Chiều ấy, bầu trời đột ngột tối sầm lại như dồn nén bao nhiêu giận dữ. Cơn mưa rào đầu mùa ập xuống thành phố với những hạt nước nặng trĩu, tạt vào mái tôn những tiếng “lộp bộp” gấp gáp. Chỉ trong vài phút, đường xá biến thành những dòng suối đục ngầu. Người người hối hả tìm chỗ trú mưa, kẻ thì cố gắng len lỏi qua đám xe cộ để về nhà trước khi nước dâng quá đầu gối.
Hùng, tài xế xe ôm công nghệ, đang đứng nép dưới mái hiên của một nhà thuốc cũ kỹ. Chiếc áo mưa rách phía sau lưng bay phần phật theo gió lạnh. Những giọt mưa tạt vào mặt anh, buốt như kim châm.
Hôm nay anh chạy cả ngày, mới kiếm được hơn trăm nghìn. Anh cần thêm vài cuốc nữa mới đủ tiền mua sữa cho con bé Lan – đứa con gái bảy tuổi của anh đang ở quê với bà nội. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt háo hức của con khi được cầm hộp sữa mới trên tay, Hùng lại tự nhủ phải cố gắng nhặt nhạnh từng đồng.
Nước dưới chân anh đã ngập đến mắt cá, rồi đến ngang ống quần. Tiếng động cơ ô tô rền lên trong nước, tiếng còi xe inh ỏi xen lẫn những tiếng la hét vì xe chết máy.
Giữa cơn hỗn loạn ấy, Hùng bất giác nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng sang trọng nằm chết máy ngay giữa dòng nước chảy xiết. Dòng nước mưa đổ từ con hẻm phía trên xô đẩy chiếc xe lảo đảo. Bên trong, một người phụ nữ đang đập cửa kính yếu ớt, dường như chiếc khóa tự động bị kẹt, cô không thoát ra được.
Tiếng kêu cứu của ai đó vang lên:
— Trời ơi! Có người ngất xỉu trong xe kìa! Cứu với!
Nhưng dòng xe phía sau lại chỉ cố chen lấn thoát khỏi vùng ngập. Không ai dám bước xuống vùng nước xoáy giữa đường. Gió mạnh thổi tạt chiếc xe nghiêng sang một bên, chỉ một chút nữa thôi nó sẽ bị trôi đến đoạn cống sâu gần đó.
Không kịp suy nghĩ, Hùng lao người ra khỏi mái hiên.
— Ê anh kia! Nguy hiểm lắm! — Một bác trung niên hét lên.
Nhưng Hùng không dừng lại. Anh cởi phắt áo mưa, dùng hết lực đẩy từng bước một về phía chiếc xe. Nước ngang hông, gió cuốn mạnh khiến anh chao đảo, nhưng anh phải cứu người.
Khi Hùng đến được cửa xe, gương mặt người phụ nữ bên trong đã trắng bệch. Đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu đến mức anh tưởng như cô đã ngừng thở. Không thể mở cửa từ bên ngoài, Hùng siết chặt tay, lấy hết sức bình sinh đập vỡ khe kính nhỏ phía sau. Những mảnh kính sắc cứa vào tay anh rỉ máu, nhưng anh vẫn cố dùng lực bẻ khóa và mở cửa.
Anh kéo người phụ nữ ra ngoài, đặt lên vai rồi bơi, lội ngược dòng nước đưa cô về phía hiên nhà gần đó. Người dân xung quanh bắt đầu chạy tới hỗ trợ. Một chị nhân viên cửa hàng thuốc vội lấy khăn và nước ấm.
Hùng đỡ nhẹ đầu người phụ nữ, đưa mặt cô về phía mình. Cô ấy rất đẹp. Mái tóc dài mềm như mây, gương mặt thanh tú, đôi môi nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên sự kiêu sa của một người phụ nữ thành đạt. Quần áo cô bị ướt sũng, dính sát vào cơ thể gầy mảnh nhưng mạnh mẽ.
Một lúc sau, cô khẽ cử động mí mắt. Hùng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thật hiền:
— Chị tỉnh rồi à? Không sao rồi, an toàn rồi.
Cô cố gắng ngẩng đầu nhìn anh, giọng nhỏ như tiếng gió:
— Cảm… ơn… anh…
Rồi cô lại ngất đi vì mệt và sốc lạnh. Xe cấp cứu được gọi đến. Người dân đỡ cô lên cáng. Trước khi đi, một người đàn ông mặc vest – có lẽ là trợ lý của cô – chạy lại dúi vào tay Hùng một xấp tiền được bọc trong túi bóng.
— Cảm ơn anh! Cô chủ của tôi sẽ không bao giờ quên việc này.
Hùng thoáng nhìn, rồi khép tay lại, lắc đầu:
— Tôi không làm vì tiền. Tôi chỉ thấy cần phải giúp thôi.
Nói rồi, anh quay đi, tiếp tục lao mình vào màn mưa kiếm thêm vài cuốc cuối ngày.
Sáng hôm sau, khi Hùng đang lau chùi lại chiếc xe máy cũ của mình trước căn phòng trọ tồi tàn, thì một chiếc ô tô đen bóng nhẹ nhàng dừng trước ngõ.
Đám trẻ con trong xóm ùa ra xem vì lần đầu thấy xe sang dừng trước khu trọ nghèo.
Một phụ nữ bước xuống. Hôm nay cô mặc chiếc váy thanh lịch màu xanh nhạt, mái tóc được buộc gọn gàng phía sau. Nét đẹp kiêu kỳ hôm qua giờ lại thêm phần rạng rỡ trong ánh nắng.
Hùng nhận ra ngay: chính là người phụ nữ anh cứu.
Cô bước đến trước mặt anh, cúi người nhẹ:
— Tôi là Ngọc Anh. Cảm ơn anh vì đã cứu mạng tôi.
Hùng lúng túng xua tay:
— Không có gì đâu chị. Tôi chỉ làm điều ai cũng sẽ làm thôi.
Ngọc Anh nhìn anh bằng ánh mắt sâu và ấm:
— Không phải ai cũng sẵn sàng liều mình trong dòng nước như anh. Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều… Nếu không có anh thì chắc giờ tôi…
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu:
— Tôi muốn gửi đến anh lời tri ân sâu sắc. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu anh cần bất cứ điều gì, hãy liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.
Hùng ngần ngại nhận lấy tấm danh thiếp trắng tinh. Dòng chữ in nổi:
Ngọc Anh – Giám đốc điều hành Tập đoàn Ánh Ngọc
Hùng giật mình. Thì ra cô chính là nữ tỷ phú trẻ tuổi mà báo chí thường nhắc đến: người làm nên kỳ tích từ hai bàn tay trắng, sở hữu khối tài sản khổng lồ khi chưa đầy ba mươi lăm tuổi.
Anh đứng im bối rối. Giữa anh và cô như hai thế giới xa nhau nghìn trùng.
— À… chị đến đây chắc còn chuyện gì khác?
Ngọc Anh mỉm cười:
— Tôi muốn đề nghị anh một công việc. Làm tài xế riêng cho tôi.
Hùng sững sờ như nghe nhầm:
— Tôi… tôi á? Nhưng tôi chỉ là một tài xế xe ôm… Xe máy của tôi còn cũ lắm…
Ngọc Anh nghiêm túc đáp:
— Điều tôi cần không phải là loại xe anh lái. Điều tôi cần… là nhân cách của anh.
Một người mà dám lao vào dòng nước để cứu người xa lạ, thì chắc chắn là người mà tôi có thể tin tưởng.
Hùng chớp mắt, ngỡ như đang mơ.
— Còn mức lương… — cô nhẹ giọng nói tiếp — sẽ rất xứng đáng với sự tin tưởng của tôi. Anh có thể nuôi gia đình mình tốt hơn. Không chỉ vậy, tôi sẽ tạo cơ hội để anh phát triển bản thân nếu anh muốn.
Hùng nhìn đôi tay đầy vết thương do kính cứa hôm qua. Ai đó băng tạm cho anh bằng miếng băng cá nhân nhỏ xíu. Cuộc sống mưu sinh đã khiến đôi tay ấy chai sần, khắc khổ. Anh chưa từng nghĩ một người như mình có thể đứng trước cơ hội lớn đến vậy.
Anh hỏi, giọng còn run:
— Tại sao… lại là tôi? Một người như tôi, chị không sợ bị… mang tiếng sao?
Ngọc Anh mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại kiên định:
— Tôi tin rằng, đôi khi số phận đặt người đúng chỗ vào đúng lúc để mở ra một cánh cửa mới. Hôm qua anh đã cứu tôi, hôm nay… tôi muốn đưa lại cho anh một cơ hội. Cuộc sống công bằng hơn chúng ta nghĩ. Anh đã trao đi sự tốt đẹp, bây giờ hãy để sự tốt đẹp quay trở lại với anh.
Gió nhẹ thổi, mái tóc cô khẽ lay, ánh nắng phản chiếu lên chiếc xe sang sau lưng cô như ánh đèn của một sân khấu đời thật.
Hùng cúi xuống, tay siết chặt thành nắm. Những tháng ngày chạy xe dưới mưa nắng, những bữa ăn đạm bạc, những đêm trằn trọc lo tiền cho con… Tất cả như ùa về trong khoảnh khắc ấy.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Anh:
— Nếu chị tin tôi… tôi sẽ cố gắng hết mình.
Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Ngọc Anh, khiến cả khu trọ như sáng bừng:
— Vậy từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu một hành trình mới.
Trong lòng Hùng, một điều gì đó khẽ thay đổi. Như thể cơn mưa lớn hôm qua đã gột rửa đi những mảng tối của cuộc đời anh, và phía trước là một con đường mới, sáng rực ánh hy vọng.
Định mệnh đã đến, và Hùng quyết nắm lấy nó bằng cả trái tim mình.
Anh xe ôm nghèo cứu tỷ phú trong chiều mưa ngập. Hôm sau cô trở lại với lời đề nghị sốc, cuộc đời anh cũng thay đổi mãi mãi kể từ đây...
Sáng hôm ấy, Hùng đứng trước cổng tòa nhà văn phòng cao chọc trời của Tập đoàn Ánh Ngọc mà lòng hồi hộp đến nghẹt thở. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng mới mua vội ở chợ tối qua, còn chiếc quần tây thì bà chủ trọ cho mượn sau khi nghe anh kể về công việc mới. Đôi giày duy nhất của anh được đánh bóng đến mức soi cả gương mặt hồi hộp của chính mình.
Nhìn dòng người ăn mặc sang trọng bước qua cánh cửa kính, Hùng bỗng thấy mình thật nhỏ bé. Anh khẽ nuốt nước bọt, siết chặt tay lại để tự trấn an:
“Mình đến đây bằng chính sự tử tế của mình. Không có gì phải xấu hổ cả.”
Cánh cửa kính tự động mở ra, anh bước vào trong. Không gian mát lạnh của điều hòa, ánh đèn vàng ấm lung linh trên trần, những bức tranh nghệ thuật treo dọc lối đi – tất cả như đưa anh vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Cô lễ tân với nụ cười tươi như hoa chào anh:
— Chào anh Hùng. Tổng giám đốc đang đợi anh tại phòng họp trên tầng 20.
Anh gật đầu nhẹ thay cho lời cảm ơn, rồi bước vào thang máy. Trong khoảnh khắc thang máy khép lại, tim anh đập nhanh đến mức tưởng chừng như muốn nhảy ra ngoài.
Tầng 20 mở ra như một thế giới hoàn toàn khác. Cửa kính lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố với những tòa nhà cao tầng chen chúc, đường phố như những dải ruy băng giao nhau. Hùng chưa từng nhìn thành phố này từ trên cao như vậy, và trong giây lát, anh quên mất mình là ai, chỉ còn cảm giác choáng ngợp với vẻ đẹp của nó.
Cánh cửa phòng họp mở ra. Ngọc Anh đang đứng cạnh chiếc bàn dài bằng gỗ nâu, xoay người lại khi nghe tiếng bước chân. Hôm nay cô mặc bộ vest trắng thanh lịch, nét quyết đoán trong ánh mắt càng khiến vẻ đẹp của cô thêm sắc sảo. Nhưng khi nhìn thấy Hùng, ánh mắt ấy lại mềm mại lạ thường.
— Anh đến rồi à? Mời anh ngồi.
Hùng khom người chào rồi ngồi xuống ghế một cách lúng túng. Anh vẫn chưa quen với cách mọi người ở đây gọi anh bằng giọng tôn trọng đến thế.
Ngọc Anh đặt một tập hồ sơ trước mặt anh:
— Đây là những quy định và lịch trình công việc của anh khi làm tài xế riêng cho tôi. Anh sẽ được cấp xe, cấp đồng phục và hỗ trợ toàn diện. Mức lương tháng đầu tiên là…
Cô dừng nhẹ một nhịp, nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của Hùng rồi mỉm cười:
— Hai mươi triệu đồng, chưa tính phụ cấp và thưởng hiệu suất.
Hùng sững người. Con số ấy đối với anh chẳng khác nào một giấc mơ xa xỉ. Gần như bằng cả mấy tháng anh chạy xe vất vả, nắng mưa không ngừng.
Anh nói, giọng run run:
— Tôi… tôi sợ mình không xứng đáng…
Ngọc Anh nghiêng đầu, nhìn sâu vào anh:
— Anh xứng đáng. Không chỉ vì việc anh đã làm ngày hôm đó. Mà vì tôi nhìn thấy một con người tốt, và tôi tin con người tốt xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hùng cúi đầu thật thấp. Đôi mắt anh cay cay mà không dám để ai thấy.
Công việc bắt đầu ngay ngày hôm đó. Hùng được hướng dẫn kiểm tra chiếc xe 7 chỗ mới tinh được giao cho anh – chiếc xe sang trọng hơn tất cả những gì anh từng chở khách trước đây. Anh được đào tạo các tuyến đường chính, các điểm khách VIP, quy tắc ứng xử và cả cách giao tiếp cơ bản trong giới kinh doanh.
Không ai xem thường anh. Ngược lại, họ nhìn anh bằng ánh mắt tôn trọng, bởi đây là tài xế riêng của tổng giám đốc – người phụ nữ khiến báo chí ca ngợi không ngớt.
Mỗi sáng, Hùng đều đến đón Ngọc Anh. Cô bước ra với dáng vẻ thanh lịch nhưng toát lên sự cô độc mà chỉ những người từng chịu nhiều tổn thương mới nhận ra. Cánh cửa xe khép lại, chỉ còn hai người trong không gian yên tĩnh, nhưng trái tim Hùng luôn loạn nhịp như tiếng trống.
Có khi, giữa đường tắc, Ngọc Anh nhìn ra cửa kính, đôi mắt xa xăm như cất giấu nỗi niềm:
— Anh Hùng này… Anh có bao giờ thấy lạc lõng giữa thành phố này không?
Hùng lưỡng lự rồi đáp:
— Tôi từng thấy như vậy… khi chưa tìm được lý do để cố gắng mỗi ngày.
— Còn bây giờ?
— Bây giờ… tôi có con gái. Chỉ cần nghĩ đến nụ cười của nó, tôi không còn thấy mình lạc lõng nữa.
Ngọc Anh khẽ gật đầu, khóe môi cong nhẹ như tìm thấy điều gì đó an ủi trong lời nói của anh.
Một buổi chiều, sau khi hoàn thành công việc, Ngọc Anh bất ngờ bảo Hùng dừng xe bên bờ sông gần cầu ánh sáng – nơi dòng nước phản chiếu ánh đèn khiến cả không gian lung linh như tranh vẽ.
Gió sông mát rượi đưa hương ngai ngái của nước và những cánh hoa sữa cuối mùa. Hai người đứng cạnh lan can, bên dưới là dòng người tấp nập mà chẳng ai biết họ là ai trong khoảnh khắc bình yên ấy.
Ngọc Anh khẽ nói:
— Anh biết không, trước đây tôi cũng từng nghèo. Đến mức phải chạy bộ hàng cây số để đi học, vì không có nổi chiếc xe đạp. Tôi từng nghĩ… người nghèo thì sẽ mãi chỉ có thể cúi đầu.
Hùng nhìn cô, ánh mắt chân thành:
— Nhưng rồi chị đã thành công. Chị là niềm tự hào của biết bao người.
Cô cười, nhưng nụ cười ẩn chứa nỗi buồn thật sâu:
— Thành công cũng có giá của nó. Càng lên cao, càng cô đơn. Có những người tiếp cận tôi chỉ vì lợi ích. Vì thế, tôi có rất ít cơ hội tin tưởng ai.
Cô quay sang nhìn Hùng, ánh mắt rõ ràng và đầy cảm xúc:
— Nhưng anh thì khác. Anh đối xử với tôi như một con người… chứ không phải một danh xưng hay tài sản.
Tim Hùng lỡ một nhịp đập. Anh không dám đối diện ánh mắt ấy lâu, sợ điều gì đó vượt quá giới hạn của một tài xế và một nữ tỷ phú.
Anh nhìn xuống mặt sông lấp loáng ánh đèn:
— Tôi chỉ làm điều mà trái tim mách bảo. Cuộc sống này đã có quá nhiều toan tính rồi…
Gió thổi mạnh hơn khiến tóc Ngọc Anh bay nhẹ sang một bên. Cô mỉm cười, một nụ cười thật hiền:
— Cảm ơn anh, Hùng. Sự tử tế của anh cho tôi hy vọng rằng trên đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp.
Trời bắt đầu chuyển gió lạnh. Hùng vội cởi áo khoác đưa cho cô:
— Trời lạnh rồi, chị mặc tạm đi.
— Còn anh thì sao?
— Tôi quen rồi ạ.
Ngọc Anh nhìn anh vài giây, rồi khẽ nói:
— Anh lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước… Anh không sợ thiệt thòi sao?
Hùng lắc đầu, cười chân thật:
— Được giúp người khác… không bao giờ là thiệt.
Khoảnh khắc ấy dịu dàng đến mức thời gian như dừng lại.
Kể từ hôm đó, khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp một cách tự nhiên. Ngọc Anh bắt đầu mở lòng hơn, trò chuyện nhiều hơn. Họ cười, chia sẻ, lắng nghe nhau như hai người bạn lâu năm.
Hùng cũng cảm thấy mình thay đổi. Anh tự tin hơn, ăn mặc chỉn chu hơn và bắt đầu mơ đến những điều anh từng nghĩ không dành cho mình.
Một ngày, Ngọc Anh nói:
— Cuối tuần này tôi có chuyến công tác ở biển. Anh đi cùng nhé.
— Dạ được. Tôi sẽ chuẩn bị xe và mọi thứ chu đáo.
— Không… — cô cười — Lần này anh đi với tư cách… người bạn đồng hành của tôi.
Câu nói bất ngờ khiến Hùng sững lại. Trái tim anh đập thình thịch. Anh nhìn Ngọc Anh, nhưng cô đã quay đi. Dường như tai anh đang ù đi vì một niềm vui khó diễn đạt.
Người bạn đồng hành…
Từ đó dành cho anh ngọt ngào đến mức khiến đôi tai anh đỏ bừng.
Ngày hôm ấy, khi đưa cô về nhà, trước khi đóng cửa xe, Ngọc Anh bỗng nói một câu khiến anh đứng chết lặng:
— Anh Hùng… Cảm ơn anh vì đã xuất hiện đúng lúc trong cuộc đời tôi.
Cánh cửa khẽ đóng lại, nhưng trái tim Hùng thì vừa mở ra một cánh cửa mới – nơi nỗi rung động dịu dàng bắt đầu nhen lên.
Anh đứng cạnh xe vài giây, ngước nhìn căn biệt thự lung linh ánh vàng phía sau cánh cổng sắt. Hai thế giới tưởng như cách biệt ấy… giờ đây chỉ còn cách nhau bởi một cảm xúc khó gọi tên.
Hùng siết nhẹ tay lái, khẽ cười:
“Phải cố lên. Mình phải thật xứng đáng với niềm tin ấy.”
Từ một hành động cứu người vô tư ngày mưa ngập, anh đã bước vào một hành trình mới – nơi ánh sáng thành phố phồn hoa không còn là thứ xa vời mà là con đường anh đang đi, cùng một người có thể thay đổi cả cuộc đời anh.
Và đâu đó trong lòng, khi nhớ đến nụ cười của Ngọc Anh… một mầm yêu thương đã khẽ nở.
Anh xe ôm nghèo cứu tỷ phú trong chiều mưa ngập. Hôm sau cô trở lại với lời đề nghị sốc, cuộc đời anh cũng thay đổi mãi mãi kể từ đây...
Cuối tuần ấy, họ lên đường đến một thành phố biển đầy gió và nắng. Ngọc Anh có một buổi ký kết hợp đồng quan trọng với đối tác chiến lược. Hùng là người lái xe, nhưng lần này, cô dành cho anh vị trí đặc biệt hơn thế.
Khi xe chạy dọc những hàng phi lao ven biển, tiếng sóng vỗ rì rào như bản nhạc chào đón. Bầu trời xanh thẳm, những cánh hải âu chao liệng. Hùng nhìn khung cảnh rộng lớn mà lòng trào dâng cảm giác tự do chưa từng có.
— Đẹp thật chị nhỉ… — Anh khẽ nói.
Ngọc Anh mỉm cười, ánh mắt long lanh phản chiếu màu biển:
— Đúng vậy. Có những nơi như thế này khiến người ta muốn mở lòng với cuộc đời hơn.
Họ dừng xe tại một khu resort sang trọng ven bờ cát trắng. Hùng hơi bối rối khi nhân viên khách sạn ra mở cửa và cúi chào anh lẫn Ngọc Anh với sự kính trọng như nhau. Ngọc Anh nhìn anh, cười dịu dàng:
— Tôi đã bảo rồi… lần này anh đi với tư cách là người bạn đồng hành của tôi mà.
Nhịp tim Hùng lại loạn lên.
Chiều hôm ấy, sau buổi ký kết với đối tác, Ngọc Anh trở về phòng với nét mặt không vui. Hùng thấy vậy liền hỏi:
— Có chuyện gì khiến chị không thoải mái ạ?
Cô thở nhẹ:
— Đối tác muốn tôi đổi lịch thanh toán, điều đó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống tài chính. Tôi không muốn hàng ngàn nhân viên lo lắng vì sự thay đổi này.
Hùng lắng nghe bằng tất cả sự chân thành:
— Chị đã đi đến được vị trí này không phải nhờ nhượng bộ. Chị thành công vì chị luôn đứng về phía đúng — phía của những người lao động tin tưởng mình.
Ngọc Anh ngước nhìn anh, nét kiên định dần trở lại trong ánh mắt:
— Anh luôn khiến tôi có thêm sức mạnh… Cảm ơn anh.
Họ đi dạo bên bờ biển lúc hoàng hôn. Mặt trời như một quả cầu đỏ khổng lồ rơi từ từ xuống mặt nước. Sóng xô vào bờ, cuốn đi những dấu chân rồi lại tạo ra những dấu chân mới. Hai người đi cạnh nhau trong im lặng, nhưng khoảng lặng ấy không hề khó chịu. Nó ấm, và rất gần.
Gió thổi mạnh, tóc Ngọc Anh bay vào mặt, Hùng nhẹ nhàng vén sang một bên. Ngón tay anh vô tình chạm vào làn da mềm mịn khiến tim cả hai cùng khẽ rung.
Ngày hôm đó, nếu thời gian có dừng lại ở khoảnh khắc họ nhìn nhau, có lẽ đó sẽ là một điều hoàn hảo.
Nhưng cuộc đời luôn có những thử thách bất ngờ.
Tối hôm đó, khi Hùng chuẩn bị xe cho lịch trình ngày mai, thì bất ngờ có một người đàn ông bước đến. Ông ta trông sang trọng nhưng ánh mắt đầy thái độ khinh miệt.
— Anh là tài xế của Ngọc Anh đúng không? — giọng ông ta sắc lạnh.
— Vâng, tôi là Hùng.
Ông ta khoanh tay nhìn anh từ đầu tới chân:
— À, tôi hiểu rồi. Một tài xế nghèo, vậy mà dám gần gũi với Ngọc Anh đến thế. Anh nghĩ mình là ai?
Hùng siết chặt tay nhưng cố giữ bình tĩnh:
— Tôi chỉ làm việc của mình.
— Đừng tự lừa mình. Anh chẳng là gì trong mắt xã hội này cả. Cô ấy thuộc về một đẳng cấp khác. Tốt nhất nên biết vị trí của mình.
Ông ta bỏ đi sau khi ném lại câu nói lạnh băng:
— Tôi sẽ không để một người như anh làm ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi.
Lời nói kia như lưỡi dao cứa vào lòng Hùng. Anh thức cả đêm, lòng nặng như đá. Anh biết giữa anh và Ngọc Anh có khoảng cách lớn, nhưng anh chưa từng để nỗi tự ti xâm chiếm trái tim mình mạnh đến vậy.
Sáng hôm sau, Ngọc Anh gõ cửa phòng anh:
— Anh Hùng, xuống biển đi. Tôi muốn anh ngắm bình minh cùng tôi.
Nhưng Hùng chỉ cúi đầu:
— Tôi phải chuẩn bị xe. Chị đi trước đi.
Ngọc Anh đứng lặng vài giây, nhận ra có điều bất ổn:
— Có chuyện gì xảy ra vậy?
Anh im lặng. Rồi nói nhỏ:
— Tôi không muốn làm phiền cuộc sống của chị… Tôi chỉ là một tài xế nghèo. Người như tôi không nên ở quá gần chị.
Ngọc Anh tròn mắt, trái tim nhói đau:
— Hùng… Ai nói với anh điều đó?
Anh không trả lời. Nhưng sự im lặng ấy nói quá rõ.
Ngọc Anh bước một bước về phía anh, giọng kiên quyết:
— Anh nghe tôi nói đây: Chúng ta sinh ra không có quyền chọn nơi mình bắt đầu. Nhưng chúng ta có quyền chọn nơi mình sẽ đến. Anh đã chọn tử tế. Và điều đó khiến anh có quyền đứng cạnh bất kỳ ai trong cuộc đời này!
Giọng cô nghẹn lại:
— Tôi cần anh ở cạnh, không phải vì anh là tài xế. Mà vì anh là anh.
Hùng ngẩng lên, bắt gặp trong đôi mắt cô là một niềm tin lớn lao dành cho anh như ngày đầu tiên họ gặp lại. Tất cả lo âu trong anh như tan biến.
Ngày ký kết chính thức diễn ra. Đại sảnh ngập ánh đèn và máy ảnh phóng viên. Người đàn ông hôm qua cũng có mặt, nhìn Ngọc Anh bằng ánh mắt kiểm soát.
Nhưng rồi, trước mọi người, Ngọc Anh thẳng thắn tuyên bố:
— Tôi sẽ giữ nguyên tiến độ và chính sách hiện tại. Sự ổn định của nhân viên là điều tôi ưu tiên nhất. Nếu bên đối tác không đồng thuận, chúng tôi chấp nhận tìm đối tác khác.
Cả hội trường xôn xao. Người đàn ông kia nghiến răng tức tối.
Ngọc Anh quay người bước xuống sân khấu, ánh mắt tìm kiếm ai đó.
Hùng đứng chờ gần cửa. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô khẽ mỉm cười — một nụ cười chiến thắng và hạnh phúc.
Kết thúc buổi họp, họ trở lại bên bờ biển nơi ánh hoàng hôn hôm trước. Nhưng lần này, biển rực rỡ hơn, sóng hiền hòa hơn, như đang chúc mừng cho điều tốt đẹp vừa xảy ra.
Ngọc Anh bước đến gần Hùng.
Gió biển đưa mùi muối mát lạnh phả vào má họ.
— Anh Hùng… — cô nói khẽ — Cuộc đời tôi đã từng có những ngày tối tăm. Nhưng nhờ anh… tôi biết rằng vẫn có những ánh sáng nơi trái tim con người.
— Tôi cũng vậy. Từ khi gặp chị… tôi tin mỗi người đều xứng đáng có cơ hội đổi đời. — Anh đáp, giọng chân thật.
Hai người đứng rất gần, đến mức Hùng có thể nghe rõ nhịp thở của cô.
— Anh có nghĩ… chúng ta có thể đồng hành lâu dài không? — Ngọc Anh hỏi, ánh mắt ngại ngùng nhưng kiên định.
Hùng nhìn sâu vào mắt cô, trái tim nói thay cho lời:
— Nếu chị cần… tôi sẽ luôn ở đây. Không phải với tư cách tài xế… mà là người đồng hành trong cuộc sống của chị.
Ngọc Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh như ánh sao đêm:
— Vậy… cùng nhau bước tiếp nhé?
Hùng gật đầu, đôi mắt rạng lên niềm tin:
— Cùng nhau.
Sóng vỗ vào bờ, tung bọt trắng như pháo hoa của biển.
Trên cao, những cánh hải âu chao liệng trong nền trời đỏ rực như chứng kiến một khởi đầu mới.
Giữa ánh nắng chiều đang dần tắt, hai con người từng xa lạ, từng sống ở hai thế giới khác nhau, nay đứng bên nhau thật gần… như thể định mệnh đã sắp đặt từ khi cơn mưa ấy bắt đầu.
Và kể từ đó, cuộc đời của anh Hùng bước sang một trang mới — nơi nỗ lực, lòng tốt và tình yêu được đáp lại bằng những điều xứng đáng nhất.
Bởi vì những gì xuất phát từ trái tim…
sẽ luôn quay trở lại với trái tim.