Min menu

Pages

Cho cậu bé ngh-èo vào trú mưa, ông lão s-ững s-ờ khi đứa trẻ chỉ ảnh con gái ông rồi thốt lên 1 câu...


Chiều mưa đầu mùa như trút, nước từ mái tôn rơi xuống lộp bộp, tạo thành những vệt bắn tung tóe trên nền xi măng cũ. Con hẻm nhỏ ở ngoại ô thành phố vốn đã heo hút, nay càng thêm lạnh lẽo bởi gió thốc vào từng khoảng trống, quất vào những cánh cổng sắt rỉ sét nghe rền rĩ. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt từ bóng đèn dây tóc đã cũ, bóng dáng một ông lão gầy còm đang cố gắng khép lại cánh cửa gỗ đã mục, lo sợ mưa gió tạt vào nhà.

Ông Minh – hơn bảy mươi tuổi, sống một mình trong căn nhà gỗ xiêu vẹo. Người ta trong xóm quen với hình ảnh ông lầm lũi đi chợ buổi sáng, chiều về lại ngồi bên hiên chăm sóc giàn hoa giấy. Có lẽ đó là thứ duy nhất ông còn giữ lại từ quá khứ – thứ quá khứ mà không ai biết rõ, nhưng thỉnh thoảng người ta thấy ông ngồi nhìn nó thật lâu, như chờ đợi một điều gì đó sẽ quay lại từ năm tháng xa xôi.

Đúng lúc ông định khóa cửa, ông giật mình bởi một bóng nhỏ nép sát vào vách tường cạnh cánh cổng. Là một cậu bé khoảng mười tuổi, quần áo ướt sũng, mái tóc rối bết lại, đôi chân trần run rẩy giữa dòng nước lạnh. Trong tay cậu ôm chặt một chiếc túi vải cũ xộc xệch. Ánh mắt cậu đỏ hoe, ánh lên nỗi mệt mỏi lẫn hoang mang.

Ông Minh chau mày, nhưng rồi trái tim già nua của ông như bị ai bóp nhẹ. Ông mở cửa to hơn, cất giọng chậm rãi nhưng đầy ấm áp:

– Trời mưa thế này, vào đây trú một lúc cho đỡ lạnh, cháu.

Cậu bé khẽ giật mình, nhìn ông bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Mất vài nhịp thở, cậu mới lí nhí:

– Dạ… cháu không dám làm phiền…

– Vào đi đã rồi tính. Lỡ cảm lạnh thì nguy – ông Minh nhẹ nhàng bước sang, đưa tay ra hiệu.

Như đã cạn sức chống chọi với mưa gió, cậu bé rụt rè bước vào nhà. Nước từ người cậu chảy thành vệt dài trên nền gạch cũ. Ông Minh lấy khăn, lục tủ một hồi rồi đưa ra bộ quần áo ông từng chuẩn bị để từ thiện.

– Thay đồ đi, rồi uống tạm ly trà gừng này cho ấm.

Cậu bé ôm lấy chiếc khăn như bám víu vào một niềm an toàn bất ngờ. Một lúc sau, cậu mới lí nhí:

– Cháu cảm ơn ông… Cháu tên là Nam.

– Nam… nhà cháu ở đâu? Sao lại một mình giữa trời mưa thế này?

Cậu bé cúi mặt, siết chặt chiếc túi vải vào lòng như đang che giấu cả thế giới của mình trong đó.

– Cháu đi tìm mẹ.

Ông Minh khựng lại. Ông nhìn sâu vào đôi mắt Nam – đôi mắt bướng bỉnh nhưng chất chứa khổ tâm vượt quá tuổi thơ. Ông đặt nhẹ ly trà trước mặt cậu:

– Mẹ cháu đâu?

Nam khẽ mím môi, giọng run theo tiếng mưa bên ngoài:

– Mẹ cháu đi làm xa. Lâu rồi mẹ chưa về. Cháu sống với bà ngoại… nhưng bà mất rồi. Cháu… không còn ai cả…

Trái tim ông Minh đau nhói khi nghe hai chữ “không còn”. Ông nhìn giàn hoa giấy ngoài hiên đang đung đưa trong mưa, lá rụng tơi tả xuống đất. Một phần ký ức bị vùi lấp bỗng sống dậy trong lòng ông: hơn mười năm trước cũng vào một đêm mưa như thế, con gái ông – Thu – bỏ nhà đi trong cơn giận dữ và nước mắt.

Ông Minh cố giữ giọng bình tĩnh:

– Vậy sao cháu tìm được đến đây?

Nam mở chiếc túi vải, lấy ra một bức ảnh đã nhàu nát, mép giấy rách gần nửa. Tay cậu run run đưa lên trước mặt ông:

– Cháu chỉ có tấm hình này của mẹ. Mẹ nói ngày xưa mẹ từng sống trong con hẻm có giàn hoa giấy màu hồng. Thế là… cháu đi tìm.

Ông Minh đón lấy tấm ảnh bằng tay run rẩy. Chỉ một giây nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ trẻ trong ảnh, ông bỗng đứng sững. Đôi mắt ấy. Nụ cười ấy. Cái dáng nghiêng đầu quen thuộc khiến ông không thở nổi.

Đó là Thu.

Con gái ông.

Máu ông dồn lên mặt, trái tim đập thình thịch. Ly trà nóng bên cạnh lập lòe theo hơi thở dồn dập của ông. Ông Minh lắp bắp, tay siết chặt bức ảnh như sợ nó biến mất:

– Mẹ cháu… tên Thu phải không?

Nam ngẩng lên, đôi mắt ánh lên hy vọng:

– Dạ… ông có biết mẹ cháu đúng không ạ? Mẹ cháu… từng ở đây phải không ông?

Ông Minh mở miệng… nhưng cổ họng nghẹn lại. Bao nhiêu năm ông sống trong hối hận: vì đã quá khắt khe với con gái, vì không hiểu nó khi nó cần ông nhất, vì để Thu ra đi trong cơn mưa trắng trời. Hơn mười năm, ông không có tin tức gì về con. Đêm nào ông cũng nhìn giàn hoa giấy mà nhớ.

Ông muốn ôm lấy Nam ngay lập tức. Muốn nói với cậu rằng:

“Ông là ông ngoại cháu. Cháu không bao giờ cô đơn nữa…”

Nhưng môi ông run rẩy, chẳng nói được gì ngoài tiếng thở đứt quãng. Nam nhìn ông chăm chú, chờ câu trả lời như chờ cả cuộc đời mình.

Bỗng, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi bật cửa sổ. Tấm rèm tung lên, đánh rơi một chiếc hộp gỗ từ trên kệ xuống đất phát ra tiếng “cạch” khô khốc. Nam giật mình. Ông Minh cũng sững lại.

Chiếc hộp ấy – nơi ông cất giữ những gì còn sót lại của Thu – nay lăn ra giữa nền nhà. Nắp hộp bật mở, để lộ tấm hình gia đình có ba người: ông Minh – vợ ông – và Thu lúc nhỏ.

Nam nhìn thấy. Cậu sững sờ. Rồi từ từ quay sang ông Minh, đôi mắt bàng hoàng lẫn tổn thương:

– Ông Minh… Ông nói thật cho cháu biết đi…
– Ông… ÔNG LÀ AI CỦA MẸ CHÁU?

Môi ông Minh khẽ rung. Tia sét lóe sáng ngoài trời, chiếu thẳng vào gương mặt đầy đau đớn của ông.

Ông không thể trốn tránh thêm được nữa.

Ngay lúc ông chuẩn bị mở lời…

Cốc cốc cốc!!!

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Không phải tiếng gõ bình thường. Nó vội vã, hoảng loạn, như có chuyện gì cấp bách xảy ra. Nam hoảng hốt nắm chặt tay áo ông Minh.

Ông chậm rãi tiến ra cửa. Bên ngoài, tiếng mưa vẫn đập ào ào vào mái hiên. Tiếng gõ càng lúc càng mạnh hơn:

– Mở cửa! Có chuyện rồi! Mở cửa nhanh lên ông Minh ơi!

Là giọng của bà Bảy hàng xóm, đầy hoảng loạn:

– Thu… THU NÓ VỀ RỒI!!!
– MÀ TRÔNG NÓ THẢM LẮM! NÓ ĐANG NẰM Ở CUỐI HẺM KIA KÌA!!!

Ông Minh đứng chết lặng.

Nam buông chiếc túi rơi xuống đất.

Ánh mắt hai ông cháu nhìn nhau trong sững sờ và kinh hoàng.

Ngoài kia, mưa vẫn tiếp tục rơi như muốn cuốn phăng mọi bí mật chôn sâu bao năm.

Cho cậu bé ngh-èo vào trú mưa, ông lão s-ững s-ờ khi đứa trẻ chỉ ảnh con gái ông rồi thốt lên 1 câu...

Ông Minh như hóa đá sau tiếng hét của bà Bảy. Hơi thở ông nghẹn lại, tim đập thình thịch như muốn nổ tung. Nam chưa hiểu chuyện gì, nhưng cảm giác bất an khiến cậu đứng bật dậy, chạy theo ông ra hiên mà trong lòng run rẩy.

Cơn mưa vẫn chưa ngớt. Gió giật từng hồi, giàn hoa giấy ngoài cửa nghiêng ngả, những cánh hoa màu hồng rụng xuống sân loang lổ. Ông Minh chẳng kịp mặc thêm áo, chỉ vội khóa cửa rồi lao thẳng ra hẻm.

Cuối hẻm, gần chỗ cây cột điện cũ kỹ, một nhóm người đang tụ lại. Tiếng bàn tán, tiếng xì xào trong màn mưa lạnh lẽo:

– Trời đất ơi, nó thành ra thế này rồi sao?
– Tội nghiệp chưa…
– Cả chục năm biệt tích… tưởng chẳng bao giờ về nữa…

Bà Bảy vẫy tay gọi:

– Ông Minh! Ở đây nè!

Ông Minh chen qua đám đông. Trước mắt ông là hình ảnh khiến ông muốn gục ngã: một người phụ nữ nằm co ro, áo quần tả tơi, bùn đất dính đầy, gương mặt gầy gò xanh xao đến đáng sợ. Mái tóc rối bời che gần hết khuôn mặt nhưng chỉ cần một khoảnh khắc, ông nhận ra ngay.

Thu.

Cô con gái ông đã bỏ đi trong nước mắt.

“Thu… con gái của cha đây sao…?” – Câu nói ấy chỉ vang lên trong tâm trí ông, không thể thốt thành lời.

Thu mở mắt trong đau đớn. Khi thấy ông Minh, ánh mắt cô giãn ra, ánh lên sự sợ hãi, rồi rưng rưng:

– Cha… con… về rồi…

Giọng cô khàn đặc, đứt đoạn như sắp tắt.

Ngay lúc ấy, Nam chạy đến, đứng sững lại khi nhìn thấy mẹ mình. Cậu bật tiếng gọi, run rẩy:

– Mẹ! Mẹ ơi!

Thu chớp mắt vài lần, cố quay đầu về phía tiếng gọi yếu ớt ấy. Khi nhìn rõ gương mặt Nam – quá đỗi quen thuộc với những ký ức yêu thương – nước mắt cô trào ra.

– Nam… con của mẹ… con… tìm được mẹ rồi…

Nam ôm chặt lấy mẹ, nức nở như thể đã chờ ngày này cả đời. Người dân xung quanh ai cũng đỏ mắt. Nhưng ông Minh chỉ đứng đó, bàn tay run bần bật, trái tim bóp nghẹt bởi niềm vui lẫn nỗi đau đan xen.

Cuối cùng, ông quỳ xuống bên cạnh hai mẹ con. Bàn tay già nua run rẩy chạm khẽ vào vai con gái.

– Thu… về nhà với cha. Cha xin lỗi… vì tất cả…

Thu nhìn ông Minh đầy hối hận và thương xót. Nhưng đôi mắt cô bỗng nheo lại vì đau, bàn tay nắm chặt lấy lồng ngực. Gương mặt tái đi hệt như người đang kiệt sức hoàn toàn.

Bà Bảy hốt hoảng kêu lên:

– Đưa nó vào nhà đi! Có gì từ từ tính!

Thu được đưa vào nhà ông Minh. Cơ thể cô ướt sũng, toàn thân run lên vì lạnh. Ông Minh vội đun nước, lấy khăn khô, đưa cho cô một bộ áo mặc tạm. Mọi thứ diễn ra hỗn loạn mà đầy lo lắng.

Khi đã nằm lên giường, Thu thều thào:

– Cha ơi… con xin lỗi… Tất cả… là lỗi của con…

Ông Minh lắc đầu liên tục:

– Không, con đừng nói vậy. Cha mới là người có lỗi. Cha đã không hiểu con…

Nam ngồi cạnh nắm tay mẹ không rời, nước mắt rơi trên từng ngón tay gầy guộc. Thu đưa tay vuốt mái tóc con:

– Con trai của mẹ… mẹ xin lỗi vì đã để con vất vả một mình…

Nam lắc đầu, vừa khóc vừa nói:

– Mẹ đừng bỏ con nữa… mẹ phải ở với con… với ông nữa…

Thu mỉm cười yếu ớt, rồi ho dữ dội. Ông Minh hoảng sợ:

– Con có bệnh phải không?

Thu không trả lời ngay. Cô cố nén cơn ho rồi nhìn cha mình bằng ánh mắt đầy sự chấp nhận:

– Con… bị bệnh nặng rồi cha. Bác sĩ nói… cơ hội điều trị còn rất ít. Con không còn nơi nào để đi… con chỉ muốn về nhìn lại cha… nhìn lại giàn hoa giấy trước khi… trước khi…

– KHÔNG ĐƯỢC NÓI BẬY! – Ông Minh gần như quát lên, giọng nghẹn đặc.

Không khí nặng nề vỡ ra thành tiếng nức nở. Mưa bên ngoài vẫn chưa dừng, như khóc thay cho những năm dài họ xa cách.

Đêm ấy, ông Minh ngồi bên giường Thu đến tận khuya. Ông nhắm mắt cũng không dám ngủ, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt mệt nhoài của con gái.

Nam nằm dưới đất, cuộn mình trong chiếc mền mỏng. Dù mệt lả nhưng cậu không dám nhắm mắt, sợ mẹ biến mất một lần nữa.

Gần rạng sáng, Thu yếu ớt nói với ông Minh:

– Cha… là lỗi của cha hay lỗi của con… giờ chẳng còn quan trọng nữa… Con chỉ xin cha… hãy thương Nam… nó là một đứa trẻ ngoan…

Ông Minh siết lấy bàn tay con gái, nước mắt rơi không kiểm soát.

– Cha hứa… bằng tất cả phần đời còn lại của cha…

Thu mỉm cười. Nụ cười mỏng manh như sắp tan vào không khí.

Rồi ánh mắt cô nhắm lại.

Đúng lúc ấy, một âm thanh kỳ lạ vang lên ngoài cửa.

“Cạch…”

Như tiếng gì đó bị gió quật vào. Ông Minh đứng dậy ra xem thì giật mình: một tờ giấy được ai đó nhét vào khe cửa.

Ông run run nhặt lên.

Là giấy báo nợ y tế và đơn từ chối điều trị từ một bệnh viện.

Dòng chữ nguệch ngoạc phía dưới:

“Nếu anh muốn lấy lại con mình thì cứ việc.
Con bé nợ tôi quá nhiều rồi.”

Không có tên. Không có địa chỉ rõ ràng. Chỉ có một ký hiệu lạ ở góc giấy.

Ông Minh siết nát tờ giấy trong tay. Gương mặt ông tái đi vì căm phẫn và sợ hãi.

Thu quay về không chỉ với bệnh tật…

Mà còn với một bí mật đen tối đeo bám phía sau.

Cho cậu bé ngh-èo vào trú mưa, ông lão s-ững s-ờ khi đứa trẻ chỉ ảnh con gái ông rồi thốt lên 1 câu...


Ba ngày tiếp theo là ba ngày dài nhất cuộc đời ông Minh và Nam. Thu nằm viện huyện, lúc tỉnh lúc mê. Ông Minh dồn hết tiền tiết kiệm ít ỏi để lo viện phí, còn Nam ngày nào cũng ngồi cạnh giường mẹ không rời.

Một bác sĩ điều trị nhẹ nhàng nói với ông Minh:

– Nếu còn người thân nào muốn gặp chị ấy… xin hãy báo họ đến sớm. Bệnh tình tiến triển xấu rất nhanh.

Nam nghe vậy, cậu ôm mặt khóc. Ông Minh lặng người. Ông không thể để con gái mình ra đi như vậy. Không. Ông phải cứu cô.

Trong lúc ông Minh đang tuyệt vọng, một bóng người lạ xuất hiện trước cổng bệnh viện. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao. Hắn mặc áo khoác đen, đi một mình.

Khi hắn tiến lại gần, Nam lập tức đứng chắn trước mặt mẹ, siết chặt tay, đôi mắt căm phẫn.

– Chú là ai? Tại sao chú làm mẹ cháu sợ?

Hắn cười khẩy:

– Thằng nhóc này gan đấy. Mày không biết mẹ mày còn nợ tao tiền à?

Ông Minh bước lên phía trước:

– Anh là người đã đưa tờ giấy đến nhà tôi?

Hắn nhún vai:

– Thu vay tiền của tôi để chữa bệnh. Giờ hết khả năng chi trả thì tôi đến đòi lại thôi.

Ông Minh bỗng thấy lửa trong người bùng lên. Ông hét:

– Con gái tôi không nợ THỨ như anh!

Nam cũng hét:

– Mẹ cháu không nợ gì chú cả! Chú đi khỏi đây đi!

Bất ngờ, Thu tỉnh lại. Cô yếu ớt ngồi dậy, giọng run rẩy:

– Đừng… đừng gây chuyện vì con…

Hắn nhìn Thu nửa thương hại, nửa giễu cợt:

– Cô mau ký giấy chuyển giao quyền giám hộ đứa nhỏ cho tôi. Tôi sẽ xóa nợ và lo cho nó cuộc sống khác.

– KHÔNG BAO GIỜ! – Nam hét lên, ôm chặt mẹ.

Ông Minh siết nắm đấm. Cả đời ông tránh xa xung đột, nhưng giờ đây ông sẵn sàng đánh đổi tất cả vì gia đình.

Ông Minh đứng chắn trước giường, mắt không rời hắn:

– Anh bước khỏi đây ngay. Nếu anh còn đến làm phiền con gái tôi… tôi sẽ không để yên đâu.

Hắn nheo mắt, khinh bỉ:

– Được lắm. Tôi sẽ quay lại. Các người không trốn được đâu.

Nói xong, hắn bỏ đi, để lại không khí rối loạn và hoảng loạn.

Khi hắn vừa khuất bóng, Thu gục xuống, thở dốc. Ông Minh và Nam hoảng hốt gọi bác sĩ. Sau vài giờ cấp cứu, Thu tỉnh lại nhưng hơi thở mỏng manh như sắp tan.

Nam nắm chặt tay mẹ:

– Mẹ đừng sợ. Con sẽ không để ai đưa con đi. Con sẽ luôn ở cạnh mẹ.

Thu khẽ vuốt tóc con:

– Nam của mẹ lớn rồi… mạnh mẽ rồi… mẹ tự hào lắm…

Cô quay sang ông Minh, ánh mắt tràn đầy hối hận lẫn yêu thương:

– Cha… cảm ơn cha vì đã không bỏ rơi con…

Ông Minh bật khóc:

– Cha không bao giờ bỏ con nữa…

Thu mỉm một nụ cười nhẹ, rồi nhìn lên trần nhà:

– Con nhớ giàn hoa giấy lắm… Cha đưa con về nhà được không? Con muốn được nhìn nó thêm lần nữa…

Ông Minh nắm tay con, gật đầu, mắt ướt nhòe:

– Cha đưa con về… ngay bây giờ…

Một chiều nắng dịu trải xuống con hẻm nhỏ. Những cánh hoa giấy lại bay trong gió, phớt hồng cả góc trời. Thu được nằm trên chiếc giường cũ, cạnh cửa sổ nhìn ra giàn hoa giấy đã xanh tươi trở lại.

Nam ngồi bên cạnh, cầm tay mẹ không buông. Ông Minh ngồi ở đầu giường, bàn tay đặt lên vai con gái.

Thu khẽ nhắm mắt lại, môi mấp máy:

– Con cảm ơn cha… cảm ơn con trai của mẹ… Con hạnh phúc rồi…

Một hơi thở dài. Một nụ cười bình yên.

Và Thu ra đi trong vòng tay những người yêu thương mình nhất.

Nam òa khóc, ôm mẹ thật chặt:

– Mẹ ơi… mẹ ngủ đi… con sẽ ở đây… với ông… với mẹ… mãi mãi…

Ông Minh vùi mặt vào tay con gái, tiếng khóc nghẹn đắng:

– Thu ơi… cha xin lỗi con…

Ngày đưa Thu đi, cả xóm đến tiễn. Ông Minh và Nam đứng cạnh nhau, đôi vai nhỏ bé của Nam dựa vào ông. Dẫu mất mát nhưng Nam không còn đơn độc. Và ông Minh cũng vậy.

Sau tang lễ, ông Minh đưa Nam ra trước giàn hoa giấy. Gió khẽ đưa những cánh hoa rơi xuống vai hai ông cháu.

Ông nói, giọng chậm rãi nhưng đầy vững vàng:

– Từ hôm nay, nhà của cháu là đây. Cháu là cháu ngoại của ông. Ông sẽ thương cháu như đã từng thương mẹ cháu.

Nam ngẩng lên nhìn ông, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ nhưng sáng lên hy vọng:

– Cháu cũng sẽ thương ông…
– Mẹ sẽ luôn ở đây… đúng không ông?

Ông Minh đặt tay lên ngực trái Nam:

– Ở đây. Và ở giàn hoa giấy kia nữa.

Nam ôm chầm lấy ông.

Mặt trời chiều rọi xuống, ánh sáng len qua từng cánh hoa, như những giọt nắng vỡ ra trên bầu trời hạnh phúc mới.

Mưa đã tắt. Bão giông đã qua.
Chỉ còn lại gia đình – nơi luôn mở cửa đón những đứa con trở về, dù có lạc lối bao lâu đi nữa.