Chiếc lá vàng khô xoay tròn trong gió, rồi khẽ đáp xuống nấm mồ vừa đắp. Mùi đất mới, mùi hương trầm phảng phất, hòa cùng không khí ảm đạm của một chiều muộn. Dưới bóng cây cổ thụ già, Hùng, người anh cả, đứng đó, khoanh tay. Bên cạnh anh, Liên, cô em gái, quỳ gối, cẩn thận vun lại nắm đất trên mộ cha. Nước mắt cô chảy dài, không ngừng. Cha đã ra đi, mang theo cả sự ấm áp và bình yên của gia đình.
Hùng và Liên là hai anh em ruột, con của một gia đình nông thôn giản dị, chất phác. Cha mẹ họ là những người nông dân hiền lành, cả đời tần tảo làm lụng, dành dụm được một mảnh đất nhỏ, đủ để các con có nơi an cư lạc nghiệp. Từ nhỏ, Hùng đã được cha mẹ dạy dỗ rằng anh là con trai trưởng, là trụ cột của gia đình, là người sẽ gánh vác mọi trọng trách. Anh lớn lên với một chút tự phụ, một chút gia trưởng, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn có tình yêu thương dành cho em gái. Liên thì khác, cô là người con gái ít nói, hiền lành nhưng nội tâm sâu sắc, luôn thấu hiểu và đặt tình thân lên trên hết.
Khi cha họ đột ngột qua đời vì bạo bệnh, cả gia đình chìm trong nỗi đau tột cùng. Cha ra đi, để lại một khoảng trống lớn trong lòng hai anh em. Sau tang lễ, việc phân chia tài sản trở thành một vấn đề nhạy cảm. Theo lệ làng, con trai trưởng sẽ là người đứng ra quán xuyến mọi việc, kể cả đất đai. Hùng, với tư cách là trưởng họ, đã tự mình quyết định.
Anh ta nhớ lại những lời cha thường nói: “Đất đai là gốc rễ, là của cải của tổ tiên để lại. Con trai phải giữ đất để thờ cúng, để giữ vững gia phong.” Với suy nghĩ đó, Hùng cho rằng mình có quyền thừa hưởng toàn bộ.
Một buổi chiều, Hùng âm thầm đi làm giấy tờ, sang tên toàn bộ mảnh đất cho riêng mình. Anh ta nghĩ rằng, Liên là con gái, sau này đi lấy chồng, thì cần gì đất đai. Anh ta nghĩ rằng mình làm như vậy là đúng lẽ, là hợp tình.
Liên, dù không được Hùng thông báo trực tiếp, nhưng cô biết. Cô biết anh trai mình đã âm thầm sang tên toàn bộ đất đai. Lòng cô trĩu nặng. Cô cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc, không phải vì mất đi tài sản, mà vì sự dứt khoát, sự lạnh lùng của anh trai. Cô không tranh giành. Cô không muốn kiện tụng, không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện, không muốn để làng xóm dị nghị, càng không muốn làm cha mẹ cô buồn lòng dưới suối vàng. Cô tin rằng, tình thân quan trọng hơn đất đai.
Thay vì tranh cãi, Liên lui về chăm sóc phần mộ cha mẹ. Mỗi chiều, cô lại ra nghĩa địa, vun lại nắm đất trên mộ, đốt nén nhang, thủ thỉ kể chuyện với cha. Cô tìm thấy sự bình yên trong việc chăm sóc mộ phần của cha mẹ, trong việc giữ gìn những kỷ niệm đẹp đẽ. Cô chấp nhận sự thật, dù nó cay đắng. Sự im lặng của cô không phải là yếu đuối, mà là một lựa chọn. Cô chọn cách giữ gìn sự thanh thản cho cha mẹ dưới suối vàng, dù điều đó đồng nghĩa với việc cô phải chịu thiệt thòi.
Hùng thì vẫn sống trong ngôi nhà cha mẹ để lại, trên mảnh đất giờ đã thuộc về riêng anh ta. Anh ta làm ăn, phát triển kinh tế gia đình. Anh ta tự hào về những gì mình có, về “cơ nghiệp” mà anh ta đã “xây dựng lên”. Anh ta ít khi nghĩ đến em gái, và nếu có nghĩ đến, anh ta cũng tự nhủ rằng mình đã làm đúng, rằng Liên đã chấp nhận mọi chuyện.
Thời gian trôi qua, vài năm sau, Hùng quyết định dọn dẹp lại căn nhà. Anh muốn sửa sang lại một vài chỗ, sắp xếp lại đồ đạc cũ của cha mẹ. Trong quá trình dọn dẹp, khi đang di chuyển một chiếc tủ gỗ cũ kỹ trong phòng của cha, một lá thư màu vàng ố, gấp cẩn thận, rơi ra từ khe tủ. Lá thư được viết bằng nét chữ run rẩy của cha, và đề ngoài phong bì là “Gửi Hùng và Liên”.
Hùng cầm lá thư, lòng anh ta dấy lên một cảm giác lạ lẫm. Anh ta mở lá thư ra, và bắt đầu đọc.
“Con trai Hùng và con gái Liên của cha,” dòng chữ đầu tiên hiện ra, khiến mắt Hùng cay xè. “Cha biết, sau khi cha mất đi, việc phân chia đất đai sẽ là một vấn đề lớn. Cha đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Mảnh đất này là công sức cả đời của cha mẹ con. Cha muốn nó là nơi gắn kết các con, chứ không phải là nguyên nhân gây chia rẽ.”
Hùng đọc tiếp, lòng anh ta dần trở nên nặng trĩu.
“Hùng con, con là con trai trưởng, là người gánh vác hương khói. Cha biết con có trách nhiệm lớn. Nhưng con ơi, đất đai chỉ là vật ngoài thân. Tình nghĩa anh em mới là điều quý giá nhất.”
Rồi, Hùng đọc đến đoạn cuối cùng, đoạn mà cha anh đã viết bằng những lời tha thiết nhất.
“Nếu sau này con thấy em mình không tranh giành, đừng nghĩ nó ngu dại.”
Câu chữ như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hùng. Anh ta chết lặng. Lời nói của cha anh, những lời mà anh chưa bao giờ được nghe trực tiếp, giờ đây vang vọng trong tâm trí anh ta. Anh ta nhớ lại cái ngày anh ta ngang nhiên chiếm đoạt toàn bộ đất đai, nhớ lại sự im lặng, sự cam chịu của Liên. Anh ta đã từng nghĩ Liên ngu dại, nghĩ cô yếu đuối. Nhưng giờ đây, anh ta mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.
“Nó chỉ không muốn cha mẹ dưới suối vàng phải buồn lòng vì cảnh anh em bất hòa.”
Đọc đến đây, Hùng bật khóc nức nở. Anh ta gục xuống sàn nhà, ôm chặt lá thư của cha vào lòng. Nước mắt anh ta chảy dài, thấm ướt trang giấy ố vàng. Đó không chỉ là nước mắt của sự hối hận, mà còn là nước mắt của sự ân hận, sự đau đớn. Anh ta đã hiểu ra tất cả. Sự im lặng của Liên không phải là yếu đuối, mà là sự hy sinh. Cô đã hy sinh quyền lợi của mình để giữ gìn sự bình yên cho cha mẹ dưới suối vàng, để giữ gìn tình nghĩa anh em.
Anh ta đã quá ích kỷ, quá tham lam. Anh ta đã để cho vật chất che mờ mắt, để cho lòng tự phụ lấn át tình thân. Anh ta đã làm tổn thương người em gái mà anh ta đáng lẽ phải bảo vệ.
Nỗi ân hận gặm nhấm tâm hồn Hùng. Anh ta cảm thấy mình thật tồi tệ, thật đáng khinh. Anh ta đã phụ lòng cha, đã phụ bạc tình cảm của em gái.
Hùng không chần chừ một phút nào. Anh ta vội vã đứng dậy, tay vẫn nắm chặt lá thư của cha. Anh ta muốn tìm Liên ngay lập tức, muốn xin lỗi cô, muốn bù đắp cho cô tất cả.
Anh ta chạy xe về phía căn nhà nhỏ của Liên. Con đường đất đỏ quen thuộc giờ đây như dài hơn gấp bội. Tim anh ta đập thình thịch, một sự lo lắng, một sự bồn chồn khó tả. Anh ta không biết phải đối mặt với Liên như thế nào. Cô ấy sẽ phản ứng ra sao? Cô ấy có tha thứ cho anh không?
Khi đến trước cổng nhà Liên, Hùng dừng xe lại. Căn nhà nhỏ, đơn giản nhưng ấm cúng của Liên hiện ra trước mắt anh ta. Tiếng máy may chạy đều đều, tiếng cười nói của khách hàng vang vọng. Liên đang ngồi bên chiếc máy may, đôi mắt cô vẫn tinh anh, nhưng trên gương mặt cô đã hằn lên những nếp nhăn của thời gian và sự vất vả.
Hùng đứng đó, trước cổng nhà em gái, không dám bước vào. Anh ta nhìn Liên, nhìn cuộc sống bình dị của cô. Anh ta nhớ lại những năm tháng Liên cặm cụi chăm sóc mộ cha mẹ, nhớ lại sự im lặng của cô khi anh ta ngang nhiên chiếm đoạt đất đai.
Nước mắt anh ta lại trào ra. Anh ta muốn gọi tên em gái, muốn chạy đến ôm cô, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng cổ họng anh ta như bị nghẹn lại. Mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa trước sự ân hận tột cùng.
Anh ta đứng đó, lặng lẽ, như một kẻ tội đồ. Nỗi hổ thẹn, nỗi ân hận bao trùm lấy anh ta. Anh ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật đáng khinh.
Liên ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Hùng đang đứng trước cổng. Ánh mắt cô thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại trở về vẻ bình thản. Cô không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu chào anh trai.
Hùng nhìn vào ánh mắt của Liên, ánh mắt ấy không hề có sự trách móc hay oán hận, chỉ có sự bình yên đến lạ thường. Chính sự bình yên đó lại càng khiến Hùng thêm day dứt. Anh ta biết, Liên đã tha thứ cho anh ta từ lâu rồi. Cô ấy đã vượt qua được tất cả, đã sống một cuộc đời thanh thản, không vướng bận bởi những toan tính, những tranh giành.
Anh ta đứng đó một lúc lâu, rồi quay lưng bỏ đi. Anh ta không nói được lời nào. Bởi vì, anh ta biết, mọi lời nói lúc này đều trở nên thừa thãi. Điều duy nhất anh ta có thể làm lúc này là để Liên được bình yên, và tự mình đối mặt với nỗi ân hận của chính mình.
Sau ngày hôm đó, Hùng không còn sống trong sự tự mãn nữa. Anh ta bắt đầu thay đổi. Anh ta dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho những người thân yêu. Anh ta không còn quá bận tâm đến tiền bạc, đến những lời khen ngợi phù phiếm. Anh ta bắt đầu sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn, tử tế hơn.
Anh ta thường xuyên đến thăm mộ cha mẹ, vun lại đất, đốt nén nhang. Anh ta thủ thỉ nói chuyện với cha mẹ, kể cho họ nghe về những gì mình đã làm, và xin lỗi họ.
Hùng vẫn thường xuyên đi qua tiệm may của Liên. Anh ta không còn nhìn vào với ánh mắt khinh thường nữa. Thay vào đó, là một ánh mắt ngưỡng mộ, một ánh mắt đầy sự hối lỗi. Anh ta muốn nói chuyện với Liên, muốn xin lỗi cô một cách đàng hoàng. Nhưng anh ta vẫn chưa đủ can đảm.
Liên thì vẫn sống cuộc đời bình dị của mình. Tiệm may của cô ngày càng phát triển. Cô vẫn giữ cho mình sự khiêm tốn, giản dị. Cô không khoe khoang, không tự mãn. Cô biết ơn những gì mình đang có, và luôn cố gắng giúp đỡ những người xung quanh.
Mối quan hệ giữa Liên và Hùng vẫn không được hàn gắn hoàn toàn. Họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng trong lòng Liên, không hề có sự hận thù. Cô chỉ cảm thấy tiếc nuối cho anh trai mình, người đã từng đánh mất đi tình nghĩa anh em vì sự ích kỷ.
Thời gian trôi qua, lá thư của cha vẫn được Hùng cất giữ cẩn thận. Mỗi khi nhìn thấy nó, anh ta lại nhớ đến những lời cha đã viết, nhớ đến sự hy sinh của em gái. Anh ta biết, đó là một bài học quý giá mà cha đã để lại cho anh ta.
Một buổi chiều, Hùng đứng trước cổng nhà Liên. Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi bước vào. Liên đang ngồi bên chiếc máy may, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh trai, ánh mắt cô thoáng chút ngạc nhiên.
“Em ơi,” Hùng nói, giọng anh ta run rẩy. “Anh… anh xin lỗi.”
Liên nhìn Hùng, đôi mắt cô rưng rưng. Cô đứng dậy, bước đến bên anh trai.
“Anh biết em không giận anh đâu,” Hùng nói tiếp, nước mắt anh ta chảy dài. “Anh đã sai rồi. Anh đã quá ích kỷ, quá tham lam. Anh đã làm tổn thương em, đã phụ lòng cha mẹ.”
Anh ta đưa lá thư của cha cho Liên. “Cha đã viết lá thư này cho chúng ta. Anh đã tìm thấy nó. Anh đã đọc nó.”
Liên cầm lá thư, đôi tay cô run rẩy. Cô đọc từng lời cha viết, nước mắt cô chảy dài.
“Anh biết rồi,” Hùng nói. “Anh biết em không muốn cha mẹ dưới suối vàng phải buồn lòng vì cảnh anh em bất hòa. Anh biết em đã hy sinh rất nhiều.”
Liên ôm chầm lấy Hùng. Cả hai anh em cùng khóc nức nở. Nước mắt của sự ân hận, nước mắt của sự tha thứ, nước mắt của tình thân.
“Anh ơi,” Liên nói, giọng cô nghẹn ngào. “Em không giận anh đâu. Em chưa bao giờ giận anh cả.”
Hùng ôm chặt lấy Liên. Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Gánh nặng trong lòng anh ta đã được trút bỏ.
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Hùng và Liên dần được hàn gắn. Hùng thường xuyên đến thăm Liên, giúp đỡ cô trong mọi việc. Anh ta không còn sống trong sự tự mãn nữa. Anh ta sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn, tử tế hơn.
Liên vẫn vậy, vẫn hiền lành, vẫn chăm chỉ. Cô vẫn dành thời gian chăm sóc mộ cha mẹ. Cô biết, cha mẹ cô sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh anh em cô hòa thuận, yêu thương nhau.
Mảnh đất của cha mẹ, giờ đây đã không còn là vấn đề. Nó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ. Điều quan trọng hơn cả, là tình nghĩa anh em, là sự bình yên trong tâm hồn, và là những bài học quý giá mà cha đã để lại.
Cuộc sống của Hùng và Liên, sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng trở về với sự bình yên. Họ đã học được rằng, tài sản vật chất chỉ là phù du. Tình thân, lòng tử tế, và sự tha thứ mới là những thứ quý giá nhất trong cuộc đời.
Và mỗi khi nhìn lên bầu trời xanh, nơi những đám mây trắng đang trôi lững lờ, họ lại cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Họ biết, cha mẹ họ đang mỉm cười dưới suối vàng.
Comments
Post a Comment