Min menu

Pages

Mẹ cô gái vui vẻ đón nhà trai, rồi ch-ết s-ững khi họ đưa 200 triệu kèm điều kiện, khiến bà t-ức gi-ận đòi h-ủy h-ôn...


Mùi hương hoa ly và hoa hồng thoang thoảng trong căn phòng khách được dọn dẹp tinh tươm. Ánh nắng ban mai rọi qua khung cửa sổ, làm sáng bừng những bộ bàn ghế gỗ đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ, bóng loáng. Hương, cô gái chủ nhà, với chiếc áo dài lụa màu xanh ngọc, đang hồi hộp đi đi lại lại. Hôm nay là ngày gia đình bạn trai cô đến ra mắt. Tim cô đập thình thịch, một sự lo lắng ngọt ngào len lỏi.

Hương đã trải qua một tuổi trẻ đầy biến động. Cô có một mối tình đầu không trọn vẹn, để lại một vết sẹo lớn trong tim và một thiên thần nhỏ bé – bé Thư. Thư là tất cả cuộc sống của cô. Hương đã tự mình nuôi nấng Thư khôn lớn, vừa đi làm công việc kế toán, vừa chăm sóc con, chưa bao giờ kêu ca hay than vãn. Đối với Hương, Thư không chỉ là con gái, mà còn là người bạn đồng hành, là ánh sáng trong cuộc đời cô.

Rồi Hương gặp Nam. Nam là một kiến trúc sư trẻ tuổi, tài năng và ấm áp. Anh yêu Hương bằng một tình yêu chân thành, không vụ lợi, và anh cũng chấp nhận Thư như con ruột của mình. Nam luôn nói với Hương rằng anh không quan tâm đến quá khứ của cô, anh chỉ muốn cùng cô xây dựng một tương lai hạnh phúc, có Thư bên cạnh. Hương đã từng rất sợ hãi khi phải đối mặt với gia đình Nam, đặc biệt là mẹ anh. Cô lo lắng mẹ Nam sẽ không chấp nhận quá khứ của cô, không chấp nhận sự tồn tại của Thư. Nhưng Nam luôn trấn an cô. Anh nói rằng mẹ anh là người hiểu chuyện, sẽ chấp nhận tất cả.

Mẹ Hương, bà Lan, là một người phụ nữ chất phác, hiền lành nhưng lại rất kiên cường. Bà đã một mình nuôi dạy Hương khôn lớn sau khi chồng bà mất sớm. Bà hiểu và thông cảm cho mọi hoàn cảnh của con gái. Bà yêu thương Thư vô điều kiện, coi Thư như chính con ruột của mình. Bà luôn ủng hộ mọi quyết định của Hương, chỉ cần Hương hạnh phúc.

Sáng hôm nay, gia đình Nam đến. Mẹ Nam, bà Nga, là một người phụ nữ trông rất đài các, sang trọng. Đi cùng bà còn có bố Nam và một vài người thân khác. Bà Nga nở nụ cười niềm nở, ánh mắt bà tinh tường quét một lượt khắp căn nhà, rồi dừng lại ở Hương và Thư.

“Chào cháu, Hương!” Bà Nga nói, giọng bà ngọt ngào. “Cháu thật xinh đẹp. Cháu bé cũng đáng yêu quá!”

Hương cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nghĩ rằng, có lẽ mình đã lo lắng quá nhiều. Mẹ Nam có vẻ là một người phụ nữ tốt bụng.

Bữa ăn diễn ra trong không khí khá vui vẻ. Bà Nga trò chuyện thân mật với mẹ Hương, khen ngợi cách bà dạy dỗ con cái. Bà cũng nói chuyện với Thư, hỏi han bé đủ điều. Hương nhìn Nam, ánh mắt anh đầy sự trấn an. Cô tin rằng, mình đã tìm được một bến đỗ bình yên.

Sau bữa ăn, khi mọi người đang ngồi uống trà, bà Nga bất ngờ gọi Hương và mẹ Hương vào một góc riêng.

“Cô Lan này,” bà Nga nói, giọng bà bỗng trở nên nghiêm túc hơn. Bà rút ra một chiếc phong bì dày cộm từ trong túi xách, đặt lên bàn. “Đây là chút quà của gia đình tôi gửi cô. Hai trăm triệu.”


Mẹ Hương và Hương đều ngạc nhiên. “Dạ… quà gì vậy thưa bà?” Mẹ Hương hỏi, giọng bà dè dặt.

Bà Nga mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không đến được đôi mắt. “À, thì đây là chút lòng thành của gia đình tôi. Tôi biết, con bé Hương nhà cô đã có một đời chồng, lại có con riêng. Thật ra, việc này cũng hơi khó cho gia đình tôi. Nhưng vì Nam nó nhất quyết yêu Hương, nên chúng tôi cũng đành chấp nhận.”

Hương cảm thấy lòng mình se lại. Những lời nói của bà Nga, dù được bao bọc bởi vẻ ngoài ngọt ngào, nhưng lại như những mũi kim châm vào tim cô.

“Vậy nên,” bà Nga tiếp tục, giọng bà có chút hạ thấp, nhưng vẫn đầy vẻ ra lệnh. “Cưới xong, cô cứ giữ cháu bé ở nhà hộ chúng tôi. Hoặc gửi về quê, hay trại hè gì đó. Đám cưới này, và cả sau này nữa, chúng tôi không tiện cho bé tham dự. Con bé còn nhỏ, dễ bị người ngoài dị nghị.”

Mẹ Hương chết lặng. Bà nhìn chiếc phong bì trên bàn, rồi nhìn thẳng vào mắt bà Nga. Khuôn mặt bà không còn vẻ hiền lành, mà thay vào đó là một sự tức giận đang bùng lên dữ dội.

“Bà nói cái gì?” Mẹ Hương hỏi, giọng bà run rẩy.

Bà Nga vẫn giữ vẻ mặt bình thản. “Tôi nói rồi đấy. Hai trăm triệu này là để cô giữ cháu hộ chúng tôi. Để con bé không tham dự đám cưới, không ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình tôi.”

Mùi hương hoa ly và hoa hồng bỗng trở nên ngột ngạt. Không khí trong căn phòng như đặc quánh lại. Hương đứng đó, toàn thân cô như đóng băng. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hai trăm triệu, để đẩy con gái cô ra khỏi cuộc đời cô sao? Để mua đi sự hiện diện của Thư trong đám cưới của chính mẹ bé sao?

Nước mắt cô bắt đầu trào ra. Cô nhìn mẹ mình, nhìn đôi mắt bà đang rực lên ngọn lửa giận dữ. Cô biết, mẹ cô sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó.

Mẹ Hương hít một hơi thật sâu. Bà đặt thẳng chiếc phong bì dày cộm lên bàn, một cách dứt khoát. Tiếng “phạch” khô khan vang lên, xé toang sự im lặng.

Bà nhìn thẳng vào mắt bà Nga, ánh mắt bà rực lửa. “Tôi không bán cháu mình.”

Giọng bà vang lên, rõ ràng, đanh thép, khiến cả những người đang ngồi ở phòng khách cũng phải quay lại nhìn.

“Cháu tôi không phải là món hàng để các người có thể bỏ tiền ra mua bán,” mẹ Hương tiếp tục, giọng bà đầy sự phẫn nộ. “Nếu các người nghĩ có thể bỏ tiền ra để đẩy con bé khỏi cuộc đời con gái tôi, thì mời về ngay!”

Bà Nga chết lặng. Khuôn mặt bà tái mét. Bà không ngờ người phụ nữ chất phác, hiền lành này lại có thể phản ứng dữ dội đến vậy.


Nam vội vàng chạy đến. “Mẹ ơi… mẹ sao vậy?”

Mẹ Hương không nhìn Nam. Bà chỉ nhìn thẳng vào bà Nga, ánh mắt bà vẫn rực lửa. “Con tôi, cháu tôi, không có lỗi gì cả. Chúng nó xứng đáng được hạnh phúc. Chúng nó không cần phải sống trong sự coi thường, sự khinh bỉ của bất cứ ai.”

Hương đứng đó, nước mắt cô chảy dài trên má. Cô không còn cảm thấy tủi thân, đau khổ nữa. Thay vào đó, là một cảm giác vỡ òa. Mẹ cô, người hùng của cô, đã đứng ra bảo vệ cô, bảo vệ Thư một cách mạnh mẽ nhất.

Cô không nói một lời nào, chỉ bước đến, ôm chầm lấy mẹ mình. Lòng cô tràn ngập sự biết ơn, sự kính phục.

Mẹ Hương vỗ nhẹ lưng Hương, giọng bà khẽ khàng, đầy yêu thương. “Con có thể làm mẹ đơn thân, nhưng không thể làm vợ của một gia đình vô cảm.”

Không khí trong căn nhà như bị đóng băng. Bà Nga và gia đình Nam đứng đó, không nói nên lời. Họ không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này.

Cuộc gặp gỡ kết thúc trong sự căng thẳng và im lặng. Gia đình Nam vội vã rời đi, mang theo sự bối rối và có lẽ, cả sự xấu hổ.

Sau khi họ đi, Hương vẫn ôm chặt lấy mẹ. Nước mắt cô vẫn rơi, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự giải thoát, của niềm hạnh phúc.

“Mẹ ơi,” Hương nói, giọng cô nghẹn ngào. “Con cảm ơn mẹ. Mẹ đã làm điều mà con chưa đủ can đảm để làm.”

Mẹ Hương vỗ nhẹ lưng cô. “Con gái ngốc. Mẹ là mẹ của con. Mẹ sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương con và cháu của mẹ.”

Hương đã rất đau khổ trước đó. Cô yêu Nam, và cô đã đặt hết niềm tin vào anh. Nhưng giờ đây, cô hiểu rằng, tình yêu không thể là tất cả nếu nó không đi kèm với sự tôn trọng, sự thấu hiểu, và sự bảo vệ. Nam đã không dám đứng lên bảo vệ cô và con gái cô trước mặt gia đình anh. Anh đã không đủ mạnh mẽ.

Cô biết, quyết định này sẽ khiến cô phải đối mặt với nhiều khó khăn. Cô sẽ lại một mình nuôi dạy Thư. Nhưng cô không hối hận. Bởi vì, cô đã giữ lại được lòng tự trọng của mình, và quan trọng hơn cả, cô đã bảo vệ được hạnh phúc của con gái mình.

Sau ngày hôm đó, Hương hủy bỏ đám cưới. Cô không còn muốn bất kỳ mối liên hệ nào với Nam và gia đình anh nữa. Nam đã nhiều lần gọi điện, nhắn tin xin lỗi, cầu xin cô tha thứ. Anh nói anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ anh. Nhưng Hương đã kiên quyết từ chối.

Cô nói với Nam: “Anh là một người tốt. Nhưng anh không đủ mạnh mẽ để bảo vệ em và Thư. Em không thể sống trong một gia đình mà con gái em bị coi là gánh nặng.”

Nam rất đau khổ, nhưng anh không thể làm gì được. Anh biết, anh đã đánh mất Hương, và đánh mất cả một tương lai hạnh phúc.

Hương và Thư trở về cuộc sống của hai mẹ con. Hương vẫn đi làm, vẫn chăm sóc Thư. Nhưng giờ đây, cô sống một cách thanh thản hơn, nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô không còn phải lo lắng về những lời soi mói, những lời chỉ trích. Cô không còn phải cố gắng làm hài lòng bất cứ ai. Cô được sống là chính mình, được tự do yêu thương con mình, không cần che giấu.

Mẹ Hương vẫn luôn ở bên cạnh Hương, giúp đỡ cô trong mọi việc. Bà là chỗ dựa vững chắc cho cả Hương và Thư. Bà Ba thường xuyên đưa Thư đi chơi, kể chuyện cho bé nghe, và dạy bé những điều hay lẽ phải.

An lớn lên khỏe mạnh, thông minh. Bé luôn nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ mẹ và bà ngoại. An không bao giờ cảm thấy thiếu thốn tình cảm, bởi vì bé có một người mẹ mạnh mẽ, và một người bà tuyệt vời.

Hương vẫn thường kể cho Thư nghe về bà ngoại. Kể về sự mạnh mẽ, về sự dũng cảm của bà. Cô muốn Thư lớn lên cũng là một người phụ nữ bản lĩnh, biết bảo vệ bản thân và những người mình yêu thương.

Một ngày nọ, Hương nhận được tin tức từ một người bạn. Nam đã kết hôn với một người phụ nữ khác. Nhưng cuộc sống của anh không hạnh phúc. Mẹ anh vẫn tiếp tục kiểm soát mọi thứ, và người vợ mới của anh cũng không thể chịu đựng được.

Hương nghe xong, lòng cô không một chút cảm xúc nào. Cô chỉ mỉm cười. Cô biết, mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.

Hương nhìn Thư đang chơi đùa trong sân. Con bé lớn lên từng ngày, xinh xắn và đáng yêu. Thư là tất cả cuộc sống của cô.

Cô nhìn lên bầu trời xanh, nơi những đám mây trắng đang trôi lững lờ. Lòng cô thanh thản hơn bao giờ hết. Cô không còn oán hận hay tiếc nuối. Cô chỉ cảm thấy biết ơn.

Biết ơn vì đã có một người mẹ tuyệt vời, luôn ở bên cạnh cô. Biết ơn vì những gì đã xảy ra, bởi vì nó đã giúp cô nhận ra giá trị của bản thân, và giá trị của một tình yêu thương chân thành, không vụ lợi.

Cô hiểu rằng, hạnh phúc không nằm ở một đám cưới xa hoa, không nằm ở một người đàn ông hoàn hảo. Hạnh phúc nằm ở sự bình yên trong tâm hồn, ở tình yêu thương chân thật, và ở khả năng tự đứng vững trên đôi chân của mình.

Hương biết, cuộc đời vẫn còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng cô tin rằng, cô sẽ vượt qua được tất cả. Bởi vì cô đã có đủ nghị lực, đủ bản lĩnh, và đủ tình yêu thương để bảo vệ con gái mình, bảo vệ hạnh phúc của mình.

Và mỗi khi nhìn Thư, cô lại thầm cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ vì đã dám làm điều mà cô chưa đủ can đảm để làm. Cảm ơn mẹ vì đã giúp cô tìm thấy hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình, một hạnh phúc không có sự giả dối, không có sự toan tính, mà chỉ có tình yêu thương và sự chân thành.

Comments