hiện diện ngay bên cạnh, nhắc nhở tôi về sự kiên cường và tình yêu thương.

Long bước vào, vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Phương… hôm nay, mình muốn nói chuyện nghiêm túc với em.”

Tôi nhìn anh, hơi lo lắng nhưng cũng tò mò.
“Chuyện gì, Long?”

Anh ngồi xuống, nắm tay tôi, giọng trầm:
“Sau tất cả, mình nhận ra rằng mẹ đã dạy chúng ta bài học quý giá: gia đình là trên hết. Tiền bạc, nhà cửa… đều quan trọng, nhưng không thể so sánh với tình cảm, với niềm tin vào nhau. Mình không muốn để mất Phương, không muốn các con sống trong một gia đình mà chỉ tính toán, so đo.”

Tim tôi nhói lên, xúc động đến mức không nói nên lời. Tôi mỉm cười, nước mắt lại rơi:
“Long… Phương cũng nghĩ vậy. Con hiểu rằng, sau mẹ, chúng ta phải mạnh mẽ hơn, yêu thương nhau nhiều hơn. Tiền bạc… là để chúng ta sống thoải mái, chứ không phải để gây mâu thuẫn.”

Chúng tôi ôm nhau, cảm giác như lần đầu tiên sau nhiều năm, cả hai thực sự thấu hiểu nhau. Mười năm bên nhau, trải qua bao sóng gió, nhưng chưa bao giờ tôi thấy tình cảm giữa hai người trưởng thành và gắn kết đến vậy.

Sau buổi tối hôm đó, tôi quyết định thực hiện ý định mà mẹ muốn: sử dụng số tiền mẹ để lại một cách cân bằng – trả toàn bộ viện phí, bảo đảm các khoản chi tiêu hàng ngày, và dành một phần nhỏ cho các con học hành, vui chơi. Chúng tôi không mua nhà mới, cũng không đầu tư lớn. Thay vào đó, chúng tôi tập trung vào xây dựng cuộc sống bình yên, hạnh phúc và bền vững – đúng như điều mẹ mong muốn.

Một ngày nọ, khi đang dọn dẹp lại căn phòng mẹ từng ở, tôi tình cờ tìm thấy một hộp nhỏ giấu phía dưới giường. Mở ra, bên trong là những bức ảnh cũ, những mảnh giấy ghi chép kỷ niệm, và một lá thư khác của mẹ. Bà viết:

“Các con thân yêu, mẹ biết rằng cuộc đời không bao giờ bằng phẳng. Sẽ có những lúc các con phải đối mặt với khó khăn, áp lực, thậm chí mất mát. Nhưng hãy luôn nhớ rằng, tình yêu thương và gia đình là điều quý giá nhất. Mẹ tin các con sẽ luôn mạnh mẽ, yêu thương nhau và sống hạnh phúc.”

Tôi đọc đi đọc lại những dòng chữ, tim như được sưởi ấm. Những bài học mẹ để lại không phải chỉ bằng lời nói, mà bằng cả cuộc đời hy sinh và những quyết định thầm lặng. Tôi nhận ra rằng, dù mẹ không còn bên cạnh, nhưng tình yêu thương và trí tuệ của bà sẽ mãi là kim chỉ nam cho cuộc sống của chúng tôi.

Những tuần tiếp theo, cuộc sống trở lại nhịp điệu bình thường, nhưng lòng tôi và Long đã khác xưa. Chúng tôi biết cách trò chuyện khi có mâu thuẫn, biết lắng nghe nhau nhiều hơn, và quan trọng nhất, biết trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau và các con.

Một buổi tối, khi các con đã ngủ, Long nắm tay tôi, ánh mắt nghiêm nhưng dịu dàng:
“Phương, cảm ơn em đã kiên nhẫn, cảm ơn em đã cùng anh vượt qua mọi chuyện. Mẹ mất, nhưng mẹ đã để lại cho chúng ta nhiều hơn cả sự hi sinh – mẹ để lại bài học sống, bài học yêu thương.”

Tôi mỉm cười, nhắm mắt, cảm giác bình yên lan tỏa:
“Chúng ta sẽ không để mẹ thất vọng. Sống cho yêu thương, cho gia đình… mẹ sẽ mãi tự hào.”

Và từ đó, mỗi ngày trôi qua, chúng tôi biết rằng dù có khó khăn, dù có mâu thuẫn, tình yêu thương gia đình sẽ luôn là điểm tựa. Chúng tôi học được rằng, hy sinh, trách nhiệm, và lòng biết ơn không phải lúc nào cũng được nói ra, nhưng chúng hiện diện trong từng hành động, từng quyết định và từng nhịp sống.

Câu chuyện kết thúc không chỉ bằng nước mắt, mà bằng sự trưởng thành, sự thấu hiểu và tình yêu thương bền vững. Chúng tôi vẫn sống bình thường, đi làm, chăm con, nhưng trong tim mỗi người, luôn có mẹ – người đã dạy chúng tôi cách sống đúng nghĩa: sống cho yêu thương, sống để trân trọng những gì quý giá nhất.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.