Bóng chiều đổ dài trên sân nhà, nhuộm vàng những cánh hoa giấy trước hiên, nhưng không làm xua đi cái không khí nặng nề, ngột ngạt bao trùm căn nhà ba gian ở Vinh. Tôi là Hà, người em dâu út trong gia đình, đã sống nhẫn nhịn, chịu đựng sự phân biệt đối xử của mẹ chồng suốt năm năm làm dâu. Mọi sự việc, dù lớn hay nhỏ, dù đúng hay sai, tôi luôn là người bị đổ lỗi, là người phải chịu đựng những lời chì chiết, những ánh mắt ghẻ lạnh của mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi, bà Hai, là người phụ nữ gia trưởng, nghiêm khắc, và có phần cổ hủ. Bà luôn dành sự ưu ái đặc biệt cho con trai cả, anh Thanh, và chị dâu cả, chị Nguyệt. Còn chồng tôi, Minh, là con trai út, lại luôn bị bà đối xử lạnh nhạt, thậm chí có phần khinh thường. Điều đó cũng kéo theo việc tôi, người vợ của Minh, trở thành mục tiêu cho sự phân biệt đối xử của bà.
Tôi nhớ ngày đầu tiên về làm dâu, mẹ chồng tôi đã nói thẳng: “Con dâu út thì phải biết phận mình. Phải biết nhẫn nhịn, phải biết nghe lời.” Tôi đã cố gắng làm theo lời bà, cố gắng chu toàn mọi việc trong nhà, từ bếp núc, giặt giũ, đến việc chăm sóc con cái. Tôi luôn cố gắng làm hài lòng bà, nhưng dường như, mọi nỗ lực của tôi đều vô ích.
Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, dù là một cái chén vỡ, hay một bữa cơm không vừa ý, tôi luôn là người bị đổ lỗi.
“Cái Hà này đúng là vụng về,” mẹ chồng tôi nói, giọng bà ấy đầy vẻ khinh thường. “Có mỗi việc nhỏ mà cũng không làm được.”
Chị dâu cả, chị Nguyệt, thì khác. Chị ấy được mẹ chồng tôi cưng chiều, nâng niu. Chị ấy không phải làm nhiều việc nhà. Mỗi khi chị ấy làm sai, mẹ chồng tôi lại nhẹ nhàng khuyên bảo.
Tôi nhìn chị Nguyệt, lòng tôi ấm ức. Tôi cũng là con dâu, cũng là vợ của con trai bà, tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy? Nhưng tôi không dám nói. Tôi chỉ biết im lặng chịu đựng. Minh, chồng tôi, cũng không dám phản kháng. Anh ấy là người hiền lành, nhu nhược, luôn nghe lời mẹ. Anh ấy chỉ biết an ủi tôi bằng những lời nói nhỏ nhẹ.
“Thôi em à, em cứ chịu khó một chút. Rồi mẹ sẽ hiểu thôi,” Minh nói, giọng anh ấy đầy sự bất lực.
Tôi biết, Minh cũng yêu tôi, nhưng anh ấy không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tôi. Điều đó khiến tôi càng thêm cô đơn. Tôi sống trong sự nhẫn nhịn, trong sự chịu đựng, và trong nỗi khao khát được công nhận.
Năm năm trôi qua. Năm năm tôi sống trong sự phân biệt đối xử của mẹ chồng. Năm năm tôi sống trong sự im lặng, trong nỗi ấm ức.
Một buổi chiều, cả gia đình được triệu tập để “chia tài sản”. Tôi và chị Nguyệt, hai nàng dâu, cùng ngồi đó, lòng đầy sự hồi hộp.
Mẹ chồng tôi, bà Hai, ngồi đối diện chúng tôi, khuôn mặt bà ấy nghiêm nghị.
“Hôm nay, tôi gọi các con đến đây là để làm rõ mọi chuyện,” mẹ chồng tôi nói, giọng bà ấy dứt khoát. “Tôi già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa. Tôi muốn mọi chuyện được phân minh, rõ ràng.”
Chúng tôi lắng nghe, không ai dám nói một lời nào.
“Căn nhà này, mảnh đất này, là của tổ tiên để lại. Nó phải được truyền lại cho con trai, cho cháu đích tôn,” mẹ chồng tôi nói, rồi bà ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và chị Nguyệt. “Vì vậy, tôi muốn hai đứa con dâu ký vào tờ giấy này. Tờ giấy từ chối quyền thừa kế. Vì các con, không phải máu mủ ruột rà.”
Cả người tôi chết lặng. Ký giấy từ chối quyền thừa kế? Không phải máu mủ ruột rà? Lời nói của mẹ chồng tôi như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Sau năm năm làm dâu, năm năm hy sinh, năm năm chịu đựng, cuối cùng tôi chỉ nhận được những lời nói cay nghiệt này.
Chị Nguyệt, chị ấy phản ứng mạnh mẽ hơn tôi. Chị ấy đứng bật dậy, khuôn mặt chị ấy đỏ bừng.
“Mẹ nói gì vậy ạ?” Chị Nguyệt gằn giọng. “Chúng con đã làm dâu trong nhà này bao nhiêu năm rồi. Chúng con đã chăm sóc mẹ, chăm sóc gia đình. Tại sao lại không phải máu mủ ruột rà? Tại sao lại phải từ chối quyền thừa kế?”
Mẹ chồng tôi nhìn chị Nguyệt, ánh mắt bà ấy tóe lửa. “Con Nguyệt! Con dám hỗn với mẹ sao? Con là dâu trưởng mà lại dám nói những lời đó sao?”
Anh Thanh, chồng chị Nguyệt, cũng lên tiếng. “Em Nguyệt! Em ngồi xuống đi! Đừng cãi lời mẹ.”
Chị Nguyệt uất ức nhìn chồng, rồi nhìn mẹ chồng. Nước mắt chị ấy lăn dài trên má. Chị ấy không nói gì nữa, chỉ ngồi phịch xuống ghế.
Tôi ngồi đó, lòng tôi dậy sóng. Tôi ấm ức. Tôi muốn đứng dậy, muốn nói điều gì đó. Nhưng tôi sợ. Sợ bị mắng, sợ bị đuổi ra khỏi nhà. Tôi muốn yên ổn. Tôi không muốn làm ầm ĩ.
Mẹ chồng tôi đặt tờ giấy lên bàn. “Ký đi.”
Tay tôi run rẩy. Tôi cầm lấy bút, ký tên mình vào tờ giấy. Chữ ký của tôi xiêu vẹo, run rẩy, như chính cuộc đời tôi vậy. Chị Nguyệt cũng ký, nhưng ánh mắt chị ấy vẫn đầy sự căm phẫn.
Tối hôm đó, sau khi mọi người đã về hết, tôi ngồi trong phòng, ôm con trai nhỏ của mình vào lòng. Tôi nhìn tờ giấy mình đã ký, lòng tôi dậy sóng.
“Con à, mẹ xin lỗi con,” tôi khẽ thì thầm vào tai con trai. “Mẹ đã không bảo vệ được con. Mẹ đã không đấu tranh cho quyền lợi của con.”
Minh bước vào phòng, anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự lo lắng.
“Em à, em có sao không?” Minh hỏi.
Tôi không trả lời. Tôi nhìn anh ấy, ánh mắt tôi đầy sự bất lực.
Bỗng, có tiếng xe máy nổ máy từ ngoài sân. Tôi chạy ra cửa sổ. Đó là chị Nguyệt. Chị ấy đang ôm túi xách, leo lên xe máy.
“Chị Nguyệt! Chị đi đâu vậy?” Tôi gọi.
Chị Nguyệt quay lại, nhìn tôi, ánh mắt chị ấy đỏ hoe. “Tớ về nhà mẹ đẻ đây. Tớ không thể chịu đựng được nữa!”
Chị Nguyệt phóng xe đi, bỏ lại tôi đứng đó, chết lặng. Chị ấy đã đi. Chị ấy đã dám buông bỏ tất cả để tìm kiếm sự giải thoát.
Tôi quay vào nhà, nhìn tờ giấy mình đã ký, rồi nhìn con trai đang ngủ say. Tôi phân vân. Tiếp tục chịu đựng? Hay ra đi như chị Nguyệt?
Nếu tôi ra đi, tôi sẽ đi đâu, về đâu? Tôi không có công việc ổn định. Tôi không có tiền. Tôi có một đứa con nhỏ. Tôi không muốn con tôi phải chịu khổ.
Nhưng nếu tôi ở lại, tôi sẽ phải tiếp tục sống trong sự nhẫn nhịn, trong sự ấm ức. Tôi sẽ phải tiếp tục chịu đựng sự phân biệt đối xử của mẹ chồng. Tôi sẽ phải tiếp tục nhìn con trai mình lớn lên trong một gia đình không công bằng.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi cảm thấy bế tắc. Tôi không biết phải làm gì.
Tôi nhớ lại lời mẹ tôi từng nói: “Con gái đi lấy chồng, phải biết nhẫn nhịn. Phải biết chịu đựng. Phải biết giữ gìn gia đình.” Nhưng mẹ tôi không dạy tôi cách đối mặt với sự bất công, với sự phân biệt đối xử.
Tôi nhìn Minh đang ngồi cạnh tôi, khuôn mặt anh ấy đầy sự lo lắng. “Anh Minh, em phải làm sao đây?” Tôi hỏi, giọng tôi nghẹn lại.
Minh ôm tôi vào lòng. “Em à, em đừng lo. Anh sẽ luôn ở bên em.”
Nhưng tôi biết, Minh không thể làm gì được. Anh ấy cũng là một nạn nhân của sự gia trưởng, của sự phân biệt đối xử.
Tôi trằn trọc suốt đêm đó. Tôi nghĩ về cuộc đời mình, về những năm tháng làm dâu. Tôi nghĩ về tương lai của con trai tôi.
Sáng hôm sau, tôi quyết định nói chuyện với Minh.
“Anh Minh, em không thể tiếp tục sống như vậy được nữa,” tôi nói, giọng tôi khẽ khàng nhưng đầy sự kiên quyết. “Em không thể tiếp tục chịu đựng sự phân biệt đối xử này nữa. Em không muốn con mình lớn lên trong một môi trường như vậy.”
Minh nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự ngạc nhiên. “Em… em muốn làm gì?”
“Em muốn ra đi,” tôi nói. “Em muốn tìm một con đường mới cho mình và cho con trai mình. Em không muốn sống trong sự nhẫn nhịn nữa.”
Minh sững sờ. Anh ấy không ngờ tôi lại có suy nghĩ đó.
“Nhưng em sẽ đi đâu? Em sẽ làm gì?” Minh hỏi, giọng anh ấy đầy sự lo lắng.
“Em không biết,” tôi nói, nước mắt tôi trào ra. “Nhưng em tin, em sẽ tìm được một con đường. Em sẽ không để con mình phải khổ.”
Minh ôm tôi vào lòng. Anh ấy không nói gì. Tôi cảm nhận được sự bất lực từ anh ấy.
Sau ngày hôm đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch. Tôi tìm kiếm công việc. Tôi tiết kiệm tiền. Tôi không nói với mẹ chồng tôi về quyết định của mình. Tôi chỉ lặng lẽ chuẩn bị cho ngày ra đi.
Mấy ngày sau, mẹ chồng tôi có gọi điện cho chị Nguyệt, nhưng chị ấy không nghe máy. Bà ấy tỏ vẻ tức giận, rồi lại quay sang chì chiết tôi.
“Cái Hà này, con Nguyệt nó bỏ đi rồi. Giờ chỉ còn mình con thôi đấy. Con phải biết điều mà sống,” mẹ chồng tôi nói.
Tôi không trả lời. Tôi chỉ khẽ gật đầu. Tôi biết, bà ấy vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình.
Rồi, cái ngày tôi rời đi cũng đến. Tôi ôm con trai vào lòng, nhìn căn nhà mà tôi đã gắn bó suốt năm năm. Tôi không cảm thấy hối tiếc. Tôi chỉ cảm thấy một sự nhẹ nhõm, một sự giải thoát.
Tôi để lại một lá thư cho Minh. Tôi nói với anh ấy rằng, tôi vẫn yêu anh ấy, nhưng tôi không thể tiếp tục sống như vậy được nữa. Tôi nói với anh ấy rằng, tôi sẽ cố gắng sống thật tốt, và sẽ nuôi dạy con trai chúng tôi thành người.
Tôi rời khỏi căn nhà, rời khỏi thị xã, bắt đầu một cuộc hành trình mới. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, làm gì. Nhưng tôi tin, mình sẽ tìm được một con đường.
Tôi tìm thấy một công việc ở một thành phố nhỏ. Tôi sống một cuộc sống giản dị, bình yên. Tôi không còn phải chịu đựng sự phân biệt đối xử nữa. Tôi được tự do làm những gì mình thích, được tự do nói lên suy nghĩ của mình.
Con trai tôi lớn lên khỏe mạnh, thông minh. Tôi dành trọn tình yêu thương cho con, cố gắng bù đắp cho con những gì con có thể thiếu thốn.
Minh thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho tôi, hỏi thăm tôi và con trai. Anh ấy nói, anh ấy nhớ tôi, nhớ con trai. Anh ấy nói, anh ấy hối hận vì đã không bảo vệ được tôi.
Tôi biết, Minh cũng đang thay đổi. Anh ấy đang học cách đấu tranh cho bản thân, cho những gì anh ấy tin tưởng.
Cuộc đời tôi đã trải qua nhiều biến cố, nhưng giờ đây, tôi đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Tôi không còn oán giận mẹ chồng nữa. Tôi chỉ cảm thấy một sự thương cảm. Tôi hiểu rằng, bà ấy cũng là một nạn nhân của những tư tưởng cũ kỹ.
Tôi đã học được một bài học đắt giá: Giá trị của một con người không nằm ở danh phận, không nằm ở tài sản, mà nằm ở nhân cách, ở sự tự trọng. Đừng bao giờ để người khác định đoạt cuộc đời mình. Hãy luôn tin vào bản thân, và hãy luôn đấu tranh cho những gì mình tin tưởng.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, tôi sẽ sống thật hạnh phúc, không chỉ cho riêng mình, mà còn cho con trai tôi. Tôi sẽ sống để chứng minh rằng, một người phụ nữ, dù không có tiền bạc, không có quyền thế, nhưng nếu có ý chí, có nghị lực, thì vẫn có thể làm chủ cuộc đời mình.
Comments
Post a Comment