Chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng khách điểm từng tiếng “cúc cu” nặng nề, như thể đang đếm ngược từng khoảnh khắc tôi đã trải qua dưới mái nhà này. Tôi là Loan, người em dâu út trong gia đình, đã gắn bó với sự nhẫn nhịn và chịu đựng suốt 5 năm làm dâu. Mẹ chồng tôi, bà Mai, là một người phụ nữ quyền lực và luôn thể hiện rõ sự phân biệt đối xử giữa tôi và chị Nguyệt, chị dâu cả.
Ngay từ ngày đầu về làm dâu, tôi đã cảm nhận được ánh mắt khác biệt mà mẹ chồng dành cho mình. Chị Nguyệt, tuy là con dâu cả, nhưng lại là cháu ruột của bà con bên chồng bà Mai, nên được bà cưng chiều và ưu ái hơn hẳn. Còn tôi, một cô gái từ miền xuôi lên, không có họ hàng thân thích gì ở đây, lại càng trở nên nhỏ bé và lạc lõng.
Mẹ chồng tôi luôn miệng khen chị Nguyệt đảm đang, tháo vát, trong khi tôi, dù cố gắng đến mấy, cũng chỉ nhận được những lời thở dài, những cái lắc đầu. "Con Loan đấy, tay chân vụng về quá," bà thường nói với chồng tôi, anh Nam. "Không được như con Nguyệt, nó làm gì cũng đâu ra đấy."
Anh Nam, chồng tôi, là một người đàn ông hiền lành, nhưng lại rất sợ mẹ. Anh ấy hiếm khi dám lên tiếng bảo vệ tôi trước những lời lẽ của bà. Anh ấy thường chỉ nắm tay tôi thật chặt dưới gầm bàn, hoặc khẽ thì thầm an ủi: "Em cố gắng lên, mẹ nói vậy thôi chứ mẹ thương em mà."
Tôi biết, anh ấy cũng khó xử. Tôi cũng tự nhủ, thôi thì mình cố gắng, phận làm dâu, nhẫn nhịn cho yên cửa yên nhà.
Chị Nguyệt, một phần vì được mẹ chồng ưu ái, một phần vì tính cách thẳng thắn, thường không kiêng nể ai. Chị ấy hay phản ứng lại những lời nói, hành động không công bằng của mẹ chồng. Tôi thì ngược lại, luôn chọn cách im lặng. Tôi sợ những cuộc cãi vã, sợ những lời to tiếng. Tôi chỉ muốn gia đình được bình yên.
Tôi nhớ có lần, tôi bị ốm nặng. Mẹ chồng tôi không một lời hỏi han, còn bắt tôi phải dậy nấu cơm cho cả nhà. Chị Nguyệt thấy vậy liền lên tiếng: "Mẹ ơi, Loan nó đang ốm, mẹ để nó nghỉ đi. Để con nấu cho."
Mẹ chồng tôi liền gắt lên: "Con bé đó ốm giả vờ thôi! Có mỗi việc nấu cơm cũng không làm được thì làm sao mà làm dâu được?"
Tôi chỉ biết nén tiếng thở dài, cố gắng lê bước vào bếp. Chị Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt chị ấy đầy vẻ thương cảm. "Loan à, mày đừng chịu đựng mãi như vậy. Mày phải nói ra chứ."
Tôi chỉ mỉm cười cay đắng. Nói ra thì được gì? Lại thêm một trận cãi vã nữa thôi.
Buổi Họp Gia Đình Và Yêu Cầu Quái Đản
Năm thứ năm tôi về làm dâu, một buổi họp gia đình được triệu tập. Tôi và chị Nguyệt, cùng các chú, các bác bên chồng đều có mặt. Không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng. Tôi biết, buổi họp này là để "chia tài sản" của ông bà nội để lại.
Mẹ chồng tôi, bà Mai, ngồi giữa, gương mặt bà nghiêm nghị. Bà nhìn thẳng vào tôi và chị Nguyệt, rồi lên tiếng.
"Hôm nay, tôi triệu tập mọi người đến đây là để bàn về chuyện chia tài sản. Nhưng trước khi chia, tôi có một điều kiện."
Tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi lời bà nói.
"Cái gia tài này," bà Mai nói, giọng bà rành rọt, "là của dòng họ này. Nó phải được giữ lại cho con cháu ruột thịt. Thế nên, hai cô con dâu, Nguyệt và Loan, phải ký vào giấy từ chối quyền thừa kế."
Tim tôi như ngừng đập. Cái gì thế này? Từ chối quyền thừa kế sao?
Chị Nguyệt là người đầu tiên phản ứng. "Mẹ nói gì vậy? Tại sao con lại phải ký giấy từ chối? Con làm dâu bao nhiêu năm, chăm sóc gia đình, giờ mẹ lại bắt con ký giấy từ chối sao?"
"Con Nguyệt! Mày hỗn!" Mẹ chồng tôi gắt lên. "Mày không phải máu mủ ruột rà. Cái gia tài này không có phần của mày!"
Chồng chị Nguyệt, anh Khải, cũng ngồi đó, nhưng anh ấy không dám lên tiếng bảo vệ vợ. Anh ấy cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt của chị Nguyệt và mẹ anh ấy.
"Anh Khải, anh nói gì đi chứ?" Chị Nguyệt nhìn chồng, ánh mắt chị ấy đầy vẻ thất vọng.
Anh Khải vẫn im lặng.
Chị Nguyệt quay sang nhìn tôi. Ánh mắt chị ấy như muốn hỏi tôi: "Mày có chịu đựng được nữa không?"
Tôi cúi gằm mặt xuống. Lòng tôi ấm ức, tức giận. Nhưng tôi không dám lên tiếng. Tôi sợ. Tôi sợ những lời trách móc của mẹ chồng, sợ những ánh mắt phán xét của họ hàng. Tôi sợ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Tôi chỉ muốn yên ổn.
"Con Loan! Mày có nghe rõ không?" Mẹ chồng tôi quay sang nhìn tôi. "Mày có ký không?"
Tôi run rẩy cầm cây bút, bàn tay tôi mồ hôi nhễ nhại. Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã, nhưng tôi vẫn cố gắng nén lại. Tôi nhìn tờ giấy, những dòng chữ "từ chối quyền thừa kế" như những nhát dao đâm vào tim tôi.
"Con... con ký..." Tôi nói khẽ, giọng tôi nghẹn lại.
Tôi ký tên mình vào tờ giấy, trong câm lặng. Nước mắt tôi rơi xuống, nhòe cả nét chữ. Tôi cảm thấy mình thật hèn nhát, thật yếu đuối.
Sóng Gió Đêm Khuya Và Sự Lựa Chọn Định Mệnh
Tối hôm đó, sau buổi họp gia đình, không khí trong nhà trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Chị Nguyệt không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ thu dọn quần áo.
"Chị đi đâu vậy?" Tôi hỏi, giọng tôi run rẩy.
"Tao về nhà mẹ đẻ!" Chị Nguyệt gằn giọng, ánh mắt chị ấy đỏ ngầu. "Tao không thể chịu đựng được nữa. Tao không thể sống ở cái nhà này nữa!"
Chồng chị Nguyệt, anh Khải, cố gắng níu kéo. "Nguyệt à, em bình tĩnh lại đi. Em đừng làm vậy mà..."
"Anh im đi!" Chị Nguyệt quát. "Anh còn dám nói sao? Anh có phải là chồng tôi không? Anh có dám bảo vệ tôi không? Anh là đồ hèn nhát!"
Chị Nguyệt không nói thêm lời nào nữa. Chị ấy xách túi, lao ra khỏi nhà, bỏ lại tất cả sau lưng.
Căn nhà bỗng trở nên trống rỗng, lạnh lẽo. Tôi ôm con trai mình, thằng Bo, vào lòng. Thằng bé vẫn còn đang ngủ say, không hề hay biết rằng thế giới của mẹ nó vừa sụp đổ.
Tôi ngồi đó, nhìn tờ giấy mình đã ký, tờ giấy định mệnh đã tước đi tất cả của tôi. Lòng tôi dậy sóng. Tôi phân vân giữa việc tiếp tục chịu đựng hay ra đi như chị Nguyệt.
Ra đi ư? Tôi sẽ đi đâu? Về đâu? Tôi không có nhà mẹ đẻ ở gần đây. Tôi không có công việc ổn định. Tôi không có ai để nương tựa.
Nhưng nếu ở lại? Tôi sẽ phải tiếp tục chịu đựng sự phân biệt đối xử của mẹ chồng, sự lạnh nhạt của chồng. Tôi sẽ phải sống một cuộc đời không có tiếng nói, một cuộc đời bị chà đạp.
Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Tôi cảm thấy mình thật bế tắc, thật bất lực. Tôi muốn hét lên, muốn gào thét, muốn giải tỏa tất cả những nỗi ấm ức đang đè nén trong lòng.
Thằng Bo khẽ cựa mình trong vòng tay tôi. Tôi ôm con chặt hơn, hít hà mùi hương quen thuộc của con. Con trai tôi. Con là tất cả của mẹ. Mẹ phải làm gì để con có một cuộc sống tốt hơn?
Tôi nhìn tờ giấy mình đã ký. Chữ ký của tôi vẫn còn đó, như một minh chứng cho sự hèn nhát của tôi.
"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ," tôi thì thầm, nước mắt tôi lăn dài. "Con đã quá yếu đuối. Con đã không bảo vệ được bản thân mình."
Ánh Sáng Từ Nội Tâm Và Quyết Định Khó Khăn
Đêm đó, tôi thức trắng. Tôi không ngừng suy nghĩ, không ngừng đấu tranh nội tâm. Tôi nhớ lại những lời mẹ tôi từng nói: "Phụ nữ phải mạnh mẽ lên con. Đừng bao giờ để ai chà đạp mình."
Tôi cũng nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp khi tôi và anh Nam mới yêu nhau. Anh ấy đã từng yêu thương tôi rất nhiều. Anh ấy đã từng hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời. Nhưng giờ đây, anh ấy lại chọn cách im lặng, chọn cách đứng về phía mẹ mình.
Tôi nhìn thằng Bo đang ngủ say. Con là tương lai của mẹ. Mẹ không thể để con phải lớn lên trong một môi trường như thế này. Mẹ không thể để con thấy mẹ bị đối xử bất công. Mẹ phải mạnh mẽ lên vì con.
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Tôi không thể cứ mãi chịu đựng. Tôi không thể cứ mãi sống trong câm lặng. Tôi phải đấu tranh cho bản thân mình, cho con trai mình.
Nhưng đấu tranh bằng cách nào? Ly hôn? Hay ở lại và tìm cách thay đổi?
Tôi biết, ly hôn là một quyết định khó khăn. Nó sẽ ảnh hưởng đến thằng Bo. Nhưng nếu tôi cứ tiếp tục chịu đựng, tôi sẽ càng ngày càng mất đi chính mình.
Tôi nghĩ về chị Nguyệt. Chị ấy đã dũng cảm bỏ đi. Chị ấy đã dám đấu tranh cho bản thân mình. Tôi có nên học theo chị ấy không?
Tôi không biết mình sẽ đi đâu, về đâu. Nhưng tôi biết, tôi không thể cứ mãi sống trong sự nhẫn nhịn này. Tôi không thể cứ mãi sống trong sự sợ hãi này.
Hành Trình Tái Sinh Và Bài Học Về Giá Trị Bản Thân
Sáng hôm sau, tôi thức dậy, lòng tôi đã có một quyết định. Tôi sẽ không ly hôn ngay. Tôi sẽ cho anh Nam một cơ hội. Tôi sẽ cho mẹ chồng tôi một cơ hội. Và tôi sẽ cho chính mình một cơ hội.
Tôi sẽ không còn im lặng nữa. Tôi sẽ nói ra những gì mình nghĩ, những gì mình cảm nhận. Tôi sẽ đấu tranh cho quyền lợi của mình, cho con trai mình.
Tôi sẽ tìm một công việc. Tôi sẽ tự mình nuôi sống bản thân và con trai tôi. Tôi sẽ không còn phụ thuộc vào ai nữa.
Tôi nói chuyện với anh Nam. Tôi nói cho anh ấy biết tất cả những gì tôi đã phải chịu đựng. Tôi nói cho anh ấy biết tôi đã đau khổ như thế nào.
Anh Nam nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ hối lỗi. "Em ơi... Anh xin lỗi em... Anh đã không biết em phải chịu đựng nhiều đến thế..."
Tôi nhìn anh ấy. "Anh có muốn thay đổi không? Anh có muốn cùng em xây dựng một gia đình hạnh phúc không?"
Anh Nam nắm chặt lấy tay tôi. "Anh muốn! Anh sẽ làm tất cả để bù đắp cho em. Anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ con."
Tôi cũng nói chuyện với mẹ chồng tôi. Tôi nói cho bà biết tôi đã cảm thấy như thế nào khi bị bà phân biệt đối xử. Tôi nói cho bà biết tôi đã đau lòng như thế nào khi bà bắt tôi ký giấy từ chối quyền thừa kế.
Mẹ chồng tôi, lần đầu tiên, không gắt gỏng. Bà im lặng lắng nghe. Ánh mắt bà thoáng chút vẻ suy tư.
Tôi biết, thay đổi không phải là chuyện một sớm một chiều. Nhưng tôi tin rằng, nếu tôi kiên trì, nếu tôi mạnh mẽ, tôi sẽ có thể thay đổi được mọi thứ.
Tôi tìm được một công việc. Tôi bắt đầu đi làm. Tôi trở nên độc lập hơn, tự tin hơn. Tôi không còn sợ hãi nữa.
Mẹ chồng tôi cũng dần thay đổi thái độ. Bà ít khi trách móc tôi hơn. Bà bắt đầu quan tâm tôi hơn. Có lẽ, bà đã nhận ra rằng tôi không phải là một người phụ nữ yếu đuối, dễ bắt nạt.
Anh Nam cũng thay đổi. Anh ấy trở nên mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn. Anh ấy biết bảo vệ tôi, biết đứng về phía tôi.
Chị Nguyệt cũng quay về. Chị ấy và anh Khải đã làm hòa. Chị ấy nhìn thấy sự thay đổi của tôi, chị ấy rất vui. "Loan à, mày đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi đấy."
Tôi mỉm cười. Tôi biết, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá về sự nhẫn nhịn, về sự phân biệt đối xử, và về giá trị của bản thân. Nó dạy tôi rằng, phụ nữ không nên cứ mãi chịu đựng. Phụ nữ phải biết yêu thương bản thân, phải biết đấu tranh cho quyền lợi của mình.
Tôi tin rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu thăng trầm, dù có gặp phải bao nhiêu thử thách, chỉ cần chúng ta mạnh mẽ, kiên cường, và tin vào chính mình, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.
Tôi vẫn sống trong căn nhà này, nhưng giờ đây, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi có chồng yêu thương, có con trai kháu khỉnh, và có một gia đình đã dần hòa hợp trở lại. Tôi biết, hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là một hành trình. Và tôi sẽ tiếp tục hành trình đó, với niềm tin và hy vọng. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.
Comments
Post a Comment