Min menu

Pages

Giao tiền ph-úng đ-iếu cho chị dâu, cô con gái thứ ch-ết l-ặng khi em út hỏi lại và nghe lời nói "đ-ộng tr-ời"...


Tiếng kèn đám ma ai oán vang vọng trong không gian tĩnh mịch của căn nhà cũ, hòa cùng tiếng nấc nghẹn của mẹ và tiếng tụng kinh trầm buồn. Bố tôi đã ra đi, mang theo một phần bình yên trong lòng mỗi thành viên. Tôi là Hương, cô con gái thứ trong gia đình. Trong những ngày tang lễ nặng nề ấy, nỗi đau mất cha chồng chéo với những bộn bề lo toan hậu sự, và giữa lúc bối rối nhất, tôi đã đưa ra một quyết định mà sau này, tôi sẽ không ngừng day dứt.

Bố tôi là người trụ cột trong gia đình, hiền lành và tần tảo. Ông ra đi đột ngột sau một cơn bạo bệnh, để lại một khoảng trống lớn trong lòng chúng tôi. Là con cái, chúng tôi cố gắng lo hậu sự cho bố thật chu đáo, mong ông được an nghỉ. Trong những ngày tang lễ, tiền phúng điếu cứ thế đổ về, từ họ hàng, bạn bè, đến những người quen biết của bố. Tổng cộng, đó là một số tiền không hề nhỏ, đủ để trang trải cho đám tang và còn dư lại một khoản đáng kể.

Tôi là con gái thứ, có hai anh trai và một em gái út. Sau tang lễ, khi mọi thứ dần ổn định, chúng tôi ngồi lại bàn bạc về số tiền phúng điếu. Anh Cả và anh Hai đều có gia đình riêng, cuộc sống cũng không mấy dư dả. Em út thì còn đi học, chưa có công việc ổn định. Tôi, dù có công việc kha khá, nhưng cũng không tiện giữ một khoản tiền lớn như vậy trong nhà. Tôi nghĩ, nên giao cho một người lớn tuổi, đáng tin cậy giữ hộ sẽ tốt hơn.

Và người tôi tin tưởng nhất chính là chị dâu cả, chị Lan. Chị hơn tôi vài tuổi, là người phụ nữ đảm đang, tháo vát, và luôn tỏ ra quan tâm đến gia đình. Chị ấy thường xuyên nhắc nhở tôi về việc giữ gìn sức khỏe, về việc chi tiêu hợp lý. Tôi nghĩ, chị ấy là người lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm hơn, sẽ biết cách chi tiêu hợp lý và bảo quản số tiền đó tốt nhất.

"Chị Lan ơi," tôi nói, đặt túi tiền phúng điếu lên bàn. "Tiền phúng điếu của bố, em không tiện giữ. Hay chị giữ hộ cho cả nhà nhé. Sau này có việc gì cần dùng, mình cùng bàn bạc ạ."

Chị Lan mỉm cười, ánh mắt chị ấy đầy vẻ trìu mến. "Ôi, em tin tưởng chị đến thế sao? Thôi được rồi, để chị giữ hộ cho. Em cứ yên tâm đi làm nhé."

Tôi hoàn toàn tin tưởng chị dâu. Tôi tin rằng, chị ấy sẽ giữ gìn số tiền đó cẩn thận, và sẽ sử dụng nó một cách hợp lý, đúng mục đích. Tổng số tiền phúng điếu lên đến khoảng hai trăm triệu đồng – đó là số tiền không lớn đối với những gia đình giàu có, nhưng đối với gia đình tôi, đó là cả một khoản kha khá, là tấm lòng của mọi người dành cho bố, và cũng là một phần hy vọng nhỏ nhoi để mẹ tôi có thể trang trải tuổi già.

Bí Mật Bị Che Giấu Và Sự Thật Đau Lòng
Ba tháng trôi qua, cuộc sống dần trở lại quỹ đạo. Nỗi đau mất bố vẫn còn đó, nhưng chúng tôi đã bắt đầu học cách chấp nhận. Thỉnh thoảng, mẹ tôi cũng nhắc đến số tiền phúng điếu. Bà muốn dùng một phần để sửa sang lại bàn thờ bố, một phần để mua thuốc thang, bồi dưỡng sức khỏe.

Một buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, em út tôi, Hoa, bỗng nhiên hỏi: "Chị Lan ơi, số tiền phúng điếu của bố mình còn bao nhiêu rồi ạ? Mẹ muốn dùng một ít để sửa lại bàn thờ bố."

Chị Lan đang gắp thức ăn, tay chị ấy khẽ khựng lại. Chị ấy nhìn Hoa, rồi nhìn tôi, ánh mắt chị ấy thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình thản.


"Ôi, tiền đó á?" Chị ấy nói, giọng chị ấy nhẹ bẫng, như thể đang nói về một chuyện không mấy quan trọng. "Tiền đó tôi lo ma chay, tiếp khách, mời họ hàng, giờ tiêu sạch rồi."

Cả nhà chết lặng. Tiếng đũa va vào bát vang lên khô khốc. Mẹ tôi ngước lên nhìn chị Lan, ánh mắt bà đầy vẻ ngạc nhiên. Anh Cả, anh Hai cũng nhìn chị ấy, khuôn mặt họ biến sắc.

"Tiêu sạch rồi sao ạ?" Hoa hỏi lại, giọng nó run run. "Nhưng con nhớ là đám tang bố, anh em mình đều tự lo mà. Đâu có khoản nào lớn đâu ạ?"

Chị Lan cười gượng. "Thì cũng đủ thứ chi phí chứ. Nào là tiền cúng bái, tiền hương đèn, tiền cơm nước tiếp khách, rồi tiền mời họ hàng xa gần. Nhiều lắm, không nhớ hết được đâu."

Tôi ngồi đó, lắng nghe từng lời chị dâu nói, lòng tôi nặng trĩu. Tôi biết, chị ấy đang nói dối. Cả gia đình biết đám tang đều do anh em tự lo, không có khoản nào lớn. Tất cả các khoản chi phí lớn như quan tài, đất an táng, và chi phí cho chùa đều đã được chúng tôi chia nhau đóng góp ngay từ đầu. Tiền phúng điếu chỉ là một khoản thêm vào, không hề được dùng vào những việc lớn như chị ấy nói.

Tôi nhìn chị dâu, và một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Tôi đã từng tin tưởng chị ấy tuyệt đối. Tôi đã từng coi chị ấy như người chị ruột. Nhưng giờ đây, tất cả niềm tin đó đã sụp đổ.

Tôi chỉ cười nhạt, một nụ cười đầy cay đắng. Tôi hiểu rằng có những mất mát không nằm ở con số, mà ở chỗ người ta dửng dưng với sự tin tưởng của mình. Số tiền đó, có lẽ không phải là quá lớn đối với một số người, nhưng đối với tôi, đó là sự phản bội niềm tin, là sự chà đạp lên lòng tốt.

Nỗi Đau Không Lời Và Vết Sẹo Lòng
Sau buổi nói chuyện hôm đó, không khí trong gia đình trở nên nặng nề. Mẹ tôi không nói gì, nhưng tôi biết, bà rất buồn. Anh Cả và anh Hai cũng không nói gì, nhưng ánh mắt họ đầy vẻ thất vọng. Em út Hoa thì cứ nhìn tôi, ánh mắt nó đầy vẻ thương hại.

Tôi không muốn làm ầm ĩ. Tôi không muốn tranh cãi. Tôi biết, dù tôi có nói gì đi chăng nữa, chị dâu cũng sẽ không thừa nhận lỗi lầm của mình. Và tôi cũng không muốn vì chuyện này mà gia đình lại thêm xào xáo.

Thế nhưng, nỗi đau thì vẫn còn đó. Nó không phải là nỗi đau của sự mất mát tiền bạc. Nó là nỗi đau của sự đổ vỡ niềm tin, của sự tan vỡ tình thân. Tôi cảm thấy mình thật ngây thơ, thật yếu đuối khi đã tin tưởng một cách mù quáng.

Những ngày tháng sau đó, tôi cố gắng tránh mặt chị dâu. Tôi không muốn nhìn thấy chị ấy, không muốn nghe thấy giọng nói của chị ấy. Mỗi lần nhìn thấy chị ấy, những lời nói lạnh lùng của chị ấy lại vang vọng trong đầu tôi.


Tôi biết, chị dâu đã tiêu số tiền đó vào việc riêng của chị ấy. Có thể là mua sắm, có thể là trả nợ, hoặc có thể là đầu tư vào một thứ gì đó. Tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là chị ấy đã lợi dụng niềm tin của tôi, lợi dụng sự yếu đuối của gia đình tôi trong những ngày tang lễ để chiếm đoạt số tiền đó.

Tôi không nói với ai về nỗi đau của mình. Tôi chỉ giữ nó trong lòng, như một vết sẹo âm ỉ. Tôi không muốn mẹ tôi phải lo lắng thêm. Tôi không muốn anh em tôi phải buồn thêm.

Bài Học Đắt Giá Và Sự Trưởng Thành Đau Đớn
Từ sau chuyện đó, tôi trở nên cẩn trọng hơn trong mọi mối quan hệ. Tôi không còn dễ dàng tin tưởng ai nữa. Tôi học cách tự mình quản lý tài chính, tự mình lo liệu mọi việc. Tôi không muốn mình phải rơi vào tình cảnh như vậy một lần nữa.

Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống này, có những bài học không được dạy ở trường học, không được viết trong sách vở. Những bài học đó đến từ những trải nghiệm đau đớn, từ những cú sốc, từ những sự mất mát.

Bài học lớn nhất mà tôi học được từ câu chuyện này là giá trị của sự tin tưởng, và sự nguy hiểm của sự lợi dụng. Niềm tin là một thứ vô cùng quý giá, nhưng nó cũng rất dễ bị phá vỡ. Khi niềm tin đã mất, rất khó để xây dựng lại.

Tôi vẫn sống trong căn nhà cũ, cùng với mẹ và em gái. Cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp diễn. Nhưng giờ đây, tôi đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi đã học được cách đối mặt với sự thật, học được cách chấp nhận những điều không như ý muốn.

Tôi không còn oán hận chị dâu nữa. Tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối cho chị ấy. Tiếc nuối vì chị ấy đã đánh mất đi niềm tin của gia đình, đánh mất đi tình cảm chị em.

Tôi tin rằng, luật nhân quả sẽ đến với những người gieo rắc sự dối trá, sự lợi dụng. Và tôi, tôi sẽ sống một cuộc đời lương thiện, chân thành, để không bao giờ phải hối hận về những gì mình đã làm.

Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, đôi khi, sự mất mát không nằm ở con số, mà ở chỗ người ta dửng dưng với sự tin tưởng của mình. Và đôi khi, những vết sẹo không chảy máu, nhưng lại để lại những dấu ấn sâu sắc trong tâm hồn.

Tôi vẫn thường ghé thăm mộ bố. Tôi kể cho ông nghe về cuộc sống của tôi, về những gì tôi đã trải qua. Tôi tin rằng, ông vẫn luôn dõi theo tôi, luôn che chở cho tôi.

Và tôi, tôi sẽ luôn nhớ rằng, có những mất mát không nằm ở con số, mà ở chỗ người ta dửng dưng với sự tin tưởng của mình. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.

Comments