Min menu

Pages

Được chồng tặng nhẫn kim cương giá khủng, vợ trẻ đang lâng lâng sung sướng thì 'điếng người với lời chúc đi kèm

Chương 1: Mảnh vỡ trong tay


Sáng hôm ấy, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên sàn nhà, nhưng trong lòng My lại u ám như bầu trời sau cơn bão. Chiếc hộp nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn vẫn như đang nhắc nhở cô về sự thật phũ phàng: người chồng mà cô tin tưởng bấy lâu nay lại không còn là của riêng cô. Cảm giác sững sờ, thất vọng, đau đớn… trộn lẫn nhau khiến cô đứng im giữa phòng, đôi mắt nhòe đi bởi những giọt nước không kìm được.

Cô ngồi xuống ghế, cầm chiếc nhẫn trên tay, lặng lẽ xoay tròn trong ngón tay. Kim cương lấp lánh nhưng chẳng thể làm dịu đi nỗi đau. Mỗi đường nét của chiếc nhẫn đều trở nên trống rỗng khi nghĩ tới người đàn ông ngày nào vẫn gọi cô là vợ, giờ lại dành những lời yêu thương cho một người khác. My tự hỏi, bao nhiêu năm qua mình đã sống trong ảo tưởng, bao nhiêu niềm tin đã bị phản bội, và liệu mình còn có thể tin ai nữa không.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh những buổi tối một mình dọn dẹp nhà cửa, những lần bệnh mà chồng vội vàng rời đi công ty, những dịp sinh nhật lặng lẽ trôi qua… Tất cả đều trở thành những mảnh ký ức đau đớn, tựa như những mảnh kính vỡ sắc nhọn, cứa vào tâm hồn cô từng nhát.

Chiếc điện thoại rung lên, hiện tên chồng gọi. My không trả lời. Cô cần thời gian để bình tĩnh, để quyết định bước tiếp. Nhưng ngay cả khi tắt máy, lòng cô vẫn tràn ngập câu hỏi: “Nếu im lặng, liệu có cứu vãn được hôn nhân không? Nếu lên tiếng, liệu có phá nát tất cả?”

Cả buổi sáng trôi qua, My không bước ra khỏi phòng. Cô chỉ ngồi lặng, đôi tay vẫn siết chặt chiếc nhẫn, mắt nhìn vào tấm thiệp với những dòng chữ lạnh lùng: “Lan, ba tháng kỷ niệm tình yêu của chúng ta…” – một lời nhắc nhở rằng, người đàn ông cô dành cả đời yêu thương đã dành trái tim mình cho người khác.

Chiều đến, My quyết định ra ngoài để hít thở không khí. Cô bước vào con phố quen thuộc, nơi từng có bao kỷ niệm êm đềm của gia đình nhỏ. Nhưng giờ đây, mỗi bước chân đều trống rỗng. Người qua đường nhìn cô, nhưng chẳng ai biết cô đang chịu đựng cơn bão cảm xúc như thế nào.

Về đến nhà, My thấy chồng vẫn như không có gì xảy ra. Anh nói cười, vui vẻ với công việc, chẳng hề hay biết về những gì cô đã biết. Cảm giác bất lực dâng lên. My biết, một cuộc đối đầu trực diện sẽ khiến mọi thứ bùng nổ, nhưng cô cũng không thể tiếp tục sống trong giả dối.

Buổi tối, bữa cơm gia đình im lặng đến khó chịu. Chồng cô cười nói với con, nhắc về một chuyến đi chơi cuối tuần, còn My chỉ ngồi lặng, nhìn những món ăn bày trên bàn như thể chúng đã mất hết hương vị. Mỗi tiếng cười, mỗi câu nói của chồng đều nhắc nhở cô về sự phản bội đang hiện hữu ngay trước mắt.

Đêm xuống, My nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà mà trong lòng nặng trĩu. Cô tự hỏi mình sẽ làm gì vào ngày mai. Liệu sẽ im lặng chịu đựng hay sẽ buông lời chất vấn, để rồi cuộc sống thay đổi hoàn toàn? Sự bối rối, giằng xé giữa tình yêu, trách nhiệm và sự tự trọng khiến cô gần như tê liệt.

Trong cơn mơ màng, My thấy hình ảnh chồng cô cầm tay người con gái khác, nụ cười hạnh phúc trên môi, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô bật dậy, nước mắt trào ra, không thể kìm nén. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra: tình yêu và niềm tin có thể tan vỡ chỉ trong vài dòng chữ trên tấm thiệp, một món quà tưởng chừng ý nghĩa.

Sáng hôm sau, khi chồng ra khỏi nhà như mọi ngày, My đứng lặng ở cửa sổ, nhìn bóng dáng anh khuất dần. Chiếc hộp rơi hôm trước vẫn còn đó, nhưng lần này cô không còn mở ra xem nữa. Cô biết, sự thật đã hằn sâu trong tim, và không gì có thể che giấu được nữa.

My bước vào phòng, đặt chiếc nhẫn vào ngăn kéo, khóa chặt. Cô tự nhủ sẽ không để cảm xúc chi phối, sẽ tìm cách bình tĩnh giải quyết mọi chuyện. Nhưng trong thâm tâm, một nỗi giận dữ âm ỉ đang bùng lên: một ngày nào đó, chồng sẽ phải trả giá cho sự phản bội này.

Câu chuyện hôn nhân tưởng chừng bình yên bấy lâu nay của My giờ đã đứng trước bờ vực. Và chính cô, một người vợ tưởng chừng hiền lành, dịu dàng, giờ phải đứng trước lựa chọn khó khăn nhất: tha thứ hay đối mặt, im lặng hay đấu tranh.

Đêm hôm ấy, My không ngủ. Cô ngồi bên bàn làm việc, nhìn những bức ảnh gia đình, những kỷ niệm một thời. Trong tâm trí cô, những ký ức ngọt ngào và nỗi đau chồng chất, đan xen nhau. Cô biết, ngày mai sẽ là một bước ngoặt, và mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.

Chương 2: Cơn bão đối mặt


Sáng hôm sau, My thức dậy với một quyết tâm lạ thường. Cô không còn muốn lẩn tránh nữa. Chiếc hộp nhẫn vẫn nằm trong ngăn kéo, nhưng lần này nó như một lời nhắc nhở: sự phản bội đã không còn chỗ che giấu. Cô bước vào bếp, pha cà phê, hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi chồng về nhà.

Chồng cô về sau một buổi sáng bận rộn, vẫn như mọi ngày, không hề biết điều gì đang chờ đợi. Anh cười chào, vẫy tay, rồi đặt túi xách xuống. “Anh về rồi đây, My.” Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, như chưa có gì xảy ra. Nhưng lần này, My không đáp lời ngay. Cô đứng đó, nhìn thẳng vào mắt anh, một ánh mắt không còn ngây thơ, không còn tin tưởng.

Chồng cô khựng lại, cảm nhận được sự khác lạ. “My… sao thế?”

“Anh nói thật đi, Lan là ai?” – My thốt ra lời này một cách bình tĩnh nhưng sắc bén đến mức chồng cô im bặt. Cả căn phòng như nín lặng. Con trai họ, đứng bên cạnh, nhìn mẹ rồi nhìn bố với ánh mắt thắc mắc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chồng cô lúng túng, giọng nói trầm xuống: “My… chuyện đó… anh….”

“Không cần giải thích nữa. Tấm thiệp, chiếc nhẫn… tất cả đều nói lên sự thật. Anh đã dành tình yêu của mình cho người khác, và tôi là người dư thừa.” – My nói, từng từ từng chữ như dao cắt vào không khí.

Anh lúng túng, cố gắng giải thích, nhưng mọi lời nói đều trở nên yếu ớt trước sự bình tĩnh và kiên quyết của My. “My… anh… anh không muốn con biết chuyện này…”

“Con biết hay không không quan trọng. Quan trọng là tôi biết và tôi sẽ không im lặng nữa.” – My đáp, giọng lạnh lùng nhưng không kém phần mạnh mẽ.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Cuối cùng, chồng cô thở dài, đầu cúi xuống. “My… anh… anh không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Anh… anh sai rồi.”

Nhưng My không khóc. Lần đầu tiên sau bao năm, cô đứng thẳng, nhìn thẳng vào người đàn ông mà mình từng yêu hết lòng, và tự nhủ rằng mình phải bảo vệ bản thân, phải đấu tranh cho tình yêu và tự trọng của chính mình.

“Anh có nghĩ về những gì anh đã làm không? Anh nghĩ về con trai chúng ta? Anh nghĩ về những năm tháng tôi đã hy sinh, gánh vác mọi thứ một mình?” – My chất vấn, từng lời như nhát dao sắc bén.

Chồng cô im lặng. Anh biết, không gì có thể cứu vãn được những tổn thương đã gây ra.

Cả buổi tối hôm đó, My thức trắng. Cô nghĩ đến những quyết định khó khăn phía trước. Nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ phải sống với nỗi đau, với sự nhẫn nhịn. Nếu ra đi, cô sẽ mất một phần quan trọng của cuộc đời, nhưng giữ được sự tự trọng. Cô cảm nhận rõ ràng cơn bão cảm xúc đang cuốn trôi mọi thứ xung quanh, nhưng đồng thời, nó cũng đánh thức sức mạnh tiềm ẩn trong cô – sức mạnh để đứng lên, đối mặt, và quyết định vận mệnh của chính mình.

Ngày hôm sau, My quyết định tìm đến Lan – người đã chen chân vào hôn nhân của cô. Cô muốn biết đối phương là ai, muốn nhìn thẳng vào người đã làm tan nát hạnh phúc gia đình mình. Cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng diễn ra tại một quán cà phê nhỏ. Lan, một cô gái trẻ, có vẻ bối rối khi nhìn thấy My, ánh mắt vừa sợ hãi vừa dè chừng.

“Chị… chị muốn gì?” – Lan hỏi, giọng run run.

“Chị muốn biết lý do. Vì sao em lại chen chân vào hôn nhân của người khác? Vì sao anh ấy lại dành tình cảm cho em mà không nghĩ đến gia đình anh ấy?” – My hỏi, giọng bình thản nhưng sắc lạnh như thép.

Lan im lặng, không trả lời. My cảm giác sự im lặng đó càng làm cô thêm căng thẳng, như thể mọi câu trả lời đều nằm trong ánh mắt của người kia.

“Em… em không cố ý…” – Lan nói yếu ớt, nhưng My biết, lời nói đó không đủ để xoa dịu nỗi đau đang dâng trào trong lòng cô.

“Không cố ý? Anh ấy đã hy sinh cả đời, em lại kéo anh ra khỏi gia đình anh ấy. Em biết điều đó có nghĩa gì không? Em biết cô ấy phải chịu đựng bao nhiêu không?” – My nói, giọng cứng rắn như đang trút hết uất ức bấy lâu.

Lan cúi đầu, im lặng. My rời khỏi quán cà phê, lòng trống rỗng. Cô nhận ra rằng, đối phương có thể không ác ý, nhưng hậu quả của những hành động đó thì vẫn tồn tại, vẫn khiến trái tim cô rạn nứt.

Về nhà, My đối mặt với chồng lần nữa. Lần này, cô không hỏi, không chất vấn nữa. Cô chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt như muốn nói: “Hậu quả đã rõ, và bây giờ, anh phải lựa chọn, tôi cũng phải lựa chọn.”

Chồng cô, lần đầu tiên, thấy sự cứng rắn trong My. Anh biết, lần này không thể thao túng, không thể làm êm chuyện bằng vài lời xin lỗi. Mọi thứ đã vượt qua giới hạn.

Đêm ấy, My ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phố xá nhộn nhịp, lòng trống rỗng nhưng cũng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cô biết, những ngày tới sẽ còn nhiều thử thách, sẽ còn đau đớn, sẽ còn những trận cãi vã dữ dội. Nhưng lần này, cô không còn là người im lặng chịu đựng nữa.

My tự nhủ, dù kết cục ra sao, cô sẽ không đánh mất chính mình. Cô sẽ đấu tranh cho hạnh phúc, cho tự trọng, và cho cả con trai cô – người duy nhất mà cô cần bảo vệ.

Chương 3: Bão táp qua đời


Ngày hôm sau, bầu không khí trong nhà trở nên nặng nề đến khó thở. My quyết định sẽ không im lặng nữa. Cô muốn làm rõ mọi thứ, muốn chồng hiểu rằng sự phản bội không thể chỉ được xóa bỏ bằng vài lời hứa hẹn hay món quà đắt tiền.

Bữa sáng diễn ra trong im lặng. Chồng cô cố nở nụ cười, nhưng My nhận ra rõ ràng sự gượng gạo. Cô đứng dậy, đặt tay lên bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh.

“Chúng ta cần nói chuyện,” My mở lời. Giọng cô bình tĩnh nhưng có sức nặng khiến chồng cô phải chú ý.

“Về chuyện… hôm trước…” – anh lắp bắp, cố gắng tìm cách nói.

“Không, không phải ‘chuyện hôm trước’. Đây là chuyện hôn nhân của chúng ta, chuyện cả đời, anh còn nghĩ là ‘hôm trước’ ư? Anh đã phản bội, và bây giờ chúng ta phải quyết định tương lai. Anh muốn cứu hôn nhân hay để nó kết thúc?” – My hỏi, từng chữ như lưỡi dao chạm vào tim.

Chồng cô im lặng. Anh biết, lời nói nào cũng trở nên vô nghĩa trước ánh mắt sắc lạnh và quyết đoán của My. Anh đứng đó, bất lực, nhận ra rằng mọi sự im lặng, mọi sự lừa dối bấy lâu nay giờ đã không còn chỗ dung thân.

“Anh… anh muốn… tha thứ?” – anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng run run.

My lắc đầu. “Không phải tha thứ, không phải im lặng. Chúng ta cần thời gian. Tôi cần thời gian để nghĩ về tất cả, để xem liệu mình có thể tiếp tục hay không. Anh cũng cần thời gian để hiểu rằng, lần này, không có gì là miễn phí cả. Sự phản bội phải trả giá.”

Những ngày sau đó, My dành thời gian cho bản thân và con trai. Cô đưa con đi công viên, đi mua sắm, trò chuyện, cười đùa, nhưng trong lòng vẫn đau nhói. Mỗi khi chồng gọi điện, cô nghe nhưng không đáp trả. Cô cần giữ khoảng cách, để chính mình không bị cuốn vào những lời dỗ dành giả tạo.

Một buổi tối, khi chồng về nhà sớm, My quyết định đưa ra quyết định cuối cùng. Cô gọi anh ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy quyết đoán.

“Anh đã làm tổn thương tôi và con. Nếu anh thực sự muốn hàn gắn, anh phải chứng minh bằng hành động, không phải lời nói. Tôi sẽ không tha thứ chỉ vì anh xin lỗi hay tặng quà đắt tiền. Tôi cần thời gian và sự thay đổi thực sự từ anh.”

Chồng cô cúi đầu, không nói gì. Lần đầu tiên, anh nhận ra rằng không có gì trong tay mình có thể mua lại được lòng tin đã mất. Anh biết, My là người vợ mạnh mẽ, và lần này, cô sẽ không dễ dàng tha thứ.

Trong những ngày sau, anh thực sự thay đổi. Anh giảm bớt công việc để ở nhà nhiều hơn, chăm sóc con trai, chia sẻ việc nhà. Không lời lẽ hoa mỹ, không món quà xa xỉ, chỉ là những hành động chân thành để chứng minh tình yêu và trách nhiệm.

My quan sát anh, lòng dần dần bớt căng thẳng, nhưng vẫn cảnh giác. Cô biết, tình yêu cần thời gian để hàn gắn, cần sự nỗ lực thực sự chứ không phải chỉ là lời hứa hão.

Một buổi chiều, khi con trai say ngủ, My và chồng ngồi đối diện nhau, lần đầu tiên nói chuyện thẳng thắn từ tận đáy lòng.

“Anh biết, những gì anh làm đã gây ra đau khổ lớn cho tôi. Và tôi… tôi cũng cần thời gian để tin anh lại,” My nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiên quyết.

Chồng cô gật đầu. “Anh hiểu. Anh sẽ không để em phải chịu đựng một mình nữa. Anh sẽ làm tất cả để chứng minh.”

Thời gian trôi qua, những vết thương trong lòng My dần lành lại. Cô nhận ra rằng, đau khổ có thể khiến con người mạnh mẽ hơn, cảnh giác hơn, nhưng cũng giúp họ trân trọng những gì thực sự quan trọng. Và cô nhận ra rằng, hôn nhân không phải chỉ là tình yêu, mà còn là sự cam kết, sự chịu đựng, và sự nỗ lực không ngừng từ cả hai phía.

Cuối cùng, My nhìn chồng, ánh mắt không còn oán giận, chỉ còn sự cẩn trọng pha lẫn hy vọng. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, mọi hành động, mọi lời nói của anh đều phải chứng minh tình yêu chân thành. Và chính cô, với bản lĩnh và lòng quyết đoán, đã lấy lại quyền làm chủ cuộc đời mình.

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu xuống con phố, rọi lên căn nhà nhỏ, nơi một gia đình đang dần tìm lại nhịp sống bình yên sau bão táp. Trong lòng My, nỗi đau vẫn còn, nhưng nó không còn áp đảo. Nó chỉ là bài học, là cảnh tỉnh để cô biết trân trọng bản thân, trân trọng tình yêu thật sự, và biết rằng, hạnh phúc phải được xây dựng bằng niềm tin và hành động chứ không phải bằng lời nói hay vật chất.

Và như thế, một chương mới của cuộc đời My bắt đầu – không hoàn hảo, nhưng thật sự là của chính cô, với quyết định và lựa chọn của riêng mình.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.