Min menu

Pages

Th-am l-am đòi b-án hết đất đai của cha mẹ, người anh phải s-ững s-ờ trước hành động cuối cùng của mẹ trước khi qua đời...


Gió lay nhẹ những bông lúa trĩu hạt, tạo nên một bản hòa tấu xào xạc trên cánh đồng mênh mông. Khang ngồi bên giường, tay anh vuốt ve mái tóc bạc của mẹ. Đôi mắt bà giờ đây chỉ còn nhìn một cách vô định, cơ thể bất động sau cơn tai biến. Khang là em út, hiền lành, chất phác. Anh đã từ bỏ mọi ước mơ, ở lại quê nhà để chăm sóc mẹ sau khi cha anh mất.

Cha Khang ra đi đột ngột vì một cơn bạo bệnh. Nỗi đau chưa kịp nguôi ngoai thì một gánh nặng khác lại đè lên vai Khang. Long, anh trai của Khang, con cả trong gia đình, là một người đàn ông quyết đoán, nhanh nhạy, nhưng cũng đầy tham vọng. Anh đã lập nghiệp ở thành phố, có một công việc ổn định và một cuộc sống khá giả.

Ngay sau đám tang của cha, khi hơi ấm của người cha yêu quý vẫn còn vương vấn trong không khí, Long đã lập tức bắt tay vào việc "sắp xếp" lại mọi thứ. Anh ta gọi Khang lại, giọng nói đầy quyền lực.

"Khang, toàn bộ ruộng đất của bố mẹ, anh sẽ đứng tên hết," Long nói, ánh mắt anh ta không chút biểu cảm. "Bố không để lại di chúc. Anh là con cả, anh có quyền làm vậy."

Khang nhìn anh trai, lòng anh quặn thắt. Anh biết, cha anh không hề có ý định để Long chiếm trọn. Nhưng Khang, một người ít nói, luôn đặt tình cảm lên trên mọi thứ, đã chọn cách im lặng. Anh không muốn gia đình lục đục, không muốn làm to chuyện giữa lúc tang gia bối rối. Anh tin rằng, tình anh em còn quý hơn tất cả.

"Vâng, anh cứ tự nhiên," Khang đáp, giọng anh trầm xuống, gần như thì thầm. Anh chỉ xin được ở lại căn nhà cũ, căn nhà nơi anh đã lớn lên, nơi có mẹ anh đang nằm liệt.

Cuộc sống của Khang cứ thế trôi đi, trong sự lặng lẽ và nhẫn nại. Anh thức khuya dậy sớm, vừa làm lụng trên mấy sào ruộng nhỏ lẻ mà Long "cho phép" anh canh tác, vừa chăm sóc mẹ từng miếng ăn, giấc ngủ. Anh tắm rửa cho mẹ, thay tã cho mẹ, bón từng muỗng cháo, từng viên thuốc. Anh kể cho mẹ nghe những câu chuyện về làng xóm, về những bông lúa đang lớn dần trên đồng, dù biết mẹ không thể đáp lời. Với Khang, được ở bên mẹ, được chăm sóc mẹ là niềm an ủi lớn nhất.

Long thỉnh thoảng mới về thăm. Mỗi lần về, anh ta lại nói những lời khinh thường, coi Khang là kẻ bám víu vào đất đai, không có chí tiến thủ.

"Em cứ sống mãi thế này à? Cứ bám lấy cái mảnh đất cằn cỗi này thì bao giờ mới khá lên được? Anh đã có nhà cửa, xe cộ trên thành phố rồi," Long nói, ánh mắt anh ta đầy vẻ khinh bỉ. "Em không có vợ con, không có gì cả, sống vậy có ích gì?"

Khang chỉ cúi đầu, im lặng. Anh không tranh cãi, không phản kháng. Anh tin rằng, bố mẹ anh đã thấy hết. Anh tin rằng, một ngày nào đó, Long sẽ hiểu. Anh chịu đựng, chịu đựng tất cả, như một cây tre vững chãi giữa gió bão. Anh biết, mẹ anh, dù không thể nói, vẫn cảm nhận được tình yêu thương của anh.

Chương 2: Cơn Lốc Của Tham Vọng

Hai năm sau, mẹ Khang cũng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay anh. Nỗi đau mất mẹ khiến Khang suy sụp. Anh đã dốc cạn sức lực, dốc cạn tình yêu thương để chăm sóc mẹ, và giờ đây, bà đã ra đi mãi mãi. Căn nhà giờ đây trống vắng đến lạ thường.


Sau đám tang, khi tro cốt của mẹ đã yên vị bên cạnh cha, Long lại bất ngờ quay trở lại. Lần này, vẻ mặt anh ta còn quyết đoán hơn, lạnh lùng hơn bao giờ hết.

"Khang, anh có chuyện này muốn nói với em," Long nói, giọng anh ta không chút cảm xúc.

Khang nhìn anh trai, lòng anh nặng trĩu. Anh biết, lại là chuyện đất đai.

"Căn nhà này... và toàn bộ đất đai ở đây... anh muốn bán hết," Long nói, ánh mắt anh ta đầy vẻ tham vọng. "Anh cần tiền để mua một căn biệt thự ở thành phố. Đây là cơ hội tốt nhất để anh phát triển sự nghiệp."

Khang sững sờ. Anh không tin vào tai mình. Bán cả căn nhà mẹ vừa nằm xuống sao? Nơi đây là kỷ niệm, là linh hồn của gia đình.

"Anh nói gì cơ? Bán hết sao? Cả căn nhà này sao?" Khang hỏi, giọng anh run rẩy.

"Đúng vậy. Mảnh đất này vị trí đẹp, bán đi sẽ được rất nhiều tiền. Anh đã có người hỏi mua rồi," Long nói, khuôn mặt anh ta không chút do dự. "Em cứ dọn ra khỏi đây đi. Anh sẽ cho em một ít tiền để em tự lo liệu."

"Không được! Anh không thể bán căn nhà này được! Đây là nơi mẹ đã sống, nơi mẹ đã mất! Đây là nơi thờ cúng cha mẹ!" Khang gào lên, sự tức giận và tuyệt vọng bấy lâu nay kìm nén bỗng bùng lên dữ dội. Anh chưa bao giờ lớn tiếng đến vậy.

"Tại sao lại không được? Toàn bộ đất đai này là của anh. Anh có quyền định đoạt," Long nói, nhếch mép cười khinh bỉ. "Em chỉ là kẻ ăn bám, có quyền gì mà nói? Em nghĩ em đã làm gì được cho cái nhà này mà đòi giữ?"

Lời nói của Long như một nhát dao đâm thẳng vào tim Khang. Anh cảm thấy một sự đau đớn tột cùng. Sự nhẫn nhịn của anh đã đạt đến giới hạn. Anh không thể chịu đựng thêm nữa.


"Anh nói tôi là kẻ ăn bám sao? Anh nói tôi không có quyền sao?" Khang hỏi, giọng anh run rẩy vì giận dữ, nhưng ánh mắt anh lại ánh lên sự quyết đoán chưa từng có.

Long cười khinh bỉ. "Đúng vậy. Em có làm được gì ra hồn đâu? Cả đời chỉ biết bám víu vào cái nhà này, bám víu vào bố mẹ."

Khang nhìn Long, đôi mắt anh đỏ ngầu. Anh không chịu đựng nữa. Anh sẽ không im lặng nữa. Anh bước đến chiếc hộc tủ cũ kỹ mà mẹ thường dùng để cất giữ những thứ quan trọng nhất. Anh mở nó ra, lấy ra một phong bì đã ố vàng. Bên trong là một tờ giấy, được viết bằng nét chữ run run của mẹ anh. Đó là bản di chúc viết tay, và bên cạnh là một dấu mộc đỏ chói của cơ quan công chứng.

Long nhìn chiếc phong bì, rồi nhìn Khang, ánh mắt anh ta đầy sự ngạc nhiên.

"Cái gì đây?" Long hỏi, giọng anh ta nghi ngờ.

"Đây là di chúc của mẹ. Anh muốn xem không?" Khang nói, giọng anh lạnh lùng, dứt khoát.

Chương 3: Lời Phán Quyết Từ Người Mẹ Đã Khuất
Long giật lấy bản di chúc từ tay Khang. Anh ta mở ra, đôi mắt anh ta lướt nhanh qua từng dòng chữ. Khuôn mặt Long dần biến sắc. Từ sự ngạc nhiên, anh ta chuyển sang bàng hoàng, rồi tức giận, cuối cùng là sự thất vọng và cả một chút sợ hãi.

Bản di chúc được viết rõ ràng, từng lời, từng chữ đều thấm đẫm tình yêu thương và sự thấu hiểu của người mẹ. Điều đáng nói là bên dưới chữ ký của mẹ, là dấu mộc tròn của cơ quan công chứng, cùng chữ ký của công chứng viên và ngày tháng công chứng, ngay trước khi bà bệnh nặng.

"Gửi hai con trai yêu quý của mẹ, Long và Khang.

Mẹ biết, cuộc sống đôi khi không công bằng. Mẹ biết, các con sẽ có những con đường riêng. Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, đã cân nhắc rất nhiều về việc chia tài sản sau khi ba các con mất. Mẹ không muốn tài sản làm rạn nứt tình anh em. Mẹ muốn các con luôn yêu thương nhau.

Long, con là con cả, thông minh, tháo vát. Con đã tự mình gây dựng sự nghiệp, đã có một cuộc sống sung túc. Mẹ không cần con tiền bạc, mẹ cần con tình thương. Mẹ biết con có khát vọng lớn. Nhưng cuộc sống này, không phải chỉ có tiền bạc.

Còn Khang, con trai út của mẹ. Con là người hiền lành, chân thật, luôn ở bên mẹ, chăm sóc mẹ những năm tháng cuối đời. Con là người sống có tình có nghĩa, là người đã chịu đựng bao vất vả để mẹ được yên lòng. Mẹ biết ơn con rất nhiều.

Vì vậy, mẹ quyết định: con nào ở lại chăm sóc mẹ, con đó sẽ được thừa hưởng toàn bộ đất đai và căn nhà này. Mẹ muốn con tiếp tục gìn giữ nơi thờ cúng tổ tiên, để con có một mái ấm, để con có thể sống một cuộc sống bình yên. Đây là tài sản mà mẹ để lại cho con, là phần thưởng cho tình hiếu thảo của con.

Mẹ đã đi công chứng bản di chúc này, để không ai có thể nghi ngờ tấm lòng của mẹ. Mẹ hy vọng các con sẽ hiểu tấm lòng của mẹ. Mẹ mong các con sẽ luôn yêu thương nhau, luôn đoàn kết. Đó là điều quý giá nhất mà ba mẹ để lại cho các con."

Long đọc xong bản di chúc, bàn tay anh ta run rẩy. Anh ta nhìn Khang, đôi mắt anh ta đỏ ngầu. Anh ta không nói được lời nào. Anh ta sững sờ khi biết mẹ đã âm thầm đi công chứng trước lúc qua đời. Điều đó chứng tỏ mẹ đã lường trước được mọi chuyện, đã nhìn thấu được lòng người.

"Tại sao... tại sao lại như vậy?" Long gào lên, giọng anh ta lạc đi. "Tại sao mẹ lại thiên vị nó? Tại sao mẹ lại cho nó tất cả? Còn con thì sao? Con là con cả mà!"

Khang nhìn anh trai, đôi mắt anh tràn đầy sự đau đớn, nhưng cũng đầy sự kiên định. "Anh ơi, mẹ không thiên vị. Mẹ chỉ muốn chúng ta hiểu được giá trị thực sự của cuộc sống. Mẹ muốn chúng ta biết, tình nghĩa, lòng hiếu thảo quan trọng hơn tiền bạc, hơn địa vị xã hội."

"Anh không tin! Anh không tin!" Long ném bản di chúc xuống đất, khuôn mặt anh ta méo mó vì tức giận và thất vọng. "Mẹ lừa dối con! Mẹ đã lừa dối con!"

Khang cúi xuống, nhặt từng mảnh di chúc. "Anh có thể xé nó, nhưng anh không thể thay đổi sự thật. Mẹ đã thấy tất cả, mẹ đã biết tất cả. Mẹ biết ai là người có tình, có nghĩa."

Long sững lại. Anh ta nhớ lại những ngày tháng anh ta lên thành phố, bỏ mặc mẹ ở nhà, một mình Khang chăm sóc. Anh ta nhớ lại những lần anh ta về thăm nhà, chỉ mang theo những món quà đắt tiền, nhưng không bao giờ dành thời gian cho mẹ, không bao giờ tự tay chăm sóc bà. Anh ta nhớ lại những lời khinh thường mà anh ta đã nói với Khang.

Anh ta nhìn mảnh đất mênh mông, nhìn căn nhà thân thuộc, những thứ mà anh ta tưởng chừng đã nằm gọn trong tay mình, giờ đây lại thuộc về Khang. Anh ta cảm thấy một sự hổ thẹn, một sự đau đớn tột cùng.

"Anh đã sai rồi... Anh đã sai rồi..." Long thì thầm, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh ta. "Anh đã quá tham lam... quá ích kỷ..."

Anh ta quỳ xuống trước mặt Khang. "Em ơi, anh xin lỗi em... Anh xin lỗi bố mẹ..."

Khang đỡ anh trai dậy, ôm lấy anh. Anh cảm nhận được sự run rẩy của Long, sự hối hận của Long. Anh biết, Long đã nhận ra lỗi lầm của mình.

Chương 4: Sự Hồi Sinh Của Tình Anh Em
Sau ngày hôm đó, Long không còn đòi đất đai nữa. Anh ta trở về thành phố, nhưng anh ta không còn là Long của ngày xưa. Anh ta không còn kiêu căng, ngạo mạn. Anh ta sống một cuộc sống khác. Anh ta bắt đầu suy nghĩ về những giá trị thực sự của cuộc sống.

Long thường xuyên gọi điện về cho Khang. Anh ta hỏi thăm, anh ta chia sẻ. Anh ta không còn khinh thường Khang nữa, mà ngược lại, anh ta học hỏi từ Khang sự bình yên, sự nhẫn nại và lòng hiếu thảo.

Khang vẫn ở lại căn nhà cũ. Anh vẫn ngày ngày chăm sóc khu vườn, vẫn thắp hương cho cha mẹ. Anh không còn im lặng nữa. Anh chia sẻ với Long, anh kể cho Long nghe về những kỷ niệm với cha mẹ.

Một ngày nọ, Long trở về quê. Anh ta không lái chiếc xe sang trọng nữa, mà đi xe khách. Anh ta mang theo một bó hoa huệ trắng, loài hoa mà mẹ anh rất thích. Anh ta đến nhà, đặt bó hoa lên bàn thờ, rồi quỳ xuống.

"Bố mẹ ơi, con xin lỗi bố mẹ. Con đã sai rồi," Long nói, giọng anh ta nghẹn lại. "Con đã hiểu ra rồi. Bản di chúc đó... nó là bài học của bố mẹ dành cho con. Nó dạy con biết, tình người quan trọng hơn tất cả."

Khang đứng bên cạnh, nhìn anh trai. Anh cảm thấy một sự bình yên. Tình anh em của họ, sau bao nhiêu sóng gió, đã được hàn gắn lại.

Long quyết định không tranh giành bất cứ thứ gì. Anh ta thậm chí còn giúp đỡ Khang trong việc cải tạo nhà cửa, sửa sang lại khu vườn, trồng thêm cây cối. Anh không làm điều đó với ý nghĩ trả ơn, mà với một tấm lòng tự nguyện, một sự báo hiếu muộn màng dành cho cha mẹ và một sự bù đắp chân thành cho em trai.

Họ không còn tranh chấp tài sản nữa. Họ cùng nhau gìn giữ những gì cha mẹ để lại. Căn nhà cũ giờ đây không chỉ là nơi thờ cúng tổ tiên, mà còn là nơi sum họp của hai anh em, nơi họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm, cùng nhau vun đắp tình thân.

Chương 5: Di Sản Của Tình Nghĩa
Thời gian trôi qua, Khang vẫn sống bình yên trong căn nhà cũ. Anh vẫn tiếp tục cuộc sống giản dị, chăm sóc khu vườn và giữ gìn nề nếp thờ cúng tổ tiên. Anh không còn mang trong lòng sự tủi hờn hay gánh nặng của sự im lặng. Thay vào đó, lòng anh tràn đầy sự thanh thản và một niềm tự hào thầm kín về những giá trị mà cha mẹ đã truyền lại.

Long, từ một doanh nhân tham vọng, đã trở thành một người đàn ông điềm đạm hơn, biết trân trọng giá trị gia đình. Anh không còn bị cuốn theo vòng xoáy của tiền bạc và danh vọng. Mỗi khi về quê, anh không mang theo những món đồ đắt tiền mà mang theo những câu chuyện về cuộc sống của mình, những trải nghiệm mà anh đã học được. Anh thường ngồi hàng giờ bên Khang, lắng nghe những câu chuyện về cha mẹ, về tuổi thơ. Anh nhận ra, những gì anh đã bỏ lỡ trong quá khứ là những điều quý giá nhất.

"Em này, cái mảnh đất này giờ xanh tốt quá nhỉ," Long nói một buổi chiều, khi hai anh em đang cùng nhau tưới rau trong vườn. "Anh nhớ ngày xưa, bố hay dắt anh ra đây. Bố nói, đất đai là tài sản quý giá nhất, nhưng tình người còn quý giá hơn."

Khang mỉm cười. "Đúng vậy anh. Bố mẹ luôn có những triết lý sống rất sâu sắc."

"Anh đã hiểu rồi, Khang ạ. Bố mẹ không hề thiên vị em. Bố mẹ chỉ muốn dạy anh một bài học. Bố mẹ muốn anh biết, có những thứ không thể mua được bằng tiền. Lòng hiếu thảo, tình thân, những điều đó mới là tài sản lớn nhất mà chúng ta có."

Khang nhìn anh trai, lòng anh dâng trào cảm xúc. Anh biết, Long đã thực sự thay đổi. Mối quan hệ giữa hai anh em không chỉ được hàn gắn mà còn trở nên sâu sắc hơn, bền chặt hơn.

Câu chuyện về Khang và bản di chúc của mẹ đã lan khắp làng. Người dân trong làng đều nể phục Khang. Họ nói về anh như một tấm gương về lòng hiếu thảo, về sự kiên nhẫn. Họ nói rằng, Khang sống hiếu nghĩa, không tranh giành nhưng lại được trời thương.

Dù không còn chung sống dưới một mái nhà, nhưng khoảng cách giữa họ đã được rút ngắn bằng sự thấu hiểu và lòng bao dung. Long thường xuyên giúp đỡ Khang trong việc sửa sang nhà cửa, mua sắm đồ đạc. Anh không làm điều đó với ý nghĩ trả ơn, mà với một tấm lòng tự nguyện, một sự báo hiếu muộn màng dành cho cha mẹ và một sự bù đắp chân thành cho em trai.

Mỗi khi có ai đó hỏi về chuyện tài sản gia đình, Long luôn kể lại câu chuyện về bản di chúc của mẹ. Anh không giấu giếm sự hổ thẹn của mình, mà coi đó là một bài học để răn dạy bản thân và những người xung quanh. Anh thường kết thúc câu chuyện bằng một câu nói: "Cha mẹ tôi đã để lại cho tôi một bài học đắt giá. Và em trai tôi, nó đã dạy tôi về lòng hiếu thảo, về sự vị tha."

Trong những buổi họp mặt gia đình, hình ảnh hai anh em Long và Khang ngồi cạnh nhau, cùng nhau trò chuyện vui vẻ đã trở thành một biểu tượng. Nó là minh chứng cho việc tình thân có thể vượt qua mọi sóng gió, mọi cám dỗ của vật chất.

Và Khang, người em trai đã từng im lặng chịu đựng, giờ đây sống một cuộc đời trọn vẹn, không còn nỗi buồn vương vấn. Anh biết, cha mẹ anh đã yên lòng. Di sản lớn nhất mà họ để lại không phải là đất đai hay tiền bạc, mà là một gia đình biết yêu thương, biết tha thứ, và biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống. Anh hiểu rằng, sự im lặng của mình năm xưa không phải là yếu đuối, mà là sự kiên nhẫn đợi chờ, để rồi cuối cùng, sự thật và tình nghĩa đã lên tiếng, và được cả trời đất chứng giám.

Comments