Buổi sáng đầu tuần, ánh nắng dịu nhẹ len qua khe rèm cửa, rải lên sàn nhà những vệt sáng vàng nhạt. Căn hộ nhỏ của vợ chồng tôi nằm ở một góc yên bình của thành phố. Mọi thứ tưởng như đang trôi đi nhẹ nhàng và hoàn hảo, giống như tám năm hôn nhân êm đềm mà tôi vẫn luôn tự hào. Tuấn – chồng tôi – luôn là một hình mẫu khiến người khác ngưỡng mộ. Anh điềm đạm, giỏi giang, luôn biết quan tâm đến gia đình. Ngay cả trong những lúc bận rộn nhất, anh vẫn không quên hỏi tôi có mệt không, hay dặn tôi mang áo khoác khi trời trở lạnh. Tình yêu mà anh dành cho vợ con khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải thốt lên rằng tôi thật may mắn.
Tôi cũng đã từng tin như vậy.
Sáng hôm ấy, tôi định mang bộ vest xám đậm của Tuấn đi giặt khô để anh kịp mặc cho cuộc họp quan trọng vào cuối tuần. Đó là việc mà tôi vẫn làm như thói quen, không hề có chút nghi ngờ hay suy nghĩ lạ kỳ nào. Tôi nhẹ nhàng phủi bụi trên vai áo, định gập lại thì bàn tay bỗng khựng lại khi nhìn thấy thứ gì đó bám vào vải. Một nhúm lông nhỏ, màu trắng muốt, mềm mại và mảnh như tơ.
Tôi hơi ngạc nhiên. Nhà chúng tôi đâu có nuôi thú cưng. Bố mẹ hai bên cũng không. Thậm chí bạn bè thân thiết của Tuấn, tôi cũng chưa từng nghe ai nuôi một con mèo hay chó có bộ lông trắng như thế này. Tôi nhặt lên, đưa sát mũi ngửi – không mùi. Chỉ là một nhúm lông nhẹ tênh, vô tri. Tôi mỉm cười tự trấn an: Có lẽ nó bay ở đâu dính vào thôi. Tôi phủi nó xuống thùng rác và không nghĩ thêm gì nữa.
Nhưng đôi khi, những điều tưởng nhỏ nhặt lại là điềm báo của một cơn bão.
Nhiều ngày trôi qua, mọi thứ vẫn bình thường. Tuấn vẫn đi làm đúng giờ, vẫn trở về nhà với nụ cười ấm áp và vòng tay quen thuộc. Mỗi tối, anh vẫn kể chuyện công việc, vẫn chơi đùa với con trai chúng tôi – bé Bi – năm tuổi. Cuộc sống vẫn diễn ra như bao ngày trước đó… hoặc tôi đã không nhìn đủ kỹ.
Một buổi tối khác, Tuấn đi tắm sau khi vừa đi gặp đối tác về. Tôi thu dọn đồ và chuẩn bị thay cho anh chiếc áo len anh mới cởi ra. Và rồi… sợi lông trắng ấy lại xuất hiện. Lần này chỉ một sợi, không phải cả nhúm. Nhưng nó giống hệt thứ tôi đã thấy trước đó: trắng muốt, mềm và dài hơn lông thông thường.
Ngực tôi thoáng thắt lại.
Một suy nghĩ chợt nảy ra, khiến lòng tôi nổi sóng: Ai đó mang theo một con mèo trắng? Hay anh đã đến một nơi có mèo?…
Cảm giác bất an len lỏi, giống như một mũi kim bén ngót chạm vào quả bóng căng phồng mang tên “niềm tin”, khiến nó rung lên sợ hãi. Tôi cố gắng bỏ qua. Tôi tự nhắc mình rằng mình đang quá nhạy cảm. Nhưng khi trái tim một người phụ nữ bắt đầu nghi ngờ… mọi biến động nhỏ của chồng đều trở nên đáng chú ý.
Gần một tháng sau đó, tôi nhận ra Tuấn bắt đầu có những thói quen lạ:
Anh hay về muộn hơn và nói rằng có cuộc họp đột xuất.
Điện thoại luôn để úp xuống mặt bàn, thay vì ngửa như trước.
Những tin nhắn đến bất chợt khiến anh thoáng bối rối, ánh nhìn chậm lại một nhịp.
Linh cảm khiến tôi không còn bình yên được nữa. Tôi dõi theo từng cử chỉ nhỏ của anh, sợ hãi nhưng không thể quay đầu. Mỗi lần nhìn anh cười, tôi lại thấy nghèn nghẹn trong lòng. Liệu sự dịu dàng ấy có còn dành cho mình?
Một buổi tối cuối tuần, trong lúc Tuấn đi tắm, điện thoại anh để quên trên sofa. Nó rung lên. Trên màn hình chỉ hiện một cái tên lạ lẫm – “L.M”.
Tôi đứng chết lặng, bàn tay run run đưa ra rồi lại rụt lại. Tôi chưa bao giờ xem điện thoại của anh, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm điều ấy. Nhưng khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình như một kẻ đứng bên bờ vực – chỉ cần một bước là rơi vào vực thẳm của sự thật.
Tuấn bước ra, thấy tôi đang lắp bắp:
“Có… có ai nhắn cho anh kìa…”
Anh chỉ khẽ liếc qua, rồi mỉm cười: “Đối tác công việc thôi mà. Không có gì đâu em.”
Nụ cười ấy – sao bỗng nhiên tôi cảm thấy nó xa lạ đến vậy.
Đến một ngày, tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi quyết định làm điều mà trước kia tôi vẫn cho là tệ hại nhất: theo dõi chồng.
Tôi lấy cớ về nhà ngoại có việc, gửi con cho bà nội trông giúp. Khi Tuấn tan làm, tôi nấp ở bãi đỗ xe của công ty anh, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tôi bám theo anh bằng chiếc xe của mình, luôn giữ khoảng cách đủ xa.
Điều bất ngờ là anh không rẽ vào hướng về nhà như mọi ngày. Anh đi sang một quận khác cách đây khá xa. Tôi càng đi càng thấy khó thở, trong đầu tưởng tượng ra những viễn cảnh tăm tối nhất.
Cuối cùng, Tuấn dừng xe dưới một tòa chung cư mới xây. Một nơi tôi chưa từng nhìn thấy hay nghe anh nhắc đến. Anh bước nhanh vào trong, gương mặt lộ vẻ quen thuộc như thể đây là chỗ anh vẫn thường lui tới.
Tôi tấp xe vào một góc khuất, hai tay nắm chặt vô lăng đến trắng bệch. Mạch đập trong tai tôi như trống trận. Tôi không biết mình nên làm gì. Chạy lên chất vấn? Hay lặng lẽ quay về coi như không có gì?
Tôi chọn ngồi lại trong xe, dõi ánh mắt lên những ô cửa sổ sáng đèn trên tầng cao. Mất chưa đến 10 phút để nhận ra ánh đèn ở một căn hộ tầng 7 bật sáng. Tôi nhìn chằm chằm vào nó như một tù nhân nhìn cửa buồng giam của mình – nơi mà cánh cửa đóng mở sẽ quyết định vận mệnh.
Một giờ trôi qua. Mỗi phút dài như cả thế kỷ. Tôi cắn chặt môi đến bật máu mà không hay.
Cuối cùng, Tuấn bước ra.
Nhưng anh không đi một mình.
Một người phụ nữ xuất hiện theo sau anh. Cô ta trẻ hơn tôi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc buông dài. Trên tay cô là một con mèo ba tư trắng muốt. Bộ lông mềm mại của nó ánh lên dưới ánh đèn vàng nơi sảnh khiến tôi như bị dao cứa vào mắt.
Tuấn cúi xuống, không phải hôn môi nhưng là một cái chạm má rất thân mật. Cô gái cười dịu dàng, còn con mèo thì dụi đầu vào ngực anh như thể thân thiết từ lâu.
Tôi nhận ra ngay: chính con mèo ấy đã để lại dấu vết trên áo chồng tôi. Nhúm lông trắng vô tri kia hóa ra là sự cảnh báo của định mệnh.
Tôi chết lặng. Không còn gì để ngụy biện nữa.
Tôi nhìn họ tạm biệt nhau như những người yêu. Rồi Tuấn ung dung lên xe, lái đi như chưa từng có gì xảy ra. Trong giây phút ấy, thế giới của tôi như sụp đổ hoàn toàn. Tất cả những gì đẹp đẽ trong tám năm hôn nhân bất chợt vỡ vụn thành những mảnh thủy tinh sắc lạnh, cứa nát trái tim tôi.
Tôi lái xe về nhà trong vô định. Hai mắt cay xè, nước mắt cứ tuôn ra mà tôi không thể ngăn lại. Gió đêm tràn vào qua khe cửa xe nhưng không đủ lạnh bằng nỗi đau trong lòng tôi.
Khi bước vào nhà, bốn bức tường quen thuộc bỗng trở nên xa lạ. Cây xanh, khung ảnh cưới, chiếc thú bông Tuấn tặng tôi ngày kỷ niệm – tất cả như đang chế nhạo tôi: Hóa ra ngần ấy năm tin yêu, chỉ có mình tôi là ngây thơ.
Tuấn về nhà không lâu sau đó. Anh như mọi ngày, vẫn giữ vẻ bình thản và dịu dàng đến tàn nhẫn:
“Em ăn gì chưa? Anh mua bánh flan em thích nè.”
Tôi nhìn khuôn mặt ấy – người đàn ông từng là bầu trời của tôi. Nhưng lúc này, mỗi nụ cười của anh chỉ khiến trái tim tôi thêm rã ra từng mảnh. Tôi không biết mình nên khóc hay nên hét lên. Tôi không thể.
Tôi quay đi, giả vờ mệt để không phải nhìn thẳng vào anh.
Nhúm lông trắng. Một bằng chứng không thể chối cãi. Một cơn bão đã bắt đầu từ đó. Và tôi biết, giông tố sẽ còn kéo đến nữa, dữ dội hơn, tàn nhẫn hơn.
Niềm tin – một khi nứt vỡ – chẳng gì hàn gắn được.
Âm thầm theo dõi sau khi phát hiện nhúm l-ông "lạ" trên áo chồng, vợ đa-u đ-ớn phát hiện bí mật đ-ộng trời!
Những ngày sau hôm đó, tôi sống như một cái bóng trong chính cuộc đời mình. Tôi vẫn làm tròn mọi trách nhiệm của một người vợ, một người mẹ: nấu ăn, đưa đón con đi học, sắp xếp cuộc sống gia đình… Nhưng tâm hồn tôi như bị rút sạch. Mỗi khi nhìn Tuấn, tôi lại nhớ đến hình ảnh anh cúi xuống hôn tạm biệt người phụ nữ ấy. Chỉ một khoảnh khắc thôi mà đủ để phá hủy cả một niềm tin tôi đã gìn giữ gần một thập kỷ.
Tôi không nói gì. Tuấn cũng không nhận ra điều gì bất thường.
Hoặc… có thể anh biết, nhưng giả vờ không biết.
Tôi dằn vặt từng giờ từng phút. Một mặt tôi muốn chất vấn anh, muốn nói tất cả những gì mình chứng kiến. Nhưng mặt khác, tôi sợ phải nghe lời thú nhận rằng anh đã phản bội. Sợ rằng nói ra rồi… mọi thứ sẽ tan thật.
Thế nên tôi chọn im lặng.
Một buổi sáng, khi đang gấp áo cho Tuấn để anh đi làm, tôi lại thấy một sợi lông trắng dính trên cổ áo sơ mi. Tôi cầm nó lên, nhìn rất lâu. Cảm giác đau đớn quen thuộc lại ùa về. Tôi bỏ nó vào một chiếc túi nhỏ, cất trong ngăn kéo, như thể muốn lưu lại bằng chứng cho chính mình đừng ngu muội mà tin nữa.
Tối hôm đó, khi Tuấn về, tôi làm bữa cơm thật ngon. Anh vui vẻ ngồi ăn, kể chuyện ở công ty. Tôi ngồi đối diện, cố tỏ ra bình thường nhưng trái tim thì nặng trĩu.
“Dạo này anh bận quá ha?” – tôi hỏi, giọng mềm mại đến mức chính tôi cũng giật mình.
Tuấn gật đầu:
“Ừ. Giai đoạn này công ty có nhiều dự án cần gặp khách hàng. Anh cũng mệt lắm.”
Tôi nhìn vào mắt anh, cố tìm một tia chột dạ, một dấu hiệu dối trá, nhưng ánh mắt ấy vẫn điềm tĩnh như bao năm qua. Chính điều đó lại càng khiến tôi tổn thương hơn. Anh có thể bình thản lừa dối tôi đến thế ư?
“Anh có gì muốn nói với em không?” – tôi cố hỏi thăm dò.
Tuấn ngạc nhiên một chút rồi bật cười:
“Nói gì cơ? Em hỏi làm anh hồi hộp quá đó.”
Rồi anh đưa tay vuốt tóc tôi đầy trìu mến.
Tôi thoáng rùng mình.
Tình cảm ấy… tôi từng si mê và đặt trọn niềm tin. Nhưng giờ nó giống như một lớp vỏ ngọt ngào bao bọc sự phản bội bên trong.
Tôi mỉm cười gượng gạo. Tuấn không nhận ra. Anh tiếp tục gắp thức ăn cho tôi, hỏi han tôi từng chút một. Tôi chỉ im lặng, để từng lời quan tâm ấy rơi nặng nề xuống tim như những nhát dao.
Đêm đó, tôi nằm cạnh anh mà trằn trọc. Trong bóng tối, hơi thở đều đặn của Tuấn khiến tôi càng thấy ngột ngạt. Tôi nhìn lên trần nhà mà nước mắt không ngừng chảy. Có lẽ, điều đau đớn nhất không phải là bị lừa dối, mà là việc kẻ phản bội vẫn nằm yên cạnh mình, ngủ một giấc ngon lành như chẳng có gì xảy ra.
Tôi bắt đầu lặng lẽ thu thập thông tin. Không phải vì tôi muốn phá nát cuộc hôn nhân này ngay lập tức… mà bởi vì tôi cần biết sự thật đến mức nào. Tình cảm của họ sâu đậm đến đâu?
Một chiều, tôi xin nghỉ sớm để đón Bi và ghé qua công ty Tuấn. Tôi không muốn gặp anh, chỉ muốn nhìn xem anh có thật đang dự họp như anh nói.
Hóa ra anh không có ở công ty.
Tôi đứng bên kia đường nhìn tòa nhà kính phản chiếu ánh nắng. Nhân viên bảo vệ sau khi kiểm tra sổ ra vào đã nói:
“Anh ấy đã về từ hai giờ chiều rồi chị ạ.”
Hai giờ chiều. Đến bây giờ đã hơn năm giờ.
Đột xuất họp với ai? Với người có mèo trắng sao?
Tôi ôm con mà tay run lên. Bi hồn nhiên khoe chuyện ở lớp, còn tôi thì thấy như cả thế giới đang quay cuồng.
Tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng khách, chờ Tuấn về. Khi anh bước vào, tôi hỏi ngay:
“Hôm nay anh đi đâu từ hai giờ chiều?”
Tuấn hơi khựng lại, rồi mỉm cười:
“À… anh đi gặp khách hàng, bàn hợp đồng cho dự án mới.”
Tôi nhìn chằm chằm anh:
“Vậy sao anh không ở công ty mà về luôn?”
Tuấn im lặng vài giây, ánh mắt hơi vụt qua nét lúng túng nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh:
“Quán cà phê chứ đâu, nói chuyện ngoài đó thoải mái hơn…”
“Có phải quán cà phê ở quận Bình An không?” – tôi nhẹ nhàng hỏi.
Nụ cười trên môi Tuấn đông cứng.
Tôi biết mình đã đánh trúng.
“Em nói vậy là có ý gì?” – anh hỏi, giọng cố giữ bình thản nhưng tay nắm chặt quai túi.
Tôi không trả lời. Tôi rút từ hộp ngăn kéo ra chiếc túi nhỏ, đổ những sợi lông trắng lên mặt bàn.
Tuấn nhìn chằm chằm vào chúng. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài đến nghẹt thở.
Rồi anh hạ giọng:
“Em lục đồ anh?”
Tôi bật cười – nụ cười đầy chua chát:
“Anh quan tâm đến việc em lục đồ anh hơn là việc những thứ này xuất hiện trên áo anh ư?”
Tuấn hít sâu, như đang suy tính một câu chuyện phù hợp:
“Chỉ là… anh đi công tác, khách sạn có nuôi mèo. Lông nó dính vào áo anh thôi. Em đang nghi ngờ vớ vẩn rồi đó.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Vậy cô gái bế con mèo ba tư trắng ở căn hộ tầng 7 là khách sạn nào?”
Tuấn trợn mắt, sững người như bị ai kéo mất lớp mặt nạ. Anh im lặng. Lâu lắm. Mỗi giây trôi qua như bóp nghẹt trái tim tôi.
Cuối cùng, anh thở dài:
“Anh… xin lỗi.”
Chỉ ba từ đó thôi… nhưng với tôi, nó như lưỡi dao cứa sâu hơn.
“Là người yêu?” – tôi hỏi.
Anh gật nhẹ.
Tôi muốn hét lên, muốn đập phá, muốn hỏi tại sao… nhưng cổ họng nghẹn lại. Tôi phải cố gắng lắm để giữ giọng không run:
“Bao lâu rồi?”
“Khoảng… hơn một năm.”
Trời đất như quay cuồng. Một năm. Trong suốt một năm ấy, tôi vẫn tin anh tuyệt đối, vẫn tự hào khoe với mọi người rằng mình có người chồng hoàn hảo.
Tuấn ngồi xuống đối diện tôi, giọng thấp và mệt mỏi:
“Anh không cố ý làm tổn thương em. Nhưng… với cô ấy, anh cảm thấy… nhẹ nhàng hơn.”
Nhẹ nhàng hơn?
Còn tám năm nghĩa tình vợ chồng này là gì?
Gánh nặng sao?
“Anh chán em rồi đúng không?” – tôi hỏi, từng chữ rơi xuống như đá tảng.
“Không phải vậy, chỉ là… anh thấy hai đứa mình sống như những cái bóng. Anh đi làm, em chăm con. Lâu dần… anh cảm thấy mình khó thở.”
Tôi bật cười đau đớn:
“Khó thở nên anh đi tìm không khí mới? Và em cùng con là gì? Áo giáp nặng nề của anh sao?”
Tuấn úp mặt vào hai bàn tay:
“Anh xin lỗi. Mọi chuyện cứ xảy ra… anh không kiểm soát được.”
Lời nói thật gọn gàng. Sự phản bội cũng sạch sẽ đến tàn nhẫn.
“Anh còn yêu cô ta không?” – tôi hỏi lần cuối.
Tuấn im lặng. Im lặng quá lâu.
Sự im lặng ấy chính là câu trả lời.
Đêm đó, sau khi Tuấn ra khỏi phòng, tôi khóa cửa lại và ngồi bên mép giường. Tôi ôm đầu, cảm giác như mình đang rơi xuống một vực sâu không đáy. Những kỷ niệm đẹp đẽ ùa về như những thước phim – ngày cưới, lúc tôi sinh con, Tuấn ôm tôi khóc vì hạnh phúc…
Tất cả giờ chỉ còn là tàn tro.
Tôi nhìn vào chiếc tủ quần áo – nơi tôi từng cất giữ những bộ váy anh thích tôi mặc. Tôi mở ngăn kéo – nơi từng kỷ niệm của chúng tôi nhiều như những giấc mơ…
Tôi ngồi lặng, để nước mắt chảy một lần cuối cho những điều đã từng đẹp.
Vì tôi biết, từ ngày mai trở đi, tôi phải học cách mạnh mẽ.
Không còn tin tưởng nữa.
Không còn hy vọng nữa.
Sáng hôm sau, Tuấn chuẩn bị đi làm. Anh đứng ở cửa, nhìn tôi như muốn nói điều gì. Nhưng tôi quay đi, bế Bi vào lòng. Anh thở dài, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.
Cánh cửa vừa đóng lại, tôi ôm chặt con, nước mắt rơi lã chã.
Tôi biết cuộc đời mình sắp phải đối mặt với một quyết định đau đớn:
Buông tay, hay tiếp tục níu giữ một người không còn thuộc về mình?
Dù chọn cách nào, kết cục cũng chẳng còn trọn vẹn nữa.
Âm thầm theo dõi sau khi phát hiện nhúm l-ông "lạ" trên áo chồng, vợ đa-u đ-ớn phát hiện bí mật đ-ộng trời!
Một tuần trôi qua từ cuộc đối thoại đêm hôm ấy. Bên trong căn nhà này, có hai con người sống cùng một mái nhưng trái tim đã cách xa nhau đến tận cùng. Tôi không còn hỏi Tuấn đi đâu, về lúc mấy giờ nữa. Một phần vì tôi không còn đủ sức quan tâm, phần khác… vì tôi biết mình sắp phải đối mặt với sự thay đổi lớn nhất của đời mình.
Những buổi tối, Tuấn về muộn hơn trước. Anh không còn giả vờ bận họp hay tiếp khách nữa. Mỗi lần bước qua cánh cửa, anh chỉ thở dài và nhìn tôi bằng ánh mắt khó giải thích – như một chút áy náy, một chút tiếc nuối, nhưng cũng có gì đó như đã chấp nhận số phận.
Tôi để mọi thứ diễn ra trong im lặng.
Đôi khi, sự im lặng chính là lời tạm biệt cay đắng nhất.
Buổi chiều hôm đó, khi tôi đang dắt Bi từ trường về, cô giáo của con kéo tôi lại:
“Chị… dạo này bé Bi ít nói và hay ngồi một mình. Lúc nãy cô hỏi thì bé khóc, bé nói ba mẹ hay cãi nhau.”
Tim tôi nhói lên.
Tôi chưa từng nghĩ rằng im lặng cũng có thể làm tổn thương một đứa trẻ nhiều đến thế.
Tối ấy, tôi ngồi xuống bên giường Bi, ôm con thật chặt:
“Bi có chuyện gì muốn nói với mẹ không?”
Thằng bé dụi đầu vào vai tôi, giọng nhỏ xíu:
“Mẹ… ba không thương mẹ nữa hả?”
Tôi cắn chặt môi. Con còn quá nhỏ để hiểu chuyện người lớn, nhưng lại quá nhạy cảm để không nhận ra.
“Ba thương Bi… và mẹ cũng vậy. Nhưng có lúc người lớn sẽ gặp chuyện khó nói với nhau.” – tôi nói mà cảm thấy nghẹn.
Bi gật đầu. Rồi bé khẽ hỏi:
“Vậy mẹ đừng bỏ con nha?”
Nước mắt tôi rơi xuống mái tóc còn thơm mùi nắng của con.
“Không bao giờ. Dù có chuyện gì, mẹ cũng sẽ luôn bên cạnh Bi.”
Con ngủ thiếp đi trên ngực tôi. Nhưng trái tim tôi vẫn thức, vật vã với những suy nghĩ không dứt.
Một buổi tối, Tuấn ngồi trong phòng khách, chờ tôi như người sắp thú nhận tội lỗi ở phiên tòa cuối cùng của cuộc đời mình. Khi tôi bước ra, anh ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng nghiêm túc:
“Anh muốn nói chuyện.”
Tôi ngồi xuống, cố giữ bình thản.
Tuấn nhìn tôi rất lâu, rồi anh nói chậm từng chữ:
“Anh… đã nói với cô ấy rằng anh cần thời gian suy nghĩ. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh phải đối diện với em trước. Anh biết mình sai. Nhưng… anh thật sự không còn yêu như trước nữa.”
“Anh muốn ly hôn?” – tôi hỏi thẳng.
Tuấn nhắm mắt lại, như không đủ can đảm đối diện:
“…ừ.”
Trong khoảnh khắc ấy, dù đã chuẩn bị tinh thần, tim tôi vẫn đau đến quặn thắt.
Những giọt nước mắt tôi cố kìm nén từ lâu, cuối cùng cũng trào ra.
Tuấn cúi đầu, giọng run run:
“Anh xin lỗi… anh nợ em một lời xin lỗi suốt đời này.”
Tôi cười trong nước mắt:
“Anh nợ tôi nhiều hơn thế. Anh nợ một tổ ấm đã gãy nát. Anh nợ một tuổi trẻ tôi đã trao hết. Anh nợ con chúng ta một gia đình không thể lành lặn nữa.”
Tuấn không nói thêm được gì. Có lẽ anh cũng nhận ra, không một lời xin lỗi nào đủ bù đắp.
“Anh còn yêu cô ấy không?” – tôi hỏi, như để đóng lại tất cả.
Tuấn im lặng… rồi khẽ gật đầu.
Chỉ vậy thôi.
Một cái gật đầu nhẹ nhưng đủ để phá hủy mọi hy vọng cuối cùng trong tôi.
Chúng tôi thống nhất sẽ làm thủ tục sau khi nói chuyện với gia đình hai bên và đặc biệt là với Bi. Nhưng nói thì dễ, còn thực hiện lại khó. Bố mẹ tôi thương con gái vô cùng, cụ thể nhất là bố tôi – người đàn ông đã coi Tuấn như con trai ruột. Khi biết chuyện, ông lặng đi rất lâu. Mấy đêm sau đó, bố mất ngủ, còn mẹ thì khóc đến sưng cả mắt.
Bên nhà Tuấn thì phản ứng dữ dội. Mẹ chồng tôi gọi cho tôi, giọng hoảng hốt:
“Con ơi, Tuấn nó hồ đồ quá! Nó bị ma xui quỷ khiến thôi. Con đừng vội quyết định, hai đứa còn con cái nữa…”
Tôi chỉ biết im lặng. Bởi vì chính tôi cũng hiểu rõ, tôi có níu kéo thì người ta cũng muốn đi.
Tuấn chuyển ra ngoài sống một thời gian ngắn để “bình tâm lại”. Nhưng tất cả chúng tôi đều biết, đó là bước đầu của chia ly vĩnh viễn.
Bi cứ hỏi:
“Sao ba không ngủ ở nhà nữa mẹ?”
Tôi chỉ có thể trả lời:
“Ba bận công việc, vài hôm ba sẽ về thăm con.”
Nhưng trẻ con luôn có trực giác. Bi hiểu, nhưng con không nói. Chỉ là hay ôm tôi lâu hơn, hay nắm tay tôi thật chặt khi đi ngủ.
Một chiều thứ bảy, khi tôi đang thu dọn đồ trong phòng, Tuấn gọi điện:
“Anh đang trên đường đưa Bi đi chơi, tối anh trả con.”
Tôi gượng cười, cố tỏ ra bình thường:
“Ừ. Hai ba con đi chơi vui nha.”
Nhưng khi đặt điện thoại xuống, tôi bật khóc. Bởi vì tôi biết, đó là những cuộc hẹn cuối cùng của một gia đình trước khi tan vỡ chính thức.
Tôi mở tủ, lấy những tấm ảnh cưới ra. Chúng tôi đứng bên nhau, tay đan chặt, mắt nhìn nhau đầy yêu thương. Tôi sờ lên gương mặt người đàn ông trong ảnh. Người ấy từng thề sẽ chỉ yêu tôi cả đời. Người ấy từng nắm tay tôi vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Người ấy từng là niềm tự hào của tôi.
Giờ chỉ còn là ký ức.
Tôi không đốt ảnh. Tôi không xé đi. Tôi cất tất cả lại, như cất một giấc mơ đã chết.
Tối hôm đó, khi Tuấn trả Bi về, anh đứng trước cửa rất lâu. Anh nhìn tôi với ánh mắt có gì đó như sợ hãi:
“Ngày mai… anh muốn gặp ba mẹ em. Chúng ta cùng ngồi lại để… ký đơn.”
Tim tôi thắt lại.
Khoảnh khắc mà tôi luôn biết sẽ đến… cuối cùng cũng đến thật.
Tôi không khóc. Tôi không gào thét. Tôi chỉ gật đầu:
“Được.”
Tuấn cúi mặt, giọng trầm nghẹn:
“Cảm ơn em… vì đã mạnh mẽ đến vậy.”
Tôi mỉm cười, nụ cười trống rỗng:
“Anh đừng cảm ơn. Vì chẳng có gì đáng cảm ơn cả.”
Tuấn bước đi. Khi bóng anh khuất sau cánh cổng, tôi mới quay vào nhà và đóng cửa lại. Bức tường cuối cùng giữa tôi và sự thật đã chính thức sụp đổ.
Đêm ấy, tôi đưa Bi vào giường ngủ, nằm cạnh con thật lâu. Nghĩ về ngày mai, nghĩ về một cuộc đời mới không còn Tuấn bên cạnh. Nghĩ về những tháng ngày tôi phải học cách yêu thương bản thân lại từ đầu.
Tôi vuốt tóc Bi và thầm thì:
“Ngày mai… mẹ sẽ ký đơn. Nhưng mẹ không ký vào việc từ bỏ hạnh phúc của con. Mẹ chỉ ký vào việc từ nay sẽ mạnh mẽ hơn để bảo vệ con.”
Con khẽ chợp mắt, hơi thở đều đều, vô tư như những thiên thần nhỏ. Tôi mỉm cười buồn bã:
“Con là lý do duy nhất để mẹ đứng vững.”
Sáng hôm sau, trời đổ mưa. Những hạt mưa rơi tí tách trên mái nhà như tiếng gõ nhịp cho kết thúc của một chặng đường. Tuấn đến sớm. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng – màu mà tôi từng rất thích anh mặc.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở bàn ăn – nơi đã từng chứng kiến biết bao bữa cơm hạnh phúc. Nhưng hôm nay, nó chứng kiến một sự chia ly không thể cứu vãn.
Tờ đơn ly hôn đặt giữa bàn. Chiếc bút nằm ngay cạnh, như đang thúc giục chúng tôi nhanh chóng đặt dấu chấm hết.
Tuấn nhìn tôi, mắt anh đỏ hoe:
“Nếu một ngày… em cần anh giúp đỡ, hãy nói. Anh nợ em một đời này.”
Tôi lắc đầu:
“Không ai nợ ai cả. Có nợ thì là nợ chính trái tim mình.”
Tôi cầm bút. Bàn tay hơi run. Nhưng tôi biết mình phải làm điều này – cho chính tôi, và cho cả Bi.
Một nét bút kéo dài, sắc lạnh như một vết dao trên lòng.
Tuấn ký sau tôi. Không khí nặng nề đến mức tôi nghe rõ nhịp tim của mình đang rơi xuống đáy vực.
Xong rồi.
Chúng tôi nhìn nhau – hai kẻ xa lạ từng yêu nhau hơn tất cả.
Tuấn đứng lên, cầm chiếc ô và đi ra cửa. Trước khi bước ra khỏi mái nhà từng là tổ ấm của anh, Tuấn quay lại:
“Cảm ơn em… vì tất cả.”
Tôi mỉm cười:
“Ừ. Cảm ơn anh… vì đã từng yêu em.”
Cánh cửa đóng lại.
Không có tiếng khóc.
Không có níu kéo.
Chỉ có tiếng mưa rơi, lạnh buốt như sự thật.
Tối hôm ấy, tôi nhìn lại căn nhà im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Một chương đời đã khép lại. Tay tôi vô thức chạm vào vai áo mình, như tìm một dấu vết quen thuộc. Nhưng không còn gì nữa.
Không còn những sợi lông trắng vô tình phơi bày bí mật.
Không còn người đàn ông từng khiến tôi tin rằng tình yêu là mãi mãi.
Chỉ còn tôi và con – bắt đầu học cách bước tiếp.
Tôi mở cửa ban công, để gió đêm lùa vào, cuốn đi những đau đớn còn sót lại.
Từ nay, tôi sẽ sống vì chính mình.
Tôi sẽ yêu thương bản thân nhiều hơn.
Và tôi sẽ không bao giờ để một nhúm lông nhỏ bé có thể phá hủy thế giới của mình nữa.
Trời ngừng mưa.
Một chương mới đang chờ phía trước.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào.