Min menu

Pages

Em dâu bụng bầu cặm cụi thịt gà còn chị chồng ngồi cắn hướng dương. Lúc bê mâm cơm lên, cả nhà tái mặt vì bất ngờ.


Lan bước chân vào căn nhà ấy với bao niềm hy vọng và hồi hộp. Từ ngày cưới, mọi thứ vẫn còn mới mẻ đối với cô – từ cách sắp xếp đồ đạc trong bếp đến từng nề nếp sinh hoạt của gia đình chồng. Nhưng cô không lạ lẫm quá lâu, bởi mẹ chồng – bà Hòa – luôn nhẹ nhàng hướng dẫn, hỏi han từng chút một. Nhất là từ khi biết con dâu mang thai, bà càng quan tâm chăm sóc hơn.

Buổi sáng hôm nay trời chuyển gió, Lan thấy hơi mệt nên dậy muộn hơn thường lệ. Vừa bước ra phòng khách, cô đã thấy mẹ chồng ngồi chờ sẵn.

– Con thấy trong người thế nào? Có chóng mặt không? – Bà Hòa hỏi, giọng đầy lo lắng.

Lan mỉm cười, tay khẽ xoa bụng đang bắt đầu nhô lên.

– Con ổn mẹ ạ. Tối qua chắc con khó ngủ nên mệt một chút.

Bà Hòa gật đầu, dịu dàng:

– Mang thai mà, khó chịu là chuyện thường. Từ nay con hạn chế làm việc nặng. Cứ để mẹ với hai chị con lo.

Nhắc đến “hai chị”, Lan khẽ ngập ngừng. Chị chồng lớn – Ngọc – tính tình thẳng thắn đến mức có phần lạnh lùng. Còn chị thứ – Trâm – thì lại ưa chưng diện, chỉ thích gặp bạn bè hay lướt điện thoại cả ngày. Từ lúc Lan về làm dâu, hai chị vẫn giữ thái độ có chút xa cách, chẳng mặn mà chuyện chia sẻ việc nhà.

Lan biết, đó là điều cô phải tập quen.

Buổi trưa hôm đó, bà Hòa phải đến chùa dự buổi họp chuẩn bị lễ. Trước khi đi, bà dặn dò rất kỹ:

– Mẹ đã chuẩn bị đồ trong bếp rồi, hai chị sẽ lo nấu nướng. Con cứ nghỉ ngơi, đừng đụng tay vào gì hết. Mẹ về là có cơm.

Lan gật đầu vâng dạ. Nhưng khi vừa tiễn mẹ chồng ra cửa, cô đã nghe tiếng hai chị xì xào trong phòng khách.

Ngọc thở dài:

– Trời ạ, lại phải lo cơm trưa. Đang tính đi shopping với nhỏ bạn.

Trâm khoanh tay:

– Thì bỏ đói hả? Ba mà về không có cơm là bị mắng chết.

– Thì em dâu rảnh rỗi đó! Ở nhà cả ngày còn làm gì? – Ngọc bĩu môi.

Lan nghe rõ từng chữ, lòng chợt thấy buồn. Cô cố nén nhưng đôi mắt vẫn hơi chùng xuống. Dẫu biết không thể bắt mọi người thương mình ngay, nhưng những lời nói ấy khiến cô cảm thấy mình như kẻ thừa trong chính ngôi nhà này.

Một lúc sau, Trâm cầm túi xách chuẩn bị đi.

– Thôi đi nhanh đi chị, trưa về mua gì ăn cũng được. Ai rảnh mà nấu?

Ngọc bật cười:

– Đúng! Mẹ thì chiều em dâu quá trời. Để xem không có tụi mình nó tự lo kiểu gì.

Hai người vừa nói vừa đi thẳng ra cửa, chẳng thèm quay lại nhìn Lan. Cánh cửa đóng sầm, để lại trong gian nhà vắng sự ngột ngạt khó tả.

Lan ngồi lặng xuống ghế. Cô biết mình nên nghe lời mẹ chồng, nhưng nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ trưa, ba chồng sắp sửa đi làm về. Nếu không có cơm, chắc chắn ông sẽ đói và mệt.

Cô đứng dậy, đi chậm rãi vào bếp. Những nguyên liệu mẹ chồng chuẩn bị vẫn còn đó: con gà ta còn sống trong rổ, bó rau muống xanh mướt, mấy quả cà chua, thêm nồi cơm đã vo gạo sẵn chỉ cần đặt lên bếp.

Lan khép mắt lại, tự trấn an:
Không sao mà. Chỉ cần cố thêm một chút.

Cô bắt đầu làm mọi việc: mổ gà, rửa rau, xào nấu… Nhưng mỗi thao tác đều khiến cô mệt hơn bình thường. Đặc biệt mùi tanh khiến Lan buồn nôn, phải dừng lại mấy lần để thở. Bụng con không ngừng quặn nhẹ như nhắc nhở cô cần nghỉ ngơi.

Nhưng bữa cơm gia đình là quan trọng. Cô không muốn ai trong nhà vì mình mà đói hay khó chịu.

Đến khi Lan dọn xong mâm cơm, ngó qua đồng hồ đã gần mười hai giờ rưỡi. Người cô ướt đẫm mồ hôi, tay run run vì mệt. Cô ngồi thở dài xuống ghế, vừa lúc mẹ chồng về.

Bà Hòa vừa bước vào bếp đã hốt hoảng:

– Lan! Mẹ dặn con nghỉ ngơi mà! Sao lại làm hết cả thế này?

Lan cúi đầu:

– Con sợ ba về không có cơm ăn… Hai chị bận đi…

Chưa nói hết câu, bà Hòa đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra. Ánh mắt bà tối đi vì thất vọng. Không phải với Lan, mà với hai cô con gái của mình.

Khoảng mười phút sau, Ngọc và Trâm mới hớt hải trở về. Ngọc còn cười cợt:

– Ủa, có cơm rồi hả? Em dâu siêng ghê!

Nhưng câu nói chưa dứt, mẹ họ đã nhìn thẳng bằng ánh mắt nghiêm khắc:

– Hai con đi đâu? Mẹ dặn gì các con trước khi đi?

Trâm ấp úng:

– Bọn con… bạn rủ gấp quá nên…

– Bạn rủ là bỏ hết đúng không? Để cho em dâu đang mang thai làm tất cả?

Hai chị cúi gằm, chẳng dám phản ứng.

Bà Hòa không la lớn, nhưng từng lời nói lại như kim đâm:

– Từ nhỏ mẹ luôn dạy các con biết thương yêu và quan tâm người trong nhà. Nhưng hôm nay, mẹ thật sự thất vọng.

Bà quay lại nhìn Lan, dịu dàng vuốt tóc cô:

– Từ nay mẹ sẽ không để con phải làm việc nặng nữa. Con phải chăm sóc sức khỏe cho mẹ cháu, hiểu không?

Lan ngại ngùng gật đầu, mắt cay xè.

Bà Hòa đi vào bếp, lấy dĩa thịt gà kho riêng đem ra đặt trước mặt Lan:

– Phần này là cho con. Con cần bồi bổ.
Rồi bà đặt một tô rau luộc cùng ít cá kho trước mặt hai cô con gái:

– Còn hai đứa… hôm nay chỉ ăn vậy. Đó là bài học để nhớ rằng sức khỏe của em con quan trọng thế nào.

Ngọc và Trâm sững sờ. Chưa bao giờ họ thấy mẹ quyết liệt đến vậy.

Lan xúc động không nói nên lời. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng:
mẹ chồng thật sự thương mình – không chỉ vì đứa bé trong bụng, mà vì cô xứng đáng được bảo vệ trong ngôi nhà này.

Buổi trưa hôm ấy, dù món ăn đơn giản, Lan lại cảm thấy ngon hơn bất cứ bữa cơm nào trước kia. Bởi vì trong từng miếng gà, có sự quan tâm chân thành mà bà Hòa dành cho cô – một nàng dâu trẻ vẫn còn bỡ ngỡ giữa cuộc đời làm vợ.

Lan nhìn mẹ chồng, lòng thầm biết ơn:
Con may mắn khi có mẹ.

Em dâu bụng bầu cặm cụi thịt gà còn chị chồng ngồi cắn hướng dương. Lúc bê mâm cơm lên, cả nhà tái mặt vì bất ngờ.


Từ sau bữa cơm hôm ấy, bầu không khí trong nhà dường như thay đổi. Ngọc và Trâm ít nói lời châm chọc hơn, còn Lan thì vẫn giữ sự nhẹ nhàng, không oán giận hay trách móc. Cô tin rằng chỉ cần chân thành thì ai rồi cũng cảm nhận được.

Một buổi chiều mưa, Lan ngồi gấp quần áo trong phòng khách. Bụng cô càng ngày càng nặng, hơi thở cũng gấp hơn. Bỗng điện thoại của Trâm rung lên. Cô gái hấp tấp chạy ra ngoài, chẳng để ý ví tiền trên bàn rơi xuống.

Lan cúi xuống nhặt ví giúp thì phát hiện giấy tờ vay tiền bên trong. Số tiền không lớn nhưng đủ để thấy Trâm đang gặp rắc rối gì đó. Cô cắn môi suy nghĩ:
Có nên nói với mẹ không? Hay giữ kín để tránh Trâm ngại?

Cuối cùng, Lan chọn cách nhẹ nhàng nhất. Cô chỉ đặt lại chiếc ví lên bàn, xem như chưa nhìn thấy gì. Nhưng ánh mắt băn khoăn của cô không thoát khỏi sự tinh tế của mẹ chồng, người vừa bước từ bếp ra.

– Con có chuyện gì suy nghĩ vậy?

Lan lúng túng:

– Dạ… không có gì đâu mẹ.

Bà Hòa nhìn sâu vào mắt con dâu, khẽ mỉm cười:

– Nếu có điều gì khiến con khó xử, mẹ luôn ở đây để nghe con nói. Con không chỉ là dâu mà còn là con gái mẹ.

Câu nói ấy khiến Lan ấm lòng. Lần đầu tiên cô thấy mình thật sự thuộc về nơi này.

Tối hôm đó, khi mọi người đã lên phòng, Ngọc còn ở lại trong bếp, loay hoay với đống bát đĩa chưa rửa. Lan bước đến:

– Để em phụ chị nhé.

Ngọc giật mình, khẽ chau mày:

– Em đang mang thai, nghỉ đi. Mẹ thấy chị để em làm là mắng nữa đó.

Lan mỉm cười:

– Không sao đâu, em làm chút thôi. Với lại, chị cũng mệt cả ngày rồi.

Ngọc ngừng tay. Đây là lần đầu tiên cô thật sự nghe thấy sự quan tâm xuất phát từ Lan. Không phải miễn cưỡng, không phải để lấy lòng mẹ, mà là lời nói chân thành.

Một lúc sau, Ngọc thở dài:

– Lúc trước chị hay nghĩ… em được mẹ thương quá nên sinh ra ganh tị. Nhưng hôm đó… chị thấy em mệt mà vẫn cố làm, chị thấy có lỗi thật.

Lan lắc đầu:

– Ai mới về làm dâu cũng bỡ ngỡ. Nếu em có làm gì khiến chị khó chịu thì nói để em sửa. Chứ em chưa bao giờ muốn chị hiểu lầm cả.

Ngọc nhìn Lan, ánh mắt mềm lại. Những bức tường vô hình giữa hai người như dần nứt ra.

Hôm sau, Trâm về muộn với vẻ mặt mệt mỏi. Vừa thấy Lan, cô vội quay đi, tránh ánh nhìn. Nhưng Lan bước đến đưa cho Trâm ly nước chanh ấm:

– Chị uống cho đỡ mệt.

Trâm hơi bất ngờ:

– Sao… em biết chị mệt?

Lan nhẹ nhàng đáp:

– Người nhà với nhau thì có gì giấu được chị.

Trâm im lặng. Một lát sau, cô lí nhí:

– Hôm trước… xin lỗi vì tụi chị bỏ mặc em.

Lan mỉm cười hiền lành:

– Thôi bỏ qua đi chị. Mình còn là chị em mà.

Trâm cắn môi, giọng khàn khàn:

– Nếu sau này… chị cần giúp gì… em nhớ nói nhé.

Đó là câu nói mà Lan không ngờ sẽ được nghe từ Trâm. Nỗi xúc động nhẹ nhàng len qua tim. Có lẽ những yêu thương chân thành đã bắt đầu đơm hoa.

Buổi tối, khi Lan đang xoa bụng trò chuyện với đứa bé, bà Hòa bước vào cùng chiếc áo len mới mua.

– Trời sắp lạnh rồi, mẹ mua cho con cái này. Con mặc vào cho ấm.

Lan đón lấy, lại thấy mắt cay cay:

– Mẹ tốt với con quá… Con không biết phải làm gì để đền đáp.

Bà Hòa kéo ghế ngồi cạnh, đặt tay lên bụng Lan:

– Đền đáp gì đâu. Chỉ cần con hạnh phúc, cháu khỏe mạnh là đủ. Cả nhà mình vì nhau mà sống, tình thân mới bền được con à.

Lan nhìn đôi tay mẹ chồng đang đặt lên bụng mình – bàn tay đã hy sinh cả đời vì con cái. Cô bỗng nhận ra, gia đình không chỉ là nơi sinh ra mình, mà còn là nơi trao đi yêu thương và được yêu thương chân thành.

Đứa bé trong bụng như cũng cảm nhận được sự ấm áp ấy, khẽ đạp nhẹ vài cái như lời chào.

Lan mỉm cười, tự hứa với lòng:
Cô sẽ cố gắng từng ngày để hạnh phúc này luôn hiện hữu trong mái nhà nhỏ bình yên.

Em dâu bụng bầu cặm cụi thịt gà còn chị chồng ngồi cắn hướng dương. Lúc bê mâm cơm lên, cả nhà tái mặt vì bất ngờ.


Thời gian trôi nhanh, bụng Lan ngày càng lớn. Những bước chân của cô trong nhà không còn lẻ loi như thuở mới về làm dâu nữa. Giờ đây, mỗi khi cô đứng dậy, luôn có bàn tay ai đó sẵn sàng đỡ lấy — khi thì mẹ chồng, lúc lại là hai chị chồng từng xa cách.

Mỗi sáng, Ngọc đều thức dậy sớm, nấu một bát cháo đầy đủ dinh dưỡng đặt lên bàn ăn. Trâm thì siêng năng làm việc nhà hơn, chẳng còn suốt ngày ôm điện thoại. Có lần, Trâm còn pha một ly sữa nóng và đặt trước cửa phòng Lan kèm mảnh giấy nhỏ:

“Chị uống cho bổ. Cháu của em không được để đói.”

Lan đọc mà bật cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng.

Một đêm mưa lớn, Lan bỗng đau bụng dữ dội. Mẹ chồng nghe tiếng cô rên khẽ thì vội chạy vào. Thấy Lan nhăn mặt, tay ôm bụng, bà hốt hoảng:

– Lan! Chắc sắp sinh rồi. Để mẹ gọi ba và hai chị đưa con đi viện!

Mọi người trong nhà lập tức cuống quýt. Ngọc lấy áo choàng cho Lan, Trâm cầm ô che, ba thì bế Lan lên xe. Chưa lúc nào Lan thấy mình được bảo vệ nhiều đến thế.

Trên đường đi, Ngọc vừa cầm tay Lan vừa run:

– Em đừng sợ. Có chị đây.

Lan thở mạnh, mồ hôi túa ra:

– Em… em tin mọi người.

Trong ánh đèn đường mờ nhòe vì mưa, Lan nhìn thấy những khuôn mặt lo lắng dành cho mình. Trước đây, cô từng nghĩ mình lạc lõng, nhưng giờ thì không. Cô biết, cô đã được yêu thương thật sự.

Sau nhiều giờ đau đớn, cuối cùng tiếng khóc đầu đời của đứa bé vang lên trong phòng sinh.

– Chúc mừng! Là một bé trai khỏe mạnh!

Lan thở phào, nước mắt rơi không ngừng. Khi cô được đưa ra ngoài, mẹ chồng và hai chị đã đứng chờ. Cô vừa thấy họ đã bật khóc:

– Con làm tốt lắm, Lan à! – Bà Hòa ôm con dâu thật chặt.

Ngọc và Trâm tranh nhau bế đứa bé. Gương mặt ai cũng rạng rỡ như vừa đón thêm một phần của chính mình.

– Em bé đẹp trai quá trời! – Trâm cười tít mắt.

– Mai mốt to cao giống ba là chị dẫn đi đá bóng luôn! – Ngọc đùa làm cả nhà bật cười.

Lan dựa vào vai mẹ chồng, cảm nhận hơi ấm của cả gia đình quây quần bên nhau. Giây phút ấy, cô biết cuộc đời mình đã bước sang một chương mới – đầy hy vọng.

Một tháng nhanh chóng trôi qua. Ngày đầy tháng của bé Bin (cái tên cưng cưng mà Trâm đặt cho cháu), cả nhà chuẩn bị thật chu đáo. Mâm cúng nhỏ gọn nhưng tươm tất, bánh trái thơm lừng. Lan nhìn thấy từng người đều bận rộn vì con trai mình mà lòng dâng tràn hạnh phúc.

Ba chồng bồng Bin lên:

– Cháu nội của ba ngoan lắm! Sau này phải biết thương mẹ nghe chưa? Mẹ cực lắm mới sinh được con đó!

Nghe câu ấy, Lan mỉm cười mà khóe mắt cay cay. Mẹ chồng đứng sau lưng cô, đặt tay lên vai:

– Ngày con mới về, mẹ đã biết con là đứa sống tình cảm. Chỉ cần con thật lòng với gia đình, thì cả nhà này sẽ luôn bên con.

Lan quay lại, nắm tay bà:

– Con may mắn lắm mới được làm con dâu của mẹ. Nhờ mẹ mà hôm nay con có được mái ấm thật sự.

Ánh mắt mẹ chồng ánh lên niềm tự hào. Bà nhìn Lan và các con gái:

– Gia đình là nơi nương tựa. Dù có chuyện gì cũng phải vì nhau mà cố gắng.

Ngọc bế Bin lên, nói giọng vui đùa:

– Yên tâm đi mẹ, tụi con thương em Lan rồi. Em mà buồn là tụi con không chịu đâu!

Trâm gật gù:

– Em hứa chăm sóc hai mẹ con Lan hết mình. Không để chị làm việc nặng như trước nữa đâu!

Lan bật cười, kéo hai chị lại ôm một cái thật chặt. Tất cả những hiểu lầm ngày trước đã tan biến tự lúc nào, chỉ còn yêu thương ở lại.

Bé Bin bất chợt cười toe trong vòng tay Ngọc. Mọi người đều reo lên, vui mừng như một món quà bất ngờ.

Lan nhìn con, rồi nhìn mọi người trong căn nhà ấm áp ấy. Cô thầm nói trong lòng:

Con đến đã mang theo điều kỳ diệu – giúp mẹ có thêm một gia đình trọn vẹn tình thương.

Ngoài sân, nắng chiều rải vàng khắp nơi. Gió khẽ ru những nhành hoa lay động trước hiên. Lan hít một hơi thật sâu, tận hưởng bình yên đang hiện diện.

Cuộc đời dù có nhiều gian khó, nhưng chỉ cần ta trao đi yêu thương chân thật, thì yêu thương rồi sẽ tìm đường quay lại.

Và Lan biết, từ hôm nay, cô không còn là người “ở nhờ” trong nhà chồng nữa — mà đã là một phần không thể thiếu của gia đình này.

Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là như vậy: được yêu thương và được bảo vệ bằng cả tấm lòng.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào.