CHƯƠNG 1 – TIỂU THƯ TỚI CÔNG TY
Tiếng giày cao gót gõ nhịp đều trên sàn gạch bóng loáng. Cả văn phòng DOTA sáng sủa, sang trọng bỗng im lặng khi cô gái bước vào. Mái tóc uốn nhẹ, bộ váy công sở màu kem thanh lịch, chiếc túi hiệu hơn trăm triệu và mùi nước hoa đắt tiền phảng phất khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Mai Anh – con gái duy nhất của ông Hoàng, một doanh nhân có tiếng trong giới đầu tư, nay vừa tốt nghiệp thạc sĩ ở Singapore. Cô được nhận vào phòng kế hoạch của DOTA – công ty mà cha cô là một trong những cổ đông lớn nhất.
Từ giây phút bước vào, Mai Anh đã mang theo một luồng khí khác biệt – vừa sang trọng vừa xa cách.
– “Chào mọi người, em là Mai Anh, nhân viên mới.”
Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại khẽ liếc khắp phòng như đang đánh giá từng người.
Ngọc, trưởng nhóm kế hoạch, cười niềm nở:
– “Chào em, chỗ này là bàn làm việc của em nhé. Cần gì cứ nói chị.”
Mai Anh đặt túi xuống bàn, thẳng thừng:
– “Em quen làm việc riêng, chắc không cần ai kèm đâu. À, bàn phím này hơi cũ, có thể đổi loại không?”
Không khí chùng xuống. Một số nhân viên liếc nhìn nhau, trong đó có Hà – cô kế toán trẻ tuổi, giản dị, áo sơ mi trắng đã sờn cổ, đang lặng lẽ nhập dữ liệu.
Giờ nghỉ trưa, khi mọi người rủ nhau ăn cơm bụi ngoài cổng, Mai Anh chỉ khẽ chau mày.
– “Ở đây không có nhà hàng nào đàng hoàng sao?”
– “Bọn chị hay ăn cơm văn phòng, cũng ngon lắm.” – Hà mỉm cười đáp.
– “Thôi, cảm ơn. Chị ăn đi, em gọi đồ Nhật giao tới.”
Câu nói nhẹ tênh nhưng đầy khoảng cách. Cô ngồi một mình, ăn sashimi, tay vuốt điện thoại, miệng nhấp ly nước ép hoa quả, trong khi đồng nghiệp lặng lẽ nhìn rồi tiếp tục ăn cơm hộp.
Một vài ngày sau, tin đồn lan ra khắp công ty:
– “Con gái ông Hoàng đấy, đại gia đầu tư Bất động sản Nam Việt.”
– “Thế thì bảo sao, cô ấy cứ như công chúa vậy.”
– “Nghe nói chỉ đi xe sang thôi, thay túi mỗi ngày.”
Những lời bàn tán khiến Mai Anh càng thêm kiêu hãnh. Cô coi đó là sự công nhận vị thế của mình. Trong các cuộc họp, cô thường cắt lời đồng nghiệp, đưa ra ý tưởng dù chưa có căn cứ rõ ràng. Thậm chí, để lấy lòng sếp trực tiếp, cô tặng chiếc bút máy mạ vàng và chai rượu ngoại hiếm.
Sếp chỉ cười gượng:
– “Mai Anh chu đáo quá, nhưng lần sau đừng khách sáo vậy.”
Nhưng cô lại nghĩ, “Ở đời, muốn được trọng dụng thì phải biết đầu tư đúng chỗ.”
Một buổi chiều, khi phòng kế hoạch chuẩn bị báo cáo cho dự án khu nghỉ dưỡng ven biển, Mai Anh bực tức quát:
– “Bảng Excel này ai làm thế? Số liệu rối hết cả lên!”
Hà ngẩng đầu:
– “Em làm đấy, chị xem giúp chỗ nào chưa ổn?”
– “Trời ơi, ở đây không ai đủ tiêu chuẩn làm trợ lý cho tôi đâu.”
C-oi th-ường đồng nghiệp vì xuất thân giàu có. Tiểu thư giàu khi gặp rắc rối, chỉ có nhân viên bình dân đồng hành, khiến cô rơi nước mắt vì cảm động...
Không khí đóng băng. Hà cắn môi, im lặng quay lại máy tính. Nhưng ánh mắt cô thấp thoáng chút tổn thương.
Tối hôm đó, Mai Anh về căn hộ cao cấp, bật nhạc du dương, đổ mình xuống ghế sofa, cảm thấy hài lòng. Với cô, cuộc sống là như thế – người có tiền sẽ đứng trên người khác.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ, chỉ vài tuần sau, thế giới hào nhoáng ấy sụp đổ như một tòa tháp giấy.
Một buổi sáng, khi Mai Anh vừa bước vào công ty, mọi người xôn xao nhìn điện thoại. Ngọc thì thầm:
– “Mai Anh, em biết chưa... cha em bị khởi tố rồi.”
Cô khựng lại, tái mặt.
– “Chị nói gì cơ?”
– “Báo đang đăng. Ông Hoàng bị tạm giữ để điều tra về hành vi đầu tư trái phép. Cổ phiếu công ty sụt giá mạnh lắm.”
Điện thoại cô đổ chuông liên tục. Trên màn hình, hàng loạt tin nhắn từ bạn bè, phóng viên, người quen... tất cả đều dồn dập.
Cô run rẩy mở báo: hình cha cô bị áp giải lên xe, dòng tít đỏ rực “Doanh nhân Hoàng Văn Lâm bị khởi tố”.
Mọi thứ xung quanh bỗng quay cuồng. Tiếng bàn tán, tiếng thở dài, ánh mắt soi mói khiến cô nghẹt thở.
Buổi chiều, giám đốc gọi cô lên phòng:
– “Mai Anh, tôi rất tiếc. Tình hình hiện tại ảnh hưởng đến uy tín công ty. Tôi nghĩ... em nên tạm nghỉ một thời gian.”
Cô lặng người. Toàn thân lạnh buốt.
– “Anh... anh định sa thải tôi sao?”
– “Không phải, chỉ là tạm thời thôi. Khi mọi chuyện qua đi, ta sẽ nói chuyện lại.”
Cô cười gượng, cố giữ bình tĩnh. Nhưng khi ra khỏi phòng, ánh mắt đồng nghiệp – người từng tán dương, kẻ từng xu nịnh – giờ đều né tránh.
Chiều xuống, mưa rơi lộp độp ngoài cửa kính. Cô đứng một mình giữa văn phòng trống, cảm giác như thế giới quay lưng.
Và đúng lúc ấy, một giọng nói khẽ vang lên phía sau:
– “Chị Mai Anh... nếu chị cần giúp gì, cứ nói với em. Ở lại một mình không tốt đâu.”
Mai Anh quay lại. Là Hà – cô gái bình dị từng bị cô khinh thường.
C-oi th-ường đồng nghiệp vì xuất thân giàu có. Tiểu thư giàu khi gặp rắc rối, chỉ có nhân viên bình dân đồng hành, khiến cô rơi nước mắt vì cảm động...
Cô cố nở nụ cười nhưng nước mắt bất giác rơi.
– “Cảm ơn... nhưng chị ổn.”
Hà chỉ gật đầu, đặt nhẹ lên bàn cô một túi bánh mì và chai nước:
– “Em về trước nhé. Nhớ ăn chút gì, chị.”
Cánh cửa đóng lại, để lại Mai Anh ngồi sụp xuống ghế, nước mắt hòa vào tiếng mưa rơi bên ngoài.
Ngày hôm ấy, cô chính thức bước sang một cuộc đời khác – lạnh lẽo, trần trụi và không còn tiền để che chở.
— Hết chương 1 —
🌧 CHƯƠNG 2 – KHI TIỀN KHÔNG CÒN
Mai Anh ngồi trong căn hộ cao cấp, nhìn tờ thông báo dán ngoài cửa: “Quý khách vui lòng thanh toán tiền thuê nhà còn nợ trước ngày 5.”
Tài khoản ngân hàng bị phong tỏa, thẻ tín dụng đóng băng, người giúp việc nghỉ việc. Tất cả đến quá nhanh khiến cô không kịp trở tay.
Cô gọi cho vài người bạn cũ – những người từng cùng cô ăn tối ở nhà hàng sang trọng, đi du lịch Maldives, tặng quà sinh nhật đắt đỏ. Nhưng giờ, điện thoại chỉ toàn tín hiệu bận hoặc lời hứa hẹn lảng tránh:
– “Ôi, tớ bận chút nha, Mai Anh. Sẽ gọi lại.”
– “Tình hình nhà cậu... thôi cậu nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài.”
Một mình giữa căn hộ trống, cô cười cay đắng: “Thì ra, tiền mất rồi, người cũng mất.”
Đến ngày thứ năm, chủ nhà gọi tới:
– “Xin lỗi cô, hợp đồng bên tôi cần tiền mặt. Nếu cô chưa thanh toán, chúng tôi buộc phải thu lại phòng.”
Mai Anh năn nỉ:
– “Anh cho tôi thêm vài ngày nữa thôi.”
– “Không được, cô thông cảm.”
Cô ngồi gục xuống, nhìn quanh: những món đồ xa xỉ giờ chẳng có nghĩa lý gì. Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, cô nhớ tới lời Hà.
Cô nhắn tin:
“Hà, chị có thể ở nhờ em vài hôm được không?”
Mười phút sau, Hà trả lời ngay:
“Được chứ. Em ở phòng trọ nhỏ, nhưng đủ chỗ. Chị cứ tới.”
Hôm đó, Mai Anh kéo chiếc vali đến khu trọ tồi tàn trong con hẻm nhỏ. Căn phòng chỉ chừng mười mét vuông, tường loang lổ, chiếc quạt cũ kêu rè rè. Nhưng Hà đón cô bằng nụ cười hiền:
– “Không sang trọng, nhưng ấm. Chị cứ tự nhiên nhé.”
Tối đó, họ ăn cơm với canh rau muống và trứng rán. Mai Anh ngượng ngùng:
– “Lâu lắm rồi chị mới ăn cơm như thế này.”
– “Ngon mà. Cơm tự nấu bao giờ cũng có vị riêng.”
Những ngày tiếp theo, Mai Anh bắt đầu học cách sống khác. Cô dậy sớm phụ Hà nấu cơm, giặt quần áo bằng tay, đi chợ, tính toán từng đồng. Nhiều lần cô vụng về, khiến cơm khê, quần áo lem màu. Nhưng Hà chỉ cười:
– “Ai mới làm chẳng vậy. Quan trọng là cố gắng.”
Dần dần, Mai Anh học được cách sống giản dị – không cần nhiều tiền, chỉ cần thật lòng.
Một buổi sáng, Hà dậy sớm đi làm, Mai Anh ở nhà dọn dẹp. Nhưng chiều đến, cô nhận cuộc gọi:
– “Có người tên Hà bị tai nạn, đang ở bệnh viện quận.”
Cô hoảng hốt chạy đi, vừa khóc vừa cầu nguyện. Hà chỉ bị gãy tay nhẹ, nhưng khi thấy cô bạn nằm trên giường, Mai Anh bật khóc nức nở, nắm chặt tay Hà:
– “Trước giờ chị sống sai quá rồi, cứ tưởng có tiền là có tất cả.”
Hà mỉm cười, giọng yếu nhưng ấm:
– “Không ai sinh ra đã biết sống đâu. Quan trọng là mình nhận ra kịp lúc.”
Tối ấy, Mai Anh ngồi bên giường bệnh, nhìn gương mặt hiền lành của Hà. Cô nhận ra, giữa lúc khốn cùng nhất, người duy nhất ở lại bên cô không phải những kẻ từng tung hô, mà là cô gái giản dị này – người từng bị cô xem thường nhất.
— Hết chương 2 —
🌅 CHƯƠNG 3 – ÁNH HOÀNG HÔN ẤM ÁP
Vài tháng sau, cha Mai Anh được giảm án nhờ hợp tác điều tra, nhưng tài sản gia đình gần như mất sạch. Cô trở lại DOTA, lần này với tư cách một nhân viên bình thường, không danh phận, không đặc quyền.
Sếp nhìn cô, giọng trầm:
– “Tôi không hứa gì nhiều, nhưng nếu em thật lòng muốn làm lại, tôi cho em cơ hội.”
Mai Anh gật đầu.
Không còn váy áo đắt tiền, cô mặc bộ vest giản dị, đi đôi giày đã cũ, cắm cúi học lại từ đầu. Cô ngồi nghe đồng nghiệp góp ý, kiên nhẫn làm những việc lặt vặt mà trước đây từng xem là “không xứng”.
Hà vẫn làm ở phòng kế toán, thỉnh thoảng ghé qua bàn cô, cười nhẹ:
– “Cố lên, mọi chuyện rồi sẽ ổn.”
– “Chị biết rồi. Nhờ em, chị mới hiểu thế nào là sống thật.”
Thời gian trôi, Mai Anh dần được mọi người quý mến. Cô biết lắng nghe, giúp đỡ, làm thêm giờ không kêu ca. Trong một dự án quan trọng, khi nhóm gặp bế tắc vì thiếu kinh nghiệm phân tích dữ liệu, chính cô – với kiến thức từng học ở Singapore – đã tìm ra hướng đi giúp công ty tránh thua lỗ lớn.
Giám đốc đứng trước toàn phòng, nói rõ ràng:
– “Cảm ơn Mai Anh. Em đã chứng minh rằng, năng lực thật sự không nằm ở xuất thân.”
Cả phòng vỗ tay. Mai Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt cô hướng về Hà – người bạn luôn lặng lẽ ở phía sau.
Buổi chiều hôm ấy, công ty tổ chức liên hoan nhỏ. Không còn những bữa tiệc xa hoa, chỉ là vài món ăn bình dị, ly nước cam mát lạnh. Mọi người cười nói rộn rã.
Mai Anh nâng ly, nói khẽ:
– “Cảm ơn mọi người, và đặc biệt là Hà – người đã không bỏ rơi tôi khi tôi chẳng còn gì.”
Hà nhìn cô, cười hiền:
– “Vì em biết, chị đâu chỉ có tiền. Chị còn có trái tim.”
Ánh hoàng hôn buông xuống qua khung cửa kính, nhuộm vàng gương mặt họ. Mai Anh ngước nhìn bầu trời, lòng nhẹ nhõm. Lần đầu tiên, cô thấy mình hạnh phúc thật sự – thứ mà tiền bạc chưa bao giờ mua nổi.
Bên ngoài, phố lên đèn. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng trong lòng cô, đã có một khởi đầu mới – nơi con người được đánh giá không bởi tài sản, mà bởi cách họ đối xử với người khác.
🌻 THÔNG ĐIỆP
Giàu sang có thể mua được vật chất, nhưng không thể mua được lòng người.
Chỉ khi mất hết, con người mới nhận ra giá trị thật nằm ở nhân cách và tình cảm – chứ không phải ở tiền bạc hay xuất thân.