Min menu

Pages

Mẹ chồng ch-ia tài sản, dâu cả đọc xong "di chúc" mà ph-ẫn n-ộ g-ào th-ét bỏ về nhà ngoại...


Đèn điện trong căn nhà lớn của mẹ chồng tôi, bà Hạnh, sáng trưng nhưng không gian lại đặc quánh sự căng thẳng. Mười lăm người, từ ông chú họ xa đến cô dì ruột, đều có mặt trong buổi họp gia đình mà mọi người vẫn gọi là “chia tài sản”. Tôi, Linh, ngồi nép vào một góc sofa, ôm chặt đứa con trai ba tuổi đang ngủ say trong lòng. Năm năm làm dâu nhà này, năm năm tôi sống trong sự nhẫn nhịn, chịu đựng sự phân biệt của mẹ chồng. Bà chưa bao giờ thực sự chấp nhận tôi, cô con dâu út, người đến từ một gia đình không môn đăng hộ đối.

Ngày tôi về làm dâu, mẹ chồng tôi đã không giấu nổi vẻ thất vọng. Bà mong mỏi một cô con dâu tài giỏi, xuất thân danh giá như chị Nguyệt, chị dâu cả. Chị Nguyệt là con gái một vị quan chức có tiếng, gia đình giàu có. Chị ấy được mẹ chồng yêu chiều, được hưởng mọi đặc quyền trong nhà. Còn tôi, chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, nhà nghèo, không có của hồi môn.

Mẹ chồng tôi luôn tìm cớ để chì chiết, trách móc tôi. Từ cách tôi nấu ăn, dọn dẹp, đến cách tôi ăn nói, đi đứng. Bà luôn so sánh tôi với chị Nguyệt.

"Con nhìn chị Nguyệt mà học tập. Con bé nó khéo léo, đảm đang, lại còn biết đối nhân xử thế." Bà nói, giọng bà đầy sự khinh thường, ngay cả khi tôi đã cố gắng hết sức.

Tôi luôn cố gắng làm hài lòng bà, cố gắng chứng minh rằng tôi cũng có giá trị. Tôi dậy sớm nhất nhà, đi ngủ muộn nhất nhà. Tôi làm tất cả mọi việc, không một lời than vãn. Tôi chấp nhận những lời nói cay nghiệt của bà, coi đó là thử thách. Tôi tin rằng, rồi một ngày, bà sẽ hiểu được tấm lòng của tôi, sẽ chấp nhận tôi.

Chồng tôi, Hải, là một người đàn ông hiền lành, yêu thương tôi. Anh ấy luôn cố gắng bảo vệ tôi, nhưng anh ấy lại quá yếu đuối trước mẹ. Mỗi khi mẹ chồng tôi trách móc tôi, Hải chỉ biết im lặng, cúi đầu. Anh ấy sợ mẹ, và anh ấy không muốn làm mất lòng bà.

Chị Nguyệt, ban đầu cũng có chút áy náy khi thấy mẹ chồng đối xử với tôi như vậy. Nhưng dần dần, chị ấy cũng quen, và đôi khi, chị ấy còn vô tình hùa theo những lời nói của mẹ chồng. Dù sao, chị ấy cũng là người được mẹ chồng yêu chiều, được hưởng lợi từ sự phân biệt đối xử ấy.

Năm năm làm dâu, năm năm tôi sống trong cái bóng của chị Nguyệt. Năm năm tôi chịu đựng những lời nói cay nghiệt, những ánh mắt khinh miệt. Nỗi ấm ức cứ lớn dần trong lòng tôi, nhưng tôi không dám nói ra. Tôi sợ, nếu tôi phản kháng, cuộc sống của tôi trong căn nhà này sẽ càng khó khăn hơn. Tôi sợ, tôi sẽ không còn nơi nào để đi, để về.

Cái Giá Của Sự Chịu Đựng Và Di Chúc Nghiệt Ngã
Không gian trong phòng khách càng trở nên ngột ngạt khi mẹ chồng tôi bắt đầu nói về việc chia tài sản. Bà ngồi giữa, vẻ mặt nghiêm nghị, cầm trong tay một tập giấy tờ.

"Hôm nay, tôi gọi mọi người đến đây để giải quyết chuyện tài sản của gia đình." Bà nói, giọng bà trầm khàn. "Tôi đã già rồi, cũng không biết sống được bao lâu nữa. Tôi muốn mọi thứ được rõ ràng."

Mọi người im lặng lắng nghe. Ai cũng biết, tài sản của bà Hạnh không hề nhỏ, bao gồm mấy căn nhà mặt phố và một số lượng lớn cổ phiếu.

"Con trai tôi, thằng Khoa và thằng Hải, là máu mủ ruột rà của tôi. Tài sản này, tôi sẽ chia đều cho hai đứa." Bà nói.


Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, Hải cũng được chia một phần. Dù không nhiều, nhưng đó cũng là sự công nhận, là công sức của chồng tôi.

Nhưng rồi, bà Hạnh lại nói thêm một câu, khiến cả căn phòng như đóng băng.

"Còn hai cô, Nguyệt và Linh. Các cô không phải máu mủ ruột rà. Các cô không có quyền thừa kế tài sản của nhà tôi." Bà nói, giọng bà lạnh lùng, dứt khoát.

Tim tôi thắt lại. Tôi nhìn bà Hạnh, đôi mắt tôi mở to, đầy vẻ kinh ngạc. Bà ấy nói vậy sao? Bà ấy thật sự làm vậy sao?

Không chỉ nói suông, bà Hạnh còn đưa ra hai tờ giấy, ghi rõ nội dung từ chối quyền thừa kế, yêu cầu cả tôi và chị Nguyệt ký tên vào đó.

Chị Nguyệt sững sờ. Chị ấy nhìn mẹ chồng, khuôn mặt chị ấy biến sắc. "Mẹ... Mẹ nói gì vậy? Con đã làm dâu nhà mình bao nhiêu năm nay. Con đã chăm sóc mẹ, chăm sóc gia đình. Sao mẹ lại đối xử với con như vậy?"

Chị Nguyệt đứng bật dậy, giọng chị ấy đầy sự tức giận. "Con không đồng ý! Con sẽ không ký!"

Mẹ chồng tôi nhìn chị Nguyệt, ánh mắt bà ấy đanh lại. "Cô dám hỗn sao? Cô đừng nghĩ cô là con nhà quan mà muốn làm gì thì làm! Cô đã vào nhà này thì phải theo phép nhà này!"

Khoa, chồng của chị Nguyệt, cũng lên tiếng. "Em à, em đừng nói nữa. Mẹ đã quyết rồi thì mình cũng nên tôn trọng ý mẹ." Giọng anh ấy có chút yếu ớt.

Chị dâu cả phản ứng mạnh mẽ nhưng bị chồng và mẹ chồng mắng là hỗn. Chị Nguyệt nhìn Khoa, ánh mắt chị ấy đầy sự thất vọng. Rồi, chị ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt chị ấy như muốn nói: "Em cũng sẽ ký sao?"

Tôi cúi gằm mặt xuống. Lòng tôi đau như cắt. Nỗi ấm ức bấy lâu nay bỗng chốc bùng lên dữ dội. Tôi muốn hét lên, muốn phản đối. Nhưng rồi, tôi lại nhìn đứa con trai đang ngủ say trong lòng. Tôi sợ, nếu tôi phản kháng, cuộc sống của tôi sẽ càng khó khăn hơn. Tôi sợ, tôi sẽ không còn nơi nào để đi, để về.

Tôi nghĩ đến sự yếu đuối của chồng tôi, Hải. Anh ấy sẽ không bảo vệ tôi. Anh ấy sẽ lại im lặng, cúi đầu. Tôi sẽ lại một mình đối mặt với sự lạnh lùng của mẹ chồng.

Cô em dâu tuy ấm ức nhưng vì sợ hãi và muốn yên ổn nên đành ký tên trong câm lặng. Tôi run rẩy đưa tay, cầm lấy cây bút, ký tên mình lên tờ giấy từ chối quyền thừa kế. Chữ ký của tôi xiêu vẹo, run rẩy, như chính tâm trạng của tôi lúc này.

Bước Ngoặt Đêm Định Mệnh

Mọi người trong phòng nhìn tôi. Không ai nói một lời nào. Tôi cảm thấy ánh mắt của chị Nguyệt dán chặt vào tôi, ánh mắt ấy đầy sự thất vọng, sự khinh bỉ. Chị ấy chắc nghĩ tôi là một kẻ hèn nhát.


Sau khi tôi ký xong, mẹ chồng tôi mỉm cười hài lòng. Bà cất hai tờ giấy vào tập hồ sơ, rồi bắt đầu nói chuyện khác, như thể không có chuyện gì vừa xảy ra.

Buổi họp gia đình kết thúc. Mọi người dần ra về. Tôi vẫn ngồi đó, ôm con trai trong lòng, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Lòng tôi trống rỗng.

Tối hôm đó, chị Nguyệt bỏ về nhà mẹ đẻ. Chị ấy không nói một lời từ biệt. Chị ấy chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rồi rời đi. Tôi biết, chị ấy đã không thể chịu đựng được nữa.

Tôi ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, lạnh lẽo. Đứa con trai đã tỉnh dậy, đang nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ. Tôi ôm con vào lòng, nhìn tờ giấy mình đã ký mà trong lòng dậy sóng.

"Mẹ ơi... Con không biết phải làm gì nữa." Tôi thì thầm, giọng tôi nghẹn lại.

Tôi phân vân giữa việc tiếp tục chịu đựng hay ra đi như chị dâu. Liệu tôi có nên tiếp tục ở lại căn nhà này, tiếp tục chịu đựng sự phân biệt đối xử của mẹ chồng không? Hay tôi nên rời đi, như chị Nguyệt, để tìm cho mình một cuộc sống mới, một cuộc sống mà tôi được tôn trọng, được yêu thương?

Nhưng nếu tôi ra đi, tôi sẽ đi đâu, về đâu? Tôi không có gia đình giàu có như chị Nguyệt để nương tựa. Tôi không có công việc ổn định. Tôi chỉ có đứa con nhỏ bé này. Tôi sẽ sống bằng gì?

Nỗi sợ hãi bủa vây lấy tôi. Tôi sợ sự cô đơn. Tôi sợ sự bất định. Tôi sợ, nếu tôi ra đi, tôi sẽ không thể nuôi con.

Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến những năm tháng tôi đã chịu đựng. Năm năm, một quãng thời gian dài đằng đẵng. Tôi đã hy sinh quá nhiều, đã mất mát quá nhiều. Tôi có đáng phải tiếp tục chịu đựng như vậy không?

Tôi nhìn đứa con trai trong lòng. Nó là tất cả của tôi. Tôi phải mạnh mẽ vì nó. Tôi không thể để nó lớn lên trong một môi trường mà mẹ nó bị khinh miệt, bị đối xử bất công.

Giọt Nước Mắt Của Sự Quyết Tâm
Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm đen kịt. Những vì sao lấp lánh, như những ánh mắt đang dõi theo tôi.

Tôi nhớ lại những lời mẹ tôi đã từng nói: "Con gái à, con phải sống có lòng tự trọng. Con đừng bao giờ để người khác chà đạp lên con."

Tôi nhớ lại những lần mẹ chồng tôi trách móc tôi, những lần bà ấy so sánh tôi với chị Nguyệt. Tôi nhớ lại ánh mắt khinh miệt của bà.

Tôi nhớ lại cái khoảnh khắc tôi run rẩy ký tên vào tờ giấy từ chối quyền thừa kế. Cái khoảnh khắc đó, tôi đã cảm thấy mình hèn nhát đến tột cùng.

Tôi không muốn sống như vậy nữa. Tôi không muốn sống trong sự sợ hãi, trong sự chịu đựng. Tôi muốn sống một cuộc đời ý nghĩa, một cuộc đời mà tôi được tôn trọng, được yêu thương.

Tôi quyết định sẽ ra đi. Tôi sẽ tìm cho mình một con đường mới, một cuộc sống mới. Dù khó khăn đến mấy, tôi cũng sẽ cố gắng. Tôi tin rằng, ông trời sẽ không bỏ rơi tôi.

Tôi khẽ đặt con trai xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho nó. Tôi đứng dậy, đi đến tủ quần áo, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tôi không mang theo gì nhiều. Chỉ vài bộ quần áo đơn giản, một ít tiền tiết kiệm ít ỏi, và những kỷ niệm của tôi và con trai.

Tôi nhìn quanh căn phòng. Căn phòng này đã từng là tổ ấm của tôi, đã từng chứng kiến bao nhiêu buồn vui của tôi. Giờ đây, tôi sẽ rời xa nó.

Nước mắt tôi lại chảy dài. Nước mắt của sự tiếc nuối, của sự tủi thân, nhưng cũng là nước mắt của sự quyết tâm.

Tôi viết một lá thư cho chồng tôi, Hải. Tôi kể cho anh ấy nghe về những gì tôi đã phải chịu đựng. Tôi nói với anh ấy rằng, tôi không thể tiếp tục sống như vậy nữa. Tôi nói với anh ấy rằng, tôi yêu anh ấy, nhưng tôi không thể hy sinh bản thân mình thêm nữa. Tôi cũng nói với anh ấy rằng, tôi sẽ đưa con trai đi cùng, và tôi sẽ cố gắng nuôi dạy con thật tốt.

Tôi đặt lá thư lên bàn, bên cạnh chiếc nhẫn cưới của tôi. Tôi không muốn mang theo chiếc nhẫn này nữa. Nó đã trở thành một biểu tượng của sự đau khổ, của sự ràng buộc.

Bước Chân Ra Đi Và Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người còn đang ngủ say, tôi bế con trai lên, nhẹ nhàng rời khỏi nhà. Trời vẫn còn tối, những ánh đèn đường mờ ảo hắt xuống con đường vắng.

Tôi không biết mình sẽ đi đâu. Tôi không có kế hoạch cụ thể. Tôi chỉ biết, mình phải đi, phải rời xa nơi này.

Tôi đi bộ dọc con đường làng, lòng tôi trống rỗng. Đứa con trai trong lòng tôi vẫn ngủ say. Nó không biết rằng, cuộc đời của nó đang chuẩn bị bước sang một trang mới.

Tôi đến bến xe, mua vé xe khách đi thành phố. Tôi không muốn quay về nhà mẹ đẻ. Tôi không muốn mẹ tôi phải lo lắng cho tôi nữa. Tôi muốn tự mình đối mặt với cuộc sống.

Trên chuyến xe khách, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cánh đồng lúa xanh mướt đang dần hiện ra trong ánh bình minh. Tôi cảm thấy một tia hy vọng len lỏi trong lòng.

Tôi biết, cuộc sống phía trước sẽ rất khó khăn. Nhưng tôi tin rằng, tôi sẽ vượt qua được. Tôi sẽ mạnh mẽ vì con trai tôi. Tôi sẽ tìm cho mình một cuộc sống mới, một cuộc sống mà tôi được tôn trọng, được yêu thương.

Tôi không còn là cô gái yếu đuối, nhẫn nhịn như ngày xưa nữa. Tôi đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi đã học được cách đứng lên bảo vệ bản thân mình, bảo vệ những gì thuộc về mình.

Tôi tin rằng, ông trời sẽ không bỏ rơi tôi. Tôi tin rằng, rồi một ngày, tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực. Hạnh phúc không phải là sự giàu sang, không phải là được sống trong một gia đình lớn. Hạnh phúc là sự bình yên trong tâm hồn, là được sống là chính mình, là được yêu thương và tôn trọng.

Tôi nhìn đứa con trai trong lòng, khẽ hôn lên trán nó. "Mẹ sẽ bảo vệ con. Mẹ sẽ cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn." Tôi thì thầm.

Chuyến xe cứ thế lăn bánh, đưa tôi và con trai đến một vùng đất mới, một tương lai mới. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi tôi phía trước. Nhưng tôi tin rằng, tôi sẽ tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường. Tôi sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa, một cuộc đời không còn sự nhẫn nhịn, không còn sự phân biệt đối xử. Tôi sẽ sống vì chính mình, và vì con trai tôi.

Comments