Min menu

Pages

Mẹ cô gái vui vẻ đón khách, rồi ch-ết l-ặng khi nhà trai tặng 200 triệu kèm yêu cầu "động trời" khiến bà đòi h-ủy h-ôn...


Gió nồm tháng tư lướt qua khung cửa sổ, mang theo mùi hoa sữa đầu mùa thoang thoảng vào căn nhà nhỏ của tôi. Tôi là Linh, và hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mà gia đình Hưng, bạn trai tôi, sẽ đến ra mắt. Lòng tôi vừa hồi hộp, vừa tràn ngập niềm hy vọng. Tôi mong chờ một khởi đầu mới, một tương lai hạnh phúc, nơi con gái bé bỏng của tôi, bé Na, sẽ có một mái ấm trọn vẹn. Thế nhưng, định mệnh lại sắp đặt một sự thật nghiệt ngã, mà chính mẹ tôi, người phụ nữ tần tảo và kiên cường nhất, lại là người vạch trần.

Bữa Ra Mắt Và Món Quà "Đổi Cháu"
Cuộc đời tôi không hề bằng phẳng. Tôi đã từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, và từ đó, bé Na chào đời, là tất cả cuộc sống của tôi. Con bé là nguồn động lực lớn nhất, là ánh sáng trong những ngày tăm tối nhất của tôi. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ kết hôn nữa, sẽ dành trọn cuộc đời để nuôi dạy bé Na. Nhưng rồi, Hưng xuất hiện.

Hưng là một người đàn ông ấm áp, chân thành. Anh ấy yêu tôi, yêu cả bé Na vô điều kiện. Anh ấy không chỉ chấp nhận quá khứ của tôi, mà còn coi bé Na như con ruột của mình. Chính sự bao dung và tình yêu thương của Hưng đã giúp tôi mở lòng một lần nữa, tin vào hạnh phúc và quyết định cùng anh xây dựng tương lai.

Gia đình Hưng khá giả, nền nếp. Tôi biết, việc tôi có con riêng có thể là một vấn đề lớn đối với họ. Nhưng Hưng đã trấn an tôi, nói rằng bố mẹ anh ấy là những người hiện đại, hiểu chuyện, sẽ yêu thương và chấp nhận bé Na. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một buổi ra mắt trang trọng nhưng cũng ấm cúng, nơi tình cảm gia đình sẽ được đặt lên hàng đầu.

Sáng hôm ấy, mẹ tôi, một người phụ nữ chất phác, hiền hậu, đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa cơm tươm tất nhất. Mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp nhà, hòa cùng tiếng cười trong trẻo của bé Na khi con bé chơi đùa trong sân. Tôi nhìn mẹ, nhìn con, lòng tôi tràn ngập sự bình yên.

Khi gia đình Hưng đến, mẹ tôi vui vẻ tiếp đón. Bố mẹ Hưng là những người có vẻ ngoài sang trọng, lịch thiệp. Họ nói chuyện rất nhẹ nhàng, hỏi han về cuộc sống của tôi, về bé Na. Không khí ban đầu khá thoải mái, ấm cúng.

Sau bữa ăn, khi mọi người đang ngồi uống trà trò chuyện, mẹ Hưng khẽ khàng đặt một chiếc phong bì dày lên bàn, đẩy về phía mẹ tôi. "Thưa bà thông gia," bà nói, giọng bà vẫn ngọt ngào, nhưng ánh mắt bà lại thoáng chút dò xét. "Chúng tôi có chút quà nhỏ, muốn gửi riêng cho bà."

Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn chiếc phong bì. Bà chưa hiểu ý của mẹ Hưng.

"Đây là 200 triệu, " mẹ Hưng nói tiếp, giọng bà vẫn đều đều, như thể bà đang nói một chuyện hiển nhiên. "Chúng tôi biết bà vất vả, nên muốn tặng riêng bà để bà giữ cháu hộ. Để bé Na... không tham dự lễ cưới của Linh và Hưng. Chúng tôi nghĩ, trẻ con hay quấy, lại đông người, sẽ không tiện."

Tim tôi như ngừng đập. Tôi nhìn mẹ Hưng, rồi nhìn Hưng. Anh ấy ngồi cạnh tôi, ánh mắt anh ấy thoáng chút bối rối, nhưng rồi anh ấy cúi gằm mặt xuống, không nói một lời nào. Khuôn mặt tôi tái mét. Món quà này, không phải là quà cưới, mà là một món tiền để "mua" sự vắng mặt của con gái tôi trong ngày trọng đại nhất của mẹ nó. Để đẩy con bé ra khỏi cuộc đời tôi.

Mẹ tôi, người phụ nữ hiền lành, tần tảo, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Đôi mắt bà ánh lên sự giận dữ, phẫn nộ. Bà nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì trên bàn, rồi nhìn thẳng vào mắt mẹ Hưng.

Lời Tuyên Bố Long Trời Lở Đất Và Giọt Nước Mắt Phẫn Nộ

Không một chút chần chừ, mẹ tôi cầm thẳng chiếc phong bì lên, và đặt thẳng phong bì lên bàn một cách dứt khoát. Tiếng phong bì va vào mặt bàn khô khốc, cắt ngang không khí đang căng thẳng.


"Thưa ông bà," giọng mẹ tôi không cao, nhưng rõ ràng và đầy sức nặng, khiến cả căn phòng như chìm vào sự im lặng đáng sợ. "Tôi không bán cháu mình."

Lời nói của mẹ tôi như một cú sét đánh ngang tai, khiến cả gia đình Hưng sững sờ. Mẹ Hưng tái mặt, bà ấy không ngờ rằng mẹ tôi lại có thể phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Bố Hưng thì ngạc nhiên, và Hưng thì chỉ ngồi đó, không dám ngẩng mặt lên.

"Nếu các người nghĩ có thể bỏ tiền ra để đẩy con bé khỏi cuộc đời con gái tôi, thì mời về ngay." Mẹ tôi nói tiếp, giọng bà đầy vẻ khinh miệt, ánh mắt bà rực lửa. "Gia đình chúng tôi không cần loại tiền đó. Con gái tôi, và cháu ngoại của tôi, không phải là thứ để các người đem ra định giá."

Cả phòng im lặng đến đáng sợ. Mẹ Hưng định nói gì đó, nhưng bà ấy không thể thốt nên lời. Bà ấy chỉ ngồi đó, nhìn mẹ tôi, ánh mắt bà ấy đầy vẻ hoảng sợ, và có cả sự xấu hổ.

Tôi đứng đó, nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Không phải vì buồn, mà vì quá đỗi xúc động. Mẹ tôi, người phụ nữ bé nhỏ, hiền lành, đã đứng lên bảo vệ tôi và bé Na một cách mạnh mẽ đến vậy. Bà đã dám làm điều mà tôi, trong tận sâu thẳm, cũng đã nghĩ đến, nhưng chưa đủ can đảm để thực hiện.

Hưng cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ hối hận. "Mẹ ơi... con xin lỗi Linh... con xin lỗi bà..."

Nhưng mẹ tôi không để ý đến lời xin lỗi của Hưng. Bà chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nói, giọng bà trầm ấm, đầy yêu thương: "Con có thể làm mẹ đơn thân, nhưng không thể làm vợ của một gia đình vô cảm."

Lời nói đó của mẹ tôi như một kim chỉ nam, vạch rõ con đường tôi phải đi. Tôi ôm chầm lấy mẹ mình, khóc nức nở. Nước mắt tôi hòa cùng nước mắt của mẹ, tan chảy trong vòng tay ấm áp của bà.

Sự Chia Ly Và Khởi Đầu Mới Đầy Bản Lĩnh
Sau buổi tối định mệnh đó, gia đình Hưng đã lặng lẽ rời đi. Đám cưới bị hủy. Hưng có gọi điện, nhắn tin cho tôi nhiều lần, anh ấy cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi cho anh ấy một cơ hội. Anh ấy nói anh ấy sẽ thuyết phục bố mẹ, sẽ đưa bé Na về sống chung.

Nhưng tôi đã không nghe máy, không trả lời tin nhắn. Lời nói của mẹ Hưng, và sự im lặng của Hưng trong lúc đó đã in sâu vào tâm trí tôi. Tôi không thể chấp nhận một gia đình mà con gái tôi bị coi thường, bị đẩy ra ngoài lề. Tôi cũng không thể chấp nhận một người đàn ông không dám đứng lên bảo vệ tôi và con gái tôi.

Tôi đã quá mệt mỏi với những giả dối, những sự toan tính. Tôi muốn một cuộc sống bình yên, một cuộc sống thật thà, nơi tình yêu thương là giá trị cốt lõi, không phải tiền bạc hay địa vị.

Bé Na vẫn hồn nhiên, vô tư. Con bé không hề biết về những gì đã xảy ra. Tôi nhìn con, và tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi biết, mình phải sống thật tốt, thật hạnh phúc để bé Na có một cuộc sống trọn vẹn.

Mẹ tôi vẫn luôn ở bên tôi, là chỗ dựa vững chắc cho tôi. Bà thường xuyên trò chuyện với tôi, động viên tôi. Bà nói rằng tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn, và tôi xứng đáng có được hạnh phúc thật sự.


Tôi trở lại với công việc của mình, và tôi dành nhiều thời gian hơn cho bé Na. Chúng tôi cùng nhau đi dạo, cùng nhau đọc sách, cùng nhau chơi đùa. Mỗi khoảnh khắc bên con bé đều là vô giá.

Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở một cuộc hôn nhân hoàn hảo, không nằm ở một gia đình giàu có, mà nằm ở sự bình yên trong tâm hồn, ở tình yêu thương chân thành.

Giá Trị Vĩnh Hằng Của Tình Thân Và Sự Tự Trọng
Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, đôi khi, sự thật phũ phàng lại là một món quà. Nó giúp chúng ta nhìn rõ bộ mặt thật của những người xung quanh, giúp chúng ta đưa ra những quyết định đúng đắn cho cuộc đời mình.

Và nó cũng là một bài học đắt giá về giá trị của tình thân, về sự tự trọng. Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được tình cảm, không thể mua được nhân phẩm. Một người mẹ có thể không giàu sang, nhưng tình yêu thương của bà dành cho con cái là vô giá, không gì có thể đánh đổi được.

Tôi không còn hối tiếc về cuộc hôn nhân đổ vỡ nữa. Tôi không còn buồn bã vì đám cưới bị hủy nữa. Tôi biết, đó là định mệnh, là một bài học để tôi trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.

Tôi vẫn sống trong căn nhà nhỏ của mình, cùng với mẹ và bé Na. Căn nhà vẫn vậy, nhưng không khí thì đã khác. Nó tràn ngập tiếng cười, tràn ngập tình yêu thương.

Tôi tin rằng, tương lai của tôi và bé Na sẽ tươi sáng. Chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới, một cuộc sống đầy ắp tình yêu thương và hạnh phúc.

Và tôi, tôi sẽ luôn nhớ rằng, có những người không giàu sang, nhưng lại có một trái tim vĩ đại. Và có những lời nói, dù nhẹ bẫng, nhưng lại có thể thay đổi cả một số phận. "Con có thể làm mẹ đơn thân, nhưng không thể làm vợ của một gia đình vô cảm." Câu nói đó của mẹ tôi sẽ mãi mãi là kim chỉ nam cho cuộc đời tôi. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.

Comments