Min menu

Pages

Em gái chấp nhận nhường đất cho anh cả, rồi một bí mật từ quá khứ khiến người anh phải ch-ết l-ặng...


Cái nắng gay gắt giữa tháng bảy hắt lên những mái ngói cũ kỹ, làm nổi bật sự tĩnh lặng đến đáng sợ của ngôi nhà tôi từng lớn lên. Cha đã mất ba năm rồi, nhưng ký ức về ông, về những ngày tháng gia đình còn nguyên vẹn, vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Tôi là Thảo, và đây là câu chuyện về anh trai tôi, về mảnh đất cha để lại, và về những điều còn sâu sắc hơn cả tài sản.

Mảnh Đất Và Sự Lặng Thầm Của Người Em Gái
Cha tôi là người đàn ông hiền lành, cả đời lam lũ. Ông sống chất phác, nhưng luôn dành trọn tình yêu thương cho hai anh em tôi. Khi ông mất, một khoảng trống lớn bỗng xuất hiện trong cuộc đời tôi và anh trai, tên là Đức. Nỗi đau mất cha chưa kịp nguôi ngoai, thì gánh nặng của việc phân chia tài sản, cụ thể là mảnh đất rộng lớn mà cha mẹ đã tích cóp cả đời, bắt đầu hiện hữu.

Anh Đức là anh cả, hơn tôi năm tuổi. Từ nhỏ, anh ấy đã luôn được cha mẹ tin tưởng, được coi là người gánh vác mọi việc trong gia đình. Sau khi cha mất, anh ấy nghiễm nhiên trở thành trụ cột, là người có tiếng nói nhất. Tôi, là con gái út, thường ít khi lên tiếng hay tranh cãi. Tôi nghĩ, anh là anh, anh có quyền quyết định.

Thời gian sau tang lễ, anh Đức âm thầm làm các thủ tục giấy tờ. Tôi không biết rõ anh ấy làm gì, nhưng tôi tin tưởng anh ấy, tin rằng anh ấy sẽ lo liệu mọi việc một cách công bằng. Thế rồi, một ngày nọ, tôi tình cờ nghe được câu chuyện từ một người hàng xóm: anh Đức đã làm giấy sang tên toàn bộ đất cho mình. Anh ấy không chia cho tôi một phần nào cả.

Lòng tôi đau như cắt. Tôi không thể tin được rằng anh trai mình lại có thể làm như vậy. Mảnh đất đó là công sức cả đời của cha mẹ, là kỷ niệm của cả gia đình. Anh ấy đã tự ý chiếm đoạt tất cả, không một lời hỏi ý kiến, không một lời chia sẻ.

Nỗi thất vọng và sự tổn thương bao trùm lấy tôi. Tôi đã nghĩ đến việc kiện tụng, đến việc làm lớn chuyện để đòi lại công bằng. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến cha. Cha tôi luôn mong muốn anh em hòa thuận, yêu thương nhau. Ông đã từng nói với tôi: "Gia đình là trên hết, con ạ. Đừng vì tiền bạc mà đánh mất tình nghĩa anh em."

Tôi nhìn di ảnh cha, và một quyết định được đưa ra trong lòng tôi. Tôi sẽ không kiện tụng. Tôi sẽ không làm ầm ĩ. Tôi không muốn cha mẹ dưới suối vàng phải buồn lòng vì cảnh anh em bất hòa. Tôi chỉ lui về chăm sóc phần mộ cha mẹ, đó là cách duy nhất tôi có thể thể hiện lòng hiếu thảo, và cũng là cách để tôi giữ lại chút bình yên cho tâm hồn mình.

Tôi sống một cuộc sống giản dị, bình lặng. Tôi vẫn đi làm, vẫn chăm sóc gia đình nhỏ của mình. Mảnh đất cha để lại, tôi không còn nhắc đến nữa. Tôi coi như đó là một bài học, một thử thách mà cuộc đời dành cho mình.

Bức Thư Nhuốm Màu Thời Gian Và Tiếng Lòng Cha
Ba năm trôi qua, cuộc sống của tôi và anh Đức cứ thế diễn ra, hai anh em không còn gần gũi như xưa. Anh ấy sống trong ngôi nhà lớn trên mảnh đất của cha, cuộc sống của anh ấy có vẻ sung túc hơn. Còn tôi, tôi vẫn sống trong căn nhà nhỏ thuê mướn, nhưng lòng tôi lại cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.

Một ngày nọ, khi anh Đức dọn dẹp lại căn gác xép cũ kỹ của cha, nơi chất chứa bao nhiêu kỷ vật, anh ấy vô tình tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ. Bên trong chiếc hộp là những cuốn sổ tay ghi chép của cha, và một phong bì đã ngả màu thời gian. Anh ấy mở phong bì ra, và tìm thấy một lá thư. Đó là lá thư cha viết tay, chưa kịp gửi.

Cha tôi là người ít nói, ông hiếm khi thể hiện tình cảm bằng lời. Nhưng qua những dòng chữ xiêu vẹo trên trang giấy ố vàng, anh Đức nhận ra đó là bức thư cha viết cho anh. Từng nét chữ, từng câu từ đều mang đậm tình yêu thương và sự lo lắng của cha dành cho con cái.


Anh Đức bắt đầu đọc. Từng câu chữ của cha như những nhát dao đâm thẳng vào tim anh ấy.

“Đức con trai của cha,

Cha biết con là con trai cả, là người gánh vác mọi việc trong gia đình sau này. Cha tin tưởng con, và cha biết con sẽ làm tốt.

Cha để lại mảnh đất này cho hai anh em con. Cha biết, con là con trai, con sẽ cần đất để xây nhà, để lập nghiệp. Nhưng con cũng đừng quên em gái con. Nó là con gái, nó yếu đuối hơn con, nó cũng cần một chỗ dựa.

Nếu sau này con thấy em mình không tranh giành, đừng nghĩ nó ngu dại. Nó không phải là kẻ yếu đuối, cũng không phải là kẻ không biết gì. Nó chỉ không muốn cha mẹ dưới suối vàng phải buồn lòng vì cảnh anh em bất hòa. Nó là một đứa con hiếu thảo, một người em gái biết nghĩ cho gia đình.

Cha mong con hãy luôn yêu thương em mình, hãy bảo vệ nó. Đừng vì tiền bạc mà đánh mất tình nghĩa anh em. Tình cảm gia đình là quý giá nhất, con trai ạ. Đừng để cha mẹ phải lo lắng khi nhìn xuống.

Cha thương con, và thương cả em con nữa.

Cha của con.”

Từng lời, từng chữ của cha như những tiếng sét đánh vào tâm trí anh Đức. Anh ấy đọc đi đọc lại lá thư, nước mắt anh ấy tuôn rơi lã chã. Anh ấy nhận ra, anh ấy đã sai rồi. Anh ấy đã tham lam, đã ích kỷ, đã phụ lòng tin của cha. Anh ấy đã đánh mất tình nghĩa anh em, đánh mất đi sự bình yên trong tâm hồn.

Anh ấy nhìn lá thư trên tay, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ngôi mộ của cha mẹ. Nỗi ân hận bao trùm lấy anh ấy. Anh ấy đã làm gì vậy? Anh ấy đã vì tiền bạc mà đánh mất tất cả.

Sự Hối Hận Muộn Màng Và Khoảnh Khắc Lặng Câm
Anh Đức bật khóc nức nở. Tiếng khóc của anh ấy xé tan không gian tĩnh lặng. Anh ấy khóc không phải vì mất mát tài sản, mà vì mất mát tình thân, mất mát niềm tin của cha.

Anh ấy vội vàng đứng dậy, cầm theo lá thư của cha. Anh ấy không thể ngồi yên được nữa. Anh ấy phải tìm tôi, phải nói lời xin lỗi. Anh ấy phải làm gì đó để chuộc lại lỗi lầm của mình.

Anh ấy lái xe đến căn nhà nhỏ của tôi. Anh ấy đứng trước cổng, nhìn vào bên trong. Tôi đang ngồi ở hiên nhà, đọc sách. Bé My, con gái tôi, đang chơi đùa trong sân. Cảnh tượng bình yên đó khiến lòng anh ấy càng thêm đau nhói.

Anh ấy muốn bước vào, muốn ôm lấy tôi, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng anh ấy không dám. Anh ấy cảm thấy xấu hổ, cảm thấy tội lỗi. Anh ấy không biết phải đối mặt với tôi như thế nào.

Anh ấy đứng đó, nhìn tôi. Ánh mắt anh ấy đầy vẻ hối hận, đầy vẻ tủi hổ. Anh ấy muốn nói, nhưng lại không nói nên lời. Tất cả những lời lẽ xin lỗi, tất cả những lời biện minh đều nghẹn lại trong cổ họng anh ấy.

Tôi nhìn ra ngoài cổng. Tôi thấy anh Đức. Anh ấy đứng đó, gầy gò hơn trước, và đôi mắt anh ấy đỏ hoe. Tôi không biết anh ấy đến đây làm gì, nhưng tôi cảm nhận được nỗi buồn, sự hối hận trong anh ấy.


Tôi đứng dậy, đi ra cổng. Tôi nhìn anh ấy, ánh mắt tôi không còn sự oán trách nữa. Tôi chỉ cảm thấy một chút gì đó của sự xót xa.

"Anh đến có chuyện gì không?" Tôi hỏi, giọng tôi nhẹ nhàng.

Anh Đức nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ run rẩy. Anh ấy đưa lá thư của cha cho tôi. "Em... em đọc đi."

Tôi cầm lá thư, đọc từng câu, từng chữ. Nước mắt tôi cũng tuôn rơi. Cha tôi đã biết tất cả. Cha tôi đã hiểu tôi. Và cha tôi đã cố gắng hàn gắn tình anh em chúng tôi.

Tôi nhìn anh Đức. Tôi thấy sự hối hận trong đôi mắt anh ấy. Tôi biết, anh ấy đã hiểu ra rồi.

"Anh à," tôi nói, giọng tôi khẽ khàng. "Cha đã hiểu tất cả. Em không trách anh đâu."

Anh Đức nghe vậy, nước mắt anh ấy tuôn rơi nhiều hơn. Anh ấy gục xuống, không nói được lời nào.

Sự Lựa Chọn Của Bình Yên Và Bài Học Vĩnh Hằng
Sau hôm đó, anh Đức thường xuyên ghé thăm tôi hơn. Anh ấy không còn nói về chuyện đất đai nữa. Anh ấy chỉ đến để trò chuyện, để chăm sóc mẹ, để chơi đùa với bé My. Anh ấy đã thay đổi. Anh ấy đã nhận ra giá trị của tình thân.

Tôi vẫn sống trong căn nhà nhỏ của mình. Tôi không có mảnh đất lớn của cha mẹ để lại, nhưng tôi có một cuộc sống bình yên, có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Tôi có mẹ luôn yêu thương, có bé My luôn là động lực. Và tôi có một người anh đã biết hối lỗi, biết trân trọng tình cảm gia đình.

Tôi nhận ra rằng, trong cuộc đời này, có những điều quan trọng hơn cả tiền bạc, hơn cả tài sản. Đó là tình yêu thương chân thành, là sự tha thứ, là sự bình yên trong tâm hồn.

Bài học lớn nhất mà tôi học được từ câu chuyện này là giá trị của sự nhẫn nhịn, của sự bao dung. Đôi khi, sự im lặng lại là một sự mạnh mẽ, một sự hy sinh. Và đôi khi, sự tha thứ lại là một món quà.

Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, dù cuộc đời có những biến cố, những sự bất công, nhưng tình yêu thương và sự hối lỗi chân thành có thể hàn gắn mọi vết thương.

Và tôi, tôi sẽ luôn nhớ về cha tôi, về lá thư ông đã viết. "Nếu sau này con thấy em mình không tranh giành, đừng nghĩ nó ngu dại. Nó chỉ không muốn cha mẹ dưới suối vàng phải buồn lòng vì cảnh anh em bất hòa." Lời nói đó của cha sẽ mãi mãi là kim chỉ nam cho cuộc đời tôi. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.

Comments