Buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn đổ dài trên khung cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng khách của Mai. Tiếng dương cầm du dương từ chiếc loa nhỏ, bài hát "River Flows in You" của Yiruma, vang lên nhẹ nhàng, nhưng không thể xoa dịu trái tim đang tan nát của Mai. Hai tuần trước, cô đã phát hiện ra sự thật phũ phàng: Tuấn, người chồng cô yêu thương, tin tưởng hơn cả bản thân mình, đã lừa dối cô. Những tin nhắn mùi mẫn trong điện thoại anh, những cuộc gọi bí mật, những buổi tối vắng nhà với lý do "bận công việc" đã vạch trần tất cả.
Trái tim Mai như bị ai đó bóp nghẹt. Cô cảm thấy đau đớn, thất vọng, và cả sự khinh bỉ. Nhưng Mai không khóc, không la hét, không vạch mặt ngay lập tức. Cô là một người phụ nữ thông minh, sắc sảo, và cô biết rằng nước mắt hay sự ồn ào sẽ không giải quyết được vấn đề. Nó chỉ làm tổn thương cô thêm mà thôi. Cô cần một kế hoạch, một kế hoạch đủ tinh vi để thức tỉnh lương tâm của người đàn ông đã phản bội cô.
Mai bắt đầu quan sát Tuấn. Anh vẫn về nhà, vẫn ăn cơm, vẫn nói những lời ngọt ngào giả dối. Nhưng Mai nhận ra sự xa cách trong ánh mắt anh, sự hờ hững trong những cái chạm tay. Anh ta đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới phản bội của mình, không hề hay biết rằng Mai đã nhìn thấu tất cả.
Đêm đó, Mai nằm trằn trọc. Cô nghĩ về những ngày tháng yêu nhau nồng nàn, về lời thề non hẹn biển. Cô nghĩ về sự hy sinh của mình cho gia đình, cho cuộc sống chung. Và cô nghĩ về người phụ nữ thứ ba, kẻ đã chen chân vào hạnh phúc của cô. Một ý tưởng táo bạo, điên rồ, nhưng cũng đầy tính toán nảy ra trong đầu Mai. Cô sẽ không trả thù bằng sự đau khổ hay nước mắt, cô sẽ trả thù bằng chính thứ vũ khí mà Tuấn đã dùng để làm tổn thương cô: sự ghen tuông và nỗi hoài nghi.
Sáng hôm sau, Mai bắt đầu tìm kiếm. Cô lên mạng xã hội, tìm kiếm những người đàn ông có ngoại hình khá, tính cách phóng khoáng, và quan trọng nhất là có thể giữ bí mật. Cô liên lạc với một vài người, đưa ra lời đề nghị. Cuối cùng, cô gặp được Hoàng. Hoàng là một diễn viên nghiệp dư, có kinh nghiệm diễn xuất, và quan trọng là anh ta hiểu được ý đồ của Mai.
“Tôi muốn anh đóng giả làm người yêu cũ của tôi. Anh sẽ xuất hiện trong cuộc sống của tôi, một cách tình cờ. Anh sẽ thể hiện sự quan tâm, nhưng không quá lộ liễu. Anh sẽ khiến chồng tôi ghen.” Mai nói, giọng cô ta bình thản như đang nói về một kịch bản phim.
Hoàng nhìn Mai, ánh mắt anh ta đầy sự tò mò. “Cô muốn một màn kịch? Cô có chắc là nó sẽ hiệu quả không?”
“Tôi chắc. Tôi muốn anh ta nếm trải cảm giác bị phản bội, bị nghi ngờ. Tôi muốn anh ta nhìn lại bản thân mình.” Mai đáp.
Kế hoạch được vạch ra chi tiết. Hoàng sẽ bắt đầu bằng việc “vô tình” gặp Mai ở những nơi cô thường lui tới: quán cà phê, phòng gym, siêu thị. Anh ta sẽ chào hỏi, trò chuyện thân mật, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định để không gây nghi ngờ.
Tuấn, lúc đầu, không để ý. Anh ta vẫn chìm đắm trong những cuộc hẹn hò bí mật. Nhưng rồi, anh ta bắt đầu nhận ra sự thay đổi ở Mai. Cô trở nên vui vẻ hơn, hay cười hơn. Cô chăm chút cho bản thân hơn, ăn mặc đẹp hơn. Tuấn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Một chiều nọ, Tuấn bất ngờ về nhà sớm. Anh ta thấy Mai đang ngồi trò chuyện với một người đàn ông lạ trong quán cà phê gần nhà. Họ cười nói vui vẻ. Khi thấy Tuấn, Mai chỉ vẫy tay chào, rồi tiếp tục trò chuyện.
“Ai vậy em?” Tuấn hỏi, giọng anh ta có chút khó chịu.
“À, đó là bạn cũ của em thôi anh. Tụi em vô tình gặp nhau.” Mai đáp, giọng cô ta vẫn bình thản.
Tuấn nhíu mày. Anh ta cảm thấy một sự khó chịu không tên.
Vài ngày sau, Tuấn lại bắt gặp Mai và Hoàng ở siêu thị. Hoàng giúp Mai xách đồ, rồi còn khẽ chạm vào tay cô. Khoảnh khắc “mập mờ” ấy đã khiến Tuấn bắt đầu nổi cơn ghen. Anh ta cảm thấy tức giận, khó chịu.
“Em và cái người đàn ông đó… có chuyện gì vậy?” Tuấn hỏi, giọng anh ta đầy sự tra hỏi.
Mai nhìn Tuấn, nở một nụ cười khó hiểu. “Anh ghen à? Anh ghen vì em có bạn sao?”
“Anh không ghen. Anh chỉ không muốn em qua lại với người đàn ông khác.”
“Vậy anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Khi anh qua lại với người phụ nữ khác?” Mai đáp trả, giọng cô ta ẩn chứa sự châm biếm.
Tuấn im lặng. Anh ta nhận ra, Mai đã biết. Anh ta cảm thấy bối rối, hoang mang.
Kế hoạch của Mai ngày càng được đẩy lên cao trào. Hoàng thường xuyên nhắn tin cho Mai, những tin nhắn đầy ẩn ý, thể hiện sự quan tâm. Mai cố tình để Tuấn thấy những tin nhắn đó.
Một tối, Tuấn thấy Mai đang nhắn tin cười tủm tỉm. Anh ta giật lấy điện thoại của cô.
“Cái gì đây? “Anh nhớ em”? Ai đây?” Tuấn quát lên, đôi mắt anh ta đỏ ngầu.
Mai bình thản nhìn anh ta. “Anh ghen sao? Anh ghen thì sao? Anh có quyền ghen à?”
“Em… em dám phản bội anh sao? Em dám qua lại với người đàn ông khác?” Tuấn nói, giọng anh ta run rẩy.
“Anh nghĩ xem, ai là người phản bội trước? Ai là người đã lừa dối ai trước?” Mai hỏi, giọng cô ta đầy sự thách thức.
Tuấn sững sờ. Anh ta không nói được lời nào. Anh ta cảm thấy lương tâm mình bị cắn rứt. Anh ta nhớ lại những gì mình đã làm với Mai. Anh ta nhớ lại những lời dối trá, những đêm vắng nhà. Anh ta nhận ra, mình đã làm tổn thương Mai rất nhiều.
Từ đó, Tuấn bắt đầu thay đổi. Anh ta không còn đi sớm về muộn nữa. Anh ta không còn những cuộc gọi bí mật. Anh ta bắt đầu quan tâm đến Mai hơn, cố gắng bù đắp cho cô. Anh ta nhìn Mai bằng ánh mắt đầy sự hối hận và sợ hãi. Sợ hãi mất cô.
Một buổi tối, Tuấn ôm Mai vào lòng. “Em… anh xin lỗi. Anh đã sai rồi. Anh đã làm tổn thương em. Anh đã phản bội em. Anh… anh xin em tha thứ.”
Mai im lặng. Cô không đáp lại. Cô biết, đã đến lúc sự thật phải được hé lộ hoàn toàn.
“Anh có biết người đàn ông đó là ai không?” Mai hỏi, giọng cô ta lạnh lùng.
Tuấn nhìn Mai, ánh mắt anh ta đầy sự lo lắng. “Ai?”
“Anh ta là người mà em đã thuê để đóng giả làm người yêu cũ của em.” Mai nói, giọng cô ta bình thản, như đang kể một câu chuyện.
Tuấn bàng hoàng. Anh ta không tin vào tai mình. “Cái gì? Em… em nói gì vậy?”
“Anh ta không phải là người yêu cũ của em. Anh ta là một diễn viên. Anh ta là một phần trong kế hoạch của em.” Mai nói, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào mắt Tuấn. “Em muốn anh nếm trải cảm giác bị phản bội. Em muốn anh ghen. Em muốn anh nhìn lại bản thân mình. Em muốn anh hiểu được nỗi đau mà anh đã gây ra cho em.”
Tuấn chết lặng. Anh ta không nói được lời nào. Anh ta nhận ra bản thân đã phản bội một người phụ nữ thông minh, bản lĩnh – người đã dùng chính vũ khí anh ta từng dùng để đánh thức lại lương tâm anh ta. Anh ta cảm thấy mình thật tồi tệ. Anh ta đã bị Mai lừa một vố đau, nhưng đó lại là một cú lừa đầy trí tuệ, một cú lừa để cứu rỗi anh ta.
Nước mắt Tuấn chảy dài. Anh ta không còn khóc vì sợ hãi mất Mai, mà khóc vì sự hối hận tột cùng. Anh ta đã nhận ra mình đã làm tổn thương Mai sâu sắc đến nhường nào.
“Em… anh xin lỗi. Anh xin lỗi em. Anh xin lỗi vì tất cả.” Tuấn nói, giọng anh ta nghẹn lại. “Anh… anh sẽ thay đổi. Anh sẽ thay đổi hoàn toàn. Anh sẽ làm tất cả để em tin anh. Anh sẽ làm tất cả để bù đắp cho em.”
Mai nhìn Tuấn. Ánh mắt cô ta không còn sự lạnh lùng, mà thay vào đó là một chút xót xa. Cô biết, anh ta đã thực sự hối hận.
Từ đêm đó, Tuấn thay đổi hoàn toàn. Anh ta không còn liên lạc với người phụ nữ kia nữa. Anh ta dành toàn bộ thời gian cho gia đình, cho Mai và các con. Anh ta học cách yêu thương, cách quan tâm, cách chia sẻ. Anh ta không còn là người đàn ông ích kỷ, lừa dối nữa. Anh ta trở thành một người chồng, người cha đúng nghĩa.
Mai vẫn tiếp tục quan sát Tuấn. Cô nhìn thấy sự thay đổi thật sự trong anh. Anh ta không chỉ nói, mà còn hành động. Anh ta trở nên dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn. Anh ta dành thời gian cho cô, lắng nghe cô.
Một buổi tối, khi con đã ngủ say, Tuấn ôm Mai vào lòng. “Em yêu, cảm ơn em. Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội. Cảm ơn em đã đánh thức lương tâm anh.”
Mai tựa đầu vào vai Tuấn. Cô biết, cô đã làm một điều đúng đắn. Cô đã không giữ người đàn ông phản bội, mà cô đã đánh thức lương tâm anh ta. Cô đã không mất đi gia đình, mà cô đã cứu vãn nó, bằng một cách không ai ngờ tới.
Cuộc hôn nhân của họ không còn là một câu chuyện cổ tích màu hồng. Nó là một câu chuyện về sự phản bội, về sự tha thứ, và về sự trưởng thành. Nó là một câu chuyện về một người phụ nữ thông minh, bản lĩnh, đã dùng chính vũ khí của kẻ lừa dối để giành lại hạnh phúc của mình.
Comments
Post a Comment