Min menu

Pages

Đêm tân hôn, tin nhắn từ chồng cũ khiến chồng mới b-àng h-oàng, nhưng sau đó lại giao hết tiền cho tôi...


Ánh nến lung linh hắt lên khuôn mặt Thư, tạo nên một vẻ đẹp vừa hạnh phúc vừa mong manh. Ba mươi tuổi, cô bước vào cuộc hôn nhân thứ hai với bao hy vọng và cả những nỗi lo âu thầm kín. Cuộc hôn nhân đầu tiên đã tan vỡ, để lại cho cô những vết thương lòng khó lành. Giờ đây, đứng bên cạnh Hoàng – người chồng mới, một người đàn ông thành đạt, điển trai và có vẻ ngoài ấm áp – Thư tin rằng mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Đêm tân hôn, căn phòng được trang hoàng lộng lẫy với hoa hồng và nến, không khí tràn ngập mùi hương của hạnh phúc.

Hoàng rót rượu vang ra hai chiếc ly pha lê, đưa cho Thư. "Chúc mừng em, bà xã. Chúc mừng chúng ta."

Thư mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh. Cô nhấp một ngụm rượu, cảm nhận vị ngọt ngào tan chảy trong miệng. Giây phút này, cô chỉ muốn quên đi quá khứ, quên đi những nỗi đau, và bắt đầu một cuộc sống mới.

Bỗng, điện thoại của Thư rung lên. Cô cầm điện thoại lên, một tin nhắn hiện ra trên màn hình. Tin nhắn từ một số lạ. Cô mở ra, và trái tim cô như ngừng đập.

"Chúc mừng em tìm được hạnh phúc mới. Chúc em và người bạn đời mãi mãi hạnh phúc. Anh có gửi một món quà nhỏ đến địa chỉ của em. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho cuộc sống mới của em."

Dưới dòng tin nhắn là một tấm hình: một chiếc đồng hồ đeo tay nam hàng hiệu và một bức thiệp đơn giản, lịch sự. Người gửi là Nam, chồng cũ của cô.

Thư sững sờ. Cô không ngờ Nam lại gửi tin nhắn và quà cưới. Sau khi ly hôn, họ gần như cắt đứt liên lạc, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm qua loa. Thư biết Nam là người tốt, nhưng cô không muốn có bất kỳ sự liên quan nào với quá khứ. Cô vội vàng xóa tin nhắn, giấu điện thoại đi. Cô không muốn Hoàng biết. Cô không muốn anh hiểu lầm.

"Ai nhắn tin vậy em?" Hoàng hỏi, giọng anh dịu dàng.

"Không có gì đâu anh. Tin nhắn rác thôi," Thư nói dối.

Hoàng không nói gì, nhưng ánh mắt anh lại có một sự nghi ngờ. Anh bước đến, cầm lấy điện thoại của Thư.

"Anh xem một chút được không?"

Tim Thư đập mạnh. Cô biết, cô không thể từ chối. Cô đưa điện thoại cho anh. Hoàng lướt qua tin nhắn, rồi dừng lại ở tin nhắn của Nam. Khuôn mặt anh dần biến sắc. Từ sự dịu dàng, ấm áp, khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị.

"Đây là gì?" Hoàng hỏi, giọng anh lạnh lẽo.

Thư cố gắng giải thích. "Anh... anh ấy là Nam... chồng cũ của em. Anh ấy chỉ chúc mừng thôi."

"Chúc mừng sao? Chúc mừng mà gửi quà cưới sao? Em còn liên lạc với hắn ta?"

"Không... không phải vậy... Anh ấy chỉ nhắn tin chúc mừng thôi. Em đã không liên lạc với anh ấy nữa."

"Em nói dối!" Hoàng quát lên, khuôn mặt anh đỏ bừng. "Em còn dây dưa với hắn ta, đúng không? Em có lừa dối anh không?"


"Không! Em không lừa dối anh! Em đã chấm dứt tất cả rồi!" Thư hét lên, nước mắt cô chảy dài.

Hoàng giơ tay lên, một cái tát giáng thẳng vào mặt Thư. Tiếng "chát" vang lên, xé tan không khí tĩnh mịch của đêm tân hôn. Thư ngã xuống sàn nhà, cô sững sờ. Khuôn mặt cô bỏng rát, trái tim cô đau nhói. Cô không tin vào những gì vừa xảy ra.

"Anh... anh tát em?" Thư thì thào, giọng cô run rẩy.

Hoàng nhìn cô, đôi mắt anh đỏ ngầu. Anh không nói gì, chỉ quay lưng, bước ra khỏi phòng. Thư ngồi lại một mình, trong căn phòng đầy nến và hoa hồng. Cô ôm lấy khuôn mặt, cảm nhận sự đau rát. Nước mắt cô chảy dài, không phải vì đau, mà vì sự hoang mang, sự sợ hãi. Hạnh phúc của cô, cuộc hôn nhân cổ tích của cô, đã kết thúc chỉ trong một khoảnh khắc.

Chương 2: Lời Xin Lỗi Của Một Nỗi Hối Hận
Sáng hôm sau, khi Thư tỉnh dậy, Hoàng đã ngồi bên cạnh giường. Khuôn mặt anh tiều tụy, đôi mắt anh sưng húp. Anh nhìn cô, đôi mắt anh đầy sự hối hận.

"Thư... anh xin lỗi em... anh đã sai rồi..."

Thư không nói gì, chỉ nhìn anh. Vết tát trên mặt cô vẫn còn hằn đỏ.

"Anh... anh đã ghen tuông. Anh đã không kiềm chế được bản thân. Anh đã làm em đau. Anh xin lỗi em..." Hoàng nói, giọng anh run run.

Thư vẫn im lặng. Cô không biết phải nói gì. Cô cảm thấy một sự sợ hãi. Sự sợ hãi rằng, hành vi bạo lực đó sẽ lặp lại.

Hoàng lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt vào tay cô. "Đây... em cầm lấy. Mật khẩu là ngày sinh nhật của em. Em cứ dùng đi. Em là vợ anh, em có quyền quản lý tài chính. Anh muốn chuộc lỗi."

Thư nhìn chiếc thẻ, lòng cô rối bời. Cô không cần tiền. Cô cần sự an toàn, sự tin tưởng. Cô cần một cuộc sống bình yên, không có bạo lực.

"Anh ơi, em không cần tiền. Em cần một lời giải thích," Thư nói, giọng cô khàn đục. "Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao anh lại tát em?"

Hoàng cúi đầu. "Anh không biết... anh chỉ cảm thấy một sự tức giận... một sự ghen tuông... Anh sợ mất em. Anh sợ em sẽ quay về với người cũ."

Thư thở dài. "Anh ơi, quá khứ đã qua rồi. Em đã bước vào cuộc hôn nhân này với tất cả tình yêu và sự tin tưởng. Anh phải tin em, chứ không phải ghen tuông vô cớ."

Hoàng ôm lấy Thư. "Anh tin em... anh tin em..."

Thư không đáp lại cái ôm. Cô cảm thấy một sự hoang mang, một sự mất niềm tin. Cô không biết, liệu anh có thực sự thay đổi không, hay đây chỉ là sự hối hận nhất thời.


Chương 3: Ngã Rẽ Của Cuộc Đời
Những ngày sau đó, Hoàng cố gắng bù đắp cho Thư. Anh quan tâm cô hơn, dịu dàng hơn. Anh dành thời gian cho cô, cùng cô đi dạo, đi ăn. Anh cố gắng chứng minh, anh đã thay đổi.

Thư vẫn sống trong sự hoang mang. Cô nhìn Hoàng, cô thấy một người đàn ông ấm áp, nhưng trong tâm trí cô, lại hiện lên hình ảnh một người đàn ông vũ phu, một người đàn ông đã tát cô. Cô không thể nào quên được cái tát đó.

Một buổi tối, khi Hoàng đã ngủ say, Thư ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Cô đứng giữa ngã rẽ.

Một con đường là tha thứ, là hy vọng. Cô sẽ tha thứ cho Hoàng, và hy vọng anh sẽ thay đổi. Cô sẽ tin rằng, đó chỉ là một phút nóng giận. Cô sẽ chấp nhận cuộc sống này, và hy vọng sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.

Một con đường khác là coi đó là dấu hiệu cảnh báo. Cô sẽ ly hôn, sẽ bước ra khỏi cuộc hôn nhân này. Cô sẽ bảo vệ bản thân, bảo vệ trái tim mình. Cô không muốn sống trong một cuộc hôn nhân không an toàn.

Cô nhìn chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, nhìn món quà cưới của Nam. Cô cảm thấy một sự bế tắc. Cô không biết phải làm gì.

Sáng hôm sau, Thư quyết định nói chuyện thẳng thắn với Hoàng.

"Anh ơi, em cần chúng ta nói chuyện nghiêm túc," Thư nói, giọng cô điềm tĩnh.

Hoàng nhìn cô, vẻ mặt anh lo lắng.

"Anh có thể hứa, anh sẽ không bao giờ làm vậy nữa không?" Thư hỏi.

"Anh hứa... anh hứa với em," Hoàng nói, giọng anh run rẩy. "Anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa."

"Anh có thể hứa, anh sẽ tin em không?"

"Anh tin em... anh tin em..."

Thư nhìn anh, cô thấy sự chân thành trong đôi mắt anh. Cô cảm thấy một sự yếu đuối trong lòng. Cô muốn tin anh. Cô muốn có một gia đình, một mái ấm.

Cô quyết định cho anh một cơ hội. Cô quyết định tha thứ, và hy vọng. Cô biết, đây là một cuộc đánh cược. Nhưng cô sẵn sàng đánh cược.

Họ bắt đầu lại. Hoàng cố gắng kiềm chế bản thân. Anh học cách lắng nghe Thư, học cách chia sẻ với cô. Anh học cách yêu thương một cách chân thành, không phải bằng sự kiểm soát, mà bằng sự tin tưởng.

Một ngày nọ, Thư nhận được tin nhắn của Nam. "Em sống tốt chứ?"

Thư mỉm cười. Cô không trả lời. Cô quay sang nhìn Hoàng, người đang ngồi bên cạnh cô, đọc sách. Cô cảm thấy một sự bình yên. Cô biết, cô đã chọn đúng. Cô đã chọn một người chồng có thể thay đổi, một người chồng có thể yêu thương cô một cách chân thành. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời cô.

Comments