Min menu

Pages

Gia đình bạn trai đến ra mắt, mang 200 triệu "tặng riêng" kèm yêu cầu, khiến mẹ cô gái t-ức gi-ận đòi h-ủy h-ôn...


Tiết trời tháng Bảy, cái nóng như đổ lửa làm không khí trở nên oi ả. Tôi, Diệp, đang đứng trong căn bếp nhỏ của mẹ, vừa nêm nếm nồi canh bí đao thơm lừng. Hôm nay là một ngày đặc biệt, gia đình Tùng – bạn trai tôi – sẽ đến ra mắt. Lòng tôi vừa hồi hộp, vừa vui sướng. Tùng là mối tình đầu của tôi sau bao nhiêu năm tôi một mình nuôi con. Con bé tên An, năm nay đã lên sáu tuổi, lanh lợi và vô cùng đáng yêu. An là tất cả của tôi.

Cuộc đời tôi trải qua nhiều sóng gió. Tôi làm mẹ đơn thân từ khi còn rất trẻ, sau một mối tình không trọn vẹn. Ba mẹ tôi, đặc biệt là mẹ, luôn ở bên ủng hộ tôi. Bà là người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, luôn dạy tôi cách sống ngẩng cao đầu. "Con có thể không có chồng, nhưng con phải sống thật hạnh phúc và nuôi dạy con bé nên người," mẹ tôi thường nói.

Tôi dành hết tâm huyết để nuôi dạy An. Con bé là nguồn động lực lớn nhất của tôi. Tôi làm việc cật lực, không ngừng nghỉ, chỉ mong An có một cuộc sống đủ đầy, không phải chịu thiệt thòi. Tôi đã nghĩ mình sẽ sống một mình mãi mãi, cho đến khi Tùng xuất hiện.

Tùng là người đàn ông tốt bụng, chân thành. Anh ấy không chỉ yêu tôi mà còn yêu thương An như con ruột. Mỗi lần Tùng đến nhà, anh ấy đều chơi đùa với An, kể chuyện cho con bé nghe, và mua quà cho con bé. An cũng rất quý Tùng. Tôi thấy Tùng là một người cha tuyệt vời, và tôi tin rằng anh ấy sẽ là một người chồng tốt.

Mẹ tôi, bà ấy cũng rất quý Tùng. Bà thường xuyên khen Tùng là người hiền lành, tử tế. Bà ấy nói rằng, cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được bến đỗ bình yên.

Gia đình Tùng là một gia đình khá giả, có tiếng tăm. Bố mẹ Tùng đều là những người có địa vị trong xã hội. Tôi đã từng lo lắng không biết họ có chấp nhận tôi, một người mẹ đơn thân, và An, con gái tôi, hay không. Nhưng Tùng luôn trấn an tôi. Anh ấy nói rằng, bố mẹ anh ấy là những người hiểu chuyện, và họ sẽ chấp nhận tất cả.

Hôm nay, gia đình Tùng đến ra mắt. Mẹ tôi đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn. Bà ấy mặc bộ áo dài mới, tóc búi gọn gàng, khuôn mặt rạng rỡ. Tôi nhìn mẹ, lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng, mọi sóng gió đều đã qua, và hạnh phúc đang ở rất gần.

Món Quà "Đặc Biệt" Và Sự Nổi Giận Của Người Mẹ
Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm cúng. Mẹ tôi và bố mẹ Tùng nói chuyện hợp ý. Tùng thì luôn miệng khen đồ ăn mẹ tôi nấu ngon. An ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng lại thì thầm vào tai tôi những câu chuyện ngộ nghĩnh. Tôi cảm thấy lòng mình bình yên hơn bao giờ hết.

Khi bữa ăn kết thúc, mọi người chuyển sang uống trà và trò chuyện. Mẹ Tùng, bà Thu, đột nhiên kéo Tùng ra một góc, nói nhỏ điều gì đó. Tôi thoáng thấy bà ấy lấy ra một phong bì dày cộp từ túi xách, rồi đưa cho Tùng. Tùng nhìn phong bì, có vẻ hơi ngập ngừng, rồi anh ấy cầm lấy.


Tôi không để ý nhiều, chỉ nghĩ rằng đó là quà mừng ra mắt mà nhà trai muốn tặng riêng cho mẹ tôi. Tôi nghĩ, đó là một hành động tế nhị, thể hiện sự chu đáo của họ.

Rồi, mẹ Tùng quay lại, tiến về phía mẹ tôi. Bà ấy mỉm cười, một nụ cười mà tôi thấy có chút gì đó không tự nhiên. Bà ấy cầm chiếc phong bì trên tay, rồi đặt nó lên bàn, trước mặt mẹ tôi.

"Bà thông gia à, đây là chút tấm lòng của chúng tôi." Mẹ Tùng nói, giọng bà ấy vẫn rất ngọt ngào. "Chúng tôi biết bà nuôi cháu cũng vất vả. Số tiền này, coi như là để bà giữ cháu hộ chúng tôi. Cháu còn nhỏ, đi dự lễ cưới sợ sẽ làm phiền mọi người."

Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi chết lặng. Tôi không thể tin vào tai mình. Mẹ Tùng... bà ấy lại nói ra những lời đó sao? Bà ấy lại muốn dùng 200 triệu để "tặng riêng" cho mẹ tôi để bà giữ cháu hộ, không cho bé tham dự lễ cưới sao?

Mẹ tôi đang mỉm cười, nhưng nụ cười của bà ấy bỗng tắt ngấm. Khuôn mặt bà ấy biến sắc. Bà ấy nhìn chiếc phong bì trên bàn, rồi nhìn thẳng vào mắt mẹ Tùng.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Mẹ tôi, người phụ nữ hiền lành, luôn nhẫn nhịn, bỗng nhiên nổi giận.

Bà đặt thẳng phong bì lên bàn, một tiếng "cộp" khô khốc vang lên, phá vỡ sự im lặng. Giọng bà ấy vang lên, rõ ràng, dứt khoát, từng câu từng chữ như một lời tuyên bố:

“Tôi không bán cháu mình. Nếu các người nghĩ có thể bỏ tiền ra để đẩy con bé khỏi cuộc đời con gái tôi, thì mời về ngay.”

Mẹ Tùng, bà ấy sững sờ. Khuôn mặt bà ấy tái mét. Bà ấy không thể tin được rằng, mẹ tôi lại dám nói những lời đó, lại dám phản ứng mạnh mẽ đến vậy.

An, con bé đang chơi đồ chơi, cũng ngẩng đầu lên nhìn. Con bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

Tùng, anh ấy cũng chết lặng. Anh ấy nhìn mẹ mình, rồi nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự bối rối, sự hổ thẹn.

Giọt Nước Mắt Của Sự Giải Thoát Và Lời Dặn Dò Sâu Sắc
Tôi đứng đó, bất động. Nước mắt tôi chảy dài. Đó không phải là những giọt nước mắt của sự tủi thân, mà là những giọt nước mắt của sự giải thoát, của sự biết ơn. Mẹ tôi đã làm điều mà tôi chưa đủ can đảm để làm. Bà ấy đã bảo vệ tôi, bảo vệ An, và bảo vệ phẩm giá của chúng tôi.

Tôi ôm chầm lấy mẹ mình. Tôi vùi mặt vào vai bà, khóc nức nở. Mùi hương quen thuộc của mẹ, hơi ấm từ vòng tay bà, làm tôi cảm thấy bình yên đến lạ.


Mẹ tôi khẽ vuốt tóc tôi, giọng bà ấy trầm ấm, đầy sự bao dung: “Con có thể làm mẹ đơn thân, nhưng không thể làm vợ của một gia đình vô cảm.”

Câu nói của mẹ như một lời cảnh tỉnh. Tôi chợt nhận ra rằng, tôi đã quá vội vàng, quá mù quáng theo đuổi hạnh phúc mà không nhìn rõ bản chất của con người. Một gia đình mà họ có thể dễ dàng dùng tiền để định đoạt cuộc đời của một đứa trẻ, để chia rẽ tình mẫu tử, thì làm sao tôi có thể sống hạnh phúc trong đó được?

Mẹ Tùng, bà ấy đứng đó, không nói được lời nào. Bà ấy nhìn chúng tôi, ánh mắt bà ấy đầy sự tức giận, sự bối rối. Bố Tùng cũng vậy, ông ấy im lặng, khuôn mặt ông ấy đầy sự khó xử.

Cuộc hẹn ra mắt kết thúc một cách chóng vánh và đầy căng thẳng. Gia đình Tùng vội vã rời đi. Mẹ tôi không tiễn, bà ấy chỉ đứng đó, nhìn theo bóng họ khuất dần.

Đám cưới bị hoãn. Tôi biết, đó là một quyết định đau lòng. Nhưng tôi không hối hận. Tôi biết, tôi đã làm điều đúng đắn. Tôi đã bảo vệ An, bảo vệ phẩm giá của mình, và bảo vệ hạnh phúc của tôi.

An, con bé vẫn hồn nhiên chơi đùa. Con bé không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Và tôi, tôi sẽ không để con bé phải biết về những điều tồi tệ này. Tôi sẽ bảo vệ con bé bằng mọi giá.

Hạnh Phúc Đích Thực Và Bài Học Về Giá Trị Của Tình Yêu Thương
Sau sự việc đó, Tùng có tìm cách liên lạc với tôi. Anh ấy nói lời xin lỗi, nói rằng anh ấy không biết mẹ anh ấy sẽ làm như vậy. Anh ấy nói rằng, anh ấy vẫn yêu tôi và An.

Tôi lắng nghe anh ấy, nhưng lòng tôi không còn cảm xúc như trước nữa. Tôi đã nhìn rõ bản chất của gia đình anh ấy, và tôi cũng đã hiểu rằng, Tùng không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tôi và An.

Cuối cùng, tôi quyết định chia tay Tùng. Tôi biết, đó là một quyết định khó khăn. Nhưng tôi biết, đó là quyết định đúng đắn. Tôi không thể xây dựng hạnh phúc trên nền tảng của sự vô cảm, của sự lợi dụng.

Tôi và An vẫn sống hạnh phúc bên nhau, dưới sự che chở của mẹ tôi. Tôi tiếp tục công việc của mình, và tôi dành hết thời gian, tâm huyết để nuôi dạy An.

Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo, không phải là sự giàu sang. Hạnh phúc là sự chấp nhận, sự yêu thương, và sự thấu hiểu. Hạnh phúc là có một người mẹ luôn ở bên, luôn bảo vệ mình.

Tôi không còn tìm kiếm tình yêu nữa. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc bên An và mẹ. Tôi biết, An là tất cả của tôi. Và tôi, tôi sẽ mãi mãi là mẹ đơn thân của con bé.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.

Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.

Comments