Min menu

Pages

Tin tưởng bố chồng giữ tiền tiết kiệm, cặp đôi b-àng h-oàng khi phát hiện sự thật "đ-ộng tr-ời" về số tiền...


Ánh nắng vàng ươm xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, rọi vào căn phòng ấm cúng. Linh khẽ vuốt mái tóc mềm mại của mình, nhìn vào gương. Đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời. Hôm nay là ngày trọng đại của cô và Tuấn, ngày họ chính thức về chung một nhà. Tuấn, người đàn ông hiền lành, chân thật, luôn là chỗ dựa vững chắc cho Linh. Họ yêu nhau từ những ngày tháng sinh viên nghèo khó, cùng nhau trải qua bao gian nan để có được ngày hôm nay.

Sau đám cưới, khi những vị khách cuối cùng đã ra về, Linh và Tuấn ngồi lại bên nhau, nhìn ngắm số tiền mừng cưới và tiền tiết kiệm mà cả hai đã tích cóp bấy lâu. Đó là một khoản kha khá, đủ để họ đặt cọc mua một căn hộ chung cư nhỏ ở thành phố, bắt đầu xây dựng tổ ấm riêng.

Bố của Tuấn, ông Sáu, là một người đàn ông chất phác, sống cả đời ở quê. Ông hiền lành, thật thà, nhưng đôi khi lại có chút cả tin và dễ bị người khác tác động. Ông nhìn số tiền trên bàn, rồi quay sang nhìn con trai và con dâu.

"Hai con ơi, số tiền này lớn quá. Để ở thành phố không an toàn đâu. Con cứ để bố giữ giúp cho. Bố sẽ cất kỹ, không lo bị tiêu pha lung tung," ông Sáu nói, giọng ông trầm ấm.

Tuấn, một người con trai hiếu thảo, luôn tin tưởng bố tuyệt đối, không một chút suy nghĩ. "Vâng, bố cứ giữ giúp chúng con. Chúng con tin bố."

Linh nhìn Tuấn, rồi nhìn bố chồng. Cô hơi chần chừ. Số tiền đó là mồ hôi nước mắt của hai vợ chồng. Nhưng nhìn sự tin tưởng tuyệt đối của Tuấn và khuôn mặt chân thành của ông Sáu, cô cũng gật đầu. Cô nghĩ, bố chồng là người lớn, ông có kinh nghiệm hơn, và dù sao cũng là người thân trong gia đình.

"Vậy bố giữ giúp tụi con nha bố," Linh nói, mỉm cười, lòng cô tràn đầy sự tin tưởng.

Ông Sáu cười hiền, cầm lấy xấp tiền. Ông đặt nó cẩn thận vào chiếc tủ gỗ cũ kỹ. "Bố sẽ giữ thật cẩn thận cho các con. Cứ yên tâm mà lo làm ăn."

Hai vợ chồng trở lại thành phố, tiếp tục cuộc sống bận rộn. Họ làm việc chăm chỉ, tích lũy từng chút một. Ước mơ về căn hộ chung cư nhỏ cứ lớn dần trong tâm trí họ. Mỗi lần nói chuyện điện thoại với bố chồng, ông Sáu luôn hỏi han tình hình công việc, dặn dò giữ gìn sức khỏe. Linh cảm thấy yên tâm, tin tưởng tuyệt đối vào gia đình chồng.

Chương 2: Lời Lý Giải Đầy Hoài Nghi

Thời gian trôi qua, thấm thoắt đã gần một năm. Số tiền tiết kiệm của Linh và Tuấn đã đủ để họ đặt cọc cho căn hộ chung cư mà họ ưng ý bấy lâu. Căn hộ không quá lớn, nhưng ấm cúng, nằm ở một khu vực yên tĩnh. Họ đã hình dung ra cảnh mình sẽ trang trí tổ ấm như thế nào, sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc ra sao.


"Linh à, mình gọi điện về cho bố đi. Báo bố gửi số tiền ra cho mình. Mình tìm được căn hộ ưng ý rồi," Tuấn nói, giọng anh đầy phấn khởi.

Linh gật đầu, cũng hào hứng không kém. Cô gọi điện về cho bố chồng.

"Bố ơi, con với Tuấn tính đặt cọc mua nhà. Bố gửi số tiền tiết kiệm của chúng con ra được không ạ?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Rồi ông Sáu nói, giọng ông hơi lúng túng. "À... tiền hả con? Ừm... Để hôm khác đi con. Dạo này bố bận quá."

Linh ngạc nhiên. "Bố bận vậy sao ạ? Bố có thể gửi qua ngân hàng giúp chúng con được không ạ?"

"Không... không được đâu con. Tiền đó... bố đã dùng để đầu tư giúp các con rồi," ông Sáu nói, giọng ông có vẻ vội vàng.

Linh và Tuấn nhìn nhau, lòng họ bắt đầu có linh cảm không lành. "Đầu tư là sao hả bố?"

"Thì bố thấy có người đang cần tiền làm ăn, bố nghĩ đó là cơ hội tốt, sẽ sinh lời cao. Bố đã cho họ vay rồi. Yên tâm đi, sẽ có lời lớn cho các con," ông Sáu nói, cố gắng tỏ ra trấn an.

Linh và Tuấn chết lặng. Bố chồng đã tự ý mang tiền của họ đi đầu tư mà không hề hỏi ý kiến.

"Bố... bố đã đầu tư vào đâu? Đầu tư cho ai hả bố?" Tuấn hỏi, giọng anh bắt đầu căng thẳng.

"Thì... thì cho anh họ con, thằng Cường ấy. Nó đang làm ăn thua lỗ, cần tiền gấp. Bố nghĩ đó là cơ hội để nó vực dậy, và tiền của các con cũng sẽ sinh lời," ông Sáu nói, giọng ông yếu ớt dần.

Tuấn cảm thấy một cơn giận dữ trào lên. Anh họ Cường là một người làm ăn không mấy thành công, thậm chí còn nổi tiếng là hay nợ nần, cờ bạc. Ông Sáu lại cả tin, đã nhiều lần bị Cường lừa gạt.

"Bố ơi, bố làm vậy là sao? Tại sao bố lại không hỏi ý kiến chúng con? Tiền đó là tiền tiết kiệm cả đời của chúng con đấy!" Tuấn gào lên, đôi mắt anh đỏ ngầu.

"Thì bố nghĩ là tốt cho các con mà. Bố muốn các con có nhiều tiền hơn," ông Sáu nói, giọng ông lạc đi.

Linh cảm thấy một sự thất vọng sâu sắc. Cô nhìn Tuấn, thấy anh đang run lên vì giận dữ. Niềm tin mà họ đã đặt vào bố chồng, giờ đây đang lung lay dữ dội.

"Bố ơi, chúng con cần tiền đó ngay bây giờ để đặt cọc mua nhà. Bố có thể lấy lại tiền không?" Linh hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Ông Sáu im lặng. "Bố... bố không biết... Thằng Cường nó nói... nó đang khó khăn lắm. Chắc phải một thời gian nữa mới trả được."

Sự thật phũ phàng đã được phơi bày. Tiền của họ, ước mơ của họ, đã bị đặt vào tay một người không đáng tin cậy.


Chương 3: Sự Tổn Thương Của Niềm Tin
Sau cuộc điện thoại, không khí trong căn hộ nhỏ của Linh và Tuấn trở nên nặng nề. Tuấn ngồi thẫn thờ, anh không thể tin được những gì đã xảy ra. Linh cũng vậy, cô cảm thấy một sự tổn thương sâu sắc. Họ đã tin tưởng tuyệt đối vào bố chồng, và giờ đây, niềm tin đó đã bị phản bội.

"Làm sao bây giờ em? Tiền của chúng ta... mất hết rồi," Tuấn nói, giọng anh đầy sự tuyệt vọng.

Linh ôm lấy anh. "Anh ơi, chúng ta sẽ làm lại. Nhưng chúng ta phải về quê, nói chuyện rõ ràng với bố."

Họ quyết định về quê ngay lập tức. Khi họ về đến nhà, ông Sáu đang ngồi ở hiên, khuôn mặt ông tiều tụy. Ông biết, ông đã làm một điều sai trái.

"Bố ơi, bố có thể nói thật cho chúng con biết, số tiền đó bây giờ ra sao rồi không?" Tuấn hỏi, giọng anh đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn ẩn chứa sự nghiêm nghị.

Ông Sáu cúi đầu. "Bố... bố xin lỗi các con. Bố đã cho thằng Cường vay hết rồi. Nó nói nó làm ăn thua lỗ nặng, cần tiền để vực dậy. Bố thấy nó tội nghiệp quá, nên bố đã cho nó vay."

"Bố ơi, sao bố lại làm vậy? Bố có biết thằng Cường là người như thế nào không? Nó là một con bạc, nó là một người không đáng tin cậy!" Tuấn gào lên, sự tức giận lại bùng lên.

"Bố... bố nghĩ... bố nghĩ nó sẽ thay đổi..."

Linh nhìn bố chồng, lòng cô quặn thắt. Cô hiểu, ông Sáu không cố ý làm hại họ. Ông chỉ quá cả tin, và quá thương người. Nhưng dù vậy, sự tổn thương vẫn còn đó.

"Bố ơi, tiền đó là tiền tiết kiệm cả đời của chúng con. Tiền đó là ước mơ của chúng con," Linh nói, nước mắt cô chảy dài. "Bố đã tự ý quyết định, bố đã phá hủy tương lai của chúng con."

Ông Sáu bật khóc. "Bố xin lỗi... bố xin lỗi các con..."

Khôi ôm lấy bố. "Bố ơi, con không trách bố. Con chỉ buồn thôi. Con chỉ thấy thất vọng."

Chương 4: Quyết Định Dọn Ra Riêng
Sau cuộc nói chuyện, Linh và Tuấn quyết định dọn ra ở riêng. Họ không muốn ở lại quê nữa, không muốn sống trong sự lo lắng và bất an. Họ muốn xây dựng một cuộc sống mới, một cuộc sống độc lập, không bị ảnh hưởng bởi những rầm rĩ tài chính gia đình.

"Chúng ta sẽ dọn ra ở riêng. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu," Linh nói với Tuấn.

Tuấn gật đầu. Anh biết, đó là quyết định đúng đắn. Anh không muốn vợ mình phải chịu đựng thêm nữa.

Họ thuê một căn phòng trọ nhỏ ở thành phố, bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng. Cuộc sống khó khăn hơn rất nhiều. Họ phải làm việc chăm chỉ hơn, tiết kiệm từng đồng. Ước mơ về căn hộ chung cư giờ đây lại trở nên xa vời.

Ông Sáu cố gắng liên lạc với anh họ Cường, yêu cầu anh ta trả lại tiền. Nhưng Cường cứ viện cớ, rồi dần dần biệt tăm. Số tiền của Linh và Tuấn coi như mất trắng.

Dù vậy, Linh và Tuấn vẫn không tuyệt vọng. Họ có nhau, có tình yêu thương. Họ tin rằng, chỉ cần cố gắng, họ sẽ vượt qua tất cả.

Họ cũng quyết định giữ khoảng cách tài chính rõ ràng với gia đình bên nội. Họ không còn giao phó tiền bạc cho ai nữa. Họ tự mình quản lý tài chính, tự mình lo cho cuộc sống của mình.

Chương 5: Bài Học Của Sự Độc Lập
Thời gian trôi qua, Linh và Tuấn dần ổn định cuộc sống. Họ làm việc chăm chỉ, tích lũy từng chút một. Căn phòng trọ nhỏ dần trở thành tổ ấm của họ.

Họ vẫn về quê thăm ông Sáu, nhưng khoảng cách về tài chính đã được thiết lập rõ ràng. Họ không còn tin tưởng ông tuyệt đối trong chuyện tiền bạc, nhưng tình cảm gia đình vẫn còn đó.

Ông Sáu sống trong sự ân hận. Ông biết mình đã sai. Ông đã đánh mất niềm tin của con trai và con dâu. Ông nhớ lại những lời Linh nói, "Bố đã phá hủy tương lai của chúng con." Ông nhìn căn phòng trống vắng của con trai, lòng ông quặn thắt.

Một ngày nọ, ông Sáu gọi điện cho Tuấn. "Con ơi, bố xin lỗi con. Bố đã sai rồi. Bố đã làm khổ các con."

Tuấn nghe tiếng bố, lòng anh mềm lại. "Bố ơi, con không trách bố. Con chỉ mong bố khỏe mạnh."

Sau này, ông Sáu không còn cả tin nữa. Ông sống cẩn trọng hơn, không còn dễ dàng tin lời người khác. Ông dành thời gian chăm sóc khu vườn, chăm sóc bản thân. Ông đã học được một bài học đắt giá.

Và Linh, Tuấn, hai vợ chồng đã từng mất đi tất cả, đã tìm thấy hạnh phúc. Họ đã học được rằng, hạnh phúc không phải là tiền bạc, không phải là những lời hứa. Hạnh phúc là sự độc lập, sự tự chủ, và tình yêu thương chân thành.

Một buổi chiều, Linh và Tuấn cùng nhau đi dạo trên con đường quen thuộc. Họ nhìn về phía những tòa nhà cao tầng, nơi ước mơ về căn hộ chung cư vẫn còn đó.

"Anh ơi, chúng ta sẽ có nhà thôi," Linh nói, giọng cô đầy hy vọng.

Tuấn nắm tay cô. "Ừ, chúng ta sẽ có nhà. Và chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, bằng chính sức mình."

Họ biết, chặng đường phía trước còn nhiều khó khăn. Nhưng họ không còn sợ hãi. Họ có nhau, và họ có niềm tin vào chính mình. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời họ.

Comments