Min menu

Pages

Gửi vài trăm triệu cho bố chồng giữ hộ, vợ chồng s-ốc n-ặng khi về quê phát hiện bí mật đ-ộng tr-ời...


Ngày cưới của Linh và Tuấn là một ngày nắng đẹp, rực rỡ như chính tình yêu của họ. Cả hai đều là những người trẻ năng động, làm việc chăm chỉ ở thành phố lớn. Linh là nhân viên văn phòng, còn Tuấn là kỹ sư. Sau nhiều năm yêu nhau và cùng nhau nỗ lực, họ đã tích góp được một khoản tiền kha khá – vài trăm triệu đồng, đủ để đặt nền móng cho một tương lai chung. Họ mơ về một căn hộ nhỏ, một tổ ấm riêng, nơi họ có thể bắt đầu cuộc sống vợ chồng son một cách độc lập.

Sau đám cưới, khi ngồi kiểm kê lại tiền mừng và những khoản tiết kiệm, Tuấn nhìn Linh: "Số tiền này lớn quá, anh sợ mình không kiểm soát được, lại tiêu lung tung. Hay là mình nhờ bố giữ giúp một thời gian, cho an toàn em nhỉ?"

Linh vốn là người cẩn thận, cũng cảm thấy đây là một ý hay. Bố chồng cô, ông Lâm, là người hiền lành, lại rất mực thương con thương cháu. Ông là trụ cột gia đình ở quê, luôn được mọi người tin tưởng. "Dạ, để bố giữ cũng tốt ạ. Bố cẩn thận mà."

Thế là, khi ông Lâm lên thành phố dự đám cưới, hai vợ chồng đã trao toàn bộ số tiền tiết kiệm, kèm theo phong bì mừng cưới, nhờ ông giữ hộ. "Bố ơi, đây là tiền vợ chồng con tích cóp bấy lâu, nhờ bố giữ hộ cho đỡ bị tiêu linh tinh. Khi nào con cần dùng đến việc lớn thì con sẽ gọi về ạ." Tuấn nói, kèm theo một nụ cười tin tưởng.

Ông Lâm xoa đầu Tuấn, ánh mắt trìu mến. "Được thôi, bố sẽ giữ thật kỹ cho hai đứa. Các con cứ yên tâm mà làm việc."

Với lời hứa đó, Linh và Tuấn hoàn toàn yên tâm. Họ tiếp tục cuộc sống bận rộn ở thành phố, miệt mài làm việc để kiếm thêm thu nhập, với mục tiêu sớm mua được căn hộ chung cư. Họ hình dung ra cảnh tượng mình sẽ tự tay trang trí tổ ấm đầu tiên, sẽ có những buổi tối quây quần ấm cúng bên nhau.

Thời gian trôi qua, thấm thoắt đã gần một năm. Sau nhiều tháng tìm kiếm, cuối cùng Linh và Tuấn cũng tìm được một căn hộ ưng ý, nằm ở vị trí thuận tiện, giá cả cũng phải chăng. Khoản tiền đặt cọc là một con số không nhỏ, và họ biết đã đến lúc cần đến số tiền mà ông Lâm đang giữ hộ.

Tuấn gọi điện về cho bố. "Bố ơi, vợ chồng con tìm được căn hộ rồi. Bố gửi giúp con số tiền hôm trước được không ạ? Con cần để đặt cọc."

Đầu dây bên kia, giọng ông Lâm bỗng trở nên khác lạ, không còn sự vui vẻ, hào hứng như mọi khi. "À… tiền hả con? Tiền đấy… bố đã dùng đầu tư giúp con rồi. Sẽ sinh lời mà."

Tuấn và Linh nghe điện thoại qua loa ngoài, cả hai nhìn nhau ngạc nhiên. "Đầu tư ạ? Bố đầu tư vào đâu vậy ạ?" Linh hỏi, trong lòng bắt đầu dấy lên một sự bất an.


"Thì… bố thấy nó để không phí quá. Bố có cái mối làm ăn này hay lắm, yên tâm đi, sẽ sinh lời cao hơn gửi ngân hàng nhiều." Ông Lâm nói, giọng có chút vội vàng, rồi lại viện lý do bận việc và dập máy.

Cả tuần sau đó, mỗi lần Linh hay Tuấn gọi điện hỏi về số tiền, ông Lâm đều quanh co, lúc thì bảo đang bận, lúc thì nói "cứ yên tâm, bố lo được". Sự quanh co của ông khiến cả hai vợ chồng cảm thấy vô cùng lo lắng. Linh và Tuấn quyết định phải về quê ngay lập tức để tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Chuyến xe về quê dài đằng đẵng, mỗi mét đường đi qua là một mét nỗi lo trong lòng họ. Về đến nhà, bố mẹ vẫn đón tiếp niềm nở, nhưng Linh và Tuấn có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

Tối hôm đó, sau bữa cơm, Tuấn không kìm được nữa, anh trực tiếp hỏi bố. "Bố ơi, rốt cuộc số tiền đó bố đã đầu tư vào đâu ạ? Vợ chồng con đang cần gấp để đặt cọc nhà."

Ông Lâm nhìn Tuấn, rồi nhìn sang Linh, đôi mắt ông ngập ngừng, trốn tránh. "Thì… bố đã cho thằng An vay rồi."

Tuấn và Linh như sét đánh ngang tai. Thằng An là anh họ của Tuấn, nổi tiếng làm ăn bết bát, thua lỗ triền miên.

"Cho anh An vay? Bố nói gì vậy? Bố cho anh ấy vay toàn bộ số tiền của con sao?" Tuấn đứng bật dậy, giọng anh run lên vì giận dữ.

"Nó… nó khó khăn quá con à. Nó nói đang cần tiền gấp để xoay sở công việc, hứa hẹn sẽ trả sớm và còn cho lãi cao nữa. Bố nghĩ… giúp nó một chút, mà tiền của con cũng không để không. Bố nghĩ nó sẽ sinh lời mà." Ông Lâm cúi gằm mặt, giọng nhỏ dần.

Linh cảm thấy choáng váng. Vài trăm triệu, số tiền mà vợ chồng cô đã chắt chiu từng đồng, giờ lại nằm trong tay một người làm ăn không đáng tin cậy. Bao nhiêu công sức, bao nhiêu ước mơ, giờ đây tan biến như bong bóng xà phòng.


"Bố ơi, sao bố lại làm vậy? Bố có hỏi con một tiếng nào không? Đó là tiền của vợ chồng con, là tiền để chúng con mua nhà!" Linh bật khóc, nước mắt giàn giụa. "Anh An làm ăn thất bát bao nhiêu lần rồi, sao bố lại tin anh ấy?"

"Bố… bố nghĩ… nó là anh em trong nhà, khó khăn thì phải giúp đỡ nhau chứ. Nó hứa sẽ trả mà." Ông Lâm cố gắng biện minh, nhưng giọng ông đã yếu ớt hơn nhiều.

Tuấn không thể tin nổi vào tai mình. Anh đã tin tưởng bố tuyệt đối, giao phó số tiền quan trọng nhất của cuộc đời mình. Nhưng bố lại tự ý định đoạt, thậm chí còn cho vay mà không hề hỏi ý kiến anh.

"Giờ làm sao? Tiền của con đâu? Ai sẽ trả lại cho con đây?" Tuấn nói, giọng anh đầy sự tuyệt vọng xen lẫn căm giận. "Bố có biết, vợ chồng con đã phải làm việc thế nào để có được số tiền đó không? Chúng con mơ ước về căn nhà này biết bao nhiêu!"

Ông Lâm im lặng, gương mặt ông tái nhợt. Ông biết mình đã sai. Ông đã quá tin vào lời hứa hão huyền của người cháu, và đã tự ý quyết định một việc trọng đại của con trai mà không suy nghĩ kỹ.

Sự tổn thương không chỉ dừng lại ở số tiền mất đi, mà còn là sự đổ vỡ của niềm tin. Niềm tin vào người cha mà họ hằng kính trọng, niềm tin vào sự công bằng và minh bạch trong gia đình.

Đêm đó, Linh và Tuấn không ngủ được. Họ nằm cạnh nhau, nhưng khoảng cách trong lòng lại xa vời vợi.

"Anh không thể tin được, bố lại làm như vậy." Tuấn nói, giọng đầy sự chua chát.

"Em cũng vậy. Em cảm thấy mình như bị lừa dối." Linh đáp, nước mắt vẫn chảy dài. "Tất cả công sức của chúng ta… giờ thì không biết đến bao giờ mới mua được nhà."

Hai vợ chồng nhận ra một điều đau lòng: họ đã quá tin tưởng, đã quá phụ thuộc vào gia đình. Họ đã đánh mất đi quyền kiểm soát tài chính của chính mình.

Sáng hôm sau, Linh và Tuấn đưa ra một quyết định khó khăn. Họ sẽ dọn ra ở riêng, và giữ khoảng cách tài chính rõ ràng với gia đình bên nội.

"Bố mẹ, chúng con sẽ dọn ra ngoài thuê trọ. Chúng con sẽ tự lập." Tuấn nói với ông Lâm và bà nội (mẹ của ông Lâm).

Ông Lâm nhìn Tuấn, ánh mắt ông buồn bã. "Các con giận bố à?"

"Không phải giận. Chỉ là chúng con cần tự lập. Chúng con cần phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình." Tuấn đáp, giọng kiên quyết.

Bà nội, một người phụ nữ hiểu chuyện, nhìn ông Lâm, rồi lại nhìn hai cháu. "Thôi, cứ để chúng nó tự lập đi. Chúng nó cũng lớn rồi."

Mặc dù có chút nuối tiếc, nhưng bà nội hiểu, đây là một bài học đắt giá cho con trai bà.

Linh và Tuấn trở lại thành phố. Họ thuê một căn phòng trọ nhỏ hơn, bắt đầu lại từ đầu. Cuộc sống vất vả hơn, nhưng họ cảm thấy tự do hơn, chủ động hơn. Họ không còn phải lo lắng về việc tiền của mình có bị người khác tự ý định đoạt nữa.

Họ vẫn gọi điện về thăm hỏi bố mẹ, vẫn gửi tiền về phụng dưỡng. Nhưng họ không bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc nữa. Họ giữ một khoảng cách nhất định, một khoảng cách đủ để bảo vệ bản thân, nhưng không quá xa để cắt đứt tình thân.

Ông Lâm ở quê, thỉnh thoảng lại nhận được điện thoại của người anh họ, xin khất nợ. Ông biết, số tiền đó khó mà lấy lại được. Ông hối hận vô cùng. Ông nhìn căn nhà vắng vẻ, lòng ông nặng trĩu. Ông đã đánh mất đi niềm tin của con trai.

Một thời gian sau, Linh có thai. Tin vui này mang lại niềm hạnh phúc lớn lao cho cả hai vợ chồng. Họ quyết tâm sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa để chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời.

Ông Lâm biết tin, ông gọi điện cho Tuấn, giọng ông run run. "Con ơi, bố xin lỗi. Bố đã sai rồi. Bố muốn lên thăm con dâu, thăm cháu."

Tuấn im lặng một lúc, rồi anh nói: "Dạ, bố cứ lên đi ạ."

Ông Lâm lên thành phố, mang theo rất nhiều quà quê cho con dâu và cháu. Ông nhìn Linh, ánh mắt ông đầy sự hối hận và thương yêu. "Con dâu, bố xin lỗi con. Bố đã làm khổ con rồi."

Linh mỉm cười. Cô không trách ông nữa. Cô biết, ông đã nhận ra lỗi lầm.

"Không sao đâu bố. Chuyện đã qua rồi. Quan trọng là bây giờ mình khỏe mạnh, vui vẻ."

Mặc dù số tiền đã mất, nhưng qua biến cố đó, Linh và Tuấn đã học được một bài học quý giá về sự tự lập, về tầm quan trọng của việc kiểm soát tài chính cá nhân. Họ cũng học được cách đặt ra ranh giới rõ ràng trong mối quan hệ gia đình, không để tình cảm xen lẫn với những vấn đề tiền bạc một cách mù quáng.

Căn hộ chung cư vẫn là một giấc mơ xa xôi, nhưng giờ đây, họ có một nền tảng vững chắc hơn để xây dựng tương lai. Đó là sự thấu hiểu, sự tin tưởng lẫn nhau, và bài học đắt giá về việc tự chủ cuộc đời mình.

Comments