Min menu

Pages

Hương nhờ chị dâu giữ tiền phúng điếu của bố, 3 tháng sau, cả nhà h-oảng h-ốt với sự thật mà chị dâu tiết lộ...


Cơn mưa rả rích ngoài cửa sổ như khóc than cho sự ra đi của bố. Hương ngồi co ro trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Chiếc bàn thờ nghi ngút khói hương, di ảnh bố mỉm cười hiền từ, nhưng nụ cười ấy giờ đây chỉ khiến lòng cô thêm quặn thắt. Căn nhà vốn ấm cúng bỗng trở nên trống trải đến lạ thường, phảng phất mùi trầm hương và nỗi buồn vô tận.

Hương là con gái thứ hai trong gia đình. Bố mẹ cô sinh được ba người con: anh cả Long, cô và cậu út Nam. Bố cô là một người đàn ông hiền lành, cả đời tần tảo nuôi ba anh em cô ăn học thành người. Ông sống giản dị, không bao giờ phàn nàn, và luôn là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình.

Gia đình Hương không quá khá giả, nhưng luôn tràn ngập tình yêu thương. Anh em cô lớn lên trong sự đùm bọc, yêu thương của bố mẹ. Sau này, khi trưởng thành, mỗi người đều có cuộc sống riêng, có những lo toan riêng. Anh Long kết hôn với chị dâu Mai, một người phụ nữ hơn tuổi anh Long, khá sắc sảo và biết tính toán. Cậu út Nam thì còn trẻ, mới ra trường, vẫn đang loay hoay tìm hướng đi cho mình.

Hương là một người sống tình cảm, có phần hơi cả tin. Cô luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào những người thân yêu của mình, đặc biệt là gia đình. Cô nghĩ rằng, tình thân là thứ không gì có thể đánh đổi được.

Khi bố đột ngột qua đời vì bạo bệnh, cả gia đình Hương chìm trong nỗi đau tột cùng. Đám tang diễn ra trong không khí u buồn, nặng nề. Bà con, hàng xóm, bạn bè gần xa đều đến phúng điếu, chia buồn.

Sau đám tang, theo phong tục, tiền phúng điếu được đặt trên bàn thờ. Hương là người con gái, không tiện giữ tiền. Cô nghĩ đến anh cả Long, nhưng anh Long là con trai, lại có tính hơi bỗ bã, không khéo léo trong chi tiêu. Còn cậu út Nam thì vẫn còn non nớt, chưa biết cách quản lý tiền bạc.

Cô nghĩ đến chị dâu Mai. Chị dâu là người lớn tuổi nhất trong số các con dâu, con rể. Chị lại là người cẩn thận, biết tính toán chi li. Hương tin rằng, chị dâu sẽ là người phù hợp nhất để giữ khoản tiền phúng điếu này, và sẽ biết cách chi tiêu hợp lý cho những việc cần thiết sau đám tang, cũng như một phần để lo cho tương lai của mẹ cô.

Một buổi tối, khi mọi người đã ra về hết, chỉ còn lại những người thân trong gia đình, Hương mang khoản tiền phúng điếu đến gặp chị dâu Mai.

“Chị dâu ơi,” Hương nói, giọng cô có chút mệt mỏi. “Đây là tiền phúng điếu của bố. Em không tiện giữ. Chị giúp em cất giữ hộ nhé. Chị là người lớn, chị sẽ biết cách chi tiêu hợp lý hơn.”

Chị dâu Mai nhìn khoản tiền, ánh mắt chị thoáng hiện lên vẻ hài lòng. “Ừ, em cứ đưa đây. Chị sẽ giữ giúp cho. Em cứ yên tâm.”


Hương cảm thấy nhẹ nhõm. Cô tin tưởng tuyệt đối vào chị dâu. Cô nghĩ rằng, tiền bạc tuy quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả là tình nghĩa gia đình.

Ba tháng sau, cuộc sống dần trở lại bình thường. Nỗi đau mất bố vẫn còn âm ỉ, nhưng mọi người đều cố gắng vượt qua.

Một buổi chiều, khi cả gia đình đang quây quần bên mâm cơm, cậu út Nam bỗng nhắc đến chuyện tiền phúng điếu.

“Chị dâu ơi,” Nam nói, giọng cậu hơi dè dặt. “Dạo này em thấy mẹ yếu hơn. Không biết tiền phúng điếu của bố còn không chị? Hay mình dùng một ít để đưa mẹ đi khám, bồi bổ cho mẹ?”

Chị dâu Mai đang gắp thức ăn. Chị dừng lại, nhìn Nam, ánh mắt chị lạnh lùng.

“Tiền gì?” Chị nói, giọng chị đều đều, như không có gì quan trọng.

Nam ngạc nhiên. “Dạ, tiền phúng điếu của bố đó chị. Chị Hương đưa chị giữ hộ mà.”

Chị dâu Mai khẽ nhếch mép cười, một nụ cười đầy sự khinh bỉ. “Tiền đó tôi lo ma chay, tiếp khách, mời họ hàng, giờ tiêu sạch rồi.”

Cả gia đình chết lặng. Hương, anh Long, và Nam đều bàng hoàng. Họ không thể tin vào tai mình.

“Chị… chị nói gì vậy?” Anh Long lắp bắp. “Sao lại tiêu sạch rồi?”

Chị dâu Mai vẫn giữ vẻ mặt bình thản. “Thì lo ma chay, tiếp khách, mời họ hàng chứ sao? Đám tang to thế, tốn kém là phải rồi.”

Nhưng cả gia đình đều biết rõ. Đám tang của bố đều do anh em tự lo liệu, tự đứng ra chi trả mọi khoản. Từ tiền mua quan tài, thuê xe tang, đến tiền thuê bàn ghế, nấu nướng. Mọi khoản chi tiêu đều được tính toán kỹ lưỡng, không có khoản nào lớn vượt quá khả năng của anh em. Hơn nữa, những khoản đó đều đã được chi trả từ trước, bằng tiền của anh em góp vào. Tiền phúng điếu được nhận sau đó, chỉ là một khoản thêm vào.

Hương nhìn chị dâu Mai, ánh mắt cô đầy sự thất vọng. Cô biết, chị dâu đang nói dối. Chị đang tìm cách chiếm đoạt số tiền đó.

Nỗi đau không chỉ nằm ở con số tiền bạc, mà ở chỗ người ta dửng dưng với sự tin tưởng của mình. Hương đã đặt niềm tin tuyệt đối vào chị dâu, tin rằng chị sẽ là người đáng tin cậy. Nhưng giờ đây, tất cả niềm tin đó đã bị đạp đổ một cách phũ phàng.

Hương không nói gì cả. Cô chỉ khẽ cười nhạt, một nụ cười đầy sự chua chát. Cô hiểu rằng, có những mất mát không nằm ở con số, mà ở chỗ người ta dửng dưng với sự tin tưởng của mình.

Sau ngày hôm đó, không khí trong gia đình trở nên căng thẳng. Anh Long cố gắng nói chuyện với chị dâu Mai, nhưng chị vẫn kiên quyết không thừa nhận. Chị nói rằng chị đã chi tiêu hết số tiền đó cho những việc cần thiết, và rằng mọi người không nên nghi ngờ chị.

Nam thì rất bức xúc. Cậu muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng Hương đã ngăn cậu lại.


“Thôi em,” Hương nói, giọng cô đầy sự mệt mỏi. “Tiền mất thì thôi. Coi như mình xui xẻo.”

Nam không hiểu. “Sao chị lại nói vậy? Đó là tiền của bố mà. Mình phải làm rõ chứ!”

Hương nhìn Nam, ánh mắt cô chất chứa nỗi buồn. “Làm rõ để làm gì? Để gia đình thêm lục đục sao? Tiền bạc đã mất rồi, không lấy lại được đâu. Mà quan trọng hơn, niềm tin đã mất rồi, cũng không thể hàn gắn được đâu.”

Nỗi thất vọng gặm nhấm tâm hồn Hương từng ngày. Cô không thể tin rằng, chị dâu, người mà cô đã tin tưởng, lại có thể làm như vậy. Cô cảm thấy lòng mình trống rỗng, lạnh lẽo.

Cô không còn muốn nói chuyện với chị dâu nữa. Cô tránh mặt chị, tránh những cuộc gặp mặt gia đình. Cô cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với sự giả dối, sự ích kỷ.

Hương bắt đầu thay đổi. Cô trở nên ít nói hơn, sống khép kín hơn. Cô không còn tin tưởng vào bất cứ ai một cách tuyệt đối nữa. Cô nhận ra rằng, trong cuộc sống này, không phải ai cũng đáng tin cậy, kể cả những người thân.

Anh Long cũng rất đau khổ. Anh cảm thấy khó xử giữa vợ và em gái. Anh không biết phải làm thế nào để giải quyết mâu thuẫn này. Anh nhìn vợ, nhìn đôi mắt lạnh lùng của chị. Anh nhìn em gái, nhìn nỗi buồn trong mắt cô. Anh cảm thấy bất lực.

Thời gian trôi qua, vết thương lòng của Hương dần lành lại. Cô không còn quá đau khổ vì số tiền đã mất nữa. Cô nhận ra rằng, tiền bạc chỉ là phù du. Điều quan trọng hơn cả là sự bình yên trong tâm hồn.

Cô tập trung vào công việc, vào cuộc sống của riêng mình. Cô không để những chuyện đã qua làm ảnh hưởng đến tương lai của cô. Cô học cách sống độc lập hơn, mạnh mẽ hơn.

Mối quan hệ giữa Hương và chị dâu Mai vẫn lạnh nhạt. Họ không nói chuyện với nhau, chỉ giữ một khoảng cách nhất định. Hương không hận chị dâu, nhưng cô không thể tin tưởng chị nữa.

Nam, cậu út, thì vẫn thường xuyên ghé thăm Hương. Cậu hiểu nỗi lòng của chị, và luôn ở bên cạnh động viên cô. Cậu cũng trưởng thành hơn rất nhiều, và đã có một công việc ổn định.

Một buổi chiều, khi Hương đang ngồi một mình trong phòng, Nam đến thăm cô.

“Chị ơi,” Nam nói, giọng cậu trầm xuống. “Chị vẫn còn buồn chuyện đó sao?”

Hương nhìn Nam, khẽ mỉm cười. “Không còn buồn nữa đâu em. Chỉ là… chị học được một bài học.”

“Bài học gì hả chị?”

Hương nhìn xa xăm, ánh mắt cô đượm buồn. “Chị học được rằng, có những mất mát không nằm ở con số, mà ở chỗ người ta dửng dưng với sự tin tưởng của mình.”

Nam nắm lấy tay Hương. “Em hiểu mà. Em cũng cảm thấy thất vọng về chị dâu.”

“Thôi em,” Hương nói. “Chuyện đã qua rồi. Mình không nên bận tâm nữa.”

Hương tiếp tục sống cuộc đời của mình. Cô không giàu có, nhưng cô có một cuộc sống bình yên, không bon chen. Cô không còn quá tin tưởng vào bất cứ ai, nhưng cô vẫn giữ cho mình một trái tim ấm áp, biết yêu thương.

Mỗi khi nhìn lại quãng thời gian đã qua, Hương không còn cảm thấy hối tiếc nữa. Cô biết ơn những gì đã xảy ra, bởi vì nó đã dạy cho cô một bài học quý giá. Bài học về sự tỉnh táo, về sự độc lập, và về giá trị của niềm tin.

Cô hiểu rằng, tiền bạc có thể mất đi, nhưng những bài học mà cuộc sống đã dạy cho cô thì sẽ mãi mãi ở lại.

Và có lẽ, điều quý giá nhất mà cô đã nhận được từ sự mất mát đó, không phải là tiền bạc, mà là sự trưởng thành, là sự khôn ngoan, và là khả năng nhìn rõ lòng người.

Hương vẫn thường xuyên ghé thăm mẹ cô. Cô chăm sóc mẹ tận tình, không bao giờ để mẹ phải lo lắng. Cô muốn mẹ được sống những ngày tháng cuối đời trong sự bình yên, hạnh phúc.

Cô không bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc với mẹ. Cô muốn mẹ được thanh thản, không phải bận tâm về những chuyện đã qua.

Cuộc sống của Hương không có những thứ xa hoa, nhưng cô cảm thấy mình giàu có hơn bao giờ hết. Giàu có về tình cảm, giàu có về sự bình yên trong tâm hồn, và giàu có về những bài học quý giá mà cô đã học được từ cuộc đời.

Cô vẫn giữ cho mình một trái tim rộng mở, biết yêu thương. Nhưng cô cũng đã học được cách bảo vệ bản thân, cách đặt niềm tin đúng chỗ.

Và cô biết, bố cô, dù đã ra đi, nhưng vẫn luôn dõi theo cô, vẫn luôn tự hào về cô.

Comments