Min menu

Pages

Vợ chồng nhờ bố chồng giữ tiền m-ua nhà, ai ngờ s-ốc nặng khi trở về quê và phát hiện ra điều này...


Sài Gòn những ngày nắng hanh hao, mang theo hơi thở của mùa khô. Trong căn phòng trọ chật hẹp, Linh và Tuấn, đôi vợ chồng trẻ mới cưới, đang ngồi bên nhau, tay trong tay. Họ vừa cưới được vài tháng, và giờ đây, cuộc sống hôn nhân của họ bắt đầu bằng những ước mơ giản dị: một căn hộ nhỏ, một tổ ấm riêng.

“Anh ơi, mình đã tiết kiệm được vài trăm triệu rồi,” Linh nói, mắt lấp lánh hy vọng. “Em nghĩ mình nên mua nhà đi.”

Tuấn mỉm cười. “Anh cũng nghĩ vậy. Để anh gọi điện về cho bố. Hôm trước bố bảo muốn giữ hộ số tiền mừng cưới và tiền tiết kiệm của tụi mình cho an toàn, khỏi tiêu pha lung tung.”

Linh gật đầu. Cô tin tưởng bố chồng tuyệt đối. Ông là người đàn ông hiền lành, chất phác, luôn yêu thương và quan tâm đến các con.

Tuấn gọi điện về cho bố. “Bố ơi, con với Linh tính mua nhà rồi. Bố cho con xin số tiền tụi con gửi bố giữ hôm trước được không ạ?”

Đầu dây bên kia, giọng bố Tuấn, ông Khoa, có chút ngập ngừng. “À… tiền hả con? Bố… bố đã dùng đầu tư giúp con rồi. Sẽ sinh lời mà.”

Tuấn và Linh nhìn nhau, ngạc nhiên. “Đầu tư gì ạ, bố?” Tuấn hỏi.

“Thì… đầu tư vào cái này cái kia. Con đừng lo. Bố sẽ giúp con sinh lời,” ông Khoa nói, giọng có chút vội vã. “Con cứ làm việc đi. Khi nào cần tiền, bố sẽ gửi cho.”

Linh và Tuấn cảm thấy bất an. Họ không nghĩ ngợi gì nhiều về việc đầu tư, vì họ chưa bao giờ bàn bạc với bố về chuyện này. Nhưng họ vẫn tin bố. Họ nghĩ, bố muốn giúp họ.

Vài tuần sau, họ tìm được một căn hộ ưng ý. Căn hộ nhỏ, nhưng ấm cúng, phù hợp với túi tiền của họ. Họ cần tiền để đặt cọc.

Tuấn gọi điện về cho bố. “Bố ơi, tụi con tìm được nhà rồi. Bố gửi tiền đặt cọc cho tụi con nhé.”

Ông Khoa lại viện lý do. “À… tiền hả con? Bố đang bận chút. Để cuối tuần đi. Bố sẽ gửi cho.”

Lần thứ hai, lần thứ ba, ông vẫn tìm cớ thoái thác. Khanh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Linh cũng bắt đầu có linh tính không lành.


“Sao bố cứ viện lý do mãi vậy anh? Có khi nào…” Linh không dám nói hết câu.

“Không đâu em. Bố mình không phải người như vậy,” Tuấn trấn an vợ, nhưng trong lòng anh cũng bắt đầu dấy lên một nỗi bất an.

Cuối cùng, hai vợ chồng quyết định về quê. Họ về bất ngờ, không báo trước.

Căn nhà cũ vẫn đó, nhưng không khí có vẻ khác lạ. Người anh họ của Tuấn, tên Thắng, đang ngồi trong sân, vẻ mặt rầu rĩ. Thắng là người nổi tiếng làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất.

Linh và Tuấn nhìn nhau, linh tính càng lúc càng rõ ràng hơn.

Họ bước vào nhà, thấy bố Tuấn đang ngồi trong bếp, vẻ mặt đầy sự lo lắng.

“Bố ơi, tiền của tụi con đâu rồi ạ?” Tuấn hỏi, giọng đầy sự giận dữ.

Ông Khoa cúi gằm mặt xuống. “Bố… bố đã cho thằng Thắng vay rồi.”

Linh và Tuấn chết lặng. Họ không thể tin được. Toàn bộ số tiền tiết kiệm của họ, số tiền mà họ đã đặt biết bao hy vọng, ước mơ, đã bị bố cho người anh họ đang làm ăn thua lỗ vay.

“Bố nói gì cơ? Cho vay? Bố lấy tiền của tụi con đi cho vay sao?” Linh nói, giọng run rẩy.

“Bố xin lỗi… bố xin lỗi các con. Thằng Thắng nó đang khó khăn quá. Bố… bố thương nó, nên bố cho nó vay,” ông Khoa nói, nước mắt chảy dài.

Tuấn cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng. Nỗi đau không chỉ vì mất tiền, mà còn vì niềm tin đã bị phản bội. Anh đã tin bố tuyệt đối, nhưng bố lại làm anh thất vọng.

“Bố ơi… bố làm sao vậy?” Tuấn nói, nước mắt chảy dài. “Đó là mồ hôi nước mắt của tụi con. Đó là tiền tụi con định mua nhà.”

“Bố xin lỗi… bố xin lỗi…” Ông Khoa nức nở, tay ông run rẩy nắm lấy tay con trai.

Linh cảm thấy một nỗi thất vọng tột cùng. Cô đã từng nghĩ, đây sẽ là bến đỗ bình yên của mình. Nhưng giờ đây, cô thấy mình đang đứng trước một vực thẳm.


“Bố nghĩ đơn giản thế sao? Bố nghĩ lấy tiền của con đi cho người khác vay là được sao?” Linh nói, giọng đầy sự tức giận. “Bố có biết, tụi con đã vất vả thế nào không? Bố có biết, tụi con đã mơ ước có một căn nhà riêng như thế nào không?”

Ông Khoa không nói gì, chỉ biết khóc.

Tuấn cảm thấy bế tắc. Anh yêu bố, nhưng anh cũng giận bố. Anh không biết phải làm gì.

“Bố ơi, con không hiểu bố nữa,” Tuấn nói, giọng đầy sự thất vọng.

Linh quay lưng đi. Cô không muốn nhìn bố chồng nữa. Cô cảm thấy ghê tởm.

Tuấn đứng đó, nhìn bố, rồi nhìn vợ. Anh biết, mối quan hệ giữa anh và bố, giữa anh và vợ, đã bị rạn nứt.

“Linh ơi… em đi đâu vậy?” Tuấn gọi.

Linh không quay lại. Cô bước ra khỏi nhà, lòng nặng trĩu.

Ông Khoa ngồi đó, nhìn con trai, con dâu bỏ đi. Ông khóc nức nở. Ông đã sai. Ông đã làm tan vỡ niềm tin của con.

Hương và Tuấn quay lại thành phố, lòng nặng trĩu. Họ không còn nói chuyện với nhau nhiều như trước. Mối bất hòa giữa họ bắt đầu nảy sinh. Tuấn cảm thấy khó xử giữa bố và vợ. Linh cảm thấy tổn thương, mất niềm tin.

“Anh có trách em không?” Linh hỏi Tuấn.

Tuấn im lặng. Anh không biết phải trả lời thế nào. Anh không trách Linh, nhưng anh cũng không muốn trách bố.

“Em không thể tin bố anh được nữa,” Linh nói, giọng đầy sự thất vọng. “Bố đã lừa dối tụi mình.”

Tuấn cảm thấy đau lòng. Anh biết, Linh nói đúng.

Thời gian trôi đi, vết thương vẫn chưa lành. Hai vợ chồng vẫn cố gắng làm việc để gom góp tiền mua nhà. Nhưng lần này, họ không còn niềm tin vào bất kỳ ai nữa. Họ cẩn thận hơn, dè dặt hơn.

Một ngày, ông Khoa gọi điện cho Tuấn. Ông khóc. “Con ơi… thằng Thắng nó bỏ trốn rồi. Nó lại nợ nần chồng chất. Bây giờ người ta đến đòi tiền bố mẹ.”

Tuấn sững sờ. Anh không ngờ, anh họ lại gây ra chuyện lớn như vậy.

“Bố ơi, con phải làm gì đây?” Tuấn hỏi.

“Con về đi. Giúp bố. Bố không biết phải làm sao,” ông Khoa nói, giọng nghẹn lại.

Tuấn nhìn Linh. Linh im lặng. Cô không nói gì.

Tuấn về quê. Anh nhìn bố, nhìn căn nhà đã bị người ta dán giấy đòi nợ. Anh cảm thấy một nỗi thất vọng tột cùng.

“Tại sao bố lại làm vậy?” Tuấn hỏi.

Ông Khoa cúi gằm mặt xuống. “Bố xin lỗi con. Bố… bố chỉ muốn giúp nó.”

Tuấn thở dài. Anh biết, bố đã quá tin người.

Tuấn phải vay mượn khắp nơi để trả nợ cho bố. Anh bán chiếc xe máy của mình, bán cả những kỷ vật. Anh đã làm tất cả để cứu bố.

Khi mọi chuyện tạm ổn, Tuấn về lại thành phố. Anh nhìn Linh, ánh mắt anh đầy sự mệt mỏi.

“Bố… bố lại làm gì vậy anh?” Linh hỏi.

Tuấn kể cho Linh nghe mọi chuyện. Linh im lặng. Cô không nói gì.

“Em có giận anh không?” Tuấn hỏi.

Linh lắc đầu. “Không. Em không giận anh. Em chỉ thấy thương anh.”

Tuấn ôm lấy Linh. Anh cảm thấy biết ơn vợ. Cô đã ở bên cạnh anh, đã chia sẻ với anh mọi khó khăn.

“Chúng ta… chúng ta sẽ bắt đầu lại,” Tuấn nói.

“Đúng vậy. Chúng ta sẽ bắt đầu lại,” Linh nói. “Nhưng lần này, chúng ta sẽ không tin bất kỳ ai nữa. Chúng ta sẽ tự mình làm tất cả.”

Tuấn gật đầu. Anh biết, anh và Linh đã học được một bài học xương máu.

Họ tiếp tục làm việc, dành dụm. Lần này, họ không còn gửi tiền cho bất kỳ ai nữa. Họ tự mình quản lý tất cả. Họ mua một căn nhà nhỏ, dù không quá lớn, nhưng đó là mồ hôi nước mắt của họ. Họ quyết định dọn ra ở riêng, giữ khoảng cách tài chính rõ ràng với gia đình bên nội.

Một ngày, ông Khoa gọi điện cho Tuấn. Ông khóc. “Con ơi… bố ốm lắm rồi.”

Tuấn và Linh về quê. Họ thấy ông Khoa nằm trên giường, gầy gò, yếu ớt. Thắng không có ở đó.

“Thắng đâu rồi ạ?” Tuấn hỏi.

“Nó… nó bỏ đi rồi. Từ ngày bố hết tiền, nó không về nữa,” ông Khoa nói, nước mắt chảy dài.

Tuấn và Linh nhìn nhau. Họ cảm thấy xót xa. Ông Khoa đã phải chịu đựng quá nhiều.

Linh ngồi xuống, nắm lấy tay bố chồng. “Bố ơi, con xin lỗi. Con đã giận bố. Nhưng bây giờ, con không giận bố nữa.”

Ông Khoa nhìn Linh, đôi mắt ông lấp lánh. “Con ơi… bố xin lỗi con. Bố đã sai rồi.”

Tuấn ôm lấy bố. “Không sao bố. Con sẽ chăm sóc bố.”

Họ đưa ông Khoa về thành phố. Họ chăm sóc ông từng li từng tí. Ông Khoa dần dần hồi phục. Ông vui vẻ hơn, và ông không còn cô đơn nữa.

“Bố ơi, bố có hối hận không?” Tuấn hỏi.

Ông Khoa lắc đầu. “Không con. Bố không hối hận. Bố chỉ thấy biết ơn thôi. Biết ơn vì bố đã có hai con.”

Tuấn và Linh nhìn nhau, mỉm cười. Họ đã tha thứ cho bố, và họ đã tìm lại được bố.

Cuộc sống của họ bình yên và hạnh phúc. Họ không còn nhắc đến quá khứ. Họ chỉ sống cho hiện tại.

Và ánh vàng ngày cưới, dù đã không còn, nhưng nó đã để lại một bài học quý giá: niềm tin, một khi đã vỡ, rất khó để hàn gắn. Nhưng tình yêu thương, nếu đủ lớn, có thể vượt qua tất cả.

Comments