Căn nhà ba gian nằm im lìm cuối con đường đất dẫn vào xóm nhỏ ven huyện từ lâu đã chỉ còn lại một người chủ. Ông Hùng lặng lẽ sống ở đó hơn năm năm kể từ ngày vợ ông – bà Hoa – nhắm mắt rời xa cõi đời. Ngày ấy, đám tang kết thúc, ba đứa con ai về thành phố nấy, còn lại ông đứng trước hiên, nhìn từng chậu cây bà Hoa từng chăm, nghe tiếng đồng hồ tích tắc, bỗng thấy bóng tối trong căn nhà như sâu hun hút.
Những năm đầu, nỗi đau còn nghi ngút như than hồng âm ỉ dưới lớp tro. Ông cứ nghĩ cuộc đời như chiếc áo đã mặc quá lâu, giờ chỉ cố khoác nốt vài năm rồi buông. Nhưng việc sống một mình dài đằng đẵng giống như đi giữa mùa đông không có điểm dừng. Buổi tối, khi cơm đã nguội, màn hình tivi nhòe đi, ông quay sang bên cạnh, muốn nói điều gì đó, rồi chợt nhớ chẳng còn ai để đáp lại.
Những đêm trời chuyển gió, nằm nghe tiếng mái ngói kẽo kẹt, ông nhắm mắt mà giọt nước mắt vẫn thấm ướt gối. Nỗi cô độc như một căn bệnh vô hình, không đau nhưng cứ gặm nhấm từng ngày.
Một buổi chiều mùa thu nọ, ông bước ra đầu ngõ mua mớ rau muống. Ông đang chọn mớ nào tươi thì phía sau vang lên giọng một người phụ nữ:
“Ông Hùng dạo này vẫn khỏe nhỉ? Đàn ông sống một mình cực lắm đó nha!”
Ông quay lại, thấy bà Nụ – người hàng xóm cách nhà chục nóc – tay cầm túi đồ ăn, nụ cười hiền hiền. Mái tóc bà lốm đốm bạc, được buộc gọn sau gáy, đôi mắt sáng nhưng vương chút buồn của người đã trải qua nhiều mất mát.
Ông Hùng cười nhẹ:
“Cũng tạm, già rồi thì có gì mà khỏe với không khỏe nữa đâu.”
Câu nói của bà Nụ không dài, chẳng vồn vã, nhưng sao nghe ấm cả một góc chiều. Lâu lắm rồi, ông mới có cảm giác được người khác quan tâm như vậy.
Từ hôm đó, thỉnh thoảng họ gặp nhau ở đầu ngõ, khi thì mua rau, lúc lại xách nước tưới cây. Cứ thế, mỗi câu chuyện nhỏ gom lại một niềm vui. Bà kể về chồng mất đã gần chục năm, con cái lập gia đình rồi lên thành phố làm ăn. Bà ở một mình trong căn nhà hai gian cũ kỹ, ngày làm vườn, tối nằm xem tivi rồi ngủ thiếp.
Có hôm bà mang sang cho ông đĩa khoai luộc:
“Tôi làm dư, ông ăn cho vui bữa.”
Ông cũng hái mớ rau ngót sau vườn, bảo bà:
“Rau nhà trồng, sạch hơn ở chợ đó.”
Những việc nhỏ bé nhưng khiến căn nhà vốn lạnh lẽo của ông bỗng ấm lên đôi chút. Có buổi tối, hai người ngồi trước hiên cùng uống trà, nói chuyện tuổi già, chuyện con cháu, chuyện thời trẻ lắm mộng nhiều mơ. Gió thổi rung rinh những tàu lá chuối, cả xóm yên ả dưới ánh đèn vàng. Ông Hùng nhìn sang bà, chợt nhận ra: hóa ra người già cũng có thể rung động, cũng cần một bàn tay nắm lấy.
Sau vài tháng thấy lòng mình như đổi khác, ông quyết định nói chuyện với các con. Hôm đó, ông gọi video cho cả ba đứa: thằng cả ở Hà Nội, thằng hai ở Đà Nẵng, con gái út ở Sài Gòn. Màn hình hiện lên ba khuôn mặt, mỗi đứa một vẻ.
Ông chậm rãi:
“Bố thấy… nếu có người bầu bạn thì tuổi già cũng đỡ buồn. Bố với bà Nụ hàng xóm… cũng hợp tính. Bố tính… khi nào các con thuận lòng, bà ấy dọn về ở cùng bố. Không cưới xin gì đâu, chỉ có nhau lúc cuối đời.”
Cả ba như chết lặng vài giây. Rồi thằng cả cau mày:
“Bố già rồi, lấy vợ nữa để làm gì? Thiên hạ cười cho.”
Con gái út nhíu mày, giọng chùng xuống:
“Mẹ mất chưa được bao lâu… bố có nghĩ đến mẹ chút nào không?”
Thằng hai không nói gì, chỉ thở dài.
Ông Hùng bối rối:
“Bố… chỉ muốn có người nói chuyện… mấy năm qua bố cô đơn lắm.”
Nhưng ông càng nói, họ càng gắt. Từng câu như con dao cắt vào lòng:
“Bố không được dại dột.”
“Người ta chưa chắc đã tốt như bố nghĩ.”
“Bố sống một mình quen rồi, đổi làm gì?”
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng sự nặng nề không lời. Ông buông điện thoại, nhìn vào khoảng tối trước mặt mà lòng chùng xuống. Hóa ra mong muốn một đời sống ấm áp lại khó đến vậy.
Thời gian trôi, ông không dám nhắc lại. Con cái vẫn bận bịu với công việc, với gia đình riêng. Thi thoảng gọi điện về, nhưng chỉ vài phút hỏi thăm sức khỏe rồi tắt máy.
Một hôm, con gái út bất ngờ về. Nó mở cửa bước vào, bắt gặp cảnh ông ngồi ăn cơm nguội, một đĩa rau luộc, không thịt cá. Ông cười gượng:
“Bố quen rồi, ăn đơn giản cũng được.”
Con bé không đáp. Nó im lặng đến bên, đặt bộ đồ xuống rồi quay đi, mắt ngân ngấn. Tối hôm ấy nó rời nhà sớm hơn dự định.
Sáng hôm sau, ông nhận được tin nhắn trong nhóm gia đình:
“Em nghĩ bố buồn thật rồi. Nên để bố sống theo ý bố.”
Một hồi lâu mới thấy thằng cả trả lời:
“Ừ thì… nếu bố thấy vui… tụi con cũng không cản nữa.”
Ông Hùng đọc từng chữ, lòng nhẹ hẳn. Như người đang đi trong đêm nhìn thấy ánh đèn ở cuối đường.
Chiều hôm đó, ông ăn mặc chỉnh tề, sang nhà bà Nụ. Bà mở cửa, ngạc nhiên:
“Hôm nay ông diện quá ha.”
Ông cười:
“Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với bà.”
Hai người ngồi xuống bàn. Ông hít một hơi thật sâu:
“Các con tôi đồng ý rồi. Nếu bà cũng thấy hợp, thì… chúng ta nương tựa nhau tuổi già.”
Bà Nụ đặt chén trà xuống, nhìn ông với ánh mắt khó đoán. Một lúc sau, bà nói chậm rãi:
“Tôi cũng quý ông. Nhưng ông Hùng này… sống tuổi này rồi phải có cái sổ tiết kiệm phòng thân. Ông có không?”
Ông giật mình.
“À… tôi chỉ có lương hưu thôi.”
Bà mím môi:
“Tôi không đòi hỏi gì đâu. Nhưng nghèo quá… sợ sau này khổ.”
Câu nói nhẹ thôi nhưng rơi vào lòng ông như hòn đá.
Đêm đó, ông trằn trọc. Ông hiểu, ai cũng muốn an toàn khi già. Nếu mình có chút tiền, bà sẽ yên tâm hơn. Thế rồi ông quyết định gọi cho con cả:
“Bố muốn… mỗi đứa con góp bố trăm triệu. Bố sẽ gửi ngân hàng làm sổ tiết kiệm, để phòng thân. Không phải để tiêu pha linh tinh.”
Đầu dây bên kia im lặng như đá.
Một lúc sau, thằng cả bật cười lạnh:
“Bố nghĩ ra chuyện đó từ bao giờ? Hay có ai gợi ý? Nếu vậy thì con thấy phải xem lại mối quan hệ này.”
Ông vội giải thích:
“Không phải bà ấy đòi… bố chỉ muốn bà ấy yên tâm…”
Nhưng nó ngắt lời:
“Từ đầu con đã thấy có gì đó không ổn. Con không góp. Và bố nên nghĩ lại chuyện đi bước nữa.”
Cuộc gọi kết thúc mà ông chưa kịp nói thêm gì. Điện thoại rơi trên bàn, còn lòng ông rơi xuống vực.
Những ngày sau, không đứa nào gọi hỏi thăm. Tin nhắn của ông gửi cho bà Nụ cũng chỉ được đáp bằng mấy chữ cụt ngủn. Bà ít sang chơi, ít cười, ít nói. Cả hai trở nên xa lạ như chưa từng có những buổi trà chiều đầy tiếng cười.
Một tối, ông ngồi trong bóng đèn vàng yếu ớt, nghe tiếng đồng hồ tích tắc vọng khắp căn nhà. Mọi thứ lại trở về như những năm tháng cô đơn trước kia, thậm chí còn lạnh hơn. Vì lần này, ông đã nhen lên hi vọng… rồi nhìn nó tắt lịm.
Ông ôm đầu, tự hỏi:
“Mình sai ở đâu? Sao chỉ muốn hạnh phúc lại khó đến vậy?”
Ngoài hiên, gió thổi qua những chậu cây bà Hoa từng chăm. Lá rung xào xạc như giọng người xưa nhắc ông đừng buông xuôi. Nhưng trái tim đã mỏi… và nỗi cô độc lại ùa về, đặc quánh trong căn nhà cũ.
Muốn đi bước nữa với bà hàng xóm nhưng bị con cái phản đối. Tôi bảo các con mỗi đứa cho 100 triệu thì chúng quay ra làm việc khiến tôi s-ững s-ờ...
Những ngày sau cuộc điện thoại với thằng cả, ông Hùng gần như chìm trong im lặng. Căn nhà rộng mà như hẹp lại, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa và tiếng đồng hồ tích tắc nhắc nhở về sự trôi đi của thời gian. Buổi sáng, ông vẫn ra sân tưới cây nhưng tay run run, nước bắn loang ra cả bậc tam cấp. Bữa trưa, ông ngồi trước mâm cơm đạm bạc mà nuốt chẳng trôi.
Ông nhớ những buổi trà chiều có bà Nụ, nhớ nụ cười hiền và câu chuyện râm ran. Giờ chỉ cần đưa mắt sang phía ngõ, thứ ông nhận lại là cánh cổng nhà bà đã đóng im lìm. Chẳng ai bảo ai, hai người đều đang né tránh.
Một chiều lác đác mưa, ông lấy chiếc áo mưa cũ khoác vội lên người và đi bộ sang nhà văn hóa thôn, nơi các cụ vẫn hay tụ tập chơi cờ tướng hay tập dưỡng sinh. Ông ngồi nhìn mấy ván cờ diễn ra trước mặt mà tâm trí không đặt vào đâu được. Những tiếng cười, tiếng tranh luận sao nghe xa xăm quá.
Cụ Bình – người bạn già thân thiết ngày trước – vỗ nhẹ vai ông:
“Hùng, dạo này trông ông kém sắc thế? Có chuyện gì à?”
Ông Hùng cười gượng:
“Cũng không có gì lớn… chỉ là hơi buồn chút thôi.”
Cụ Bình nheo mắt, nhìn thấu tâm can:
“Lại chuyện con cháu đúng không? Người già như mình, đau nhất là khi con cái không hiểu lòng.”
Câu nói ấy như chạm đúng nỗi đau ông đang giấu. Kể từ ngày vợ mất, ông chưa từng thật sự mở lòng với ai. Nhưng lần này, một phần vì nỗi cô đơn lấn át, phần khác vì ông cảm thấy mình cần được lắng nghe.
Ông kể cho cụ Bình nghe mọi chuyện: từ lúc quen biết bà Nụ, cố gắng thuyết phục các con cho đến chuyện xin tiền lập sổ tiết kiệm. Khi nói đến đây, giọng ông chùng xuống:
“Tôi đâu phải xin tiền cho bản thân. Tôi chỉ nghĩ… bà ấy sẽ yên tâm hơn khi sống cùng. Vậy mà con lại nghĩ bà ấy có ý gì khác…”
Cụ Bình thở dài, đặt quân cờ xuống bàn:
“Không phải lỗi của ông. Nhưng người trẻ nhìn đời khác mình. Chúng lo cho ông, nhưng đôi khi cái lo ấy lại làm ông tổn thương.”
Ông Hùng cúi đầu:
“Biết là chúng lo, nhưng sao tôi thấy như mình bị nghi ngờ, bị xem thường… Tôi chỉ muốn một bữa cơm có người ngồi đối diện, một câu chuyện trước khi ngủ. Thế mà cũng khó.”
Cụ Bình nhẹ giọng:
“Con cái bận rộn, người già cô đơn, chuyện đó đầy rẫy. Nhưng ông thử hỏi lại lòng: ông quý bà ấy vì điều gì? Là sợ cô đơn hay vì thật lòng muốn chăm sóc, muốn gắn bó?”
Ông Hùng im lặng thật lâu. Trong mắt ông hiện lên hình ảnh bà Nụ hôm đầu gặp gỡ, ánh mắt long lanh dưới nắng chiều. Có lẽ lúc ấy, ông đã thấy lòng mình xao động.
Rời nhà văn hóa, ông về nhà khi trời đã nhá nhem tối. Ông ngồi xuống ghế trước hiên, nhìn ra con đường nhỏ. Ánh đèn từ nhà bà Nụ hắt ra một vệt vàng yếu ớt. Ông định đứng dậy đi sang nhưng đôi chân lại khựng lại. Ông không biết phải mở lời thế nào để mọi chuyện không thêm phức tạp.
Hôm sau, ông nhận được cuộc gọi từ con gái út. Giọng con bé có phần ái ngại:
“Bố… về chuyện hôm trước… tụi con hơi phản ứng mạnh. Nhưng bố đừng nghĩ tụi con không thương bố.”
Ông thở dài:
“Bố hiểu. Nhưng bố già rồi, sống một mình sợ lắm con ạ. Mỗi tối bố nghe tiếng tích tắc mà chỉ mong có ai đó gọi một tiếng để biết mình chưa bị cuộc đời bỏ quên.”
Con gái nghẹn lại:
“Bố đừng nói vậy. Hay để con xin nghỉ vài bữa về ở với bố nhé?”
Ông vội đáp:
“Con cứ lo công việc đi. Bố không sao. Bố chỉ… chưa quen với việc mình lại một mình.”
Con gái nói nhỏ:
“Bố à, chuyện bà Nụ… nếu bố thật sự thấy bà ấy tốt và hai người quý nhau… tụi con sẽ tôn trọng. Nhưng bố đừng nhắc đến chuyện xin tiền nữa. Làm vậy không ổn đâu. Người ngoài nghe vào lại nghĩ bà ấy lợi dụng bố.”
Ông Hùng nhắm mắt, thấy lòng mình nặng trĩu:
“Bố hiểu rồi… Bố sẽ không nhắc nữa.”
Kết thúc cuộc gọi, ông nhìn vào khoảng trống trước mặt: một người già, muốn vun đắp hạnh phúc nhỏ nhoi cũng phải bước từng bước dè dặt, sợ làm con cái phật lòng, sợ người mình thương bị hiểu lầm.
Buổi chiều, ông ra đầu ngõ mua rau. Tình cờ gặp bà Nụ đang đứng lựa mấy quả cà chua. Ông đứng đó, tay run nhẹ, chưa biết nên chào hay lặng đi như người xa lạ. Bà nhìn thấy ông trước, nụ cười nhạt:
“Ông dạo này khỏe không?”
Một câu hỏi đơn giản nhưng sao lại nghe xa cách đến thế.
Ông ngập ngừng:
“Tôi… vẫn thế. Còn bà?”
“Cũng bình thường.” – bà đáp gọn.
Cả hai đứng cạnh nhưng khoảng cách như dài hơn cả con đường ra chợ huyện. Ông muốn nói nhiều lắm, nhưng chỉ cất được vài từ:
“Hôm trước… tôi làm bà buồn phải không?”
Bà đặt túi cà xuống, nhìn ông:
“Tôi không buồn. Chỉ là… tôi nghĩ lại rồi, có lẽ chuyện này không hợp với tôi. Sống một mình quen rồi, đổi chi cho rắc rối.”
Câu nói dửng dưng ấy khiến ngực ông đau nhói.
“Nhưng… tôi và bà… vẫn có thể làm bạn chứ?” – ông hỏi, giọng run nhẹ.
Bà gật đầu, nhưng ánh mắt lảng đi nơi khác:
“Bạn thì lúc nào mà không được.”
Rồi bà xách túi đi thật nhanh, để lại ông đứng đó trong mùi nắng hanh khô và bụi đường. Ông nắm chặt túi rau trong tay, lòng trống rỗng.
Đêm hôm đó, ông quyết định đi bộ dọc con đường trong xóm. Gió mát nhưng tâm ông nóng ran. Ông nhớ từng câu chuyện hai người đã trải qua, những buổi trà ấm áp… Tất cả như vừa mới hôm qua mà giờ đã xa lắc.
Khi đi ngang qua nhà bà, ông dừng lại. Ánh đèn bên trong chiếu hắt lên bức tường, bóng bà Nụ đang thu gọn mớ quần áo. Ông nhìn một lát, rồi quay người bước tiếp. Ông không muốn làm phiền hay để ai hiểu lầm thêm.
Về đến nhà, ông mở tủ, lấy quyển album cũ. Những bức ảnh ông và bà Hoa chụp ngày cưới, ngày các con chào đời. Trong ảnh, ông từng là người đàn ông mạnh mẽ, có điểm tựa bên cạnh. Giờ đây, ông chỉ còn lại chính mình trong căn nhà lạnh.
Ông đặt tay lên tấm hình bà Hoa, thì thầm:
“Bà đi rồi… tôi mới hiểu cô đơn có thể khiến người ta thay đổi thế nào.”
Một giọt nước mắt rơi xuống mép hình đã ố vàng.
Sáng hôm sau, ông nhận được tin nhắn của con hai:
“Cuối tuần con về thăm bố.”
Chỉ một câu ngắn nhưng khiến lòng ông ấm lại. Có lẽ, dẫu cuộc đời có nhiều khúc quanh, ông vẫn còn một chốn để trở về – đó là tình thương của con cái.
Ông quyết định dọn dẹp nhà cửa, quét lại sân, lau từng khung cửa sổ cho sáng. Trong lúc quét lá khô ngoài sân, ông ngó sang nhà bà Nụ. Cửa vẫn đóng. Ông bỗng mong được nghe giọng bà lần nữa, cho dù chỉ là câu hỏi xã giao.
Nhưng rồi ông lắc đầu, tự nhủ phải chấp nhận. Người già đôi khi cũng phải học cách buông những điều không nắm được.
Ông quay vào bếp nấu bữa cơm đơn giản: canh cải, thịt rim, đĩa cà muối. Mùi thức ăn quyện trong căn nhà khiến ông cảm thấy cuộc sống không hoàn toàn vô nghĩa.
Để bớt trống trải, ông mở radio nghe chương trình dành cho người cao tuổi. Giọng người phát thanh viên vang lên ấm áp:
“Tuổi già không phải là dấu chấm hết của hạnh phúc… Đó chỉ là một chương mới của cuộc đời…”
Ông Hùng nhắm mắt, lắng nghe từng lời như một sự an ủi. Ông không còn trẻ để kiên nhẫn với những mong đợi xa xôi. Nhưng ông vẫn còn đủ lòng để yêu thương, để hi vọng.
Ngày trôi đi chậm rãi. Buổi tối, ông lại ngồi trước hiên nhìn lên bầu trời đầy sao. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, ông thấy lòng mình thanh thản hơn. Cho dù bà Nụ có chọn rời xa, cho dù con cái còn nhiều nghi ngờ, ông vẫn mong một ngày nào đó, người ta sẽ hiểu rằng:
Không phải người già nào tìm bạn đời cũng vì tiền bạc.
Có người chỉ muốn một tiếng thở cạnh bên trong đêm tối.
Ở tuổi xế chiều, điều họ khao khát nhất chính là được nắm tay ai đó khi bước qua những năm tháng còn lại…
Muốn đi bước nữa với bà hàng xóm nhưng bị con cái phản đối. Tôi bảo các con mỗi đứa cho 100 triệu thì chúng quay ra làm việc khiến tôi s-ững s-ờ...
Một tuần sau buổi cãi vã với con cái, căn nhà của ông Hùng trở nên im ắng đến mức đáng sợ. Cái sân từng rộn tiếng cười của lũ cháu giờ chỉ còn tiếng lá khô xào xạc. Bà con hàng xóm vẫn thấy ông ra chợ mua ít rau, đôi khi mua thêm bó hoa cúc đặt lên bàn thờ vợ. Nhưng gương mặt ông thì cứ nặng như mây xám mùa thu.
Con cháu vì hiểu nhầm bà Nụ nên xa cách ông. Còn bà Nụ, từ hôm ấy không sang chơi nữa, cửa nhà lúc nào cũng đóng.
Ông Hùng ngồi bên ấm trà, nhìn tờ sổ tiết kiệm trống trơn trước mặt. Bàn tay già nua lần theo những đường gân xanh hiện rõ:
“Mình chỉ muốn có người bầu bạn, vậy mà hóa ra lại gây ra phiền phức cho mọi người…”
Đêm xuống, ông thấy mình già đi thêm chục tuổi.
Sáng hôm sau, ông Hùng mang cái ghế nhựa nhỏ ra sân ngồi hong nắng sớm. Đôi mắt nhìn xa xăm về phía hướng nhà bà Nụ. Không biết bà dạo này thế nào… có ổn không? Có ai giúp bà thay bình nước, sửa bóng đèn? Có ai hỏi han khi trái gió trở trời?
Ông đứng dậy, cầm lấy bó rau ngót vừa hái:
“Thôi thì làm hòa trước, hơn thua gì tuổi già rồi.”
Ông chân thấp chân cao sang nhà bà.
Cửa vẫn khóa ngoài.
Ông Hùng gọi nhỏ:
“Bà Nụ ơi…”
Không ai đáp.
Ông gọi lần nữa, giọng thấp đi vì ngại:
“Nụ… tôi đem ít rau sang…”
Bên trong lâu lắm mới có tiếng dép loẹt quẹt. Cánh cửa hé ra. Bà Nụ xuất hiện, khuôn mặt xanh xao hốc hác:
“Ông sang làm gì? Con cháu ông mà thấy lại hiểu nhầm tôi nữa.”
Ông Hùng khựng lại, tay run run đưa bó rau ra:
“Tôi xin lỗi… Chắc tôi vụng về quá nên làm bà buồn.”
Bà Nụ quay mặt đi:
“Tôi cũng xin lỗi. Tôi chỉ lo lắng cho ông nên mới nói vậy. Ai ngờ lại thành ra chuyện…”
Giọng bà nghẹn lại.
Ông đứng đó, lặng thinh một lúc lâu:
“Nếu được… tôi vẫn mong mình làm bạn với nhau. Tuổi này rồi, cô đơn lắm.”
Bà Nụ không trả lời, nhưng cũng không đóng cửa nữa.
Đó là dấu hiệu đầu tiên của sự tha thứ.
Những ngày sau, ông Hùng chủ động hơn.
Không sang nhà làm phiền, ông lén để trước cửa bà vài trái cam, ít gạo nếp, lúc thì bó rau, lúc thì con cá tươi.
Không ghi tên, nhưng ai mà chẳng biết…
Một sáng, khi ông vừa đặt mớ rau xuống bậc tam cấp, thì cánh cửa bật mở.
Bà Nụ chống cửa nhìn ông:
“Ông định lén lút thế hoài sao?”
Ông gãi đầu:
“Sợ bà ngại.”
Bà mím môi, rồi chỉ tay vào trong:
“Tôi đang cắm điện pha ấm trà. Vào uống cho nóng.”
Ông Hùng đứng hình vài giây rồi mỉm cười — nụ cười hiền và ấm như nắng cuối thu.
Trong căn bếp nhỏ, tiếng nước sôi, tiếng muỗng chạm vào thành ly vang lên nghe thật bình yên.
Bà Nụ rót trà, giọng chậm rãi:
“Từ khi ông sang xin lỗi, tôi mới biết ông để tâm đến tôi như vậy…”
Ông Hùng nhìn bà, ánh mắt tràn đầy chân thành:
“Tôi coi bà là người thân rồi. Không có bà… tôi thấy nhà mình trống trải lắm.”
Một câu nói đơn giản, vậy mà khiến bà Nụ rưng rưng. Bà vội quay đi, giả vờ lấy khăn lau tay, giấu đi giọt lệ vừa rơi.
Chiều đến, hai người rủ nhau ra đình làng tập dưỡng sinh. Họ sóng đôi dưới hàng phượng già. Lũ trẻ chạy ngang còn gọi:
“Ông Hùng đi với bà Nụ kìa! Mai mốt cưới nha!”
Cả hai đều đỏ mặt.
Nhưng ông Hùng lại thấy tim mình trẻ lại mấy chục năm.
Rồi chuyện gì đến cũng đến.
Cuối tuần ấy, con cháu ông Hùng tìm về đông đủ. Người con gái cả tiến lại gần ông:
“Ba… chúng con xin lỗi. Tụi con hiểu lầm cô Nụ.”
Thằng con trai út gãi đầu:
“Ba muốn có người chăm lo tuổi già… tụi con ủng hộ hết. Chỉ cần ba thấy hạnh phúc.”
Ông Hùng lắc đầu:
“Các con không nợ ba điều gì. Ba chỉ mong tụi con thương yêu nhau là được.”
Cô con gái nhìn sang phía cổng:
“Cô Nụ đâu ba? Mình qua xin lỗi cô ấy đi.”
Ông Hùng cảm động đến nghẹn lời.
Họ kéo nhau sang nhà bà Nụ.
Cả gia đình đứng trước cửa.
Ông Hùng hồi hộp như chàng trai đi dạm hỏi lần đầu.
Bà Nụ mở cửa, ngạc nhiên nhìn tất cả.
Cô con gái cả tiến lên một bước:
“Cô Nụ… tụi con xin lỗi cô. Mong cô bỏ qua cho tụi con trẻ người non dạ. Tụi con chỉ sợ ba buồn…”
Bà Nụ vội xua tay:
“Thôi, chuyện cũ bỏ qua. Miễn các con thương ông ấy là tôi yên tâm.”
Đôi mắt bà Nụ và ông Hùng lặng lẽ gặp nhau — lấp lánh vui mừng.
Hôm đó, cả xóm rộn ràng.
Gia đình ông Hùng làm bữa cơm nhỏ mời bà Nụ sang. Lần đầu tiên, bà ngồi vào bàn ăn đông đủ, nói cười cùng mọi người. Lũ cháu ríu rít:
“Bà Nụ ăn nhiều vô! Bà ốm quá hà!”
Bà Nụ rưng rưng vì hạnh phúc bất ngờ.
Còn ông Hùng thì ngồi bên cạnh, luôn tay gắp thức ăn cho bà — như một thói quen của người từng thương.
Bữa ăn kết thúc, con cháu ra về.
Chỉ còn lại hai người già bên hiên dưới bóng trăng.
Ông Hùng nhìn lên bầu trời đầy sao:
“Tôi chưa từng nghĩ khi về già lại có người chịu ngồi bên cạnh mình thế này.”
Bà Nụ khẽ đáp:
“Tôi cũng vậy.”
Ông quay sang, giọng run run:
“Nụ này… nếu bà không thấy phiền… chúng ta dựa vào nhau mà sống nốt quãng đời còn lại, được không?”
Bà Nụ bật cười, giọng dịu dàng mà ấm áp:
“Giờ ông mới nói câu đó thì hơi chậm rồi đó. Nhưng…”
Bà nhìn ông, ánh mắt lấp lánh yêu thương:
“…tôi đồng ý.”
Ông Hùng nắm lấy tay bà — bàn tay gầy nhưng ấm, như kéo ông trở về với niềm tin vào cuộc sống.
Phía xa, sóng biển rì rào như hát khúc chúc phúc bình yên cho hai con người đã trải qua quá nhiều nỗi cô độc.
Cuộc đời ai rồi cũng tìm thấy bến đỗ.
Có khi bến ấy đến muộn…
Nhưng đến đúng lúc trái tim không còn muốn chênh vênh.
Với ông Hùng và bà Nụ —
Bình yên đã ở lại.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể.