Căn bếp nhỏ của chúng tôi luôn tràn ngập ánh nắng ban mai và tiếng chim hót líu lo từ khu vườn sau nhà. Tôi, Mai, thường ngồi đó, nhâm nhi ly trà nóng và ngắm nhìn chồng tôi, Nam, đang tỉ mẩn tưới cây. Bốn năm kết hôn, cuộc sống của chúng tôi êm đềm như một khúc nhạc nhẹ nhàng, không sóng gió, không tranh cãi lớn. Mọi thứ dường như hoàn hảo, chỉ thiếu vắng một điều: tiếng trẻ thơ.
Ban đầu, chuyện con cái không phải là vấn đề lớn. Cả tôi và Nam đều quan niệm con cái là lộc trời cho, không nên quá ép buộc. Nhưng thời gian trôi đi, áp lực từ gia đình chồng bắt đầu đè nặng lên vai tôi. Mẹ chồng tôi, bà Lan, là người đầu tiên khơi mào. Những câu hỏi thăm dò, những lời bóng gió cứ thế xuất hiện trong mỗi bữa cơm, mỗi cuộc gặp mặt.
"Mai này, hai đứa định bao giờ cho ông bà có cháu bế đây?"
"Thấy con bé nhà hàng xóm mới sinh, trộm vía bụ bẫm ghê. Nhìn mà thèm."
Tôi biết, bà không cố ý làm tôi buồn, nhưng những lời nói ấy, dù nhẹ nhàng, lại như những mũi kim châm vào tim tôi. Ai cũng ngầm hiểu “chắc do nhà gái”. Bởi vì tôi là con dâu, là người "mang trọng trách" duy trì nòi giống cho gia đình chồng.
Tôi chịu đựng tất cả. Tôi đã đi khám khắp nơi, từ bệnh viện lớn đến phòng khám tư nhân. Những mũi tiêm, những lần lấy máu, những siêu âm, nội soi... Tất cả đều là những xét nghiệm đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Mỗi lần nằm trên bàn khám, cảm giác bất lực, tủi thân lại dâng trào.
Tôi nhớ có lần, sau một cuộc kiểm tra đầy khó chịu, tôi về nhà, cả người mệt lả. Nam thấy vậy, chỉ khẽ hỏi: "Em không sao chứ?" Anh ấy không tỏ ra lo lắng quá mức, cũng không đề nghị đi cùng tôi trong những lần khám tiếp theo. Tôi đã nghĩ, anh ấy tin tưởng tôi, tin tưởng rằng tôi sẽ ổn.
Tôi đã kể cho Nam nghe về những kết quả khám của tôi, rằng tôi hoàn toàn bình thường, không có bất kỳ vấn đề gì về sức khỏe sinh sản. Bác sĩ nói, có thể là do yếu tố tâm lý, hoặc cần cả hai vợ chồng cùng đi kiểm tra tổng thể. Nhưng không ai yêu cầu anh đi kiểm tra. Ngay cả chính Nam cũng không chủ động đề nghị. Anh ấy chỉ im lặng lắng nghe, rồi lại vỗ về tôi: "Em đừng lo. Anh tin chúng ta sẽ có con. Cứ thả lỏng ra, đừng suy nghĩ nhiều."
Tôi đã tin anh ấy. Tôi đã tin vào những lời an ủi ấy. Tôi đã nghĩ rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Sự Thật Phũ Phàng Trong Ngăn Kéo Bí Mật
Cuộc sống cứ thế trôi đi. Áp lực từ gia đình chồng vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn cố gắng chịu đựng, cố gắng hy vọng. Cho đến một ngày, mọi thứ sụp đổ.
Tôi đang dọn dẹp phòng làm việc của Nam. Anh ấy là người ngăn nắp, nên tôi ít khi động vào đồ đạc của anh. Nhưng hôm đó, tôi thấy một cuốn sổ nhỏ nằm lọt thỏm trong ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc. Đó là một cuốn sổ cũ, bìa đã bạc màu. Tôi tò mò mở ra.
Bên trong là những ghi chép lộn xộn. Một vài dòng ghi chú công việc, một vài nét vẽ nguệch ngoạc. Rồi, tôi thấy một tờ giấy kẹp ở giữa. Đó là một tờ kết quả xét nghiệm. Tên trên đó là tên của Nam. Tôi giật mình. Anh ấy đã đi khám sao? Khi nào?
Tôi run rẩy đọc từng dòng chữ. Tôi không phải là bác sĩ, nhưng những thuật ngữ y khoa vẫn đủ để tôi hiểu được ý nghĩa của nó. "Tinh trùng yếu... khả năng thụ thai tự nhiên rất thấp... vô sinh."
Tôi không thể tin vào mắt mình. Chồng tôi đã biết mình vô sinh từ trước khi cưới. Dòng ngày tháng trên tờ kết quả xét nghiệm đã nói lên tất cả. Nó là kết quả của một cuộc kiểm tra diễn ra vài tháng trước khi chúng tôi kết hôn.
Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi gục xuống ghế, tờ giấy kết quả xét nghiệm rơi khỏi tay tôi, nằm chỏng chơ trên sàn nhà.
Anh ấy biết. Anh ấy đã biết tất cả từ trước khi cưới. Anh ấy biết mình không thể có con. Vậy mà anh ấy vẫn cưới tôi. Vẫn để tôi chịu đựng những lời bóng gió, những áp lực từ gia đình. Vẫn để tôi chịu những xét nghiệm đau đớn, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nỗi đau, sự tổn thương, sự tức giận dâng trào trong lòng tôi. Tôi cảm thấy mình bị lừa dối một cách tàn nhẫn. Không phải chỉ là sự lừa dối về tình yêu, về hôn nhân, mà còn là sự lừa dối về niềm tin, về sự tôn trọng.
Anh ấy chọn im lặng, để tôi chịu điều tiếng, chịu ép buộc, chịu cả đau đớn thể xác. Anh ấy đã để tôi một mình đối mặt với tất cả.
Tôi nhớ lại những lần tôi nói chuyện với anh ấy về áp lực từ gia đình. Anh ấy chỉ an ủi tôi, vỗ về tôi, và hứa hẹn rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Giờ đây, những lời nói ấy trở nên trống rỗng, vô nghĩa.
Sự Phản Bội Của Sự Hèn Nhát Và Quyết Định Lặng Lẽ
Tôi không gào thét. Tôi không làm lớn chuyện. Tôi chỉ lặng người. Nỗi đau quá lớn, quá sâu sắc, khiến tôi như tê liệt. Tôi cảm thấy mình bị chà đạp, bị lợi dụng.
Khi Nam về nhà, anh ấy thấy tôi đang ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc, tờ kết quả xét nghiệm nằm trên bàn. Khuôn mặt anh ấy biến sắc. Anh ấy biết tôi đã phát hiện ra tất cả.
Anh ấy đến gần tôi, cúi đầu, giọng anh ấy run rẩy: "Mai... Anh... anh xin lỗi em."
Tôi nhìn anh ấy. Ánh mắt tôi trống rỗng. Tôi không nói gì. Tôi không muốn nghe những lời giải thích dối trá của anh ấy. Tôi biết, dù anh ấy có nói gì đi nữa, tôi cũng không thể tin anh ấy được nữa.
Nam cố gắng giải thích. Anh ấy nói rằng, anh ấy sợ tôi sẽ không cưới anh ấy nếu biết sự thật. Anh ấy nói rằng, anh ấy yêu tôi, và anh ấy không muốn mất tôi.
"Anh biết anh đã sai. Anh biết anh đã làm em tổn thương. Nhưng anh thực sự yêu em, Mai à." Anh ấy nói, giọng anh ấy nghẹn lại.
Tôi đứng dậy. Tôi không muốn nghe thêm nữa. Những lời nói ấy, giờ đây, trở nên vô nghĩa. Tình yêu của anh ấy, nếu có, cũng không đủ lớn để anh ấy thành thật với tôi.
Tôi đi vào phòng ngủ, lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Tôi không mang theo gì nhiều. Chỉ vài bộ quần áo, một ít tiền tiết kiệm riêng của tôi, và những kỷ niệm của một cuộc hôn nhân đã chết.
Tôi viết một lá thư cho Nam. Một lá thư ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn vài dòng: "Em biết tất cả rồi. Chúng ta hãy ly hôn. Em không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân dối trá như thế này được nữa."
Tôi đặt lá thư lên bàn, bên cạnh chiếc nhẫn cưới của tôi. Tôi không muốn mang theo chiếc nhẫn này nữa. Nó đã trở thành một biểu tượng của sự lừa dối, của sự phản bội.
Tôi rời khỏi nhà vào đêm muộn. Trời mưa tầm tã, như trút nỗi lòng tôi. Tôi không có nơi nào để đi, để về. Tôi chỉ biết bước đi trong màn đêm, bước đi trong vô định.
Tôi không còn khóc nữa. Nước mắt đã cạn. Chỉ còn lại một nỗi đau âm ỉ, một sự trống rỗng vô bờ bến.
Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ, bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống của một người phụ nữ đã mất tất cả, nhưng lại tìm thấy được sự tự do.
Tôi cắt đứt mọi liên lạc với Nam, với gia đình anh ấy. Tôi không muốn bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ ám ảnh tôi nữa.
Tôi bắt đầu đi làm trở lại. Tôi vùi đầu vào công việc, cố gắng quên đi nỗi đau. Nhưng nỗi đau ấy vẫn cứ bám lấy tôi, không buông.
Tôi nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong gương tiều tụy, xanh xao. Nhưng trong đôi mắt cô ấy, tôi thấy một tia sáng. Tia sáng của sự quyết tâm, của sự mạnh mẽ.
Tôi đã trải qua một cú sốc lớn. Tôi đã bị phản bội một cách tàn nhẫn. Nhưng tôi sẽ không gục ngã. Tôi sẽ đứng dậy, sẽ sống một cuộc đời xứng đáng hơn.
Tôi nhận ra rằng, “Đôi khi, sự phản bội không cần đến người thứ ba, mà chỉ cần sự hèn nhát đủ lớn.” Sự hèn nhát của Nam đã khiến anh ấy lừa dối tôi, đã khiến anh ấy để tôi chịu đựng tất cả. Và đó là sự phản bội lớn nhất.
Hồi Sinh Và Hướng Tới Cuộc Sống Chân Thành
Những ngày tháng sau đó, tôi sống chậm lại. Tôi dành thời gian cho bản thân, cho những sở thích mà trước đây tôi đã bỏ quên. Tôi đọc sách, nghe nhạc, đi dạo. Tôi bắt đầu tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn.
Tôi không còn cảm thấy hận Nam nữa. Sự tức giận đã dần nguôi ngoai, chỉ còn lại sự tiếc nuối cho một mối tình đã chết. Tôi hiểu rằng, anh ấy cũng là một nạn nhân của sự hèn nhát của chính mình.
Tôi cũng không còn cảm thấy buồn về chuyện con cái nữa. Tôi tin rằng, duyên chưa tới thì không thể ép buộc. Và tôi cũng nhận ra rằng, một đứa con sinh ra trong một cuộc hôn nhân dối trá sẽ không thể hạnh phúc được.
Tôi bắt đầu gặp gỡ bạn bè, mở lòng hơn với những người xung quanh. Tôi không giấu giếm câu chuyện của mình. Tôi chia sẻ nó như một bài học, một trải nghiệm đau đớn nhưng quý giá.
Tôi nhận được rất nhiều sự động viên, sự chia sẻ từ những người bạn, người thân. Tôi biết, tôi không đơn độc.
Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp lại một người bạn cũ. Anh ấy là một người đàn ông tốt bụng, chân thành. Chúng tôi trò chuyện, chia sẻ với nhau rất nhiều điều. Tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự tin tưởng từ anh ấy.
Tôi không vội vàng. Tôi không muốn lặp lại sai lầm trong quá khứ. Tôi muốn xây dựng một mối quan hệ dựa trên sự chân thành, sự tin tưởng, và sự tôn trọng.
Tôi vẫn đang trên hành trình tìm lại chính mình, tìm lại hạnh phúc đích thực. Tôi biết, con đường phía trước còn nhiều chông gai. Nhưng tôi tin rằng, mình sẽ vượt qua được.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.
Comments
Post a Comment