Min menu

Pages

Con dâu ch-ê mẹ ăn m-ắm s-ống, bà về quê và làm một việc khiến vợ chồng con trai phải h-ối h-ận tột cùng...



Gió chiều lướt qua khung cửa sổ rộng lớn của căn biệt thự ba tầng giữa lòng thành phố, mang theo tiếng còi xe inh ỏi và mùi khói bụi. Trong căn bếp hiện đại, ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp, Bà Năm, với mái tóc bạc trắng vấn cao gọn gàng và đôi mắt hiền từ, đang ngồi lặng lẽ bên mâm cơm. Bữa cơm thịnh soạn với đủ món sơn hào hải vị do con dâu bà, Hương, tự tay chuẩn bị. Nhưng Bà Năm chỉ gắp vài miếng thức ăn rồi lại đưa đôi đũa khẽ chấm vào bát mắm sống đặt riêng bên cạnh. Mắm sống, đó là thói quen ăn uống từ thuở hàn vi, từ những tháng ngày lam lũ ở miền quê sông nước, nó đã ăn sâu vào máu thịt bà.

Bà Năm sống cùng vợ chồng con trai cả, Minh, và con dâu, Hương, cùng hai đứa cháu nội. Minh là niềm tự hào của bà, một kỹ sư thành đạt, có địa vị trong xã hội. Hương là con dâu trưởng, một người phụ nữ xinh đẹp, khéo léo trong giao tiếp nhưng cũng có phần thực dụng và coi trọng thể diện. Bà Năm biết mình là người quê mùa, không quen với những thứ cao sang, nhưng bà vẫn cố gắng hòa nhập với cuộc sống thành thị của con cháu. Tuy nhiên, đôi khi, những thói quen cũ lại trỗi dậy, đặc biệt là trong bữa ăn.

Hôm nay, có vài vị khách quý của Minh và Hương đến nhà dùng bữa. Không khí trong phòng ăn rộn rã tiếng cười nói. Bà Năm ngồi đó, vẫn lặng lẽ chấm mắm sống ăn cơm. Bỗng, Hương quay sang bà, ánh mắt thoáng chút khó chịu khi thấy bát mắm trên mâm.

“Mẹ ơi, mùi mắm này… quê mùa ghê quá!” Hương nói, giọng hơi to, đủ để những vị khách quay sang nhìn Bà Năm. Cô ta không có ý ác ý, nhưng sự thẳng thừng của cô ta lại vô tình trở thành một nhát dao cứa vào lòng người mẹ chồng. Khuôn mặt Hương thoáng chút nhăn nhó, như thể mùi mắm thật sự khiến cô ta khó chịu.

Bà Năm nghe thấy lời con dâu, nụ cười trên môi bà chợt tắt. Bà khẽ cúi đầu, bàn tay run run đặt đôi đũa xuống. Không một lời đáp lại, bà chỉ khẽ cười, một nụ cười gượng gạo, ẩn chứa biết bao nhiêu nỗi niềm. Ánh mắt bà thoáng chút buồn bã, rồi trở lại vẻ bình thản đến lạ thường. Bà không muốn làm mất mặt con dâu trước mặt khách, cũng không muốn khiến không khí bữa ăn thêm nặng nề. Mùi mắm, với bà, là mùi của quê hương, của tuổi thơ, của những bữa cơm đạm bạc nhưng chan chứa tình người. Giờ đây, nó lại bị coi là "quê mùa", là "ghê quá". Bà cảm thấy mình như một vật lỗi thời, không còn phù hợp với thế giới hào nhoáng của con cháu.

Minh, con trai bà, thấy vậy cũng chỉ im lặng. Anh ta cũng cảm thấy đôi chút ngượng ngùng trước mặt khách, nhưng không dám lên tiếng bênh vực mẹ. Sự im lặng của anh ta càng khiến nỗi đau của Bà Năm thêm sâu sắc. Bà nhận ra, mình đang dần trở thành gánh nặng, một điều gì đó cần phải che giấu trong cuộc sống hoàn hảo của con cái.

Đêm đó, Bà Năm nằm trằn trọc không ngủ. Những lời của Hương cứ văng vẳng bên tai bà. “Mùi quê mùa ghê quá.” Bà nhắm mắt lại, ký ức về căn nhà tranh vách đất, về những buổi chiều ngồi bên bếp lửa hồng, và bát mắm sống đậm đà hương vị quê hương chợt ùa về. Nó không hề "ghê", nó là tuổi thơ, là máu thịt của bà.

Sáng hôm sau, khi Minh và Hương đi làm, Bà Năm lặng lẽ gói ghém đồ đạc của mình. Chỉ vài bộ quần áo cũ, một cuốn kinh phật, và một tấm ảnh của chồng bà. Bà đặt chiếc gậy tre bên cạnh, rồi bước ra khỏi căn biệt thự, căn nhà mà bà đã từng nghĩ sẽ là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời. Bà đi, không một lời từ biệt, không một giọt nước mắt.

Nơi Bình Yên Mới Của Bà Và Tấm Lòng Hiếu Thảo
Bà Năm không đi xa. Bà trở về căn nhà cũ ở quê, một căn nhà cấp bốn đơn sơ nhưng ấm cúng, nằm giữa khu vườn xanh mướt. Căn nhà này là tài sản cuối cùng mà chồng bà để lại cho bà, nhưng bà đã cho vợ chồng Minh mượn để họ có chỗ ở những ngày đầu lập nghiệp. Bà đã từng nghĩ sẽ bán nó đi để giúp con, nhưng rồi lại giữ lại, như một kỷ niệm về người chồng quá cố.

Về đến quê, bà Năm tìm đến Mai, một đứa cháu gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Mai là con của người em gái đã mất của bà Năm. Mai từ bé đã được bà Năm cưu mang, chăm sóc như con ruột. Sau này, khi Bà Năm lên thành phố sống với Minh, Mai vẫn thường xuyên lên thăm bà, mang theo những món quà quê giản dị, và luôn trân trọng từng lời nói, từng cử chỉ của bà. Mai là đứa cháu hiếu thảo, luôn biết ơn công ơn của bà.


Nhìn thấy Bà Năm trở về, Mai vỡ òa trong niềm vui. “Bà ơi, sao bà về mà không báo con một tiếng?” Mai hỏi, ôm chầm lấy bà.

Bà Năm mỉm cười hiền từ. “Bà muốn về thăm quê thôi con à. Về với con.”

Bà Năm sống những ngày bình yên ở quê. Bà trồng rau, nuôi gà, đọc kinh Phật. Bà được sống với những thói quen cũ của mình, không còn phải bận tâm đến những ánh mắt soi mói hay những lời nói khó nghe. Mai chăm sóc bà chu đáo, từng bữa ăn, giấc ngủ. Mai biết Bà Năm thích ăn mắm sống, nên luôn chuẩn bị sẵn cho bà. Mỗi lần thấy bà ăn ngon miệng, Mai lại mỉm cười hạnh phúc.

“Bà ơi, bà ăn ngon miệng không ạ?” Mai hỏi, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

“Ngon lắm con à. Ngon hơn bất kỳ món sơn hào hải vị nào,” Bà Năm nói, ánh mắt bà tràn đầy sự mãn nguyện. Mùi mắm, giờ đây, không còn là "quê mùa" hay "ghê quá" nữa. Nó là mùi của tình yêu thương, của sự trân trọng.

Giấy Báo Định Mệnh Và Sự Hối Hận Muộn Màng
Về phía gia đình Minh, sau khi Bà Năm đi, Minh và Hương cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Căn biệt thự trở nên rộng rãi, thoáng đãng hơn. Họ sắp xếp lại đồ đạc, mua sắm thêm những vật dụng mới. Họ vui vẻ, không hề nghĩ đến việc Bà Năm đã đi đâu, làm gì. Họ nghĩ, bà già rồi, muốn đi đâu thì đi. Họ chỉ gọi điện hỏi han vài câu chiếu lệ, rồi lại bận rộn với công việc và những mối quan hệ xã hội.

Hai tuần sau ngày Bà Năm bỏ về quê, một lá thư được gửi đến nhà Minh. Trên phong bì, dấu bưu điện rõ ràng, và bên trong là một tờ giấy báo. Minh cầm lấy, mở ra. Khuôn mặt anh ta biến sắc. Hương đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt của chồng, cũng tò mò nhìn vào.

Đó là một giấy báo chuyển nhượng quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất. Và người chuyển nhượng là Bà Năm, người nhận chuyển nhượng là Mai, đứa cháu gái mồ côi của bà. Căn biệt thự ba tầng giữa thành phố, toàn bộ đất đai mà Minh và Hương đang ở, giờ đây không còn thuộc về họ nữa. Nó thuộc về Mai.

Minh và Hương chết lặng. Họ không thể tin vào mắt mình.

“Không thể nào… Không thể nào là sự thật!” Hương hét lên, tay run rẩy giật lấy tờ giấy từ tay chồng. “Bà già đó… bà ta làm sao mà có thể… Tại sao lại là con bé Mai?” Giọng cô ta đầy sự hoảng loạn, xen lẫn tức giận.


Minh cũng bàng hoàng không kém. Anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Căn nhà đó là tài sản của gia đình anh ta cơ mà. Anh ta là con trai duy nhất.

“Mẹ… mẹ làm sao có thể làm như vậy?” Minh lẩm bẩm, giọng điệu đầy sự hoang mang, thất vọng. Anh ta cảm thấy như bị lừa dối, bị phản bội.

Cả hai vợ chồng lập tức lái xe về quê tìm Bà Năm. Trên đường đi, lòng họ như lửa đốt. Họ vừa giận, vừa sợ hãi. Mất đi căn nhà thành phố là một cú sốc quá lớn đối với họ.

Đến nhà cô Tám, họ thấy Bà Năm đang ngồi trên võng, vẻ mặt vẫn hiền từ như mọi khi. Mai đang ngồi bên cạnh, đọc sách cho bà nghe. Không khí bình yên đến lạ thường.

Minh và Hương tiến lại gần, vẻ mặt đầy sự hối lỗi, xen lẫn chút sợ sệt. “Mẹ ơi… mẹ đang ở đâu? Mẹ… mẹ đã làm gì vậy?” Minh hỏi, giọng điệu đầy sự giận dữ, pha lẫn chút cầu xin.

“Mẹ đang ở nhà cô Tám,” Bà Năm nói. “Mẹ làm gì đâu. Mẹ chỉ chuyển nhượng tài sản thôi.”

“Chuyển nhượng tài sản? Cho con bé Mai? Tại sao mẹ lại làm như vậy?” Hương chen vào, giọng the thé, không giấu được sự tức giận. “Mẹ có biết tụi con đã vất vả thế nào không?”

Bà Năm im lặng một lát. Đôi mắt bà nhìn thẳng vào Hương, không chút né tránh. “Mẹ đã làm những gì mẹ nghĩ là đúng. Các con đã có cuộc sống riêng của mình rồi. Thằng Minh có sự nghiệp, con có công việc. Thằng An là đứa cháu hiếu thảo, nó xứng đáng được nhận.”

“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con xin lỗi vì đã để mẹ phải buồn. Mẹ về đi mẹ. Về với tụi con. Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt. Mẹ muốn ngủ ở đâu cũng được, con sẽ mua giường mới, rộng rãi cho mẹ,” Minh nói, giọng điệu thay đổi 180 độ. Từ giận dữ chuyển sang cầu xin, đầy sự hối lỗi. Anh ta nhận ra sai lầm của mình, nhưng có lẽ đã quá muộn.

Hương cũng lập tức thay đổi thái độ. Cô ta chạy đến nắm lấy tay Bà Năm. “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con sai rồi. Con không nên nói vậy. Mùi mắm ngày xưa không hôi bằng thái độ hôm đó của con! Con đã làm mẹ buồn. Mẹ về với tụi con đi. Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt. Con sẽ mua thật nhiều mắm cho mẹ ăn.”

Nước mắt Hương chảy dài. Lúc này, cô ta mới thực sự nhận ra sai lầm của mình. Không phải vì mất nhà, mà vì thái độ vô tâm, sự thiếu tôn trọng của cô ta đã làm tổn thương một người mẹ, người bà. Mùi mắm, thứ mà cô ta từng chê bai, giờ đây lại trở thành biểu tượng cho sự vô ơn, cho những lời nói vô tình.

Bà Năm nghe những lời xin lỗi của con trai, con dâu. Đôi mắt bà khẽ chùng xuống. Bà biết, họ đã nhận ra sai lầm của mình. Nhưng vết thương trong lòng bà không thể lành ngay được. Bà vẫn cảm thấy một chút ấm lòng, vì cuối cùng, họ cũng đã hiểu ra.

“Thôi được rồi. Các con về đón mẹ đi,” Bà Năm nói. “Mẹ sẽ về.”

Minh và Hương mừng rỡ khôn xiết. Họ vội vàng đỡ Bà Năm dậy, rồi cùng đưa bà về thành phố. Mai cũng đi cùng bà, bởi vì giờ đây, căn nhà thành phố đã là của Mai.

Tái Sinh Trong Sự Sám Hối Và Tình Yêu
Trở về căn biệt thự, không khí trong nhà đã thay đổi hoàn toàn. Hương không còn vẻ kiêu ngạo, hách dịch. Cô ta trở nên hiền lành, nhân hậu hơn. Minh cũng trở nên quan tâm đến mẹ hơn, không còn im lặng khi mẹ bị con dâu làm khó.

Trong bữa cơm tối đầu tiên, Hương chủ động chuẩn bị một bát mắm sống thật ngon, đặt ngay ngắn trước mặt Bà Năm. Cô ta không còn nhăn nhó, mà còn mỉm cười khi Bà Năm chấm mắm ăn cơm.

“Mẹ ơi, mắm này con tự làm đó ạ. Mẹ ăn thử xem có ngon không?” Hương nói, giọng điệu dịu dàng, đầy sự chân thành.

Bà Năm nhìn bát mắm, rồi nhìn con dâu. Đôi mắt bà ánh lên một niềm vui khó tả. Bà khẽ gật đầu, chấm đũa vào bát mắm. “Ngon lắm con à.”

Bà Năm vẫn ngủ ở gian bếp, nhưng chiếc giường tre ọp ẹp đã được thay bằng một chiếc giường nệm êm ái, rộng rãi hơn. Hương tự tay trải ga, sắp xếp lại chăn gối cho bà. Cô ta không còn phàn nàn về không gian chật chội nữa.

Minh cũng dành nhiều thời gian hơn cho mẹ. Anh ta thường xuyên ngồi nói chuyện với bà, hỏi han về sức khỏe, về những kỷ niệm xưa. Anh ta nhận ra, mình đã quá vô tâm, quá bận rộn với công việc mà quên mất người mẹ đã hy sinh cả đời vì mình.

Thằng An vẫn là niềm an ủi lớn nhất của Bà Năm. Nó vẫn thường xuyên đem cơm cho bà, vẫn bóp chân cho bà mỗi tối. Giờ đây, nó là chủ nhân của căn nhà, nhưng nó vẫn khiêm tốn, hiếu thảo như ngày nào.

“Bà ơi, nhà này là của bà. Con chỉ là người giữ hộ thôi,” An nói với Bà Năm.

Bà Năm mỉm cười, xoa đầu An. “Con à, nhà không phải của cha mẹ con nữa. Con nào thương, đất sẽ thương lại. Con cứ giữ lấy, đó là công sức của con.”

Lời nói của Bà Năm trở thành một bài học, một lời răn dạy cho cả gia đình. Họ hiểu rằng, tài sản có thể mất đi, nhưng tình người, tình nghĩa thì không bao giờ mất. Họ đã phải trả giá cho sự vô ơn của mình, nhưng họ cũng đã học được một bài học quý giá.

Cuộc sống của gia đình Bà Năm dần dần trở lại bình yên. Minh và Hương không còn chạy theo vật chất một cách mù quáng nữa. Họ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho những người thân yêu. Họ học cách trân trọng những giá trị giản dị, những điều mà họ đã từng bỏ qua.

Bà Năm, dù không còn trẻ, nhưng lại tìm thấy hạnh phúc thực sự trong những năm tháng cuối đời. Hạnh phúc không đến từ sự giàu sang, mà đến từ tình yêu thương, từ sự hiếu thảo của đứa cháu đích tôn, và từ sự sám hối của con trai, con dâu. Mùi mắm sống, giờ đây, không còn là mùi "quê mùa" nữa. Nó là mùi của tình thân, của sự ấm áp, của những bữa cơm sum vầy.

Và căn biệt thự ba tầng, nó vẫn đứng đó, chứng kiến bao thăng trầm của một gia đình. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà còn là một minh chứng sống động cho lời di chúc sống của người bà: "Con nào thương, đất sẽ thương lại." Lời nói ấy sẽ còn vang vọng mãi, như một lời nhắc nhở về giá trị của tình người, về lòng hiếu thảo và sự vô ơn.

Comments