Tiết trời tháng Tư âm lịch mang theo cái nóng hầm hập của những ngày đầu hạ. Hương khẽ vuốt ve di ảnh ba, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên cường. Ba tôi vừa mất. Căn nhà nhỏ của chúng tôi giờ đây chìm trong không khí tang thương, lặng lẽ đến nao lòng. Tôi, Hương, là con gái thứ, đang đứng giữa bộn bề công việc tang lễ, cố gắng lo chu toàn mọi thứ cho ba. Số tiền phúng điếu, bao gồm cả tấm lòng của bà con lối xóm và bạn bè thân hữu, nằm gọn trong chiếc phong bì dày cộp trên bàn.
Là con gái giữa, tôi luôn tự nhủ phải mạnh mẽ, phải lo toan được mọi việc. Tuy nhiên, sau khi ba qua đời, tôi cảm thấy mình không tiện để giữ số tiền phúng điếu lớn như vậy. Một phần vì tôi nghĩ mình còn trẻ, dễ chi tiêu bừa bãi. Một phần khác, tôi tin rằng người lớn tuổi sẽ có kinh nghiệm hơn trong việc quản lý tài chính, đặc biệt là trong những khoản tiền mang ý nghĩa tâm linh như thế này.
"Chị Hai, số tiền phúng điếu này em nhờ chị giữ hộ nhé," tôi nói với chị dâu, chị Luyến, khi chị đang loay hoay sắp xếp bàn thờ. Chị Luyến là vợ của anh Hai, là người lớn tuổi nhất trong số các con dâu, và luôn tỏ ra là người hiểu biết, tháo vát. "Em thấy mình không tiện giữ, với lại chị là người lớn tuổi, sẽ biết cách chi tiêu hợp lý hơn."
Chị Luyến mỉm cười, ánh mắt chị ấy ánh lên vẻ tự mãn. "Ờ, được thôi. Cứ đưa đây, chị giữ cho. Em cứ yên tâm lo công việc đi." Chị ấy nhận lấy chiếc phong bì, cẩn thận nhét vào túi áo. Tôi hoàn toàn tin tưởng chị. Tôi tin rằng, với sự chín chắn của chị, số tiền này sẽ được sử dụng đúng mục đích, hoặc ít nhất là được giữ cẩn thận cho những việc cần thiết sau này của gia đình.
Đám tang ba tôi diễn ra chu đáo, ấm cúng. Anh em, họ hàng đều tề tựu đông đủ. Ai cũng khen gia đình tôi hiếu thảo, biết lo cho ba. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, dù nỗi đau mất mát vẫn còn đó. Những ngày sau tang lễ, tôi và các anh chị em cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại đồ đạc của ba. Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo.
Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh một nỗi băn khoăn về số tiền phúng điếu. Nó không phải là một con số nhỏ, và nó mang ý nghĩa lớn lao. Tôi đã dự định, sau khi ổn định, sẽ cùng anh em bàn bạc để sử dụng số tiền đó vào việc sửa sang nhà cửa cho ba, hoặc lo cho việc học hành của các cháu. Tôi tin rằng, đó là cách tốt nhất để tri ân tấm lòng của mọi người và cũng là để ba tôi an lòng nơi chín suối.
Sự Thật Phũ Phàng Và Khoảnh Khắc Vỡ Mộng
Ba tháng sau ngày ba tôi mất, không khí trong gia đình đã bớt nặng nề hơn. Một buổi tối nọ, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, thằng út, em tôi, bất ngờ nhắc đến chuyện tiền phúng điếu.
"Chị Hai ơi, số tiền phúng điếu hôm đó... chị còn giữ không ạ?" thằng út hỏi, giọng nó hồn nhiên. "Em nghĩ mình nên dùng một phần để sửa lại bàn thờ ba, cho khang trang hơn."
Chị Luyến đang gắp thức ăn, tay chị ấy khựng lại. Chị ấy ngẩng đầu lên nhìn thằng út, rồi nhìn sang tôi, ánh mắt chị ấy thoáng qua một chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Tiền đó tôi lo ma chay, tiếp khách, mời họ hàng, giờ tiêu sạch rồi." Giọng chị ấy nhẹ bẫng, như không có gì.
Cả bàn ăn bỗng chốc im lặng. Tiếng đũa bát va vào nhau cũng không còn. Ai cũng ngỡ ngàng nhìn chị Luyến. Mẹ tôi, bà ấy cũng ngừng tay, đôi mắt bà ấy lộ rõ vẻ khó hiểu.
Tôi chết lặng. Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Tiêu sạch rồi? Tiền phúng điếu lớn như vậy, chỉ trong ba tháng mà đã tiêu sạch rồi sao?
Tôi biết, cả gia đình đều biết rõ, đám tang đều do anh em tự lo, không có khoản nào lớn phải chi tiêu đến mức đó. Từ việc mua quan tài, thuê xe tang, đến việc làm cỗ cúng, tất cả đều được anh em chúng tôi cùng nhau góp sức, góp tiền. Ngay cả việc tiếp khách, mời họ hàng cũng không tốn kém quá nhiều, bởi hầu hết mọi người đều mang theo đồ cúng viếng, hoặc tự nguyện giúp đỡ.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc. Tôi không muốn làm ầm ĩ lên ngay tại bữa cơm gia đình. Nhưng trong lòng tôi, một cơn sóng dữ dội đang cuộn trào. Nỗi thất vọng, sự tức giận, và đặc biệt là cảm giác bị phản bội, bị lợi dụng, cứ thế gặm nhấm tâm can tôi.
Tôi nhìn chị Luyến. Ánh mắt chị ấy vẫn bình thản, thậm chí còn có chút thách thức. Như thể chị ấy biết tôi đang nghĩ gì, và chị ấy không hề sợ hãi.
Tôi chỉ cười nhạt. Một nụ cười gượng gạo, chua chát. Nụ cười ấy ẩn chứa tất cả những nỗi đau, những mất mát không thể nói thành lời. Và tôi hiểu rằng, có những mất mát không nằm ở con số, mà ở chỗ người ta dửng dưng với sự tin tưởng của mình. Niềm tin của tôi, sự tin tưởng tuyệt đối của tôi dành cho chị dâu, đã tan vỡ hoàn toàn trong khoảnh khắc đó.
Anh Hai, chồng chị Luyến, cũng cúi gằm mặt. Anh ấy không nói một lời nào. Có lẽ anh ấy cũng biết, nhưng anh ấy không dám lên tiếng.
Nỗi Đau Nín Lặng Và Bài Học Về Niềm Tin
Bữa cơm kết thúc trong sự im lặng nặng nề. Ai cũng cảm thấy khó xử. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng tôi, một vết thương sâu sắc đã hình thành.
Những ngày sau đó, tôi không thể ngủ được. Tôi cứ trằn trọc, nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi không tiếc số tiền đã mất. Tôi tiếc niềm tin của mình. Tôi tiếc rằng mình đã quá ngây thơ, quá tin tưởng vào một người mà tôi nghĩ sẽ luôn là chỗ dựa cho mình.
Tôi đã từng nghĩ, chị Luyến là người chị dâu tốt bụng, chu đáo. Tôi đã từng tin rằng, chị ấy sẽ luôn lo lắng cho gia đình, cho các em chồng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là ảo ảnh.
Mẹ tôi cũng buồn bã. Bà ấy hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bà ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy sự áy náy, sự xót xa. "Mẹ xin lỗi con. Mẹ đã không để ý." Bà ấy nói, giọng bà ấy nghẹn ngào.
"Không sao đâu mẹ. Chuyện đã qua rồi." Tôi cố gắng trấn an mẹ. Tôi không muốn mẹ phải lo lắng thêm.
Tôi không nói chuyện với chị Luyến về vấn đề đó nữa. Tôi không muốn tranh cãi, không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Tôi biết, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn đi làm, vẫn chăm sóc gia đình. Nhưng trong lòng tôi, một khoảng trống lớn đã hình thành. Tôi không còn tin tưởng ai một cách tuyệt đối nữa. Tôi trở nên thận trọng hơn, dè dặt hơn trong mọi mối quan hệ.
Tôi vẫn thường xuyên nghĩ về ba. Nếu ba còn sống, ba sẽ nghĩ gì? Ba có thất vọng về tôi không, vì tôi đã quá tin người? Hay ba sẽ thương tôi, vì tôi đã phải trải qua chuyện này?
Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, tôi đã học được một bài học đắt giá. Bài học về niềm tin, về sự cảnh giác, và về việc không nên đặt quá nhiều hy vọng vào người khác.
Sự Trưởng Thành Và Ánh Sáng Của Tương Lai
Thời gian trôi qua, vết thương trong lòng tôi dần lành lại. Tôi không còn đau khổ như trước nữa. Tôi đã chấp nhận sự thật, chấp nhận mất mát.
Tôi tập trung vào công việc của mình. Tôi làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng phát triển bản thân hơn. Tôi muốn chứng minh cho bản thân mình, và cho những người đã làm tổn thương tôi thấy rằng, tôi vẫn có thể mạnh mẽ, vẫn có thể thành công mà không cần dựa dẫm vào ai.
Tôi cũng dành nhiều thời gian hơn cho mẹ, cho các em. Tôi quan tâm đến họ hơn, chia sẻ với họ những khó khăn trong cuộc sống. Tôi nhận ra rằng, dù có những mất mát, nhưng gia đình vẫn là nơi tôi có thể tìm thấy sự bình yên, sự yêu thương.
Tôi vẫn thường xuyên gặp chị Luyến trong các buổi họp mặt gia đình. Chúng tôi vẫn nói chuyện bình thường, nhưng không còn sự thân thiết như trước nữa. Tôi không oán hận chị ấy. Tôi chỉ giữ một khoảng cách nhất định.
Tôi biết, có những mất mát không thể bù đắp bằng tiền bạc. Nhưng những mất mát đó lại dạy cho chúng ta những bài học quý giá. Nó giúp chúng ta trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.
Comments
Post a Comment