Bữa cơm tối hôm ấy, tiếng bát đũa va vào nhau lạch cạch nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Tôi là Mai, đã làm dâu được gần mười năm. Mẹ chồng tôi, bà Lan, ngồi đối diện, gương mặt bà vẫn còn vẻ u ám. Bên cạnh bà là chồng tôi, Hùng, người đàn ông mà tôi đã tin tưởng trao gửi cả cuộc đời.
Chuyện xảy ra vào buổi chiều hôm qua. Tôi đang ở ngoài vườn tưới cây thì nghe tiếng loảng xoảng từ trong nhà. Tôi vội vàng chạy vào, thấy mẹ chồng đang đứng cạnh chiếc tủ kính phòng khách, mảnh kính vỡ vụn vương vãi dưới sàn, và tay bà đang chảy máu.
"Mẹ ơi! Mẹ có sao không?" Tôi hoảng hốt chạy lại, nắm lấy tay bà.
"Không sao... không sao..." Bà Lan lắp bắp, đôi mắt bà nhìn tôi có chút vẻ hoảng sợ.
Tôi vội vàng lấy bông băng, sát trùng vết thương và băng bó cho bà. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến việc bà bị thương, không hề để ý đến thái độ lạ lùng của bà.
Đến tối, khi hàng xóm sang thăm hỏi, một bà hàng xóm hỏi: "Chị Lan ơi, sao tay chị lại bị thương thế này?"
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt bà thoáng chút vẻ khó hiểu, rồi bà đáp, giọng bà yếu ớt: "À... con dâu tôi... nó đập tủ!"
Tim tôi như ngừng đập. Tôi sững sờ. Bà nói gì vậy? Tôi đập tủ lúc nào? Tôi nhìn bà, rồi nhìn những người hàng xóm, khuôn mặt tôi tái mét.
"Mẹ! Mẹ nói gì vậy?" Tôi lắp bắp.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt bà có chút vẻ sợ sệt, rồi bà lại nói: "Thì... thì tại con dâu tôi... nó làm vỡ tủ..."
Cả xóm bàn tán xôn xao. Những ánh mắt dò xét, những lời thì thầm to nhỏ cứ như những mũi kim đâm thẳng vào tim tôi. Tôi cảm thấy bị oan ức, bị xúc phạm một cách nặng nề.
Hùng, chồng tôi, lúc đó đang đứng cạnh tôi. Anh ấy chỉ thở dài, rồi nói khẽ vào tai tôi: "Mẹ già rồi, em nhịn đi."
Câu nói của anh ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Tôi nhìn anh, ánh mắt tôi đầy vẻ thất vọng. Anh ấy không đứng về phía tôi. Anh ấy không tin tôi. Anh ấy đã chọn cách im lặng, chọn cách để tôi phải chịu đựng sự oan ức này.
Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Nỗi đau, sự tức giận và cảm giác bị phản bội thiêu đốt tôi. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật đáng trách. Tôi đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để chăm sóc gia đình này, để làm tròn bổn phận của một người con dâu. Vậy mà giờ đây, tôi lại phải chịu đựng sự oan ức này, mà người đàn ông bên cạnh tôi lại không đứng về phía tôi.
Sự Im Lặng Của Người Chồng Và Cuộc Hôn Nhân Rạn Nứt
Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Tôi nằm bên cạnh Hùng, nghe tiếng thở đều đều của anh, lòng tôi đau như cắt. Tôi muốn gào thét, muốn làm ầm lên, muốn hỏi anh tại sao anh lại không tin tôi, tại sao anh lại để tôi phải chịu đựng sự oan ức này. Nhưng tôi không thể. Tôi biết, làm ầm lên cũng không giải quyết được gì.
Tôi nhớ lại những lời mẹ chồng tôi nói. "Con dâu đập tủ!" Những lời đó cứ ám ảnh tôi, khiến tôi không thể nào thoát khỏi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn làm mọi việc như bình thường. Tôi chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc mẹ chồng. Nhưng lòng tôi thì trống rỗng. Tôi không còn cười nữa. Tôi không còn nói chuyện nhiều nữa. Tôi trở thành một người xa lạ trong chính ngôi nhà của mình.
Hùng nhận ra sự lạnh nhạt của tôi. Anh ấy cố gắng an ủi tôi, hỏi han tôi. "Em ơi, em có chuyện gì vậy? Em cứ nói cho anh nghe đi."
Tôi chỉ lắc đầu. Tôi không thể nói được gì nữa. Tôi cảm thấy bị tổn thương quá lớn. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi bắt đầu cân nhắc: liệu sự im lặng của chồng có đang giết chết cuộc hôn nhân từng tưởng rất vững chắc? Tôi đã từng tin rằng Hùng là điểm tựa của tôi, là người đàn ông sẽ luôn đứng về phía tôi. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra, anh ấy đã không làm được điều đó. Sự im lặng của anh ấy còn đau đớn hơn bất cứ lời nói trách móc nào.
Tôi nhớ lại những ngày đầu chúng tôi yêu nhau. Hùng đã từng nói anh ấy sẽ bảo vệ tôi suốt đời. Anh ấy đã từng hứa sẽ luôn tin tưởng tôi. Nhưng giờ đây, tất cả những lời hứa đó dường như đã tan biến.
Tôi cảm thấy bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình. Hàng xóm vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét. Mẹ chồng tôi vẫn thỉnh thoảng nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Và Hùng, anh ấy vẫn giữ thái độ im lặng, không nói gì thêm.
Tôi không còn tin tưởng Hùng nữa. Niềm tin một khi đã rạn vỡ, liệu có thể hàn gắn lại được không? Liệu tôi có thể sống tiếp với Hùng, khi trong lòng tôi luôn có một vết sẹo, một nỗi nghi ngờ?
Tôi nhớ lại những lời mẹ tôi từng nói: "Hôn nhân là sự tin tưởng. Nếu không có tin tưởng, thì không thể có hạnh phúc."
Cú Va Chạm Tâm Lý Và Nỗi Đau Giằng Xé
Những ngày tháng sau đó, tôi sống trong sự dằn vặt. Tôi vẫn làm tròn bổn phận của một người con dâu, một người vợ. Nhưng lòng tôi thì trống rỗng. Tôi không còn cảm thấy hạnh phúc nữa.
Tôi cố gắng tìm một lời giải thích từ Hùng. "Anh ơi, anh có tin em không?" Tôi hỏi anh một lần.
Hùng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy thoáng chút vẻ khó xử. "Anh... anh tin em mà. Nhưng mẹ già rồi, em đừng chấp mẹ."
"Anh tin em thì tại sao anh lại không đứng về phía em?" Tôi hỏi, giọng tôi nghẹn lại. "Tại sao anh lại để em phải chịu đựng sự oan ức này?"
Hùng cúi gằm mặt xuống. Anh ấy không nói một lời nào nữa. Sự im lặng của anh ấy càng khiến tôi đau đớn hơn.
Tôi nhận ra, Hùng là một người con hiếu thảo, nhưng anh ấy lại yếu đuối. Anh ấy không dám làm phật ý mẹ. Anh ấy đã chọn cách im lặng, để tôi phải chịu đựng tất cả.
Tôi cảm thấy mình thật bất lực. Tôi không thể thay đổi được mẹ chồng tôi. Và tôi cũng không thể thay đổi được Hùng.
Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Tôi muốn thoát khỏi cuộc sống này. Tôi muốn thoát khỏi nỗi đau đang giày vò tôi từng ngày. Nhưng tôi lại chùn bước. Tôi sợ. Sợ không biết mình sẽ đi đâu, về đâu. Sợ không còn đủ sức để bắt đầu lại từ đầu. Sợ những lời dị nghị của xã hội.
Tôi nghĩ về những đứa con của tôi. Chúng còn quá nhỏ. Tôi không muốn chúng phải chịu đựng sự tổn thương của một gia đình tan vỡ.
Tôi cứ thế sống trong sự dằn vặt, trong sự giằng xé nội tâm. Tôi không thể ngủ yên. Những hình ảnh, những lời nói cứ ám ảnh tôi trong từng giấc mơ. Tôi mất ăn, mất ngủ. Sức khỏe tôi suy sút. Tôi nhìn mình trong gương, thấy một người phụ nữ gầy gò, xanh xao, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Tôi không còn nhận ra chính mình nữa.
Tôi cảm thấy mình như một thân cây bị chặt gốc – vẫn đứng đó, nhưng đã héo úa, không còn niềm tin, không còn hạnh phúc, không còn chính mình.
Ánh Sáng Từ Lời Nói Thật Lòng Và Cuộc Hôn Nhân Hồi Sinh
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi lặng lẽ trong vườn, Hùng bước đến. Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, im lặng một lúc.
"Em ơi," Hùng nói, giọng anh ấy trầm ấm. "Anh xin lỗi em. Anh biết anh đã sai rồi. Anh đã không đứng về phía em. Anh đã để em phải chịu đựng sự oan ức này."
Nước mắt tôi bỗng tuôn rơi. Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, anh ấy đã nói ra những lời đó.
"Anh biết em đã đau khổ như thế nào," Hùng tiếp tục. "Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh biết anh đã làm tổn thương em. Anh là một người chồng tồi."
Tôi nhìn Hùng, ánh mắt tôi mờ đi vì nước mắt.
"Anh hứa với em," Hùng nói, nắm lấy tay tôi. "Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng bất cứ điều gì một mình nữa. Anh sẽ luôn đứng về phía em. Anh sẽ luôn tin tưởng em."
Tôi ôm chặt lấy Hùng, khóc nức nở. Nước mắt tôi là nước mắt của sự vỡ òa, của niềm hy vọng. Cuối cùng, anh ấy cũng đã hiểu tôi.
Sau hôm đó, Hùng đã thay đổi. Anh ấy không còn im lặng nữa. Anh ấy đã nói chuyện với mẹ chồng tôi, giải thích cho bà hiểu rằng tôi không phải là người làm vỡ tủ. Anh ấy cũng đã nói chuyện với hàng xóm, giải thích rõ ràng sự thật.
Mẹ chồng tôi, sau khi nghe Hùng giải thích, ánh mắt bà thoáng chút vẻ bối rối. Bà đã không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Bà chỉ là một người già yếu, bị bệnh tật. Bà đã không cố ý làm tổn thương tôi.
Dần dần, những lời bàn tán trong xóm cũng lắng xuống. Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôi vẫn chăm sóc mẹ chồng tôi. Tôi vẫn yêu thương bà. Nhưng giờ đây, tôi không còn cảm thấy mình là một cái bóng nữa. Tôi biết, tôi là An, là con dâu của bà, là vợ của Hùng, và là mẹ của những đứa con của tôi.
Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào mọi chuyện cũng diễn ra như chúng ta mong muốn. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những thử thách, những biến cố bất ngờ. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải mạnh mẽ, phải kiên cường, và phải tin vào người mình yêu.
Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá về niềm tin, về sự im lặng, và về tình yêu. Nó dạy tôi rằng, sự im lặng không phải lúc nào cũng là vàng. Đôi khi, sự im lặng có thể giết chết một mối quan hệ, có thể phá hủy một gia đình.
Và tôi cũng học được rằng, tình yêu chân thành không chỉ là những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ lãng mạn. Tình yêu chân thành còn là sự tin tưởng tuyệt đối, là sự thấu hiểu, và là sự bao dung.
Tôi tin rằng, Hùng đã thực sự thay đổi. Tôi tin rằng, anh ấy sẽ không bao giờ để tôi phải chịu đựng bất cứ điều gì một mình nữa. Tôi tin rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng lại hạnh phúc gia đình, một hạnh phúc có thể không hoàn hảo, nhưng lại bền chặt hơn, sâu sắc hơn.
Tôi vẫn sống trong căn nhà này, nhưng giờ đây, tôi không còn là một thân cây héo úa nữa. Tôi đã là chính mình. Tôi đã tìm thấy lại sức mạnh từ bên trong. Và tôi biết, dù cho cuộc sống có khó khăn đến mấy, tôi vẫn sẽ đứng vững. Bởi vì, tôi đã tìm thấy lại niềm tin vào bản thân, vào tình yêu, và vào hạnh phúc. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.
Comments
Post a Comment