Min menu

Pages

Tiểu thư giàu thường tự tin, coi thường đồng nghiệp. Nhưng khi gặp rắc rối cá nhân, chỉ có nhân viên bình dân đồng hành, giúp cô vượt qua, khiến cô rơi nước mắt vì cảm động...

Chương 1: Tiểu thư và những cái nhìn

Sáng thứ hai, văn phòng công ty sáng rực ánh nắng. Trong không khí tấp nập đầu tuần, mọi người đang chuẩn bị cho buổi họp dự án. Cửa thang máy bật mở, giọng nói lanh lảnh vang lên trước cả khi ai đó nhìn thấy chủ nhân của nó.


– Mọi người tránh một chút nhé, đừng làm trầy túi tôi! – Mai Anh khẽ cau mày, nâng chiếc túi hiệu sang trọng lên cao.

Cô bước ra, đôi giày cao gót nện nhẹ xuống nền gạch, tạo âm thanh vang vọng. Ánh mắt của nhiều người trong phòng hướng về phía cô – vừa ngưỡng mộ, vừa e dè. Cô là con gái của một trong những cổ đông lớn của công ty, mới từ Singapore về nước sau khi hoàn thành chương trình thạc sĩ.

Ngay từ ngày đầu đến công ty, Mai Anh đã khiến người ta nhớ – không phải vì năng lực, mà vì khí chất “tiểu thư nhà giàu” khó lẫn.

Bên bàn đối diện, Hà, cô kế toán nhỏ nhắn, đang lúi húi dán nhãn tài liệu, khẽ liếc qua. Cô không ghen tị, chỉ thoáng mỉm cười. Hà hiểu kiểu người như Mai Anh – luôn tự tin vì xuất thân, nghĩ rằng cuộc đời là đường thẳng trải đầy hoa.

– Hà này, chị có thể gửi em file kế hoạch cũ không? – Mai Anh cất giọng, không nhìn đối phương.

– Dạ có ạ, em gửi ngay.

– À, nhớ kiểm tra kỹ, đừng sai số liệu. Tôi không muốn phải sửa lại đâu. – Giọng nói nhẹ nhưng đủ khiến Hà hơi khựng lại.

Mai Anh quay về bàn, mở laptop. Mọi thứ xung quanh dường như chẳng liên quan gì đến cô. Những đồng nghiệp khác, người thì lắc đầu, người thì ngán ngẩm, nhưng không ai dám nói ra.

Cô luôn đến công ty bằng xe sang, ăn trưa ở nhà hàng đối diện, chưa từng ngồi ăn cơm hộp cùng đồng nghiệp. Những câu chuyện tán gẫu về giá cả, hóa đơn điện nước, hay tiền thuê trọ – đều xa lạ với cô.

Một tháng sau, phòng kinh doanh tổ chức chuyến khảo sát du lịch tại Đà Nẵng. Mai Anh được cử đi cùng nhóm để học hỏi thêm về thị trường.

Trong chuyến đi, cô vẫn giữ thói quen riêng: ở phòng hạng sang, gọi cà phê đắt tiền, và luôn giữ khoảng cách. Trong khi cả nhóm cười nói rôm rả ngoài bãi biển, Mai Anh ngồi trong quán cà phê cạnh bờ, nhìn qua kính với vẻ thờ ơ.

– Cô ấy tưởng mình là sếp chắc… – Một nhân viên trẻ khẽ nói nhỏ.

Hà cười hiền: – Thôi, tính chị ấy vậy mà. Mình cứ làm việc của mình.

Mai Anh nghe thấy nhưng không phản ứng. Cô tin rằng, người ta nói sau lưng vì ganh tị.

Đêm hôm đó, đoàn gặp sự cố: một du khách ngất xỉu trong buổi khảo sát, phải đưa đi bệnh viện gấp. Tài xế bận, không ai có xe riêng, chỉ còn Mai Anh có chiếc SUV mới tinh. Hà vội chạy tới:

– Chị Mai Anh, cho em mượn xe chở khách ra bệnh viện nhé!

Mai Anh do dự: – Xe tôi mới mua, đường tối, em lái nhỡ va quẹt thì sao?

– Em lái cẩn thận mà, người ta đang nguy kịch…

Câu nói ấy khiến cô sững lại. Sau vài giây, cô ném chìa khóa: – Lần này thôi đấy.

Hà gật đầu, không nói thêm.

Đêm ấy, khi Hà quay lại khách sạn, cô phát hiện Mai Anh vẫn ngồi ở sảnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài. Có điều gì đó trong cô gái ấy không hẳn là lạnh lùng – mà có lẽ là trống rỗng.

Một buổi sáng khác, công ty tổ chức họp toàn thể. Tin tức được lan truyền khiến mọi người xôn xao: cha của Mai Anh – ông chủ tập đoàn bất động sản nổi tiếng – đang bị điều tra liên quan đến sai phạm tài chính.

Nghe tin, Mai Anh đứng lặng.




– Có thật không vậy? – Một đồng nghiệp thì thầm. – Nếu là thật thì to chuyện đấy…

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Mai Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay nắm chặt khiến móng tay in hằn vào da. Cô bật điện thoại, hàng loạt tin nhắn hiện lên: “Con đừng ra ngoài.”, “Tin đồn lan rồi, đừng về nhà.”, “Tài khoản ngân hàng tạm bị đóng.”

Mặt cô trắng bệch.

Tiểu thư giàu thường tự tin, coi thường đồng nghiệp. Nhưng khi gặp rắc rối cá nhân, chỉ có nhân viên bình dân đồng hành, giúp cô vượt qua, khiến cô rơi nước mắt vì cảm động...


Giám đốc bước vào, nhìn cô một thoáng:
– Mai Anh, hôm nay em về nghỉ đi. Chuyện của gia đình... công ty không tiện để báo chí nhắc tên.

Không ai dám nói gì. Mai Anh gật đầu, thu dọn đồ, đôi tay run run. Cô bước ra khỏi phòng, nghe rõ tiếng xì xào phía sau:

– Đấy, tưởng con nhà giàu thì hơn người à…
– Thế mới biết, giàu cũng chẳng chắc đã yên.

Mỗi bước chân như nặng trĩu. Vừa đến sảnh, điện thoại cô đổ chuông – là chủ nhà gọi:

– Cô Mai Anh à, nhà cô ở khu Riverside đấy, bên ngân hàng họ phong tỏa rồi. Tôi e cô phải rời đi sớm…

– Cái gì? Tôi đã trả tiền đến cuối tháng mà!

– Tôi biết, nhưng bên họ niêm phong. Tôi xin lỗi, không giúp được đâu.

Cô buông điện thoại, mắt mờ đi. Một nhân viên chạy tới báo thêm tin: các tờ báo mạng đồng loạt đăng hình cha cô.

Mai Anh lảo đảo bước ra ngoài, trời đổ mưa. Cơn mưa lớn bất ngờ như trút nước, cuốn theo ánh nhìn tò mò của người qua đường. Chiếc xe sang cô từng lái đã bị kéo đi từ sáng – vì tên chủ sở hữu dính điều tra.

Đứng giữa cơn mưa, trong bộ váy công sở ướt sũng, Mai Anh nhìn quanh – chẳng ai bên cạnh. Những đồng nghiệp từng cúi chào cô sáng nay đều lặng lẽ tránh mặt.

Cô gọi cho người bạn thân:
– Linh ơi, tớ bị… có thể ở nhờ nhà cậu mấy hôm không?

Bên kia im lặng vài giây:
– Tớ đang có khách, để tớ tính rồi gọi lại.

Điện thoại ngắt. Không ai gọi lại.

Giữa lúc tuyệt vọng, tiếng xe máy dừng trước cổng công ty. Hà mặc áo mưa, vội tháo nón bảo hiểm, chạy lại:

– Chị Mai Anh! Sao chị còn ở đây? Trời mưa thế này…

– Tôi… không biết đi đâu nữa.

– Lên xe đi, em chở chị về chỗ trọ em tạm đã.

Mai Anh định từ chối, nhưng ánh mắt của Hà khiến cô nghẹn lại. Cô gật đầu, bước lên chiếc xe cũ, bám chặt lưng người con gái mà trước đây cô từng xem là “bình dân”.




Cơn mưa càng lúc càng lớn, nước hắt vào mặt lạnh buốt. Nhưng giữa cơn mưa ấy, Mai Anh cảm nhận rõ ràng: đây là lần đầu tiên có người không quay lưng lại với mình.

Cô cúi đầu, giấu đi giọt nước mắt hòa trong mưa.

Và ngay lúc đó, cô hiểu – mọi thứ sụp đổ chỉ trong một ngày.

Chương 2: Những ngày trong căn phòng trọ nhỏ

Đêm đó, Mai Anh theo Hà về khu trọ nhỏ nằm sâu trong con hẻm ở quận 8. Mưa vẫn chưa tạnh, nước chảy lênh láng, ánh đèn vàng hắt qua ô cửa sắt loang lổ. Hà mở cửa, mùi ẩm mốc nhẹ thoảng ra, nhưng căn phòng gọn gàng và sạch sẽ.

– Chị cứ tạm nghỉ ở đây. Giường em nhỏ, chị nằm phần trong, em nằm ngoài. – Hà nói rồi đưa cho cô chiếc khăn bông đã sờn. – Có ít quần áo khô, chị mặc tạm, mai em đi chợ mua thêm.

Tiểu thư giàu thường tự tin, coi thường đồng nghiệp. Nhưng khi gặp rắc rối cá nhân, chỉ có nhân viên bình dân đồng hành, giúp cô vượt qua, khiến cô rơi nước mắt vì cảm động...


Mai Anh nhìn quanh, khẽ gật đầu. Căn phòng chưa đến mười mét vuông, chỉ có chiếc giường, cái bàn nhỏ và bếp gas mini. Cô chưa từng ở nơi nào như thế.
Khi Hà quay lưng đi phơi áo mưa, Mai Anh siết khăn trong tay, mắt ướt.

– Cảm ơn em… – giọng cô nghẹn lại.

– Có gì đâu. Em cũng từng được người khác giúp lúc khó. Cuộc đời là vậy mà chị. – Hà cười hiền, kéo tấm rèm che mưa.

Đêm ấy, Mai Anh không ngủ được. Tiếng mưa lộp bộp trên mái tôn, tiếng xe chạy xa xa, và mùi dầu gió thoang thoảng khiến cô thấy mình như đang sống trong một thế giới khác.
Cô nhớ lại những ngày còn ở căn hộ cao cấp, chỉ cần nhấc điện thoại là có người giao đồ ăn, có người dọn phòng. Bây giờ, cô phải nằm co ro trong chiếc chăn cũ, nghe nước rơi và tiếng gió rít qua khe cửa.

Nhưng lạ thay, giữa sự thiếu thốn ấy, cô thấy lòng bình yên. Lần đầu tiên, không có ai giả vờ cười trước mặt cô.

Sáng hôm sau, Hà dậy sớm, lục đục nấu mì. Mùi hành phi thơm lừng. Mai Anh ngồi dậy, nhìn Hà cẩn thận cho từng sợi mì vào bát, khẽ nói:

– Em dậy sớm quá.

– Em quen rồi. Sáng phải ghé chợ mua rau cho rẻ. Ăn tạm mì nhé, mai có tiền lương em nấu cơm.

Mai Anh ngập ngừng:
– Chị… không mang theo tiền mặt.

– Không sao đâu. Khi nào chị ổn thì trả em sau.

Câu nói đơn giản mà khiến Mai Anh thấy ấm lòng. Không ai từng nói với cô bằng giọng bình thản như thế khi cô chẳng còn gì trong tay.

Sau bữa sáng, Hà đi làm, còn Mai Anh ngồi lại trong phòng, nhìn tờ báo viết về cha mình. Cô không dám gọi điện cho ai, không dám ra đường. Một cảm giác xấu hổ và lạc lõng bủa vây.

Buổi chiều, Hà về, mang theo túi rau và mấy ổ bánh mì.
– Hôm nay chị có ra ngoài hít khí trời không? Ở trong nhà mãi buồn lắm.

– Chị sợ gặp người quen.

– Ở đây toàn công nhân, sinh viên, ai quan tâm mình là ai đâu. – Hà cười, giọng nhẹ như gió.

Mai Anh nhìn ra cửa sổ nhỏ, nắng chiều hắt vào làm căn phòng sáng lên. Cô chợt hiểu, hóa ra “yên ổn” không cần tiền bạc, mà cần lòng bình thản.

Những ngày sau đó, Mai Anh dần quen với cuộc sống mới. Cô phụ Hà nấu cơm, học cách đi chợ, biết tính toán từng đồng. Khi Hà bận, cô tự giặt đồ, lau nhà, và lần đầu cảm thấy lao động không đáng xấu hổ.

Một tối, khi hai người đang ăn cơm, Hà nói:
– Mai chị đi làm lại chưa?

– Chị chưa biết. Sếp bảo tạm nghỉ một thời gian. Giờ chắc họ chẳng muốn chị quay lại đâu.

– Đừng nghĩ thế. Nếu chị thật sự muốn làm lại, họ sẽ nhìn thấy sự thay đổi của chị.

Mai Anh im lặng. Ánh đèn tuýp trên đầu nhấp nháy, soi rõ gương mặt cô – không còn son phấn, chỉ còn đôi mắt mệt mỏi nhưng thành thật.

Hà đưa thêm miếng thịt gà:
– Chị ăn đi. Ở đây không có món đắt tiền, nhưng ít ra là do mình làm ra.

Mai Anh cười, một nụ cười hiếm hoi thật sự.

Một buổi chiều, Hà nhận được cuộc gọi từ công ty: kế toán thiếu người do một đồng nghiệp nghỉ đột xuất, giám đốc nhờ cô quay lại làm tạm. Hà quay sang nhìn Mai Anh:
– Hay chị đi cùng em? Em nghe nói phòng dự án đang cần người hỗ trợ nhập liệu.

Mai Anh ngập ngừng:
– Chị… quay lại sao? Mọi người sẽ nhìn chị thế nào?

– Nếu chị sợ ánh nhìn của người khác, chị sẽ chẳng bao giờ bước tiếp được.

Lời Hà khiến Mai Anh suy nghĩ suốt đêm. Sáng hôm sau, cô dậy sớm, mặc bộ đồ giản dị Hà cho mượn, tóc buộc gọn. Cô bước vào văn phòng với tâm thế khác – không còn ngẩng cao đầu kiêu hãnh, mà là sự khiêm tốn.

Một vài người nhận ra cô, xì xào:
– Ủa, Mai Anh đó hả? Còn dám quay lại à?

Cô nghe thấy, nhưng chỉ cúi đầu chào. Không đáp lại, không biện minh. Cô ngồi xuống, mở máy tính, bắt đầu nhập dữ liệu cẩn thận.

Hà đi ngang qua, khẽ vỗ vai:
– Cứ làm việc như bình thường nhé. Thời gian sẽ nói thay chị.

Ánh mắt Mai Anh sáng lên. Trong lòng cô, lần đầu tiên có một niềm tin – nhỏ thôi, nhưng thật.

Chương 3: Khi trái tim biết cúi đầu

Một tháng trôi qua. Mai Anh dần hòa nhập với môi trường mới. Không còn xe sang hay quần áo hiệu, cô đi xe buýt, ăn cơm văn phòng cùng mọi người. Lúc đầu, vài đồng nghiệp vẫn giữ khoảng cách, nhưng sau thấy cô thật lòng, họ dần thay đổi.

Một lần, khi cả nhóm bận rộn chuẩn bị báo cáo, máy in hỏng, Mai Anh không ngần ngại xắn tay áo sửa, khiến ai nấy ngạc nhiên.
– Ủa, trước giờ cô ấy đâu biết làm mấy chuyện này?
– Thay đổi dữ vậy ta…

Mai Anh chỉ cười. Cô không cần chứng minh gì nữa – chỉ cần làm đúng lòng mình.

Một buổi trưa, Hà bị sốt. Mai Anh xin nghỉ nửa buổi, đưa cô đến trạm y tế gần nhà. Ngồi bên giường, cô đắp khăn lạnh, ép Hà uống thuốc. Hà lơ mơ nói:
– Em làm chị phiền quá.

– Em giúp chị nhiều rồi. Giờ đến lượt chị chăm em.

Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng cười. Tình bạn không còn khoảng cách.

Tối đó, Mai Anh ngồi một mình ngoài hiên trọ, nhìn những ngọn đèn đường mờ nhòe. Cô nhớ cha, nhớ căn nhà cũ, nhưng nỗi nhớ giờ không còn là oán trách. Cô chỉ mong sau này có thể sống đàng hoàng, để cha không phải cúi đầu vì mình.

Vài tháng sau, công ty có cuộc họp lớn về chiến lược phát triển tour nội địa. Sếp yêu cầu phòng dự án đề xuất ý tưởng mới. Mọi người bận rộn, nhưng Hà bất ngờ bị ốm nặng, không thể đến họp.

Mai Anh quyết định thay Hà chuẩn bị bản kế hoạch – thứ mà cô từng làm qua khi học ở nước ngoài. Suốt ba đêm liền, cô thức đến khuya để hoàn thiện.

Đến ngày họp, giám đốc nhìn bản thuyết trình, ngạc nhiên:
– Ai làm phần này?

– Dạ… là Mai Anh ạ. – Một đồng nghiệp đáp.

Phòng họp im lặng vài giây, rồi sếp gật đầu:
– Tốt. Rất thực tế, có định hướng rõ ràng. Tôi sẽ chọn phương án này làm thử nghiệm quý tới.

Tiếng vỗ tay vang lên. Mai Anh cúi đầu, không giấu được xúc động. Lần đầu tiên, cô được công nhận – không vì họ của mình, mà vì nỗ lực thật sự.

Chiều hôm đó, cô mang bó hoa nhỏ đến bệnh viện thăm Hà.
– Dự án được chọn rồi. Sếp khen lắm.

– Thật hả chị? – Hà mỉm cười yếu ớt.

– Thật. Nếu không có em động viên, chắc chị chẳng đủ can đảm làm lại đâu.

– Em chỉ nói điều mà chị cần nghe thôi.

Mai Anh ngồi xuống, nắm tay bạn:
– Em biết không, chị từng nghĩ mình có tất cả, nhưng thật ra chẳng có gì cả. Giờ chị mới hiểu, có người tin mình, đó mới là điều đáng quý.

Hà siết tay cô, ánh mắt dịu dàng:
– Chị thấy chưa, đâu cần tiền mới sống tốt được. Quan trọng là lòng mình có sáng hay không.

Câu nói ấy như giọt nước mát xoa dịu cả quá khứ nặng nề.

Ba tháng sau, cha Mai Anh được giảm nhẹ án vì hợp tác điều tra, nhưng tài sản gia đình gần như không còn. Ông nhắn tin cho cô: “Ba ổn rồi. Con đừng lo. Chỉ cần sống tử tế, ba mãn nguyện.”

Đọc tin nhắn, Mai Anh bật khóc. Cô không còn thấy xấu hổ – chỉ thấy nhẹ nhõm.

Cuối năm, công ty tổ chức tiệc tất niên. Ai cũng vui vẻ, kể chuyện năm cũ. Hà đã khỏe, ngồi cạnh Mai Anh, nhìn cô trong chiếc váy giản dị nhưng tự tin.

Giám đốc nâng ly:
– Năm nay chúng ta có nhiều thay đổi tích cực. Đặc biệt cảm ơn Mai Anh – người đã chứng minh rằng ai cũng có thể bắt đầu lại, nếu thật lòng.

Tiếng vỗ tay vang lên. Mai Anh hơi cúi đầu, môi run run:
– Cảm ơn mọi người. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội làm lại.

Hà nghiêng đầu, nói nhỏ:
– Chị thấy không, giờ chị đâu cần giày hàng hiệu nữa mà vẫn được tôn trọng.

Mai Anh cười, rót nước cam vào ly, chạm nhẹ vào ly của Hà:
– Vì bây giờ chị hiểu rồi. Tiền bạc mua được mọi thứ – trừ lòng người.

Bên ngoài, pháo hoa rực sáng, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt hai người phụ nữ – một từng kiêu hãnh, một luôn bình dị. Giữa âm thanh rộn ràng, Mai Anh thấy lòng mình yên. Không còn hối tiếc, không còn tự cao.

Chỉ còn lại niềm biết ơn – với người đã dạy cô hiểu thế nào là giá trị thật của một con người.