Min menu

Pages

Anh cả âm thầm sang tên đất, em gái không tr-anh ch-ấp mà lui về chăm mộ cha mẹ, để rồi anh ch-ết l-ặng khi phát hiện bí mật...


Trưa tháng Bảy, nắng như nung đổ xuống mảnh đất khô cằn. Tôi, Hằng, ngồi bên cạnh mộ cha, tay chậm rãi nhổ từng cọng cỏ dại. Cha tôi đã mất được vài năm, để lại cho anh em tôi không chỉ là nỗi đau, mà còn là một di sản – mảnh đất rộng lớn, thấm đẫm mồ hôi bao đời. Thế nhưng, di sản ấy giờ đây lại trở thành nguồn cơn của một nỗi buồn âm ỉ trong lòng tôi.

Di Sản Gia Đình Và Sự Thăm Thăm Chiếm Đoạt
Cha tôi là người đàn ông cả đời lam lũ, một tay gây dựng nên cơ nghiệp, mảnh đất này. Ông luôn dạy anh em tôi phải sống hòa thuận, yêu thương lẫn nhau. Nhưng có lẽ, ông không ngờ rằng, sau khi ông ra đi, những lời răn dạy ấy lại bị lãng quên một cách phũ phàng.

Tôi có một người anh trai, tên là Dũng. Anh ấy là con cả, và theo lẽ thường, anh ấy sẽ là người gánh vác mọi việc trong nhà sau khi cha mất. Tôi tin tưởng anh ấy tuyệt đối. Tôi nghĩ rằng, anh em tôi sẽ cùng nhau chia sẻ, cùng nhau chăm sóc gia đình.

Thế nhưng, sau khi cha mất không lâu, một sự việc đã xảy ra, khiến tôi vỡ mộng. Tôi vô tình biết được rằng, anh Dũng đã âm thầm làm giấy sang tên toàn bộ đất cho mình. Anh ấy không nói một lời nào với tôi, không bàn bạc, không chia sẻ. Anh ấy đã tự ý chiếm đoạt tất cả.

Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi không thể tin vào điều mình vừa biết được. Người anh mà tôi luôn yêu quý, người mà tôi luôn tin tưởng, lại có thể làm điều đó sao?

Nỗi đau, sự tổn thương, sự thất vọng dâng trào trong lòng tôi. Tôi muốn làm ầm ĩ lên, muốn vạch trần bộ mặt của anh ấy. Tôi muốn đòi lại công bằng cho mình. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến lời dặn của cha mẹ lúc sinh thời, về tình nghĩa anh em.

Tôi đã nghĩ rất nhiều. Liệu có đáng để vì một mảnh đất mà đánh mất tình anh em ruột thịt? Liệu có đáng để cha mẹ dưới suối vàng phải buồn lòng vì cảnh con cái tranh giành tài sản?

Cuối cùng, tôi quyết định không kiện tụng, không làm rùm beng. Tôi chỉ lui về chăm sóc phần mộ cha mẹ. Tôi tin rằng, cha mẹ sẽ hiểu cho tôi. Tôi tin rằng, dù không có đất đai, tôi vẫn có thể sống một cuộc đời ý nghĩa, vẫn có thể tự mình gây dựng sự nghiệp.

Anh Dũng vẫn sống trên mảnh đất rộng lớn ấy. Anh ấy sửa sang nhà cửa, xây thêm chuồng trại, mở rộng kinh doanh. Anh ấy sống một cuộc sống khá sung túc. Còn tôi, tôi vẫn đi làm công nhân ở một nhà máy gần đó, sống trong căn phòng trọ nhỏ, chật hẹp. Tôi vẫn thường xuyên về thăm mộ cha mẹ, thắp hương, nhổ cỏ dại, tâm sự với cha mẹ như thể ông bà vẫn đang lắng nghe. Mỗi lần như vậy, lòng tôi lại thanh thản hơn.

Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Cùng Lá Thư Cũ
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi trong sự bình lặng. Tôi không còn liên lạc nhiều với anh Dũng nữa. Chúng tôi vẫn gặp nhau trong các dịp lễ tết, giỗ chạp, nhưng chỉ nói chuyện xã giao. Mối quan hệ anh em không còn được như xưa. Một bức tường vô hình đã được dựng lên giữa chúng tôi.

Vài năm sau, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra. Anh Dũng quyết định dọn nhà, chuyển sang một căn nhà mới khang trang hơn, trên mảnh đất mà anh ấy đã sang tên toàn bộ. Trong quá trình dọn dẹp, anh Dũng vô tình tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ dưới đáy tủ. Trong chiếc hộp ấy, có một tập thư cũ của cha. Và điều đặc biệt, anh ấy tìm thấy một lá thư cha viết tay, chưa kịp gửi.

Lá thư đó được viết từ lâu lắm rồi, nét chữ của cha đã phai mờ theo thời gian. Anh Dũng cầm lá thư, lòng anh ấy trỗi dậy một cảm xúc khó tả. Anh ấy mở lá thư ra, và đọc.


Nội dung lá thư khiến anh Dũng chết lặng. Nó viết:

“Gửi con trai yêu quý của cha,

Cha biết, con là người mạnh mẽ, quyết đoán. Cha cũng biết, con là người con hiếu thảo, luôn lo lắng cho gia đình. Cha để lại mảnh đất này cho anh em con, không phải để các con tranh giành, mà để các con cùng nhau xây dựng cuộc sống.

Nếu sau này con thấy em mình không tranh giành, đừng nghĩ nó ngu dại. Nó chỉ không muốn cha mẹ dưới suối vàng phải buồn lòng vì cảnh anh em bất hòa. Cha biết con bé sống rất tình cảm, luôn đặt tình nghĩa lên trên tất cả.

Cha chỉ mong các con biết yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Tình anh em ruột thịt là thứ quý giá nhất, không tiền bạc nào có thể mua được.

Cha yêu các con rất nhiều.”

Giọt Nước Mắt Hối Hận Và Bước Chân Ngập Ngừng
Anh Dũng đọc xong lá thư, nước mắt anh ấy bắt đầu chảy dài. Từng câu từng chữ trong lá thư như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh ấy. Anh ấy cảm thấy hối hận vô cùng. Anh ấy đã sai rồi. Anh ấy đã quá ích kỷ, quá tham lam. Anh ấy đã không hiểu được tấm lòng của cha, và không hiểu được tấm lòng của tôi.

Anh ấy đã từng nghĩ rằng tôi ngu dại, rằng tôi không biết tranh giành quyền lợi. Nhưng giờ đây, anh ấy mới hiểu, tôi không tranh giành không phải vì tôi ngu dại, mà vì tôi không muốn cha mẹ dưới suối vàng phải buồn lòng.

Anh ấy đã đánh mất tình anh em ruột thịt vì một mảnh đất. Anh ấy đã sống trong sự giàu sang, nhưng lòng anh ấy lại trống rỗng.

Anh Dũng bật khóc nức nở. Nỗi ân hận, sự tủi hổ, sự đau khổ cứ thế gặm nhấm tâm can anh ấy. Anh ấy muốn được xin lỗi tôi, muốn được bù đắp cho tôi.

Ngay lập tức, anh Dũng đứng dậy, vội vàng tìm đến nhà tôi. Anh ấy đi bộ, bước chân anh ấy nặng trĩu. Anh ấy muốn được gặp tôi, muốn được nói ra tất cả những gì anh ấy đang nghĩ.

Khi đến nhà tôi, anh Dũng chỉ dám đứng trước cổng. Anh ấy nhìn vào bên trong, thấy tôi đang ngồi may vá dưới ánh đèn. Khuôn mặt tôi bình yên, đôi mắt tôi vẫn ẩn chứa một nét buồn man mác.

Anh Dũng muốn gọi tên tôi, muốn lao vào ôm tôi, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng cổ họng anh ấy nghẹn lại. Anh ấy không nói nên lời. Anh ấy cảm thấy xấu hổ, cảm thấy không xứng đáng. Anh ấy đã làm tổn thương tôi quá nhiều.


Anh ấy đứng đó, nhìn tôi một lúc lâu. Nước mắt anh ấy vẫn chảy dài. Anh ấy muốn nói, nhưng không thể. Anh ấy muốn xin lỗi, nhưng không dám.

Cuối cùng, anh Dũng quay lưng bỏ đi. Anh ấy không dám đối mặt với tôi. Anh ấy không xứng đáng được tôi tha thứ.

Cuộc Sống Bình Yên Và Bài Học Về Tình Thân Vĩnh Cửu
Tôi vẫn sống cuộc đời của mình, vẫn làm công việc may vá. Tôi không biết anh Dũng đã đến nhà tôi. Tôi vẫn sống bình yên, không oán hận, không tiếc nuối.

Dũng vẫn thường xuyên đến thăm mộ cha mẹ. Anh ấy ngồi đó, nhìn bia mộ, và đọc lại lá thư của cha. Mỗi lần như vậy, nước mắt anh ấy lại rơi. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy trở nên trầm tĩnh hơn, ít nói hơn. Anh ấy cũng bắt đầu giúp đỡ những người khó khăn trong làng.

Tôi không biết, anh Dũng có thể tìm lại được sự thanh thản trong lòng hay không. Nhưng tôi tin rằng, anh ấy đã học được một bài học quý giá. Bài học về tình thân, về sự sẻ chia, và về những giá trị đích thực của cuộc sống.

Tôi vẫn thường xuyên về thăm mộ cha mẹ. Tôi kể cho cha mẹ nghe về cuộc sống của tôi, về những gì tôi đã làm được. Tôi tin rằng, cha mẹ sẽ tự hào về tôi.

Tôi đã không có được mảnh đất của cha mẹ, nhưng tôi có được sự bình yên trong tâm hồn, có được tình yêu thương của những người xung quanh, và có được sự tự trọng của chính mình. Tôi biết, đó là những thứ quý giá hơn mọi của cải vật chất.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.

Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự bất công. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.

Comments