Gió chướng thổi hun hút qua khe cửa, mang theo mùi ẩm mốc của đất sau cơn mưa dai dẳng. Thu ngồi bên bậu cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn ra khoảng sân vắng. Cơn mưa đã tạnh tự bao giờ, nhưng trong lòng cô, dường như vẫn còn những hạt mưa li ti đang gặm nhấm, lạnh lẽo và đau buốt.
Chuyện xảy ra cách đây vài tuần, nhưng mỗi khi nghĩ lại, lồng ngực Thu lại quặn thắt. Hôm ấy, cô đang loay hoay trong bếp với bữa tối, tiếng loảng xoảng chói tai từ phòng khách bất ngờ vang lên. Kế đó là tiếng la thất thanh của mẹ chồng. Thu vội vàng chạy ra, cảnh tượng đập vào mắt cô là chiếc tủ kính trưng bày đồ gốm sứ đã vỡ tan tành, những mảnh kính sắc nhọn nằm vương vãi trên sàn nhà, và mẹ chồng cô đang ôm lấy bàn tay rỉ máu, nét mặt nhăn nhó.
Thu hoảng hốt chạy đến: “Mẹ có sao không? Để con xem!”
Bà gạt tay cô ra, giọng the thé: “Cái con dâu này! Mày làm gì mà làm vỡ tủ của tao thế này?”
Thu sững sờ. Cô nhìn bà, rồi nhìn những mảnh kính vỡ, lòng dạ rối bời. “Mẹ nói gì vậy? Con… con đang ở trong bếp mà.”
“Mày còn chối à? Tao thấy mày loay hoay ở đây lúc nãy rồi. Chắc chắn là mày làm!” Bà trừng mắt nhìn Thu, vẻ mặt đầy sự giận dữ pha lẫn chút cố chấp mà Thu đã quá quen thuộc.
Thu định thanh minh, nhưng rồi cô nuốt ngược những lời muốn nói. Vô ích thôi. Bao nhiêu năm làm dâu, cô hiểu mẹ chồng mình. Khi bà đã muốn đổ lỗi cho ai, thì không lời giải thích nào có thể thay đổi được suy nghĩ của bà.
Chỉ vài phút sau, hàng xóm đã xúm lại. Tiếng xì xào bàn tán vang lên.
“Ui chao, bà Hai ơi, sao lại ra nông nỗi này?”
Mẹ chồng Thu rụt rè giấu tay, giọng thều thào, đầy vẻ cam chịu: “Thì… thì con dâu tôi đấy. Nó… nó lỡ tay thế nào ấy, làm vỡ hết cả rồi.”
“Trời đất! Con dâu gì mà vụng về thế không biết!” Một bà hàng xóm buông lời nhận xét, ánh mắt liếc nhìn Thu đầy vẻ soi mói.
Thu đứng đó, cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào da thịt. Cô muốn hét lên rằng cô vô tội, muốn giải thích rằng cô không hề làm gì cả. Nhưng cổ họng cô như bị chặn lại, không tài nào thốt nên lời. Cô chỉ có thể đứng đó, chịu đựng những ánh mắt dò xét, những lời xì xào to nhỏ như những nhát dao cứa vào lòng.
Khi chồng cô, Hùng, trở về nhà, cả không gian dường như chùng xuống. Anh nhìn chiếc tủ vỡ, nhìn mẹ, rồi nhìn Thu. Ánh mắt anh lướt qua cô như một kẻ xa lạ.
“Có chuyện gì vậy, mẹ?” Anh hỏi, giọng trầm đục.
Mẹ chồng Thu bắt đầu kể lể, thêm thắt đủ thứ chi tiết để câu chuyện trở nên kịch tính và Thu trở thành kẻ thủ ác không thể chối cãi. Bà vừa kể vừa xuýt xoa, vừa giơ bàn tay đang rỉ máu lên, như muốn nhấn mạnh thêm nỗi đau mà bà đang chịu đựng.
Thu đứng đó, chờ đợi. Cô chờ đợi Hùng sẽ nói một lời công bằng. Cô chờ đợi anh sẽ nhìn vào mắt cô, sẽ tin cô, sẽ hỏi cô chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh không làm thế. Hùng chỉ thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu mang theo sự mệt mỏi và cam chịu. Anh quay sang Thu, giọng nói pha chút ra lệnh: “Em dọn dẹp đi.”
Rồi anh lại quay sang mẹ, giọng dịu dàng hơn: “Mẹ vào nhà nghỉ đi. Để con lo.”
Thu nhìn anh, lồng ngực như bị bóp nghẹt. Sự im lặng của anh, sự thờ ơ của anh, nó đau đớn hơn bất cứ lời buộc tội nào. Cô cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị phản bội, bị đẩy vào một góc tối tăm không lối thoát.
Sau khi mọi người tản đi, chỉ còn lại hai vợ chồng trong căn phòng bừa bộn. Thu bắt đầu cúi xuống nhặt những mảnh kính vỡ, tay cô run rẩy.
Hùng ngồi xuống cạnh cô, nhưng không giúp đỡ. Anh chỉ đơn giản là ngồi đó, nhìn cô một cách vô định.
Thu không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh không tin em sao?”
Hùng né tránh ánh mắt cô, thở dài một lần nữa. “Mẹ già rồi, em nhịn đi. Có gì đâu mà làm ầm ĩ lên thế?”
Lời nói của anh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Thu. Cô cảm thấy một cơn giận dữ trào lên, nhưng đồng thời, một nỗi thất vọng lớn hơn bao trùm lấy cô. “Nhịn? Anh bảo em nhịn cái gì? Nhịn để người ta đổ oan cho em? Nhịn để cả xóm này nghĩ em là đứa con dâu tồi tệ, vụng về?”
“Em cứ làm quá lên,” Hùng nói, giọng anh có chút bực dọc. “Mẹ có nói gì đâu mà em phải tự ái thế? Chuyện bé xé ra to.”
Thu đứng phắt dậy, những mảnh kính trên tay rơi loảng xoảng. “Chuyện bé á? Anh có thấy chuyện này bé không? Anh có thấy việc mẹ anh đổ lỗi cho em, rồi cả xóm này nhìn em như một kẻ tội đồ là chuyện bé không?” Nước mắt bắt đầu trào ra, nóng hổi trên gò má cô. “Và anh, anh là chồng em, anh không nói một lời nào để bảo vệ em! Anh chỉ bảo em nhịn! Anh có biết em cảm thấy thế nào không?”
Hùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng. “Thì thôi đi, mẹ có nói gì đâu mà. Em cứ chấp nhặt làm gì. Cô ấy lớn tuổi rồi, ai lại chấp người già.”
“Anh không hiểu đâu!” Thu hét lên, giọng cô vỡ vụn. “Anh không hiểu là việc anh im lặng, việc anh không đứng về phía em, nó đang giết chết em từ từ!”
Hùng nhìn cô, ánh mắt anh không một chút dao động. “Em đang làm gì vậy, Thu? Em đang làm ầm ĩ lên vì một chuyện nhỏ nhặt đấy.”
“Chuyện nhỏ nhặt?” Thu cười khan, một nụ cười đầy cay đắng. “Vậy thì cuộc hôn nhân này, đối với anh, có phải cũng là một chuyện nhỏ nhặt không?”
Anh không trả lời. Anh chỉ đứng dậy, bước ra khỏi phòng, để lại Thu một mình giữa đống đổ nát, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Kể từ ngày hôm đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Thu vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, một người con dâu. Cô vẫn nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp. Nhưng mọi thứ cô làm đều vô thức, như một cái máy. Nụ cười không còn xuất hiện trên môi cô nữa. Đôi mắt cô lúc nào cũng chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Hùng dường như không nhận ra sự thay đổi đó, hoặc anh cố tình phớt lờ. Anh vẫn đi làm, về nhà, ăn cơm, xem ti vi, lướt điện thoại. Cuộc sống của anh vẫn diễn ra như bình thường, như thể không có chuyện gì to tát đã xảy ra. Điều đó khiến Thu cảm thấy càng cô độc hơn.
Mỗi đêm, khi nằm cạnh Hùng, Thu lại trằn trọc. Anh nằm đó, hơi thở đều đều, bình yên. Còn cô, cô bị giằng xé bởi hàng ngàn câu hỏi. Liệu sự im lặng của chồng có đang giết chết cuộc hôn nhân từng tưởng rất vững chắc?
Cô nhớ lại những ngày đầu yêu nhau. Hùng từng là người đàn ông dịu dàng, quan tâm. Anh từng hứa sẽ luôn bảo vệ cô, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cô. Anh từng nói anh yêu cô vì sự mạnh mẽ, độc lập của cô. Vậy mà giờ đây, khi cô yếu lòng nhất, khi cô cần anh nhất, anh lại chọn cách im lặng, chọn cách né tránh.
Có lẽ, cô đã ảo tưởng. Cô đã tin vào một tình yêu vĩnh cửu, một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng thực tế phũ phàng đã tát cô một cái đau điếng.
Thu bắt đầu suy nghĩ về tương lai. Liệu cô có thể tiếp tục sống một cuộc sống như thế này? Một cuộc sống mà cô luôn cảm thấy cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình? Một cuộc sống mà cô không được lắng nghe, không được thấu hiểu, không được bảo vệ?
Cô nhớ đến những lời mẹ cô từng nói: “Con gái lấy chồng, phải lấy được người thương mình, người biết bảo vệ mình. Nếu không, thà ở vậy còn hơn.” Ngày xưa, Thu nghĩ những lời đó chỉ là lời khuyên răn sáo rỗng. Giờ đây, cô mới thấm thía từng câu, từng chữ.
Một buổi tối nọ, Thu không thể chịu đựng được nữa. Sau bữa cơm tối, khi Hùng đang ngồi xem tin tức, Thu ngồi xuống đối diện anh.
“Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?” Giọng cô khẽ khàng, nhưng ẩn chứa sự quyết tâm.
Hùng gật đầu, nhưng mắt vẫn dán vào màn hình ti vi. “Ừ, em nói đi.”
“Anh có cảm thấy có điều gì bất thường trong nhà chúng ta không?” Thu hỏi, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
Hùng tắt ti vi, quay sang nhìn cô, nhíu mày. “Bất thường gì? Anh thấy mọi thứ vẫn bình thường mà.”
“Bình thường sao?” Thu lặp lại, nụ cười méo mó. “Anh có thấy bình thường khi em bị mẹ anh đổ oan, bị hàng xóm dị nghị, mà anh không nói một lời nào để bênh vực em không?”
Hùng thở dài, vẻ mặt anh bắt đầu lộ rõ sự khó chịu. “Em lại nhắc lại chuyện đó làm gì? Anh đã bảo rồi, mẹ già rồi, em nhịn đi. Sao em cứ chấp nhặt mãi thế?”
“Không phải chấp nhặt!” Thu bật lại, giọng cô cao hơn một chút. “Đây là sự tôn trọng, là sự công bằng! Anh có hiểu không? Anh có hiểu rằng khi anh im lặng, anh đã tự tay đẩy em ra xa anh không?”
“Thu, em đừng làm quá lên nữa,” Hùng nói, giọng anh bắt đầu có sự bắt đầu có sự lạnh lùng. “Em có muốn chúng ta cãi nhau vì những chuyện vớ vẩn này không?”
“Vớ vẩn?” Thu đứng bật dậy, nước mắt lại chực trào ra. “Cuộc hôn nhân của chúng ta, tình cảm của chúng ta, đối với anh là vớ vẩn sao?”
Hùng nhìn cô, ánh mắt anh trống rỗng. “Em đang nói cái gì vậy? Em đang làm ầm ĩ lên đấy.”
“Em làm ầm ĩ á?” Thu cười lớn, một nụ cười đầy đau khổ. “Vậy thì anh nói đi, anh có bao giờ đặt mình vào vị trí của em để suy nghĩ chưa? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em khi bị người ta đổ oan, khi bị chính chồng mình bỏ mặc không?”
Hùng im lặng. Anh quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng đêm đã bao trùm lấy vạn vật.
“Anh biết không,” Thu tiếp tục, giọng cô nghẹn lại, “lúc đầu, em chỉ nghĩ là mẹ anh cố chấp, là mẹ anh không hiểu chuyện. Nhưng rồi, em nhận ra, người làm em đau nhất lại chính là anh. Chính sự im lặng của anh, sự thờ ơ của anh, nó đã làm em tổn thương nặng nề nhất.”
Cô dừng lại, nhìn Hùng, chờ đợi một phản ứng nào đó từ anh. Một lời xin lỗi, một cái ôm, một câu nói rằng anh sẽ thay đổi. Nhưng không có gì cả. Anh vẫn im lặng, như một bức tượng đá.
“Anh có còn yêu em không?” Thu hỏi, giọng cô thì thầm, gần như không nghe thấy.
Hùng vẫn không trả lời.
“Anh có muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này không?”
Sự im lặng của anh kéo dài, như một nhát dao cứa vào trái tim Thu. Từng giây phút trôi qua, hy vọng trong cô dần lụi tắt.
Cuối cùng, Hùng quay lại nhìn cô. “Em đang nói cái gì vậy, Thu? Cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn bình thường mà.”
“Bình thường ư?” Thu lặp lại, giọng cô đầy chua xót. “Vậy thì em không muốn cái sự bình thường đó nữa. Em không thể chịu đựng được nữa rồi.”
Cô quay lưng đi, bước về phía phòng ngủ. Nước mắt cô tuôn như mưa. Cô không biết mình sẽ đi đâu, sẽ làm gì. Nhưng cô biết, cô không thể tiếp tục sống như thế này được nữa.
Những ngày sau đó, Thu sống trong trạng thái vô hồn. Cô vẫn đi làm, vẫn chăm sóc nhà cửa, nhưng mọi thứ đều diễn ra một cách máy móc. Cô và Hùng nói chuyện với nhau ít hơn, và những cuộc trò chuyện hiếm hoi đó cũng chỉ xoay quanh những vấn đề sinh hoạt thường ngày, không có chút cảm xúc nào.
Sự lạnh nhạt của Hùng, sự thờ ơ của anh, nó như một dòng nước chảy xiết, cuốn trôi đi tất cả những gì còn sót lại trong trái tim Thu. Tình yêu, niềm tin, hy vọng – tất cả đều tan biến.
Một buổi chiều, khi Hùng đang ngồi xem ti vi, Thu đặt trước mặt anh một lá đơn.
Hùng nhíu mày nhìn cô. “Cái gì đây?”
“Đơn ly hôn,” Thu nói, giọng cô bình thản đến lạ thường. “Em nghĩ chúng ta không thể tiếp tục được nữa.”
Hùng sững sờ. Anh cầm lá đơn lên, đọc lướt qua. Vẻ mặt anh từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận.
“Em điên rồi à, Thu?” Anh quát. “Em làm cái trò gì vậy?”
“Em không điên,” Thu đáp, giọng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên. “Em chỉ đang làm điều mà em nghĩ là đúng. Em không thể sống một cuộc sống mà em luôn cảm thấy bị tổn thương, bị bỏ rơi. Em không thể sống một cuộc sống mà em không được tôn trọng.”
“Em đang nói linh tinh gì vậy?” Hùng đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt cô. “Em có biết em đang làm gì không? Em có nghĩ đến mẹ không? Em có nghĩ đến mọi người sẽ nói gì không?”
“Em đã nghĩ rất nhiều,” Thu nói, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh. “Em đã nghĩ đến tất cả. Nhưng em không thể tiếp tục. Em không còn yêu anh nữa, Hùng ạ.”
Lời nói của Thu như một nhát dao xuyên thẳng vào trái tim Hùng. Anh lùi lại một bước, vẻ mặt anh tái mét.
“Em… em nói cái gì?” Giọng anh run rẩy.
“Em nói em không còn yêu anh nữa,” Thu lặp lại, giọng cô trầm hơn một chút. “Tình yêu của em dành cho anh đã chết rồi. Nó chết dần chết mòn bởi sự im lặng của anh, bởi sự thờ ơ của anh, bởi sự vô tâm của anh.”
Hùng nhìn cô, ánh mắt anh đầy vẻ bàng hoàng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Thu sẽ nói ra những lời đó. Anh luôn cho rằng cô sẽ luôn ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra.
“Em… em không thể làm vậy,” Hùng nói, giọng anh yếu ớt. “Chúng ta… chúng ta là vợ chồng mà.”
“Vợ chồng?” Thu cười gằn. “Vợ chồng mà anh để em chịu oan ức, anh để em cô đơn, anh để em tổn thương nặng nề như thế này sao?”
Anh cố gắng nắm lấy tay cô, nhưng Thu rụt lại. “Đừng chạm vào em.”
Hùng đứng đó, nhìn Thu, vẻ mặt anh đầy sự bất lực và hối hận. Có lẽ, đến giờ phút này, anh mới nhận ra những gì mình đã đánh mất. Nhưng đã quá muộn rồi.
Thu quay người bước đi. Cô không quay đầu lại. Cô biết, cuộc hôn nhân này đã kết thúc. Nó kết thúc không phải bởi một trận cãi vã lớn, không phải bởi một sự phản bội rõ ràng, mà bởi sự im lặng chết chóc, bởi sự thờ ơ vô hình, bởi sự vô tâm dần bào mòn tất cả.
Ngoài cửa, gió vẫn thổi hun hút. Nhưng lần này, Thu không còn cảm thấy lạnh nữa. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng khổng lồ vừa được trút bỏ. Cô biết, con đường phía trước sẽ đầy khó khăn, nhưng ít nhất, cô đã chọn được con đường để tìm lại chính mình, tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.
Cô bước đi, vững vàng, hướng về phía ánh sáng le lói cuối con đường.
Comments
Post a Comment