Min menu

Pages

Mẹ chồng làm v-ỡ tủ, đổ t-ội cho con dâu, chồng thở dài nói một câu khiến tôi h-oang m-ang...


Tiếng đổ vỡ choang tai xé tan không khí yên tĩnh buổi chiều. Tôi, Vy, đang ngồi thêu thùa trong phòng khách thì giật mình lao ra. Tiếng hét thất thanh của mẹ chồng tôi, bà Mai, vọng lên từ bếp. Tôi chạy đến, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ: chiếc tủ kính trưng bày chén bát vỡ tan tành, những mảnh kính vỡ vương vãi khắp sàn, và tay bà Mai đang rỉ máu.

"Mẹ ơi! Mẹ có sao không?" Tôi hoảng hốt chạy đến, vội vàng lấy khăn sạch lau vết máu trên tay bà. Bà Mai run rẩy, khuôn mặt bà tái mét vì sợ hãi và đau đớn.

"Ôi cái tay tôi! Đau quá! Cái tủ của tôi!" Bà rên rỉ, mắt bà nhìn chằm chằm vào những mảnh kính vỡ.

Tôi cố gắng trấn an bà. "Mẹ đừng lo, để con dọn dẹp rồi đưa mẹ đi bệnh viện."

Đúng lúc đó, bà Ba, hàng xóm sát vách, nghe tiếng động vội chạy sang. Bà ấy nhìn cảnh tượng hỗn độn trong bếp, rồi nhìn tay bà Mai đang chảy máu, ánh mắt bà ấy đầy vẻ tò mò.

"Ôi giời ơi! Chuyện gì vậy bà Mai? Sao cái tủ lại vỡ thế này?" Bà Ba hỏi, giọng bà ấy đầy vẻ lo lắng.

Bà Mai nhìn tôi, rồi nhìn sang bà Ba, ánh mắt bà ấy bỗng nhiên trở nên sắc lạnh. Bà nắm chặt tay tôi, giọng bà ấy run rẩy, nhưng lại đầy sự quả quyết: "Con dâu tôi... nó đập tủ!"

Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi nhìn bà Mai, không thể tin vào tai mình. Bà ấy nói vậy sao? Bà ấy vu khống tôi sao?

"Mẹ ơi! Mẹ nói gì vậy? Con không có mà!" Tôi thốt lên, giọng tôi nghẹn lại vì uất ức.

Bà Mai không thèm nhìn tôi. Bà ấy quay sang bà Ba, khuôn mặt bà ấy vẫn đầy vẻ đau đớn, nhưng giọng bà ấy lại đầy sự ấm ức: "Nó đó! Nó không vừa ý chuyện gì nên nó đập tủ đó bà Ba!"

Bà Ba nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy sự hoài nghi. Rồi, bà ấy nhìn lại bà Mai, gật gù ra vẻ thông cảm. "Ôi giời ơi, đúng là... Thôi bà Mai cố gắng lên nhé!"

Tôi đứng đó, chết lặng. Oan ức dâng trào trong lòng tôi. Tôi đã tận tụy chăm sóc bà, vậy mà bà lại vu khống tôi một cách trắng trợn như vậy.

Tiếng Thở Dài Của Chồng Và Nỗi Đau Oan Ức

Tin đồn lan nhanh như cháy rừng. Chỉ trong chốc lát, cả xóm đã biết chuyện "con dâu đập tủ" của nhà tôi. Những ánh mắt dò xét, những lời bàn tán xì xào cứ thế bủa vây lấy tôi mỗi khi tôi bước chân ra khỏi nhà.


Tôi cố gắng giải thích cho những người hàng xóm mà tôi gặp. "Không phải vậy đâu cô chú. Mẹ chồng con không may làm vỡ tủ, rồi bà ấy bị lẫn nên mới nói vậy thôi ạ." Nhưng những lời giải thích của tôi dường như không có tác dụng. Họ vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự nghi ngờ, và những lời bàn tán vẫn không ngừng nghỉ.

Tối hôm đó, chồng tôi, Khoa, về nhà. Tôi kể cho anh ấy nghe tất cả. Tôi hy vọng anh ấy sẽ tin tôi, sẽ đứng về phía tôi, sẽ bảo vệ tôi.

Khoa lắng nghe tôi nói, khuôn mặt anh ấy đầy vẻ mệt mỏi. Anh ấy nhìn tôi, rồi nhìn sang mẹ anh ấy đang nằm trên giường. Cuối cùng, anh ấy thở dài.

"Mẹ già rồi, em nhịn đi." Khoa nói, giọng anh ấy trầm buồn, như một lời cam chịu.

Tim tôi như vỡ vụn. Anh ấy nói vậy sao? Anh ấy tin lời mẹ anh ấy sao? Anh ấy không tin tôi sao? Anh ấy không đứng về phía tôi sao?

"Anh nói gì vậy? Anh không tin em sao? Em không có làm mà! Mẹ vu khống em đó!" Tôi hét lên, nước mắt tôi chảy dài vì uất ức.

Khoa nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự bất lực. "Em ơi, mẹ già rồi, mẹ lẫn rồi. Em chấp nhặt với mẹ làm gì? Em nhịn mẹ một chút đi."

"Nhịn? Anh bảo em nhịn sao? Cả xóm đang bàn tán về em đó! Em bị oan ức! Anh không thấy sao?" Tôi nói, giọng tôi lạc đi vì giận dữ.

Khoa vẫn im lặng. Anh ấy chỉ quay lưng bước đi, để lại tôi một mình trong nỗi đau.

Tôi cảm thấy bị tổn thương nặng nề, không chỉ vì oan ức, mà vì người đàn ông bên cạnh không đứng về phía mình. Người mà tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối, người mà tôi đã từng nghĩ sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi, lại quay lưng lại với tôi.

Nỗi thất vọng, sự mất mát niềm tin cứ thế xoáy sâu vào tâm can tôi. Tôi bắt đầu cân nhắc: liệu sự im lặng của chồng có đang giết chết cuộc hôn nhân từng tưởng rất vững chắc?

Sự Im Lặng Đáng Sợ Và Nỗi Đau Hôn Nhân

Những ngày sau đó, không khí trong gia đình tôi trở nên nặng nề. Tôi và Khoa không nói chuyện nhiều với nhau. Anh ấy vẫn đi làm, vẫn về nhà, vẫn chăm sóc mẹ. Nhưng giữa chúng tôi, một khoảng cách vô hình đã được dựng lên.


Tôi vẫn làm tròn bổn phận của một người con dâu, một người vợ. Tôi vẫn chăm sóc bà Mai, vẫn nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Nhưng trong lòng tôi, một nỗi đau âm ỉ cháy.

Mỗi khi tôi nhìn Khoa, tôi lại nhớ đến câu nói của anh ấy: "Mẹ già rồi, em nhịn đi." Câu nói đó cứ ám ảnh tôi, như một bản án vô hình. Nó khiến tôi cảm thấy mình không được tôn trọng, không được yêu thương.

Tôi cảm thấy mình đang sống trong một cuộc hôn nhân giả dối. Khoa vẫn ở bên cạnh tôi, nhưng anh ấy không còn là chỗ dựa vững chắc của tôi nữa. Anh ấy đã để tôi một mình đối mặt với những lời vu khống, những ánh mắt dò xét của người ngoài.

Tôi bắt đầu nghi ngờ tình yêu của Khoa dành cho tôi. Liệu anh ấy có thực sự yêu tôi không? Hay anh ấy chỉ yêu mẹ anh ấy, và tôi chỉ là một người phụ nữ đến sau, một người có thể bị hy sinh vì lợi ích của mẹ anh ấy?

Tôi thường xuyên ngồi một mình trong đêm, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng lạnh lẽo hắt xuống mặt đất. Tôi nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Nó đã từng rất vững chắc. Chúng tôi đã từng yêu nhau say đắm, đã từng vượt qua bao nhiêu khó khăn. Vậy mà giờ đây, chỉ vì một lời vu khống, chỉ vì sự im lặng của Khoa, mà nó đang đứng trên bờ vực thẳm.

Tôi nhớ lại những lời hứa hẹn của Khoa ngày nào: "Anh sẽ luôn bảo vệ em. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Những lời hứa ấy, giờ đây, trở nên trống rỗng, vô nghĩa.

Lòng Tự Trọng Vỡ Vụn Và Quyết Định Khó Khăn
Nỗi đau, sự tổn thương cứ thế xoáy sâu vào tâm can tôi. Tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp. Tôi không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân mà tôi không được tin tưởng, không được bảo vệ.

Tôi nghĩ đến việc ly hôn. Tôi muốn thoát khỏi cuộc sống này, thoát khỏi những lời vu khống, thoát khỏi sự im lặng đáng sợ của Khoa.

Nhưng rồi, tôi lại chùn bước. Tôi yêu Khoa. Tôi đã dành cả thanh xuân của mình cho anh ấy, cho gia đình này. Tôi không muốn từ bỏ tất cả.

Và tôi nghĩ đến bà Mai. Bà ấy bị bệnh. Bà ấy cần tôi chăm sóc. Nếu tôi rời đi, ai sẽ chăm sóc bà?

Tôi giằng xé giữa việc tiếp tục chịu đựng hay chấm dứt tất cả. Một bên là tình yêu, là trách nhiệm. Một bên là lòng tự trọng, là quyền được hạnh phúc.

Tôi không biết phải làm gì. Tôi cảm thấy mình đang đứng giữa một ngã ba đường, không biết phải đi về đâu.

Tôi lại nhìn vào gương. Người phụ nữ trong gương vẫn xanh xao, tiều tụy. Nhưng trong đôi mắt cô ấy, tôi thấy một tia lửa. Tia lửa của sự phản kháng, của sự quyết tâm.

Tôi không thể tiếp tục sống như vậy được nữa. Tôi phải tìm cách để thay đổi.

Đối Mặt Với Sự Thật Và Tia Hy Vọng Mong Manh
Một buổi tối, khi Khoa về nhà, tôi quyết định đối mặt với anh ấy.

"Anh Khoa, em có chuyện muốn nói với anh." Tôi nói, giọng tôi nghiêm túc.

Khoa nhìn tôi, ánh mắt anh ấy có chút ngạc nhiên. "Có chuyện gì vậy em?"

"Anh có biết em đang cảm thấy thế nào không? Anh có biết sự im lặng của anh đang giết chết em không?" Tôi hỏi, giọng tôi nghẹn lại.

Tôi kể cho Khoa nghe tất cả. Kể về những lời vu khống của mẹ anh ấy. Kể về những ánh mắt dò xét của hàng xóm. Kể về nỗi đau của tôi khi anh ấy không đứng về phía tôi.

Tôi nói cho anh ấy nghe về sự tổn thương của tôi, về sự mất mát niềm tin của tôi. Tôi nói cho anh ấy nghe về việc tôi đã cân nhắc ly hôn như thế nào.

Khoa lắng nghe, khuôn mặt anh ấy biến sắc. Anh ấy không ngờ tôi lại phải chịu đựng nhiều như vậy. Anh ấy không ngờ tôi lại nghĩ đến việc ly hôn.

"Vy... Anh xin lỗi em. Anh đã sai rồi. Anh đã quá vô tâm. Anh đã không hiểu em." Khoa nói, giọng anh ấy run rẩy.

Anh ấy quỳ xuống trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi. "Anh xin lỗi em. Anh hứa sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng như vậy nữa. Anh sẽ bảo vệ em. Anh sẽ luôn đứng về phía em."

Nước mắt tôi chảy dài. Nước mắt của sự đau đớn, của sự tủi thân, nhưng cũng là nước mắt của sự nhẹ nhõm. Cuối cùng, anh ấy cũng đã hiểu.

Tôi nhìn Khoa. Ánh mắt anh ấy đầy sự hối lỗi, sự chân thành. Tôi muốn tin anh ấy. Tôi muốn cho anh ấy một cơ hội nữa.

Hồi Sinh Cuộc Hôn Nhân Và Bài Học Về Niềm Tin
Từ hôm đó, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu thay đổi. Khoa đã thực sự thay đổi. Anh ấy không còn im lặng nữa. Anh ấy bắt đầu đứng về phía tôi.

Anh ấy nói chuyện với mẹ anh ấy, giải thích cho bà ấy hiểu. Bà Mai, dù vẫn còn chút lẫn lộn, nhưng cũng không còn nói những lời vu khống tôi nữa.

Khoa cũng đi giải thích với những người hàng xóm. Anh ấy nói rõ rằng, mẹ anh ấy bị lẫn nên mới nói vậy, và tôi không hề làm gì sai. Dần dần, những lời bàn tán cũng lắng xuống.

Tôi và Khoa cùng nhau hàn gắn lại mối quan hệ. Chúng tôi thường xuyên trò chuyện, chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc của mình. Tôi không còn giấu những nỗi buồn của mình nữa. Tôi nói cho Khoa nghe về những gì tôi cảm thấy, và anh ấy lắng nghe tôi.

Tôi nhận ra rằng, trong hôn nhân, sự giao tiếp là vô cùng quan trọng. Sự im lặng có thể giết chết một cuộc hôn nhân. Và niềm tin, sự ủng hộ của người bạn đời là điều không thể thiếu.

Tôi đã từng nghĩ, cuộc hôn nhân của chúng tôi rất vững chắc. Nhưng tôi đã sai. Mọi thứ đều có thể bị lung lay, nếu chúng ta không biết cách trân trọng, không biết cách bảo vệ nó.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi, sau cơn sóng gió, lại càng trở nên bền vững hơn. Nó giống như một cái cây, đã trải qua bão tố, nhưng rễ của nó lại càng bám sâu hơn vào đất.

Tôi không còn cảm thấy bị tổn thương nữa. Tôi đã tìm lại được lòng tự trọng của mình. Tôi đã tìm lại được niềm tin vào Khoa, vào cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Tôi biết, cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn phía trước. Bà Mai vẫn cần được chăm sóc. Nhưng tôi tin rằng, với tình yêu thương, với sự tin tưởng lẫn nhau, chúng tôi sẽ vượt qua được tất cả.

Tôi nhìn Khoa, anh ấy đang ngồi bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi. Tôi mỉm cười. Nụ cười không còn cay đắng, mà là một nụ cười của sự bình yên, của sự chấp nhận.

Màn đêm buông xuống, mang theo hơi lạnh. Nhưng trong căn nhà nhỏ của chúng tôi, ánh đèn vẫn sáng, và tình yêu, dù đã trải qua bao sóng gió, vẫn âm ỉ cháy, sưởi ấm cho gia đình nhỏ này.

Comments