Ly từng nghĩ cuộc hôn nhân đầu tiên chính là con đường ngắn nhất dẫn đến hạnh phúc. Khi ấy, cô chỉ mới 25 tuổi, ngơ ngác bước vào cuộc sống gia đình với niềm tin rằng chỉ cần mình yêu và hi sinh, đối phương sẽ thấu hiểu và trân trọng. Nhưng đời đâu đơn giản thế. Người đàn ông mà cô từng gọi bằng chồng lại xem tình yêu như một món đồ xa xỉ, không cần chăm bón. Anh ta sẵn sàng vung tiền cho bạn bè, mua sắm những thứ đắt đỏ mà anh thích, nhưng lại tính toán từng đồng từng cắc khi Ly cần đến chuẩn bị cho tương lai.
Khi những cãi vã dần trở thành chuyện thường nhật, khi sự lạnh nhạt của anh ta khiến trái tim Ly héo mòn, cô hiểu rằng mình đã đặt cược vào sai người. Một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, dù cố níu kéo đến đâu, cũng chỉ khiến người ta thêm tổn thương.
Ly quyết định ly hôn.
Cô rời khỏi căn hộ chung cư sang trọng, rời khỏi mối quan hệ mà mình đã cố cứu nhưng bất lực. Tất cả những gì Ly mang theo chỉ là hơn 100 triệu đồng – số tiền cuối cùng cô tích góp được từ nhiều năm đi làm và tiết kiệm. Đồng nghiệp bảo cô dũng cảm, người quen lại bàn tán rằng cô dại, sao lại bỏ cuộc hôn nhân với người đàn ông có điều kiện tốt như thế. Nhưng Ly chỉ cười. Đối với cô, cái giá phải trả cho bình yên đôi khi chỉ là rời đi đúng lúc.
Ly chuyển đến một căn phòng trọ nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh. Những bức tường khép kín, chiếc giường gỗ cũ, cái bàn làm việc đơn sơ… tất cả đều nói lên rằng cuộc sống của cô sẽ bắt đầu lại từ đầu. Nhưng trong lòng Ly không có nỗi buồn nhiều như trước. Có lẽ vì cô biết, tự do chính là món quà mà mình không bao giờ muốn đánh đổi nữa.
Cần phải tìm việc—Ly tự nhủ.
Cô có kinh nghiệm văn phòng, từng làm thư ký, từng quản lý lịch trình và giao tiếp khách hàng. Chỉ cần tìm đúng nơi, Ly hoàn toàn có thể đứng vững. Cô nộp hồ sơ đến vài công ty, phỏng vấn liên tục trong nhiều ngày. Và rồi một cơ hội xuất hiện: một tập đoàn cung ứng dịch vụ du lịch – do ông Phong làm giám đốc – đang cần một thư ký mới.
Ly có một linh cảm kỳ lạ về cơ hội này. Cô chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi phỏng vấn: áo sơ mi trắng, chân váy đen – đơn giản nhưng chuyên nghiệp. Tấm gương nhỏ phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ đã trải qua nhiều giông bão nhưng vẫn giữ được thần thái mạnh mẽ, dịu dàng.
Khi bước vào phòng phỏng vấn, Ly gặp ông Phong – người đàn ông hơn cô vài tuổi, ánh mắt có vẻ từng trải nhưng cũng rất chân thành. Anh làm việc với tác phong nhanh nhẹn, nói chuyện thẳng thắn nhưng không mất đi sự điềm đạm.
“Em từng làm thư ký mấy năm. Anh xem hồ sơ thấy rất tốt. Lý do em rời công việc cũ?” – Phong hỏi.
Ly không né tránh.
“Em… đã ly hôn. Em muốn bắt đầu lại. Cả trong công việc và cuộc sống.”
Phong không có biểu cảm tò mò hay đánh giá như những người khác từng làm Ly khó chịu. Anh chỉ khẽ gật đầu, giọng nói chân thành:
“Bắt đầu lại không phải điều dễ dàng. Nhưng anh tin những người dám chọn điều đó đều xứng đáng để thành công.”
Câu nói ấy khiến Ly cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Chỉ hai ngày sau, cô nhận được thông báo trúng tuyển.
Công việc mới khiến Ly bận rộn trở lại. Mỗi ngày cô đến công ty từ sớm, kiểm tra lịch họp, sắp xếp tài liệu, điều phối các cuộc gặp của sếp. Với sự nhanh nhạy và kỷ luật cao, Ly nhanh chóng tạo được niềm tin nơi đồng nghiệp và đặc biệt là nơi Phong.
Chỉ có một điều mà cô không ngờ: Phong đã là người đàn ông từng ly hôn và đang nuôi một cậu bé 7 tuổi tên Bin.
Cậu bé có đôi mắt to và cái miệng thích cười, nhưng đôi khi ánh nhìn của nó có chút lạc lõng – cảm giác của những đứa trẻ thiếu vắng tình cảm đủ đầy từ cả cha lẫn mẹ. Những cuối tuần rảnh rỗi, Phong thường phải mang con đến công ty vì chưa sắp xếp được người trông. Và mỗi lần như thế, Bin lại chạy loanh quanh bàn làm việc của Ly, tò mò nhìn từng chiếc bút, từng chồng giấy tờ được sắp ngăn nắp.
“Cô Ly ơi, sao cô viết nhanh vậy?” – cậu nhóc hỏi.
Ly bật cười:
“Tại cô phải nhanh để kịp việc chứ. Em muốn học thử không?”
Bin gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng long lanh. Những khoảnh khắc ấy khiến trái tim Ly mềm lại. Cô không có con, nhưng từng rất muốn có một gia đình trọn vẹn.
Phong nhìn hai người, ánh mắt anh ấm lạ.
Công việc cuốn trôi những ngày mệt mỏi trong lòng Ly. Phong và Ly bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, chia sẻ những điều thầm kín mà có lẽ từ lâu cả hai không dám nói cùng ai khác.
Phong kể anh ly hôn vì vợ cũ ngoại tình khi cảm thấy cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt. Còn anh thì cứ cố giữ vì con, đến lúc đau quá mới quyết tâm buông.
Ly nghe và hơi nhói lòng – cuộc đời này thật lắm cảnh giống nhau.
Phong là người chu đáo. Mỗi lần Ly mệt, anh luôn hỏi thăm. Khi Ly làm thêm giờ, anh luôn bảo cô nhớ ăn uống đầy đủ. Ánh mắt anh nhìn Ly không phải kiểu thương hại hay tò mò mà giống như một người trân trọng quá khứ của cô, chấp nhận cô nguyên vẹn.
Niềm tin nơi Ly – vốn từng vỡ vụn – dần được hàn gắn.
Một tối, sau khi tăng ca, Phong đề nghị đưa Ly về. Trên đường, anh dừng xe trước quán ăn nhỏ ven đường.
“Anh chưa ăn gì cả. Còn em?” – Phong hỏi.
Ly lắc đầu. Phong mỉm cười:
“Vậy cùng ăn nhé? Hôm nay là ngày đặc biệt.”
“Đặc biệt gì vậy anh?”
Phong nhìn thẳng vào mắt cô:
“Hôm nay tròn ba tháng em vào làm ở công ty. Và… cũng là ngày anh nhận ra mình đã thích em từ lúc nào không hay.”
Ly khựng lại, tim đập lỡ một nhịp.
“Anh biết em đã trải qua nhiều tổn thương. Anh không vội. Nhưng anh muốn được bước vào cuộc sống của em, với tư cách một người thật lòng.”
Cô im lặng một chút rồi nhẹ giọng đáp:
“Em… cần thời gian.”
Phong gật đầu:
“Anh có thể chờ.”
Tình yêu của hai con người từng đổ vỡ bắt đầu từ sự thấu hiểu. Phong không bao giờ ép buộc Ly điều gì. Anh giúp cô tin rằng hạnh phúc không phải là điều gì xa xỉ hay nguy hiểm như cô từng sợ.
Nửa năm trôi qua. Tình cảm cả hai ngày càng sâu sắc.
Một buổi chiều, sau giờ tan làm, Phong đưa Ly đến một quán cà phê nằm bên bờ sông, nơi ánh hoàng hôn phủ xuống mặt nước như dát vàng.
Phong nắm tay Ly, giọng anh run nhẹ:
“Ly… làm vợ anh nhé! Anh không hứa điều gì quá lớn lao. Chỉ hứa mỗi ngày bên em, anh sẽ cố để cả hai không bao giờ phải buồn vì nhau.”
Ly nhìn anh, đôi mắt bỗng nhòa đi. Cô từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ đủ dũng cảm mở lòng thêm lần nữa. Nhưng chính người đàn ông này đã giúp cô tin rằng yêu thương vẫn tồn tại.
Cô gật đầu.
Phong vui đến nỗi ôm chầm lấy Ly, còn Bin thì nhảy cẫng lên, miệng reo vang:
“Cô Ly sẽ làm mẹ của con thật hả?”
Ly bật cười, nước mắt lăn dài trên gò má.
Khoảnh khắc ấy, cô đã nghĩ mình tìm được bến đỗ thật rồi.
Đám cưới của họ tổ chức giản dị nhưng ấm cúng. Không xa hoa nhưng tràn đầy tiếng cười. Bạn bè đồng nghiệp ai cũng mừng cho Ly có được hạnh phúc mới.
Đêm tân hôn, Phong đặt vào tay Ly một chiếc phong bì đặc biệt. Cô mở ra và sững sờ: nửa tỷ đồng.
“Anh muốn em yên tâm khi bước vào nhà này. Em từng tổn thương vì chuyện tiền bạc và sự tính toán. Anh không muốn em có cảm giác đó thêm lần nào nữa.”
Ly nghẹn lời. Cô ôm lấy Phong, trái tim tràn đầy niềm tin.
Cô nghĩ: Cuối cùng, mình cũng tìm được người xem trọng mình hơn mọi thứ khác.
Nhưng Ly không biết, một cơn bão lớn đang chờ cô phía sau buổi sáng bình yên ấy…
Cưới sếp là bố đơn thân. Đêm tân hôn, anh cho tôi 500 triệu, nhưng sáng hôm sau, tôi muốn ly hôn ngay lập tức.
Buổi sáng đầu tiên sau đám cưới, Ly thức dậy với cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Ánh nắng nhẹ xuyên qua lớp rèm màu kem, rọi lên khuôn mặt Phong đang ngủ say. Người đàn ông ấy đã bước vào cuộc đời Ly nhẹ nhàng như một cơn gió mát, nhưng lại đủ ấm để sưởi trái tim từng nhiều vết xước của cô.
Cô nằm ngắm anh một lúc lâu, rồi khẽ rời giường chuẩn bị bữa sáng. Trong lòng cô tràn đầy niềm tin và hy vọng. Hôm nay sẽ là bắt đầu cho một hành trình mới thật đẹp.
Nhưng Ly không hề hay biết… hạnh phúc đôi khi mỏng manh đến mức chỉ một tờ giấy cũng đủ để bóp nghẹt nó.
Vừa đặt bữa sáng lên bàn xong thì có tiếng gõ cửa. Ly nghĩ chắc là người trong gia đình Phong đến chúc mừng, nên cười vui vẻ đi mở. Trước mặt cô là hai người lớn tuổi — bố mẹ Phong — gương mặt nghiêm nghị như thể mang theo nhiệm vụ quan trọng.
“Ba mẹ đến sớm vậy? Con mời vào.” – Ly lễ phép mời.
Bố Phong gật đầu nhẹ, còn mẹ anh nhìn Ly không ra nét thân thiện. Họ ngồi xuống ghế, rồi mẹ Phong đặt một tập hồ sơ lên bàn kính.
Phong từ trong bước ra, mắt vẫn còn ngái ngủ:
“Ba, mẹ đến sớm vậy ạ?”
Bố Phong khoanh tay, giọng dứt khoát:
“Chúng ta có chuyện cần giải quyết rõ ràng trước khi con bé chính thức là dâu nhà này.”
Ly thoáng bối rối. Phong nhíu mày:
“Chuyện gì vậy ba?”
Mẹ anh mở tập hồ sơ, rút ra một tờ giấy đặt trước mặt Ly. Giọng bà lạnh lùng:
“Đây là giấy phân chia tài sản trước hôn nhân. Chúng tôi muốn con ký vào. Tài sản của Phong đều thuộc gia đình. Nếu chẳng may sau này các con không hợp, ly hôn thì con chỉ giữ đúng số tiền 500 triệu thằng Phong đưa hôm qua.”
Không khí căn phòng như bị đông cứng.
Ly sững người. Tay cô khẽ run.
Phong lập tức phản ứng:
“Mẹ! Sao lại làm chuyện này khi chưa hỏi ý con?”
Mẹ anh chống tay lên bàn, vẻ khó chịu:
“Con còn trẻ người non dạ quá! Nó từng ly hôn rồi, ai biết sau này có chuyện gì xảy ra? Phòng ngừa vẫn hơn. Chúng ta phải giữ gìn tài sản cho cháu.”
Lời nói ấy như một nhát dao cứa mạnh vào lòng Ly.
Hóa ra… cô vẫn bị nhìn bằng ánh mắt hoài nghi. Hóa ra… trong mắt họ, cô là người phụ nữ có thể lấy tiền và quay lưng bất cứ lúc nào.
Phong đứng chắn trước Ly:
“Con cưới vì yêu. Không phải để cân đo hay tính toán như vậy!”
Nhưng bố anh cũng xen vào, giọng nghiêm khắc:
“Phong, con đã một lần thất bại trong hôn nhân. Hơn ai hết, con phải hiểu rõ giá trị của việc thận trọng. Nó ký giấy, sống với con tử tế thì chẳng ảnh hưởng gì. Chúng ta không cấm cản hạnh phúc của các con. Chỉ là đề phòng.”
Ly siết chặt bàn tay. Môi cô trắng bệch. Cảm giác bị xúc phạm khiến tim cô đau đến nghẹt thở.
Phong quay sang Ly, thấp giọng:
“Em không cần ký. Anh sẽ không để ai ép em.”
Nhưng Ly đã đứng dậy, mắt đỏ hoe:
“Em không cần ai phải bảo vệ em bằng cách đối đầu gia đình mình.”
Cô nhìn thẳng vào ba mẹ Phong, giọng nhỏ nhưng kiên định:
“Con biết mình đến đây với hai bàn tay trắng. Con không đòi hỏi gì ngoài tình yêu và sự tôn trọng. Nhưng dường như… con không có được điều đó.”
Phong định nắm tay cô, Ly nhẹ nhàng tránh ra. Cô cúi đầu chào rồi đi nhanh vào phòng ngủ, tim như bị ai bóp chặt.
Cánh cửa khép lại, nhưng cuộc tranh cãi ngoài phòng vẫn chưa dừng.
Trong căn phòng yên tĩnh, Ly ngồi bên giường, tay ôm mặt. Cô đã từng nghĩ Phong yêu cô không điều kiện. Nhưng sự thật phũ phàng quá:
Gia đình họ vẫn sợ cô đến vì tiền.
Giống như… cô là một kẻ cơ hội.
She run tay. Những ký ức cũ ùa về: Ánh nhìn dò xét của họ hàng nhà chồng cũ mỗi khi cô tiêu một đồng; những lời bóng gió về việc “con gái nhà nghèo cố leo cao”… tất cả những điều ấy từng khiến Ly tổn thương đến mức phải bỏ chạy.
Và giờ đây, nó như quay lại lần nữa.
Phong mở cửa bước vào, vẻ lo lắng:
“Ly… anh xin lỗi. Anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.”
Cô lau nước mắt, cố nở một nụ cười yếu ớt:
“Không phải lỗi của anh. Là do em… chưa đủ xứng đáng với gia đình anh.”
Phong nắm vai cô, ánh mắt đầy đau khổ:
“Đừng nói vậy. Anh cưới em là vì anh cần em trong cuộc đời này. Không phải vì ba mẹ.”
Ly im lặng. Nhưng trong lòng cô vang lên một câu hỏi:
Liệu tình yêu có thật sự đủ để vượt qua khoảng cách giữa hai gia đình?
Cô đưa ra một quyết định.
“Em sẽ đi. Chuyện kết hôn có lẽ… chúng ta đã vội vàng.”
Phong sững sờ, nắm chặt tay Ly:
“Em đừng! Anh sẽ nói chuyện lại với ba mẹ. Anh không cần tài sản gì cả. Nếu phải chọn giữa tiền và em, anh chọn em!”
Ánh mắt Ly chao đảo. Cô yêu người đàn ông này. Nhưng nỗi sợ bị coi thường lớn quá…
Cô cúi đầu:
“Em sợ… một ngày nào đó, vì bất kỳ lý do gì, em lại trở thành người ngoài cuộc sống của anh. Em chịu không nổi.”
Phong siết chặt tay cô hơn nữa:
“Anh thề sẽ không để điều đó xảy ra.”
Nhưng câu trả lời đến với họ… theo một cách không ai ngờ.
Cánh cửa phòng bật mở. Bin đứng đó, đôi mắt ngấn nước, giọng run rẩy:
“Cô Ly… đừng đi mà!”
Cậu bé chạy tới ôm chặt lấy Ly. Những giọt nước mắt của trẻ con rơi xuống tay cô nóng hổi. Cậu nấc từng tiếng:
“Con chưa từng xin ai điều gì… Con xin cô ở lại… Con yêu cô nhiều lắm… Cô đừng bỏ ba con… đừng bỏ con…”
Trái tim Ly như tan vỡ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nhớ lại những ngày cậu nhóc chạy loanh quanh văn phòng, những cái ôm bất chợt, ánh mắt háo hức mỗi khi cô đến… với cậu bé, cô không chỉ là người phụ nữ cạnh ba nó. Cô như một người mẹ mà cậu lần đầu tìm được sau quãng thời gian thiếu vắng.
Ly vòng tay ôm Bin vào lòng. Cô nghẹn ngào:
“Cô xin lỗi… Cô chỉ sợ mình không đủ tốt để làm mẹ của con.”
Bin lắc đầu mạnh:
“Cô tốt lắm mà! Cô là người tốt nhất trên đời luôn!”
Phong nhìn hai người, đôi mắt anh đỏ hoe. Anh quỳ xuống trước mặt Ly, giọng đầy quyết tâm:
“Ly… anh xin lỗi vì đã để em phải nghe những lời đó. Nhưng anh sẽ sửa mọi thứ. Anh sợ mất em hơn mất bất cứ tài sản nào trên đời này. Anh cần em… và con cũng cần em.”
Ly nhìn hai cha con, nước mắt rơi không ngừng.
Tình yêu mà cô mong chờ bấy lâu… đang ở ngay đây. Không phải trong những con số hay tài sản. Mà là trong những vòng tay thật lòng níu giữ cô.
Nhưng trái tim Ly vẫn còn lấn cấn một điều:
Liệu cô có đủ can đảm để tin thêm một lần nữa?
Bố mẹ Phong rời đi với vẻ không hài lòng. Không khí trong nhà nặng nề đến mức ai cũng nghe được tiếng thở của nhau.
Sau khi Bin rời phòng để lấy giấy lau nước mắt cho Ly, Phong nắm tay cô:
“Ly, anh hứa… từ hôm nay anh sẽ đứng về phía em. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không để em phải chịu tổn thương thêm lần nữa.”
Ly nhìn anh thật lâu. Trong mắt cô, nỗi đau vẫn còn, nhưng hy vọng cũng đang dần nhen lên lại.
“Anh cho em thời gian được không?” – cô hỏi khẽ.
“Bao nhiêu cũng được. Chỉ cần em đừng rời xa anh.”
Cô khẽ gật đầu.
Buổi tối hôm đó, Ly đứng một mình ngoài sân, ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh. Gió xào xạc qua những tán cây, mang theo cảm giác vừa bình yên vừa xao động. Bàn tay cô khẽ chạm lên ngực mình, nơi trái tim vẫn còn nhức nhối nhưng cũng đang dần ấm lại.
Phong bước ra, đưa cho cô một chiếc khăn choàng:
“Trời lạnh đấy.”
Ly khẽ mỉm cười cảm ơn. Phong đứng cạnh, im lặng một lúc rồi nói:
“Ly… anh biết để yêu một người từng tổn thương không hề dễ. Em sợ. Nhưng anh cũng sợ. Chúng ta chỉ có thể đi tiếp nếu cùng nhau đối mặt.”
Ly quay sang nhìn anh. Ánh mắt Phong chân thành đến mức khiến cô muốn khóc lần nữa.
Cô tự hỏi:
Tại sao một người như anh lại yêu một người đầy khiếm khuyết như mình?
Phong đặt tay lên má cô:
“Em có thể từ chối ba mẹ anh. Nhưng đừng từ chối anh và con.”
Đó là lời thỉnh cầu đẹp nhất mà Ly từng được nghe.
Cô khẽ gật đầu. Không hứa hẹn quá lớn, chỉ là một sự đồng ý ở lại thêm chút nữa. Nhưng đôi khi, chỉ cần “ở lại” cũng là yêu rồi.
Đêm trôi qua trong lặng lẽ nhưng bình yên hơn buổi sáng rất nhiều. Ly ôm Bin vào lòng khi cậu bé ngủ say, cảm nhận hơi ấm nhỏ bé ấy giúp cô xua tan bớt nỗi sợ hãi.
Cô nhìn sang Phong — người đàn ông đang cố hết sức để bảo vệ tình yêu này.
Có lẽ… điều quý giá nhất không phải là tiền bạc. Mà là những người sẵn sàng chiến đấu để giữ lấy mình.
Ly nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thì thầm trong lòng:
Em sẽ thử thêm lần nữa. Vì anh. Vì con. Và cũng vì chính em.
Buổi sáng hôm nay là nỗi đau…
Nhưng biết đâu ngày mai sẽ là phép màu?
Cưới sếp là bố đơn thân. Đêm tân hôn, anh cho tôi 500 triệu, nhưng sáng hôm sau, tôi muốn ly hôn ngay lập tức.
Những ngày sau đó, Ly quyết định nghỉ làm một thời gian ngắn để ổn định tâm lý và làm quen với vai trò mới. Cô vẫn còn cảm giác lo sợ — sợ gia đình chồng xem mình là gánh nặng, sợ lại bị tổn thương. Nhưng mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn nụ cười của Bin và ánh mắt trìu mến của Phong, cô biết mình cần cố gắng hơn một chút nữa.
Phong luôn giữ đúng lời. Anh chưa từng nhắc đến chuyện ký giấy. Ngược lại, anh dành nhiều thời gian cho hai mẹ con, cố tạo cho Ly cảm giác an toàn hơn.
Tối nào ba người cũng cùng nhau ăn cơm, Bin líu lo kể chuyện ở lớp, cười giòn tan mỗi khi Ly nhắc đến một câu chuyện vui nhỏ. Cậu bé níu tay cô mỗi khi đi ngủ, đòi cô kể chuyện trước khi dỗ dành vào giấc. Có đôi đêm, Ly nằm thao thức, tự hỏi:
Phải chăng đây chính là hạnh phúc bình dị mà mình từng mơ ước?
Nhưng cuộc đời luôn thích thử thách lòng người đúng lúc họ tưởng đã bình yên.
Một buổi chiều cuối tuần, Phong dẫn Ly đến thăm bố mẹ. Cô hồi hộp, tay nắm chặt vạt áo. Dù đã cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lo lắng không thể che giấu.
Cánh cửa mở ra. Mẹ Phong nhìn cô trong thoáng chốc, ánh mắt vẫn còn lạnh. Ba Phong thì giữ thái độ điềm đạm hơn nhưng xa cách.
Phong nhẹ giọng:
“Ba mẹ, con dẫn Ly đến để nói chuyện. Con xin lỗi vì hôm trước đã làm căng thẳng mọi thứ.”
Ly khẽ cúi đầu:
“Con chào ba mẹ.”
Mẹ Phong hờ hững gật đầu. Không khí ngột ngạt đến mức cả tiếng đồng hồ trong phòng khách cũng nghe rõ.
Bữa ăn được dọn lên. Im lặng bao trùm bàn ăn, không ai dám mở lời. Đến khi Mẹ Phong đặt đũa xuống, bà nói thẳng:
“Chúng ta vẫn giữ quan điểm cũ. Chuyện giấy tờ cần phải rõ ràng ngay từ đầu.”
Ly bỗng ngừng thở trong giây lát.
Phong phản bác ngay:
“Con đã nói rồi. Con không ký bất cứ giấy tờ nào làm tổn thương vợ mình.”
Ba Phong cau mày:
“Phong! Con đang quá cảm tính. Hôn nhân không chỉ là tình yêu. Con làm kinh doanh, phải hiểu rõ nhất chứ?”
Phong đứng dậy, giọng dứt khoát:
“Việc con cần giữ gìn nhất… không phải là tiền bạc. Mà là gia đình này.”
Lời nói ấy khiến cả phòng sững lại.
Ly nhìn người đàn ông của mình, lòng dâng niềm xúc động không nói thành lời. Nhưng mẹ chồng lại quay sang nhìn Ly, ánh mắt nghi hoặc:
“Còn con? Con chịu đựng được bao lâu? Một khi nghèo khó ập đến, liệu con có rời bỏ nó như người trước không?”
Câu nói ấy khiến Ly đau nhói. Nhưng lần này, cô không né tránh hay im lặng nữa. Cô hít sâu, bình tĩnh đáp:
“Thưa mẹ, con đến đây không phải để tranh cãi hay chứng minh mình tốt đẹp. Con chỉ muốn được tự tay xây dựng gia đình này bằng tình yêu và nỗ lực của chính mình.”
Cô ngưng lại, nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng:
“Nhưng nếu mẹ không bao giờ tin con, thì dù có ký bao nhiêu tờ giấy cũng vô nghĩa.”
Mặt mẹ Phong hơi biến sắc. Bà không ngờ cô gái nhỏ nhắn ấy lại mạnh mẽ đến vậy.
Phong nắm lấy tay Ly, đặt lên ngực mình:
“Ly là lựa chọn của con. Và con sẽ bảo vệ lựa chọn ấy đến cùng.”
Mẹ Phong không nói gì thêm. Bà đứng dậy vào phòng, để lại không khí đầy căng thẳng.
Tưởng mọi chuyện tệ đi, nhưng chính biến cố hôm sau đã xoay chuyển tất cả.
Chiều hôm đó, ba người đưa Bin đi siêu thị mua đồ cho năm học mới. Trên đường về, xe đi ngang một khu dân cư đang sửa chữa. Bin vô tình tuột tay khỏi tay Phong chạy về phía một cửa hàng đồ chơi bên kia đường — ngay lập tức một chiếc xe máy lao đến.
“BIN!” – tiếng la thất thanh của Phong và Ly vang lên cùng lúc.
Không kịp nghĩ, Ly lao tới, ôm chặt Bin và xoay người che chắn. Cả hai ngã xuống lề đường. Chiếc xe máy thắng kịp nhưng vẫn va quệt nhẹ vào lưng Ly khiến cô đau điếng.
Phong chạy đến, mặt tái mét:
“Ly! Em có sao không? Bin, con có bị thương không?”
Cô gắng gượng cười, dù lưng đau nhói:
“Em ổn… chỉ là xây xước chút thôi…”
Bin ôm chặt Ly, nức nở:
“Mẹ… con xin lỗi… mẹ đừng bỏ con…”
Tiếng “mẹ” ấy bật ra theo bản năng khiến trái tim Ly lặng đi một nhịp. Phong ôm cả hai vào lòng, vừa run vừa siết chặt:
“Em đừng bao giờ làm anh sợ như vậy nữa…”
Người dân xung quanh chạy đến hỗ trợ. Trong lúc hỗn loạn ấy, điều mà Ly quan tâm duy nhất chính là cậu bé trong vòng tay mình — đứa trẻ đã chấp nhận gọi cô là “mẹ”.
Tin Ly bị thương nhanh chóng đến tai bố mẹ Phong.
Ngay tối đó, họ đến thăm. Mẹ Phong nhìn thấy vết băng trên lưng Ly, ánh mắt bà dao động. Khi nghe Bin kể lại chuyện Ly đã che chắn cho mình, đôi mắt già nua ấy thoáng đỏ lên.
Bà im lặng ngồi xuống cạnh giường Ly, chậm rãi nói:
“Cảm ơn con… vì đã bảo vệ cháu nội của mẹ.”
Ly hơi bất ngờ, lúng túng đáp:
“Đó là điều con nên làm…”
Mẹ Phong nắm tay cô, giọng khàn đi:
“Mẹ xin lỗi… vì đã hiểu sai và khiến con tổn thương.”
Khoảnh khắc đó, Ly không kìm được nước mắt. Cô nhận ra, đôi khi, niềm tin phải được xây dựng bằng hành động — không chỉ bằng lời nói.
Từ hôm ấy, thái độ của mẹ chồng thay đổi hẳn. Bà thường xuyên hỏi thăm sức khỏe Ly, dạy cô vài món ăn mà Phong thích từ nhỏ, thậm chí còn tự tay mua tặng cô những vật dụng mới cho phòng ngủ.
Bức tường ngăn cách giữa hai người… đang dần biến mất.
Một tháng sau, khi vết thương đã lành, Phong đưa Ly đến một quán cà phê quen thuộc — nơi anh từng cầu hôn cô lần đầu.
Anh đặt trước mặt cô một phong bì nhưng lần này ánh mắt anh rất khác.
“Anh không mang đến để em ký gì cả.” – Anh cười nhẹ. – “Anh chỉ muốn em xem thôi.”
Ly mở ra. Bên trong không phải giấy phân chia tài sản, mà là một tờ giấy chuyển nhượng: Phong đã đưa toàn bộ cổ phần anh đứng tên sang cho ba mẹ.
Ly sững sờ:
“Anh… làm gì vậy?”
Phong nhìn Ly đầy yêu thương:
“Anh đã nói rồi, thứ anh sợ mất nhất là em và con. Không phải tiền.”
Nước mắt Ly rơi xuống từng giọt, nhưng đó là giọt nước mắt của hạnh phúc.
Cô ôm lấy anh:
“Phong… cảm ơn anh vì đã chọn em. Và cảm ơn anh vì đã cho em một gia đình thật sự.”
Phong siết chặt vai cô, thì thầm:
“Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ gia đình này. Không vì ai khác… chỉ vì yêu.”
Tối hôm đó, Ly nhẹ nhàng bước vào phòng của Bin. Cậu bé đã ngủ say, tay vẫn ôm con gấu bông cô mua hôm trước. Cô ngồi xuống, khẽ vuốt mái tóc mềm của con.
Bin xoay người, mắt nhắm nhưng miệng mỉm cười:
“Mẹ ở đây rồi…”
Trái tim Ly như tan chảy.
Cô hôn nhẹ lên trán con:
“Ừ, mẹ ở đây rồi. Và sẽ ở lại… mãi mãi.”
Những ngày sau, tiếng cười vang khắp ngôi nhà nhỏ. Ly thức dậy mỗi sáng với cảm giác bình yên — một thứ bình yên mà cô đã đánh đổi bằng rất nhiều đau đớn để có được.
Cô hiểu rằng:
Tiền bạc có thể khiến người ta dè chừng
Danh lợi có thể gây chia cách
Nhưng tình yêu và sự tin tưởng… mới là thứ giữ được hôn nhân
Cô đã từng mất niềm tin vào gia đình. Nhưng giờ đây, cô không chỉ tìm lại được nó — mà còn tìm được một mái ấm đúng nghĩa.
Khi cô và Phong nắm tay nhau dắt Bin đi giữa ban công ngập nắng, Ly khẽ áp đầu lên vai anh. Gió lùa qua mái tóc, mang theo lời thì thầm dịu ngọt của hạnh phúc.
Điều quý giá nhất trong cuộc đời này —
Không phải là 100 triệu…
Không phải là 500 triệu…
Mà là người sẵn lòng buông tất cả để giữ lấy bạn.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào.