Min menu

Pages

Tạo bất ngờ cho vợ hơn 20 tuổi sau nửa tháng công tác. Tôi trở về mở cửa và đã s-ốc đ-iếng trước cảnh tượng không ngờ.


Nếu có ai hỏi Phúc đâu là quyết định táo bạo nhất trong đời, chắc anh sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: Kết hôn với người phụ nữ hơn mình hai mươi tuổi. Những ngày ấy, câu chuyện tình yêu của họ giống như đốm lửa nhỏ giữa trời gió lớn, ai cũng sợ nó tắt ngấm trước khi kịp cháy.

Phúc chỉ là một chàng trai khởi nghiệp còn đang vật lộn với từng đồng vốn ít ỏi. Lan — người phụ nữ mà anh yêu, đã trải qua nửa đời với đủ thăng trầm, từng đổ vỡ trong tình cảm và học được cách sống bình thản trước bão giông. Mái tóc cô không còn đen như thời con gái, nhưng ánh mắt thì vẫn ấm như mùa xuân.

Những lần đầu gặp gỡ, Phúc ấn tượng với cách Lan nói chuyện: nhẹ nhàng, lắng nghe và thấu hiểu. Cô không bao giờ vội vàng phán xét, cũng không lớn tiếng chỉ trích. Chỉ bằng vài câu góp ý, Lan đã giúp Phúc tháo gỡ bao nhiêu nút thắt trong công việc, trong suy nghĩ còn bồng bột của một chàng trai trẻ đang muốn chứng minh mình với đời.

Một buổi chiều mưa, Phúc thổ lộ:

Em biết mọi người ngoài kia sẽ nói thế nào về chúng ta không?

Lan mỉm cười:

Họ cứ nói thôi. Cuộc đời của em và anh là do mình chọn.

Nụ cười ấy như gieo vào tim Phúc sự dũng cảm mà anh chưa từng có. Anh nắm tay cô, kiên định:

Vậy mình cùng chọn nhau. Dù ai có phản đối, em vẫn muốn cưới chị.

Khi hai người báo tin cưới, cả thế giới như đứng về phía phản đối. Bạn bè trêu đùa, người thân lắc đầu, còn bố mẹ Phúc gần như nổi trận lôi đình.

Bố anh nói, giọng gay gắt:

Con lấy vợ hay lấy mẹ? Cô ấy lớn tuổi như thế thì sinh con thế nào? Sau này sức khoẻ ra sao?

Mẹ anh lại thở dài:

Con còn cả tương lai phía trước. Sao tự ép mình vào cảnh ấy?

Phúc im lặng, nhưng ánh mắt kiên quyết. Anh nhìn họ rồi nói chậm rãi:

Con yêu cô ấy, và con biết mình muốn gì. Xin bố mẹ tin con một lần.

Nhưng niềm tin đâu phải dễ dàng mà có.

Ngày cưới của họ giản dị nhưng ấm áp. Lan mặc áo dài trắng, trông vừa dịu dàng vừa chững chạc. Phúc đứng bên cạnh cô, tự hào như vừa giành được một kho báu quý giá. Bạn bè đến dự, có người chúc phúc chân thành, nhưng cũng không ít cái nhìn tò mò, bàn tán râm ran.

Lan không trách bất cứ ai. Cô nắm tay chồng, ánh mắt chỉ hướng về phía Phúc, như muốn nói: Chỉ cần anh tin, em sẽ ở đây.

Cuộc sống hôn nhân của họ khởi đầu yên bình. Căn chung cư nhỏ được hai người chăm chút từng chút một. Buổi sáng họ cùng ăn sáng, buổi tối cùng nấu bữa cơm giản dị. Cuối tuần, Lan đưa Phúc đi tập thể dục, chỉ anh cách sống nề nếp, giữ sức khoẻ, cân bằng giữa công việc và cuộc sống.

Sự từng trải của Lan không khiến Phúc cảm thấy khoảng cách, mà ngược lại, anh thấy mình trưởng thành hơn bên cô. Mỗi khi dự án gặp khó khăn, Lan ngồi lại xem từng bảng kế hoạch, hỗ trợ anh từng chi tiết. Cô góp vốn, góp trí, góp cả niềm tin vào con đường sự nghiệp mà Phúc đang xây dựng.

Phúc từng nói:

Em thành công được như hôm nay, đều có bàn tay của chị trong đó.

Lan chỉ cười lắc đầu:

Em đã cố gắng rất nhiều. Chị chỉ là người đứng sau, nhìn em đi đúng hướng thôi.

Phúc biết đó là cách cô yêu anh — lặng lẽ, kiên nhẫn và không bao giờ kể công.

Một năm trôi qua trong hạnh phúc. Cho đến ngày bố mẹ Phúc dọn lên thành phố ở cùng ít hôm. Phúc nghĩ đây là cơ hội tốt để họ hiểu Lan hơn, và rồi chấp nhận cô.

Anh xếp vali đi công tác nửa tháng, trước khi đi còn dặn dò:

Bố mẹ có khó tính chút, chị cứ từ tốn. Em tin rồi họ sẽ thương chị.

Lan mỉm cười, ánh mắt vẫn nhẹ như mọi khi:

Em cứ làm tốt công việc. Ở nhà chị lo được.

Nhưng đôi khi, lòng người khó đoán hơn cả thời tiết.

Những ngày Phúc đi vắng, mẹ anh quan sát từng cử chỉ của Lan, từ cách cô dọn dẹp nhà cửa đến cách nấu nướng. Lan cố gắng chu toàn nhưng cơ thể cô yếu, đặc biệt mỗi khi thời tiết thay đổi.

Một buổi chiều, trời trở lạnh. Lan sốt nhẹ, nhưng vẫn gắng gượng dọn dẹp. Đúng lúc ấy, bố mẹ Phúc đang xem phim, vui vẻ nhâm nhi đồ ăn vặt, vỏ hạt dưa và bao bánh đặt vương vãi cả bàn.

Con dâu gì mà yếu đuối thế? — mẹ Phúc buông giọng — Lau cái nhà mà mãi không xong.

Lan cúi đầu, giấu đi hơi thở nặng nhọc:

Con xin lỗi, con làm ngay ạ.

Dù mệt mỏi đến chân run rẩy, cô vẫn không dám nghỉ. Cô sợ bố mẹ nghĩ mình lười biếng, sợ họ nói với Phúc rằng cô không phải người phụ nữ xứng đáng.

Niềm tự trọng của Lan chưa từng nhỏ lại như giây phút ấy.

Nửa tháng trôi qua, công việc của Phúc kết thúc sớm. Anh muốn về nhà tạo bất ngờ cho vợ. Nhưng bất ngờ ấy đã trở thành nỗi đau mà anh không thể quên.

Vừa mở cửa, Phúc sững lại. Căn phòng khách bừa bộn, tiếng tivi ồn ào át cả tiếng ho của Lan. Cô đang quỳ dưới sàn, lau từng vệt nước một cách cố gắng. Mồ hôi ướt trán, môi tái nhợt, trên bàn là bát cháo đã nguội lạnh từ lâu.

Mẹ anh vẫn ngồi đó, nói như không thèm kiềm chế:

Cô giả vờ yếu ai xem chứ? Mới rửa vài cái bát đã than mệt.

Phúc chết lặng. Ánh mắt anh nhìn thấy sự tổn thương lấp ló nơi khoé mắt Lan — người phụ nữ từng mạnh mẽ biết bao, giờ trở nên nhỏ bé ngay trong chính nhà mình.

Lan quay lại, vừa thấy Phúc liền khựng lại. Nụ cười gượng nở trên gương mặt mệt mỏi:

Em về sớm thế…?

Phúc bước đến, đặt tay lên vai cô:

Em mệt thế này, sao không nghỉ?

Lan cúi đầu, giọng khàn:

Bố mẹ ở nhà, em không dám lười…

Một giây sau, Phúc quay sang mẹ, giọng anh bình tĩnh nhưng chứa đầy thất vọng:

Mẹ, vợ con đang bệnh. Mẹ giúp cô ấy một chút việc nhà có được không?

Mẹ anh chau mày:

Làm dâu thì phải chịu khó. Nhà có gì mà không lo được?

Những lời đó như lưỡi dao cứa vào lòng. Phúc nắm tay Lan, khẽ lấy chiếc khăn lau nhà khỏi tay cô rồi đặt sang một bên. Anh nói, chậm rãi nhưng dứt khoát:

Cô ấy là vợ con. Không phải người giúp việc. Mẹ thương con thì cũng phải thương người con yêu.

Cả căn phòng lặng đi, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Lan không kìm được, ngồi khụy xuống ghế. Phúc vào bếp, hâm lại bát cháo rồi đặt trước mặt vợ. Cô ngước lên, nước mắt rưng rưng:

Đừng làm thế… bố mẹ lại trách…

Phúc chỉ đáp bằng cái lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Trong khoảnh khắc ấy, anh biết: dù cả thế giới quay lưng, anh vẫn đứng cạnh cô.

Đêm hôm đó, bố anh lên phòng, mẹ anh trầm ngâm không nói. Không khí gia đình nặng như mưa bão sắp tràn qua mái nhà nhỏ.

Còn Lan, dựa vào vai chồng, im lặng chịu đựng nỗi buồn không tên.

Phúc siết chặt tay cô, trong lòng dấy lên một lời tự nhủ:

Dù sóng gió có lớn đến đâu, anh cũng sẽ không buông tay em.

Tạo bất ngờ cho vợ hơn 20 tuổi sau nửa tháng công tác. Tôi trở về mở cửa và đã s-ốc đ-iếng trước cảnh tượng không ngờ.


Sáng hôm sau, Phúc dậy sớm. Anh đứng trong bếp, cố nén cảm xúc khi nhìn Lan khẽ ho, gương mặt tái nhợt vẫn gắng gượng dọn bàn ăn. Cô không muốn để bố mẹ chồng thấy mình yếu đuối. Nhưng sự mạnh mẽ ấy, đôi khi lại hóa thành điều khiến anh đau lòng hơn cả.

Em nghỉ đi, để anh làm cho. — Phúc nói, tay giành lấy chiếc khăn lau chén.

Lan lắc đầu:

Không sao, chị đỡ rồi. Em đừng để bố mẹ hiểu lầm…

Phúc thở dài. Trước khi anh kịp nói tiếp, mẹ anh từ phòng bước ra.

Trời ơi, mới sáng sớm mà hai đứa cãi nhau gì vậy? Vợ chồng còn trẻ, đừng để hàng xóm nghe người ta cười.

Phúc đáp bình thản:

Con chỉ muốn phụ vợ.

Mẹ nhíu mày, như thể việc đó là điều lạ đời:

Việc nhà là của phụ nữ. Đàn ông cứ tập trung vào công việc lớn đi.

Lan ngập ngừng:

Con làm được ạ… Con chỉ cần nghỉ một chút…

Phúc thấy mắt Lan đỏ lên. Anh không còn muốn đôi bên căng thẳng thêm, đành im lặng quay vào bếp. Nhưng trong lòng, nỗi tức giận và bất lực hằn lại từng vệt.

Những ngày sau, Lan vẫn cố gắng hết sức để tròn bổn phận làm dâu. Cô nấu những món bố mẹ Phúc thích, gắng chăm lo từng bữa, từng giấc ngủ cho họ. Mỗi khi ra ngoài, cô luôn nhường bước họ trước, nói năng nhẹ nhàng, lễ phép.

Phúc nhìn tất cả, lòng ngổn ngang.

Anh thương vợ nhiều hơn bao giờ hết. Nhưng bố mẹ anh thì vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, như một bức tường không thể vượt qua.

Bố anh ít nói, nhưng ánh mắt thì chứa đầy nghi ngại. Còn mẹ anh, những câu nói tưởng vô tình lại cứa sâu vào lòng Lan:

Con gái gì mà ốm suốt thế này? Sau này sinh đẻ sao được?

Người từng trải quá nhiều rồi, có còn được như con gái mới đâu…

Lan nghe tất cả, chỉ mỉm cười nhạt. Nhưng Phúc biết, nụ cười đó là một tấm khiên mỏng manh cố che đi những tổn thương.

Có buổi tối, khi bố mẹ đã ngủ, Lan ngồi thu rác ngoài ban công, đôi tay run run. Phúc ôm cô từ phía sau:

Đừng cố gượng nữa, em mệt lắm rồi.

Lan khẽ tựa vào vai anh:

Chị sợ… Nếu chị làm chưa tốt, họ sẽ nghĩ chị không xứng với em.

Phúc siết tay cô:

Em là người anh chọn. Không ai được quyền quyết định giá trị của em.

Lan nhắm mắt, để cho giọt nước mắt rơi xuống lặng lẽ.

Một buổi sáng cuối tuần, Phúc định rủ cả nhà đi ăn sáng bên ngoài cho thoải mái. Nhưng mẹ anh lại tỏ thái độ:

Đi đâu mà đi. Thức ăn ngoài đường toàn dầu mỡ, người lớn tuổi như mẹ không quen. Con dâu nấu được thì nấu, cần gì ra ngoài.

Lan vội đáp:

Để con chuẩn bị, chỉ cần vài phút ạ.

Phúc thở dài. Vợ anh chưa khỏe hẳn, sao cứ phải ép bản thân?

Trong lúc Lan bận rộn trong bếp, mẹ Phúc ngồi khâu áo. Bà nhìn Phúc rồi bất chợt nói nhỏ đủ để anh nghe:

Con nhìn mà xem… Con lấy vợ hay là nhận nuôi ai vậy?

Phúc quay ngay sang, ánh mắt nghiêm nghị:

Mẹ đừng nói như thế.

Mẹ anh cau mày, đặt chiếc áo xuống:

Mẹ chỉ nói sự thật thôi. Nó có gì hơn con? Tuổi tác thì chênh lệch. Sức khỏe thì yếu. Con cái chưa biết ra sao. Mẹ chỉ muốn điều tốt cho con!

Điều tốt cho con là vợ con được tôn trọng. — Phúc đáp.

Không khí căng như sợi dây đàn. Bố anh từ phòng đi ra, nghe thấy đoạn cuối, chỉ khẽ lắc đầu, không xen vào.

Lan từ bếp nhìn ra, thấy sắc mặt mọi người căng thẳng liền im lặng như một cái bóng. Cô đặt bữa sáng lên bàn, cúi đầu nhỏ nhẹ:

Mời bố mẹ và em ăn sáng.

Không ai nói thêm. Chỉ có tiếng muỗng chạm bát vang lên khẽ lạnh.

Chiều hôm đó, khi Phúc đi siêu thị mua đồ, mẹ anh quyết định nói chuyện riêng với Lan. Trong phòng khách, hai người đối diện nhau, không khí ngột ngạt.

Mẹ anh mở lời:

Cô thương Phúc thật lòng chứ?

Lan hơi bất ngờ, nhưng gật đầu chắc nịch:

Con yêu Phúc bằng tất cả những gì con có.

Nếu vậy, sao cô không nghĩ đến tương lai của nó? — mẹ anh hỏi dồn — Cô cho nó được điều gì?

Lan siết chặt bàn tay vào nhau:

Con biết con không hoàn hảo. Nhưng con sẽ cố gắng mỗi ngày…

Giọng mẹ Phúc nặng nề:

Cố gắng không đủ đâu. Tuổi tác là điều không thể thay đổi. Cô có thể làm mẹ nó chứ không phải vợ nó. Mai này… nếu cô không thể sinh con… tương lai nó sẽ ra sao?

Lan cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay. Nhưng cô không phản bác. Bởi cô biết, những gì mẹ Phúc nói đều chạm đúng vào nỗi lo sâu nhất trong lòng mình.

Con cái — điều cô luôn canh cánh trong tim. Cô đã nhiều lần muốn nói với Phúc rằng mình không chắc có thể sinh được nữa. Nhưng mỗi lần mở lời, thấy ánh mắt yêu thương của anh, cô lại không đủ can đảm làm tổn thương người mình thương.

Phúc về đến nhà đúng lúc Lan bước vào phòng và đóng cửa. Anh cảm nhận có điều gì đó không ổn. Cánh cửa khép lại như ngăn cách một thế giới đầy nước mắt mà anh chưa chạm đến được.

Phúc quay sang mẹ:

Mẹ nói gì với vợ con?

Mẹ anh tránh ánh nhìn của con trai:

Mẹ chỉ hỏi han bình thường.

Phúc không tin. Anh đứng lặng một lúc lâu trước cửa phòng, nghe tiếng nấc nghẹn của Lan — âm thanh khiến trái tim anh đau thắt.

Vài ngày trôi qua, mọi thứ vẫn cứ lặng lẽ như vậy. Lan vẫn chăm sóc gia đình chu đáo. Mẹ anh vẫn xét nét từng chút. Còn Phúc, mỗi ngày đi làm là mỗi ngày lòng như có hàng ngàn câu hỏi chưa lời đáp.

Một tối, Lan bảo:

Chị tính mai đi khám sức khỏe tổng quát. Cũng lâu rồi chị chưa kiểm tra lại.

Phúc gật đầu:

Để anh đi với.

Lan mỉm cười yếu:

Anh bận mà, không cần đâu. Chị đi một mình được.

Phúc vẫn đi cùng. Anh muốn ở cạnh cô, vì anh sợ cô phải đối mặt một mình với những điều khiến cô lo lắng.

Trong phòng khám, Phúc nắm tay Lan thật chặt. Bác sĩ sau khi xem kết quả siêu âm và xét nghiệm, khuyên hai vợ chồng nên nói chuyện nghiêm túc với nhau và chuẩn bị tinh thần cho một khả năng… hơi khó khăn.

Lan cúi gằm mặt. Phúc nhìn cô, siết tay thật chặt:

Anh không cần gì hết ngoài em. Dù có con hay không, anh vẫn chọn em.

Cô chớp mắt liên tục để giấu đi những giọt nước mắt sắp trào:

Nhưng… nếu một ngày em không còn bên cạnh em nữa thì sao?

Phúc ôm cô vào lòng:

Anh sẽ bảo vệ em. Đừng nghĩ gì khác.

Nhưng lời an ủi có đôi khi lại trở thành nỗi sợ sâu hơn, vì nó nhắc nhở họ rằng: cuộc sống này vô thường.

Chiều hôm đó, khi về đến nhà, Phúc thấy mẹ anh đang ngồi trước hiên, nhìn về phía cánh cửa đóng kín của phòng Lan. Ánh mắt bà không còn cứng rắn như trước, mà ánh lên chút suy tư lẫn day dứt.

Con bé đâu rồi? — mẹ anh hỏi, giọng nhỏ đi hẳn.

Đang nghỉ trong phòng. — Phúc đáp.

Nó không khỏe hả? — giọng bà khàn lại.

Phúc nhìn mẹ, lần đầu tiên anh thấy trong mắt mẹ có gì đó giống… sự lo lắng.

Dạ. Vợ con cần nghỉ ngơi.

Mẹ anh im lặng rất lâu rồi mới thở dài, như thể có điều gì đó đang dằn vặt trong lòng.

Phúc không nói gì thêm, mà vào phòng với Lan. Anh mở cửa nhẹ nhàng, thấy cô nằm co người trên giường, đôi vai khẽ rung mỗi khi nén tiếng khóc.

Anh ngồi xuống cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc cô:

Anh đây rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Lan không quay lại, chỉ thì thầm:

Em xin lỗi… vì đã khiến anh phải khó xử giữa em và bố mẹ…

Không. — Phúc khẽ nâng mặt cô lên để nhìn thẳng vào mắt — Em chưa bao giờ khiến anh khó xử. Người anh bảo vệ là em.

Lan nhìn anh, đôi mắt ngân nước. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra tình yêu của Phúc dành cho mình không phải là những lời ngọt ngào thoáng qua, mà là sự kiên định như một bàn tay luôn dang ra khi cô sắp ngã.

Nhưng cô cũng hiểu rõ: bão tố vẫn còn đó, chưa thể tan ngay một sớm một chiều.

Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một nỗi niềm. Bố anh lặng lẽ hơn hẳn. Mẹ anh ít nói và đôi lúc nhìn Lan với ánh mắt khó giải nghĩa.

Có thể những lời nói trong phòng khám vào buổi sáng đã thay đổi điều gì đó trong lòng bà. Có thể những giọt nước mắt Lan cố kìm nén đã khiến bà nhận ra: người phụ nữ này đang cố gắng nhiều đến mức nào.

Phúc biết, hành trình để hàn gắn giữa vợ và bố mẹ không dễ dàng. Nhưng anh tin, một ngày nào đó, mọi hiểu lầm và định kiến sẽ trở thành chuyện cũ.

Vì tình yêu — nếu đủ lớn — sẽ biết cách chữa lành.

Lan nắm tay Phúc dưới bàn, siết nhẹ như thay lời nhắn gửi:

Chỉ cần anh không bỏ ra, em cũng sẽ không bỏ cuộc.

Phúc mỉm cười, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:

Chúng ta sẽ đi cùng nhau đến hết cuộc đời.

Tạo bất ngờ cho vợ hơn 20 tuổi sau nửa tháng công tác. Tôi trở về mở cửa và đã s-ốc đ-iếng trước cảnh tượng không ngờ.


Buổi sáng hôm ấy, nắng lên muộn. Những đám mây dày đặc cứ như muốn níu lấy cả bầu trời u ám. Không khí trong căn nhà nhỏ của Dung cũng vậy: nặng nề, bí bách đến nghẹt thở. Hưng ngồi ở chiếc bàn gỗ gần cửa, hai bàn tay đan vào nhau, mắt hướng ra khoảng sân trước như đang tìm kiếm điều gì đó vô định. Dung đứng cạnh bếp ga, dù ấm nước đã sôi sùng sục nhưng cô vẫn thất thần. Bi thì đang ở trường, và chính khoảng thời gian vắng mặt của cậu bé lại khiến sự im lặng giữa hai người thêm kéo dài, chói gắt.

Dung lên tiếng trước. Giọng cô khàn đặc:

— Anh có chắc… mọi chuyện sẽ không làm xáo trộn cuộc sống của con không?

Hưng quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô:

— Dung, đã đến lúc anh phải bù đắp cho con rồi. Chín năm… anh không biết gì cả. Anh đã bỏ lỡ quá nhiều.

— Nhưng anh có bao giờ tự hỏi… nó đang hạnh phúc theo cách riêng của nó chưa? — Dung lắc đầu — Bi đâu cần biết mình bị ai bỏ rơi…

Câu nói ấy như một vết dao cứa mạnh vào lòng.

Hưng đứng bật dậy:

— Anh không bỏ rơi ai cả! Em biết rõ chuyện đó mà.

— Nhưng với con, sự thật này có khác gì không? — Dung nghẹn giọng — Một đứa trẻ khi biết mình có một người cha quá thành đạt, lại chẳng hề xuất hiện trong những năm tháng quan trọng nhất của nó… Anh nghĩ con sẽ cảm thấy sao?

Hưng im lặng. Tất cả lý lẽ trong đầu bỗng trở nên vô nghĩa.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cổng trường tiểu học. Bi chạy ra vui vẻ, vẫy tay:

— Chú Hưng! Chú lại đến đón con nữa hả?

Nụ cười rạng rỡ của thằng bé khiến lòng Hưng mềm đi. Anh khom xuống xoa đầu nó:

— Ừ. Chú đến để dẫn con đi ăn kem được không?

— Được ạ! Nhưng… mẹ đâu?

Dung từ xa bước đến, gương mặt lấy lại vẻ bình thản thường ngày:

— Mẹ bận một chút, chú Hưng có lòng thì con cứ đi đi.

Bi nhảy cẫng lên vì vui.

Trên đường đến quán, cậu bé líu lo kể chuyện như một chú chim nhỏ, chẳng biết những sóng gió đang âm thầm cuộn lên quanh cuộc đời mình. Hưng vừa nghe vừa chăm chú nhìn từng biểu cảm của con. Một giọt hối hận len lỏi sâu trong ánh mắt anh.

— Chú Hưng nè, hôm qua mẹ bảo nếu con giỏi hơn nữa, biết đâu ba con sẽ rất tự hào…

Câu nói vô tình và ngây thơ ấy khiến Hưng nghẹn lời. Anh lúng túng hỏi:

— Con có muốn gặp ba không?

Bi xoa cằm suy nghĩ mấy giây rồi hồn nhiên đáp:

— Có chứ! Nhưng chắc ba con không biết con đâu… Con nghĩ ba phải là người tốt lắm… giống chú vậy.

Hưng cười nhạt. Đau nhưng đẹp — cảm giác ấy tràn ngập trong lồng ngực.

Chiều về, mưa lất phất. Dung đứng trước hiên nhìn hai chú cháu nô đùa dưới sân. Cảnh tượng ấy thật bình yên, nhưng trong lòng cô lại như có cả trăm mũi kim đâm vào.

Cô sợ.

Sợ niềm vui này quá lớn, đến mức khi mất đi sẽ trở thành nỗi đau không thể cứu vãn.

Hưng bước đến bên cạnh:

— Em còn giận anh chuyện lúc sáng sao?

— Không phải giận. Chỉ là… em lo.

— Anh cũng lo. Nhưng anh tin mình có thể đem lại những điều tốt đẹp cho con.

Dung thở dài:

— Bi là tất cả với em. Và em… không muốn đánh đổi bất cứ thứ gì.

Hưng đặt tay lên vai cô. Đôi mắt anh ánh lên sự chắc chắn:

— Anh hứa với em. Anh sẽ không để con đau lòng thêm một lần nào nữa. Anh cũng sẽ không để em phải chống đỡ một mình nữa.

— Hứa thì dễ… nhưng ai đảm bảo được tương lai? — Dung cúi đầu.

— Anh sẽ đảm bảo. Bằng cả phần đời còn lại.

Ánh mắt họ gặp nhau. Một thứ gì đó bị lãng quên suốt nhiều năm chợt thức dậy.

Những ngày sau đó, Hưng đến thăm hai mẹ con thường xuyên hơn. Bi rất quyến luyến anh. Mỗi buổi chiều được đi học về cùng “chú Hưng”, được anh chỉ cho cách xếp giấy máy bay hoặc kể chuyện du lịch ở những nơi tuyệt đẹp, cậu bé đều tràn đầy phấn khích.

Tối nào Hưng về, Bi cũng chạy ra cổng, hét theo:

— Chú đi cẩn thận nhé! Mai chú lại tới nha!

Dung đứng phía sau lặng nhìn. Mỗi một niềm vui của con… cũng là mỗi lần cô thấy mình tiến gần thêm đến vực sâu lo lắng.

Một hôm, Hưng đưa cả hai ra biển — nơi anh và Dung đã gặp lại nhau. Bi chạy nhảy vui sướng trên bãi cát, để sóng xô ướt đôi chân nhỏ xíu rồi cười khanh khách.

Dung ngồi trên tảng đá nhìn về phía xa, ánh mắt trầm ngâm. Hưng tiến lại gần, đưa cho cô chiếc khăn.

— Em sợ điều gì?

Dung siết chặt mép khăn:

— Anh quay về đây… chẳng khác gì xoáy tung mọi thứ em đã cố gắng vun đắp. Bi sẽ sống sao nếu một mai anh bận rộn rồi biến mất khỏi cuộc đời nó?

Hưng khẽ lắc đầu:

— Anh không quay về để rồi rời đi lần nữa.

Dung cười buồn:

— Nhưng anh vẫn chưa nói rõ… Anh sẽ nhận con theo cách nào? Công khai hay âm thầm? Anh sẽ đưa con lên thành phố hay để nó ở lại đây? Anh sẽ…

— Chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc. Không có chuyện em hoặc con phải một mình gánh bất cứ điều gì nữa.

Dung nhìn anh hồi lâu. Trong ánh mắt ấy, có cả yêu thương lẫn bất lực.

— Em đã quen sống mà không cần ai ở bên.

— Nhưng Bi thì khác. Con cần ba. Và em cần một người cùng em bảo vệ con. — Hưng nhẹ nhàng đáp.

Gió biển thổi nhẹ qua, mang theo tiếng sóng du dương như lời thì thầm của biển cả.

— Dung, anh muốn vá lại vết nứt trong trái tim ba chúng ta. Hãy cho anh một cơ hội… để gia đình này được trọn vẹn.

Nước mắt Dung rơi nhẹ. Cô xoay đầu nhìn Bi đang vẫy tay gọi:

— Mẹ ơi! Chú Hưng! Mình xây lâu đài cát đi!

Dung gật đầu. Hưng nắm tay cô, nụ cười chậm rãi hiện ra.

Khoảnh khắc ấy… bình yên đến lạ.

Chiều tàn, ba người ngồi bên nhau ngắm hoàng hôn buông xuống. Bi ngả đầu vào vai Hưng, mắt liu riu buồn ngủ. Dung đắp nhẹ chiếc áo khoác lên người con.

— Nhìn giống một gia đình nhỏ nhỉ? — Hưng nói khẽ.

Dung bật cười, nhưng giọt nước mắt ấm nóng lại rơi xuống má:

— Em đã luôn mong Bi có một người ba để dựa dẫm… Nhưng khi điều ấy đến thật, em lại hoang mang không biết nên đối mặt thế nào.

Hưng đặt tay lên tay cô:

— Thế thì cứ để anh dần dần chứng minh cho em thấy.

Dung nhìn ra biển, lòng dậy sóng. Nhưng lần này… là sóng hy vọng.

Trên đường về, Bi ngủ gục trong vòng tay Hưng. Dáng vẻ ấy khiến anh không khỏi chạnh lòng. Dung nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt cô dịu lại:

— Cảm ơn anh… vì đã đến bên con.

— Không. Anh phải cảm ơn em mới đúng. Vì em đã một mình nuôi dưỡng con trai anh lớn lên khỏe mạnh và tử tế như vậy.

Cô không đáp. Nhưng lần đầu tiên, nụ cười của cô hoàn toàn không còn bối rối hay né tránh.

Cảm giác như một cánh cửa đã mở ra.

Buổi tối, khi Bi đã ngủ say, Hưng chuẩn bị rời đi thì Dung gọi khẽ:

— Hưng…

Anh quay lại.

— Mai anh có thể đến sớm một chút không? Bi bảo… con muốn khoe điểm kiểm tra Toán với anh.

Hưng cười rạng rỡ, ánh mắt như sáng cả căn phòng:

— Nhất định rồi.

Dung khẽ gật đầu:

— Ngủ ngon nhé. Và… cảm ơn anh vì đã không quay lưng với chúng em.

Hưng không nói gì. Nhưng cái gật đầu của anh thay cho mọi lời hứa.

Anh bước ra ngoài, nhưng trái tim thì ở lại nơi có hai mẹ con.

Trên bầu trời, ánh trăng bắt đầu lên, soi rõ từng bước chân anh. Một gia đình từng đứt gãy… đang được nối lại, bằng yêu thương, bằng dũng cảm và bằng niềm tin rằng ngày mai sẽ dịu dàng hơn.

Và rồi… cuộc sống của họ, từ đây, sẽ là một hành trình mới — hành trình của ba người, không ai bị bỏ lại phía sau.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào.