Gió se lạnh lùa qua khung cửa sổ, khẽ lay động tấm rèm voan mỏng. Ánh trăng vằng vặc đổ xuống nền nhà, vẽ nên những vệt sáng bạc mờ ảo. Ly nằm đó, mắt thao láo nhìn lên trần nhà, từng nhịp thở của Hoàng, chồng cô, bên cạnh đều đều mà sao cô thấy xa lạ đến thế. Một sự xa lạ đến rợn người, bắt nguồn từ cái ngày định mệnh ấy.
Chúng tôi đã có bốn năm sống êm đềm, hạnh phúc, ít nhất là trong mắt tôi và mọi người xung quanh. Hoàng là người chồng mẫu mực: anh điềm đạm, biết quan tâm, công việc ổn định, thu nhập tốt. Anh luôn dành cho tôi những cử chỉ dịu dàng, những lời nói ngọt ngào. Bạn bè, người thân ai cũng khen tôi có phước, lấy được người chồng như ý. Tôi tin rằng mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc ấy lại không trọn vẹn. Bốn năm kết hôn trôi qua, căn nhà nhỏ của chúng tôi vẫn vắng tiếng trẻ thơ. Điều đó bắt đầu trở thành nỗi ám ảnh, không chỉ của riêng tôi mà còn của cả gia đình chồng. Ban đầu là những câu hỏi thăm dò, rồi dần dà là những lời nhắc nhở, thúc giục.
“Sao vợ chồng con mãi chưa có tin vui thế?”
“Thôi, hai đứa mau đi khám xem sao, để lâu không tốt.”
“Nhà mình là gia đình nề nếp, có cháu bế bồng là niềm vui lớn nhất.”
Những lời nói ấy, thoạt nghe thì có vẻ quan tâm, nhưng Ly cảm nhận được ẩn sâu bên trong là một áp lực vô hình, một sự ngầm hiểu rằng “chắc do nhà gái”.
Rồi áp lực ngày càng lớn hơn. Mẹ chồng tôi bắt đầu nói thẳng: “Con nên đi khám đi, để còn biết mà chữa trị. Con gái đến tuổi này mà chưa có con là không được đâu.”
Tôi hiểu, mẹ chồng tôi muốn có cháu bế bồng. Đó là nguyện vọng chính đáng của một người mẹ, người bà. Tôi cũng khao khát được làm mẹ. Tôi chấp nhận đi khám, bắt đầu hành trình tìm kiếm câu trả lời cho sự chậm trễ này.
Tôi đã trải qua mọi xét nghiệm cần thiết: từ siêu âm, chụp chiếu, đến những xét nghiệm máu, xét nghiệm nội tiết tố phức tạp. Mỗi lần đi khám là một lần tôi phải đối mặt với nỗi lo lắng, sự căng thẳng và cả những đau đớn về thể xác. Những mũi tiêm, những lần lấy máu, những thủ thuật thăm khám khiến tôi mệt mỏi rã rời. Nhưng tôi vẫn cố gắng, vẫn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Trong suốt quá trình đó, Hoàng luôn ở bên cạnh tôi. Anh đưa tôi đi khám, chờ đợi tôi hàng giờ liền ở bệnh viện. Anh nắm tay tôi, an ủi tôi mỗi khi tôi lo lắng. Anh nói những lời động viên: “Em đừng lo, có anh ở đây mà. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.” Sự có mặt của anh, những lời nói đó, đã phần nào xoa dịu nỗi sợ hãi trong tôi. Tôi nghĩ, dù có chuyện gì xảy ra, ít nhất tôi vẫn có anh bên cạnh.
Nhưng có một điều khiến tôi luôn thắc mắc: không một ai, kể cả mẹ chồng hay Hoàng, yêu cầu anh đi kiểm tra. Họ mặc định rằng vấn đề nằm ở tôi. Mỗi lần tôi nhẹ nhàng đề nghị anh đi khám cùng, anh lại lảng tránh.
“Thôi, để anh xem đã. Anh bận quá.”
“Anh thấy anh khỏe mạnh mà, chắc không phải do anh đâu.”
“Em cứ lo cho em trước đi, rồi tính anh sau.”
Tôi tin anh. Tôi nghĩ anh bận thật. Tôi nghĩ anh ngại đi khám. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ sâu xa hơn.
Cho đến một lần, tôi đang dọn dẹp ngăn kéo tủ đầu giường của Hoàng. Ngăn kéo ấy thường chỉ để những giấy tờ lặt vặt, vài cuốn sách cũ. Tôi vô tình thấy một phong bì kẹp trong một cuốn tạp chí. Phong bì đã cũ, có vẻ đã được giấu khá kỹ. Tò mò, tôi mở ra.
Bên trong là một tập tài liệu. Đó là kết quả xét nghiệm. Tôi thoáng thấy tên của Hoàng trên đó. Tim tôi bỗng đập mạnh. Đây là gì? Tại sao anh lại giấu nó?
Tôi run rẩy mở tờ kết quả. Đôi mắt tôi lướt nhanh qua những dòng chữ, những con số. Và rồi, một dòng kết luận đập vào mắt tôi, như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến toàn thân tôi tê dại: “Vô sinh nam do… từ nhỏ.”
Mọi thứ xung quanh tôi bỗng chốc quay cuồng. Cuốn tạp chí rơi khỏi tay, kéo theo tiếng lạch cạch khô khốc của những tờ xét nghiệm. Tôi đứng sững sờ giữa căn phòng, không thể thở nổi.
Vô sinh. Hoàng vô sinh. Và anh biết điều đó. Anh biết từ trước khi cưới.
Toàn bộ cuộc sống của tôi, bốn năm qua, bỗng chốc trở thành một vở kịch lớn, mà tôi là nữ diễn viên chính bị lừa dối một cách trắng trợn. Mọi sự lo lắng, mọi đau đớn thể xác mà tôi đã chịu đựng, tất cả đều vô nghĩa. Nó là một sự giả dối, một sự che đậy.
Tôi nhớ lại những lời mẹ chồng đã nói, những áp lực mà tôi đã phải gánh chịu. “Chắc do nhà gái.” “Con nên đi khám đi.” Tất cả, tất cả đều là sự sắp đặt. Anh đã để tôi chịu đựng tất cả, một mình.
Tôi không gào thét. Tôi không thể khóc. Nước mắt dường như đã cạn khô, hay có lẽ, nỗi đau quá lớn đã đóng băng tất cả cảm xúc của tôi. Tôi chỉ cảm thấy một sự trống rỗng đến tận cùng, một sự lạnh lẽo thấm vào xương tủy.
Hoàng về nhà. Anh vẫn mỉm cười dịu dàng, vẫn hỏi han công việc của tôi như mọi ngày. “Em yêu, hôm nay có gì vui không?”
Tôi nhìn anh, nhìn nụ cười của anh, nhìn đôi mắt anh. Giờ đây, nụ cười đó trở thành một sự giả tạo ghê tởm, đôi mắt đó ẩn chứa một sự hèn nhát tột cùng.
“Anh có gì muốn nói với em không?” Tôi hỏi, giọng tôi khẽ khàng, nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hoàng nhíu mày, có vẻ khó hiểu. “Có chuyện gì à, em yêu?”
Tôi đặt tờ kết quả xét nghiệm lên bàn, đẩy về phía anh. Anh nhìn thấy nó, và khuôn mặt anh lập tức tái mét. Nụ cười trên môi anh vụt tắt, đôi mắt anh tràn ngập sự hoảng loạn và sợ hãi.
“Đây là gì?” Tôi hỏi, giọng tôi vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, dù bên trong tôi đang gào thét.
Hoàng cúi gằm mặt, không nói gì. Tay anh run rẩy.
“Anh biết mình vô sinh từ trước khi cưới, đúng không?” Tôi tiếp tục, mỗi từ tôi nói ra đều như một nhát dao cứa vào chính tim mình. “Anh đã chọn im lặng. Anh đã để em chịu điều tiếng, chịu ép buộc, chịu cả đau đớn thể xác. Tại sao?”
Hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đầy sự van xin. “Hương, anh… anh xin lỗi. Anh… anh có thể giải thích.”
“Giải thích gì nữa?” Tôi cười khẩy, một nụ cười đầy cay đắng. “Anh còn gì để giải thích nữa sao? Anh đã lừa dối tôi một cách trắng trợn. Anh đã biến tôi thành một con ngốc, một kẻ chỉ biết chịu đựng mà không hề hay biết sự thật kinh khủng này.”
Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, nóng hổi trên gò má. “Anh có biết em đã phải trải qua những gì không? Em đã phải chịu đựng những mũi tiêm, những xét nghiệm đau đớn. Em đã phải chịu đựng những lời xì xào, những ánh mắt thương hại, những câu nói bóng gió từ gia đình anh. Tất cả, tất cả đều vì sự hèn nhát của anh!”
Hoàng cố gắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi rụt lại. “Đừng chạm vào tôi!”
“Hương, anh xin em,” Hoàng nói, giọng anh lạc đi. “Anh không muốn mất em. Anh đã sợ hãi. Anh sợ em sẽ rời bỏ anh nếu em biết sự thật. Anh… anh xin lỗi.”
“Anh sợ mất tôi?” Tôi nhìn anh, ánh mắt tôi đầy sự khinh bỉ. “Anh đã nghĩ đến cảm giác của tôi chưa? Anh đã nghĩ đến việc anh đã tước đi quyền làm mẹ của tôi một cách tàn nhẫn như thế nào chưa?”
Anh cúi gằm mặt, không nói gì.
“Anh biết không,” tôi tiếp tục, giọng tôi run rẩy. “Em không gào thét. Em không giận anh nữa. Em chỉ cảm thấy… mệt. Mệt vì phải sống trong một lời nói dối. Mệt vì phải chịu đựng một sự phản bội không cần đến người thứ ba, mà chỉ cần sự hèn nhát đủ lớn.”
Tôi quay lưng đi, bước về phía tủ quần áo. Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, từng món, từng món một cách cẩn thận.
“Em đang làm gì vậy, Hương?” Hoàng vội vàng chạy đến, nắm lấy tay tôi. “Em… em đừng đi! Xin em! Anh sẽ làm tất cả! Anh sẽ chữa trị! Anh sẽ bù đắp cho em!”
Tôi giật tay ra khỏi anh. “Đừng nói nữa, Hoàng. Mọi lời nói giờ đây đều vô nghĩa. Anh đã có cơ hội, rất nhiều cơ hội. Nhưng anh đã chọn cách im lặng, chọn cách lừa dối.”
Tôi nhìn anh, ánh mắt tôi kiên định. “Tôi không thể sống trong một cuộc hôn nhân mà nền tảng là sự dối trá và hèn nhát. Tôi không thể tiếp tục yêu một người đàn ông đã biến tôi thành một công cụ để che giấu khuyết điểm của anh ta.”
Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ rời khỏi căn nhà mà tôi từng gọi là tổ ấm. Tôi không mang theo quá nhiều đồ đạc, chỉ những thứ cần thiết nhất. Tôi không nhìn lại. Tôi không muốn nhìn lại những gì đã qua.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở một khu vực khác. Tôi cắt đứt mọi liên lạc với Hoàng. Anh liên tục gọi điện, nhắn tin, thậm chí tìm đến tận nơi làm việc của tôi. Nhưng tôi không trả lời. Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ anh nữa.
Tôi nộp đơn ly hôn. Khi tòa án triệu tập, Hoàng đã đến. Anh vẫn cố gắng níu kéo, vẫn van xin tôi quay lại. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình. Tôi không tranh cãi, không giải thích. Tôi chỉ đơn giản là muốn kết thúc tất cả.
Trong phiên tòa, tôi nhìn anh. Anh vẫn là người đàn ông điển trai, lịch lãm mà mọi người vẫn ngưỡng mộ. Nhưng đối với tôi, anh chỉ còn là một kẻ xa lạ, một kẻ đã phản bội niềm tin của tôi một cách tàn nhẫn.
Cuối cùng, tòa án đã chấp thuận yêu cầu ly hôn của tôi. Tôi bước ra khỏi tòa, cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến lạ. Một gánh nặng khổng lồ đã được trút bỏ. Tôi biết, con đường phía trước sẽ còn nhiều khó khăn. Tôi sẽ phải đối mặt với những lời xì xào, những ánh mắt tò mò từ những người xung quanh. Nhưng ít nhất, tôi đã được giải thoát.
Tôi không oán hận Hoàng nữa. Nỗi oán hận đã nhường chỗ cho sự chai sạn và một bài học đắt giá: “Đôi khi, sự phản bội không cần đến người thứ ba, mà chỉ cần sự hèn nhát đủ lớn.”
Tôi đã mất bốn năm thanh xuân, đã chịu đựng những đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng tôi cũng đã học được một bài học quý giá: giá trị của một con người không nằm ở sự hoàn hảo bên ngoài, mà nằm ở sự trung thực, lòng dũng cảm và khả năng đối diện với sự thật.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành tràn vào lồng ngực. Tôi nhìn lên bầu trời xanh ngắt, nơi những đám mây trắng trôi lững lờ. Một chương mới trong cuộc đời tôi đã bắt đầu. Một chương mà tôi sẽ sống thật với chính mình, không còn phải chịu đựng những lời nói dối, những sự giả tạo, và những nỗi đau từ sự hèn nhát của người khác. Tôi sẽ tìm kiếm hạnh phúc đích thực, một hạnh phúc được xây dựng trên nền tảng của sự chân thành và lòng tin.
Comments
Post a Comment