Hương ngồi trước gương trang điểm, ngắm nhìn mình trong bộ váy cưới trắng tinh khôi. Nụ cười trên môi cô rạng rỡ, nhưng trong lòng lại có chút bồi hồi, lo lắng. Đây là cuộc hôn nhân thứ hai của cô. Cuộc hôn nhân đầu tiên tan vỡ sau ba năm chung sống, để lại trong lòng cô một vết thương không thể nào lành được. Nhưng rồi, Định xuất hiện. Anh là một người đàn ông thành đạt, chín chắn và yêu thương cô thật lòng. Anh đã giúp cô hàn gắn vết thương, đã cho cô niềm tin vào tình yêu.
Đêm tân hôn, không gian lãng mạn, ngọt ngào. Hương cảm thấy hạnh phúc, bình yên. Cô tin rằng, cuộc đời cô sẽ sang một trang mới, một trang hạnh phúc.
“Em yêu, em đang nghĩ gì vậy?” Định hỏi, giọng nói ấm áp.
“Em đang nghĩ về cuộc sống của chúng ta sau này.” Hương mỉm cười. “Em mong mình sẽ hạnh phúc.”
“Chúng ta sẽ hạnh phúc. Anh sẽ làm tất cả để em hạnh phúc.”
Định ôm cô vào lòng, một cái ôm thật chặt, đầy yêu thương.
Bỗng, điện thoại của Hương rung lên. Một tin nhắn. Cô mở ra xem.
“Chúc mừng em và anh ấy. Chúc em hạnh phúc. Anh đã gửi quà cưới cho em. Anh xin lỗi vì đã không đến dự được.”
Đó là tin nhắn từ Quân, chồng cũ của cô. Kèm theo tin nhắn là một tấm hình: một bó hoa hồng trắng, một chiếc phong bì dày cộp, được đặt trước cửa nhà cô. Quân luôn là một người đàn ông lịch thiệp, dù họ đã chia tay.
Hương cảm thấy một chút bối rối. Cô không nghĩ Quân sẽ làm như vậy. Cô tắt điện thoại, định cất đi.
Nhưng rồi, Định nhìn thấy. Anh giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô. Anh đọc tin nhắn, nhìn tấm hình, gương mặt anh biến sắc.
“Cái gì đây? Dây dưa với người cũ?” Giọng anh lạnh lùng, đầy sự tức giận.
“Không phải. Anh ấy chỉ chúc mừng em thôi. Anh ấy chỉ gửi quà cưới.” Hương nói, giọng run run.
“Chúc mừng? Quà cưới? Anh nghĩ cô ta làm vậy vì mục đích gì? Vẫn còn tình cảm với nhau à?”
Định không đợi Hương giải thích, anh giơ tay tát cô một cái thật mạnh. Cái tát bất ngờ, khiến Hương sững sờ. Gò má cô bỏng rát, tim cô nhói đau.
“Anh… anh tát em?” Hương nói, giọng run rẩy, nước mắt chảy dài.
“Cô xứng đáng bị như vậy. Cô dây dưa với người cũ, trong đêm tân hôn của chúng ta.”
Định quát lên, gương mặt anh biến dạng vì giận dữ. Hương nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự hoang mang, sợ hãi. Đây không phải là Định mà cô biết. Đây không phải là người đàn ông yêu thương, chín chắn mà cô đã tin tưởng.
Hương chạy ra khỏi phòng, đóng sập cửa. Cô ngồi co ro trong góc, khóc nức nở. Cái tát đó không chỉ đau ở gò má, mà còn đau ở trong tim. Nó làm tan vỡ tất cả những gì cô đã tin tưởng.
Một lúc sau, Định bước ra. Gương mặt anh đã bình tĩnh lại. Anh nhìn thấy cô đang khóc, lòng anh dấy lên một nỗi hối hận.
“Em… anh xin lỗi. Anh đã không kiềm chế được bản thân.”
Định quỳ xuống trước mặt cô. “Anh đã ghen. Anh đã sợ mất em. Anh xin lỗi.”
Anh ôm cô vào lòng, nhưng Hương không cảm nhận được hơi ấm từ anh. Cô chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo, sự xa cách.
“Anh xin lỗi. Anh đã làm em đau.”
Định đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng. “Đây là thẻ của anh. Em giữ lấy. Mật khẩu là ngày sinh nhật của em. Em muốn mua gì thì cứ mua. Anh sẽ không hỏi gì cả. Coi như đây là lời xin lỗi của anh.”
Hương nhìn tấm thẻ, lòng cô đầy sự hoang mang. Một cái tát, rồi một tấm thẻ. Anh đang dùng tiền để chuộc lỗi?
“Em… em không cần tiền. Em chỉ cần anh yêu em, tôn trọng em.”
“Anh yêu em. Anh rất yêu em. Anh đã không kiềm chế được bản thân.”
Hương im lặng. Cô không biết phải tin anh không. Liệu hành vi bạo lực đó có lặp lại trong tương lai hay không? Liệu anh có lại tát cô một lần nữa, khi anh giận dữ?
Những ngày sau đó, Định thay đổi. Anh trở nên nhẹ nhàng, quan tâm cô hơn. Anh luôn hỏi han cô, làm những món ăn cô thích. Anh không còn kiểm tra tin nhắn của cô. Anh để cô tự do.
Hương cảm thấy mình được yêu thương, được trân trọng. Nhưng trong lòng cô, vẫn có một nỗi lo sợ. Nỗi lo sợ về một cái tát thứ hai.
Một buổi tối, cô ngồi bên cạnh Định, nhìn anh ngủ say. Cô lấy điện thoại ra, xem tin nhắn của Quân. Lòng cô không còn cảm thấy bối rối nữa. Cô chỉ thấy sự bình yên.
Cô nhớ lại những ngày tháng sống với Quân. Quân là một người đàn ông hiền lành, nhưng lại có một tính cách yếu đuối. Anh không thể bảo vệ cô, không thể cho cô một cuộc sống ổn định.
Và Định. Anh mạnh mẽ, thành đạt, nhưng lại có một tính cách nóng nảy. Anh có thể làm tổn thương cô, bằng những hành động, những lời nói.
Hương đứng trước ngã rẽ. Một bên là sự tha thứ, sự hy vọng. Một bên là sự cảnh báo, sự sợ hãi. Cô nên chọn bên nào?
Cô không biết. Cô chỉ biết, cô cần phải nói chuyện với Định.
Sáng hôm sau, cô nói với anh: “Anh, mình nói chuyện đi.”
“Có chuyện gì vậy em?” Định hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“Anh có biết, sau cái tát hôm đó, em cảm thấy thế nào không?”
Định im lặng. Anh biết, anh đã làm cô tổn thương.
“Em đã sợ. Em đã sợ rằng, anh sẽ lại tát em một lần nữa. Em đã mất niềm tin vào anh.”
Định ôm cô vào lòng. “Anh xin lỗi. Anh thề, anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Anh đã học được một bài học.”
“Làm sao em có thể tin anh? Anh đã nói rằng anh yêu em, nhưng anh lại làm em đau.”
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy. Anh sẽ thay đổi.”
Hương nhìn anh. Ánh mắt cô đầy sự hoang mang. Cô không biết phải làm gì.
“Em… em cần thời gian.”
“Anh sẽ đợi em. Anh sẽ đợi cho đến khi em tin anh.”
Hương vẫn ở lại. Cô vẫn sống với Định. Nhưng cô sống với một trái tim đầy những vết thương. Vết thương của quá khứ, và vết thương của hiện tại.
Vài tháng sau, một người bạn của Hương đến chơi. Cô kể cho bạn nghe về chuyện của mình.
“Cậu nên rời xa anh ta đi. Đó là dấu hiệu của bạo lực gia đình.” Cô bạn nói.
Hương im lặng. Cô không biết phải làm gì.
Rồi, cô nhớ lại những lời Định nói. “Anh sẽ chứng minh cho em thấy. Anh sẽ thay đổi.”
Cô quyết định, cô sẽ cho anh một cơ hội. Cô sẽ tin vào tình yêu.
Hương bắt đầu sống một cuộc sống mới. Cô không còn sợ hãi. Cô nói chuyện với Định, nói về những nỗi lo sợ của cô. Cô chia sẻ với anh những gì cô nghĩ.
Định lắng nghe cô. Anh không nổi giận, không quát mắng. Anh chỉ ôm cô vào lòng, và nói: “Anh hiểu. Anh sẽ thay đổi.”
Họ cùng nhau đi gặp một chuyên gia tâm lý. Họ cùng nhau học cách giải quyết vấn đề, cách kiềm chế cảm xúc.
Hôn nhân của họ không còn là một câu chuyện cổ tích. Nó là một cuộc chiến đấu. Chiến đấu với bản thân, chiến đấu với những cảm xúc tiêu cực.
Và họ đã chiến thắng.
Một ngày, Định nói với Hương: “Em yêu, anh đã thay đổi. Em có tin anh không?”
Hương nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự yêu thương. “Em tin anh.”
Cô đã tha thứ. Cô đã cho anh một cơ hội. Và anh đã không phụ lòng cô.
Hương biết, cuộc đời cô sẽ không bao giờ là một câu chuyện cổ tích. Nhưng nó sẽ là một câu chuyện tình yêu, đầy những thử thách, và đầy những sự thấu hiểu.
Comments
Post a Comment