Ánh nến lung linh trong căn phòng tân hôn ấm áp, rọi lên gương mặt hạnh phúc của Ngân. Cô, một người phụ nữ 30 tuổi với một cuộc hôn nhân đổ vỡ ở phía sau, đang bắt đầu một chương mới của cuộc đời. Chồng cô, Mạnh, là một người đàn ông thành đạt, chững chạc và hết lòng yêu thương cô. Ngân tin rằng, đây sẽ là bến đỗ bình yên của mình.
“Em có hạnh phúc không?” Mạnh hỏi, tay vuốt ve mái tóc cô.
“Có. Em rất hạnh phúc,” Ngân nói, giọng đầy tình yêu.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cắt ngang không gian lãng mạn. Ngân nhìn màn hình, là một số lạ. Cô ngập ngừng, rồi bắt máy.
“Chúc mừng em, Ngân. Chúc em hạnh phúc,” một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là giọng của chồng cũ cô, Nam. “Anh có gửi một món quà nhỏ đến nhà em. Coi như là lời chúc phúc của anh.”
Ngân sững sờ. Cô không ngờ Nam lại gọi điện. Cô cảm thấy bối rối.
“Cảm ơn anh,” Ngân nói, giọng run rẩy. “Em… em phải cúp máy đây.”
Ngân cúp máy, lòng cô rối bời. Cô không biết nên nói gì với Mạnh. Cô sợ anh sẽ hiểu lầm.
“Ai vậy em?” Mạnh hỏi, ánh mắt anh thay đổi, không còn ấm áp như trước.
“À… là một người bạn cũ. Họ gọi điện chúc mừng thôi anh,” Ngân nói, giọng lí nhí.
Mạnh im lặng, ánh mắt anh nhìn Ngân đầy sự nghi ngờ. Anh không nói gì, nhưng Ngân cảm thấy có một cái gì đó lạnh lẽo đang bao trùm lấy không khí.
Tiếng chuông cửa vang lên. Mạnh ra mở cửa, và thấy một người giao hàng đang đứng đó. Người đó đưa cho anh một hộp quà, bên trong là một bó hoa cúc trắng và một tấm thiệp.
Mạnh mở tấm thiệp ra, đọc. “Chúc Ngân hạnh phúc. Mãi là bạn.”
Khuôn mặt Mạnh biến sắc. Anh ném bó hoa xuống đất, rồi quay lại nhìn Ngân. Ánh mắt anh đầy sự giận dữ.
“Anh ta là ai?” Mạnh hỏi, giọng gầm lên.
“Anh ấy… là chồng cũ của em,” Ngân nói, giọng run rẩy.
“Chồng cũ? Anh ta còn dám gửi quà cưới cho em? Anh ta còn dây dưa với em sao?” Mạnh hét lên, giọng điệu chất vấn.
“Không phải đâu anh. Anh ấy chỉ là bạn thôi. Anh ấy chỉ muốn chúc mừng em thôi,” Ngân nói, nước mắt chảy dài.
“Bạn? Bạn mà lại gửi hoa cúc trắng vào đêm tân hôn sao? Em nghĩ anh là thằng ngốc à?” Mạnh nói, rồi đưa tay tát vào mặt Ngân.
Ngân ngã xuống sàn, tay ôm lấy khuôn mặt đau rát. Cô sững sờ. Cô không tin vào mắt mình. Người đàn ông mà cô yêu, người đàn ông mà cô tin tưởng, lại có thể đánh cô.
“Anh… anh vừa làm gì vậy?” Ngân hỏi, giọng run rẩy.
Mạnh đứng đó, nhìn Ngân, ánh mắt anh vẫn đầy sự giận dữ. Nhưng rồi, sự giận dữ đó nhường chỗ cho sự hối hận. Anh thấy khuôn mặt Ngân đỏ bừng, thấy nước mắt cô chảy dài. Anh thấy cô đang run rẩy.
“Anh… anh xin lỗi,” Mạnh nói, giọng nghẹn lại. “Anh… anh không kiềm chế được.”
Mạnh quỳ xuống, ôm lấy Ngân. Anh khóc. “Anh xin lỗi em. Anh không cố ý. Anh chỉ… anh chỉ ghen thôi.”
Ngân không nói gì. Cô chỉ khóc. Vết tát trên mặt cô đau rát, nhưng vết thương trong lòng cô còn đau hơn. Niềm tin của cô đã bị vỡ vụn.
Sáng hôm sau, Mạnh thức dậy sớm. Anh nấu ăn sáng, cắm một bó hoa hồng, và đặt một chiếc thẻ ngân hàng trên bàn.
“Ngân… anh xin lỗi,” Mạnh nói, giọng run rẩy. “Anh biết, anh đã làm em đau. Anh muốn chuộc lỗi. Thẻ này, anh đưa cho em. Em hãy quản lý tất cả. Anh sẽ không bao giờ làm em buồn nữa.”
Ngân nhìn chiếc thẻ, rồi nhìn Mạnh. Cô không cầm. Cô cảm thấy hoang mang. Cô không biết, liệu hành vi bạo lực đó có lặp lại trong tương lai hay không.
Cô đứng giữa ngã rẽ. Một bên là sự tha thứ, sự hy vọng rằng Mạnh sẽ thay đổi. Một bên là sự sợ hãi, sự cảnh báo cho một cuộc hôn nhân không an toàn.
“Anh có thể hứa, anh sẽ không bao giờ đánh em nữa không?” Ngân hỏi, giọng run rẩy.
“Anh hứa. Anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa,” Mạnh nói, ánh mắt anh đầy sự chân thành.
Ngân tin anh không? Cô không biết. Cô đã từng tin Nam, nhưng anh đã phản bội cô. Cô đã từng tin Mạnh, nhưng anh đã đánh cô.
“Em… em cần thời gian để suy nghĩ,” Ngân nói.
Mạnh gật đầu. Anh biết, anh đã làm một điều tồi tệ. Anh cần phải cho cô thời gian.
Ngân đi vào phòng, ngồi xuống giường. Cô nhìn vào gương, thấy vết tát trên mặt. Vết tát không chỉ ở trên mặt, mà còn ở trong lòng cô. Cô cảm thấy bế tắc.
Một tiếng chuông điện thoại reo lên. Là Nam.
“Em có sao không? Anh nghe nói có chuyện không hay,” Nam nói.
“Không sao. Em vẫn ổn,” Ngân nói, giọng lí nhí.
“Em có muốn nói chuyện không? Anh có thể lắng nghe em,” Nam nói.
Ngân cúp máy. Cô không muốn nói chuyện với Nam. Cô không muốn anh biết, cô đang ở trong một tình thế khó khăn.
Cô đứng giữa ngã rẽ. Cô nên làm gì? Cô nên tha thứ, hay nên buông tay?
Nếu cô tha thứ, cô có thể sẽ phải chịu đựng những cơn bạo lực trong tương lai. Nếu cô buông tay, cô sẽ lại một lần nữa thất bại trong hôn nhân.
Ngân cảm thấy bế tắc. Cô không thể quyết định. Cô chỉ muốn khóc.
Vài ngày sau, Ngân vẫn sống trong sự hoang mang. Mạnh đối xử với cô rất tốt. Anh nấu ăn, anh dọn dẹp nhà cửa. Anh làm tất cả để chuộc lỗi. Nhưng Ngân vẫn cảm thấy sợ. Cô sợ, mỗi khi Mạnh nổi giận, anh sẽ lại đánh cô.
Một buổi tối, khi Mạnh đang ngủ, Ngân đi vào phòng làm việc của anh. Cô thấy một cuốn nhật ký cũ. Cô mở ra, và đọc.
“Hôm nay, mình lại thua lỗ. Mình lại phải chịu đựng những lời mắng chửi của sếp. Mình cảm thấy bất lực. Mình muốn có một người ở bên cạnh, an ủi mình. Mình muốn có một người vợ, một người bạn,” Mạnh viết.
Ngân đọc, và hiểu. Mạnh đã phải chịu đựng áp lực công việc, áp lực cuộc sống. Anh đã sống một cuộc đời cô đơn, không có ai để chia sẻ.
Ngân đọc tiếp. “Mình đã tìm thấy Ngân. Cô ấy là ánh sáng của cuộc đời mình. Mình muốn bảo vệ cô ấy. Mình muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp.”
Ngân khóc. Cô hiểu, Mạnh yêu cô. Anh đã sống trong một thế giới đầy sự cạnh tranh, đầy sự áp lực. Và anh đã quen sống một mình.
Ngân quay lại, nhìn Mạnh đang ngủ. Anh vẫn là người đàn ông mà cô yêu. Anh đã sai, nhưng anh đã hối hận.
Ngân quyết định. Cô sẽ cho anh một cơ hội.
Sáng hôm sau, Ngân cầm chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho Mạnh.
“Em không cần cái này. Em chỉ cần anh,” Ngân nói. “Em sẽ tha thứ cho anh. Nhưng anh phải hứa, anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa.”
Mạnh ôm lấy Ngân. Anh khóc. “Anh hứa. Anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa. Anh sẽ bảo vệ em.”
Họ bắt đầu một cuộc sống mới. Mạnh học cách kiềm chế cảm xúc, học cách chia sẻ. Ngân học cách tin tưởng, học cách yêu thương.
Mỗi khi Mạnh có chuyện buồn, anh lại kể cho Ngân nghe. Ngân lắng nghe, và an ủi anh. Cô không để anh phải chịu đựng một mình nữa.
“Anh ơi, anh có thể khóc mà. Khóc không phải là yếu đuối,” Ngân nói.
Mạnh khóc, và anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh đã tìm được một người bạn, một người vợ.
Họ sống một cuộc sống hạnh phúc. Hôn nhân của họ không phải là một câu chuyện cổ tích. Nó là một cuộc sống thực tế, đầy những khó khăn, nhưng cũng đầy sự yêu thương.
Và Ngân, cô đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Hạnh phúc không đến từ những điều hoàn hảo, mà đến từ sự tha thứ, sự thấu hiểu.
Comments
Post a Comment