Min menu

Pages

Chồng đòi b-án nhà hồi môn để xây biệt thự trên đất nhà chồng, vợ từ chối và ch-ết s-ững trước hành động của anh...


Những lời nói ấy cứ văng vẳng trong tai An, như một lời nguyền rủa, bám riết lấy cô ngay cả trong giấc ngủ chập chờn. "Của hồi môn mà giữ khư khư thì còn gọi gì là vợ chồng?" – câu nói của mẹ chồng, sắc lạnh và đầy mỉa mai, găm vào tim An như một mảnh thủy tinh vỡ. Nó không chỉ là sự trách móc, mà còn là bản án cho tình yêu, cho sự tin tưởng mà An đã vun đắp trong suốt những năm qua.

An và Hùng kết hôn sau một tình yêu đẹp, lãng mạn. An là một cô gái độc lập, có công việc ổn định, nhưng cô luôn tin vào giá trị của gia đình, vào sự sẻ chia và vun đắp. Hùng, trong mắt An, là người đàn ông chân thành, yêu thương vợ. Hồi môn của An là một căn nhà nhỏ xinh xắn mà bố mẹ cô dành tặng. Đó không chỉ là tài sản, mà còn là tình yêu thương, là sự đảm bảo cho tương lai của cô. An đã nghĩ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, căn nhà ấy vẫn sẽ là chốn bình yên, là điểm tựa vững chắc cho cô.

Sau vài năm chung sống, cuộc sống hôn nhân của An và Hùng trôi qua êm đềm, dẫu không tránh khỏi những va vấp nhỏ nhặt. Cho đến một ngày, Hùng bất ngờ đề nghị An bán căn nhà hồi môn để góp tiền xây biệt thự 3 tầng trên mảnh đất của gia đình anh. "Sống chung là hợp lý mà em," Hùng nói, giọng anh đầy vẻ thuyết phục. "Biệt thự rộng rãi, có thêm không gian cho cả nhà, lại tiện cho mẹ già nữa."

An nghe mà lòng chùng xuống. Cô biết, xây biệt thự là ước mơ của Hùng và gia đình anh. Nhưng bán đi căn nhà hồi môn? Điều đó có nghĩa là An sẽ không còn bất cứ tài sản riêng nào. Nỗi lo lắng len lỏi trong lòng cô. Cô cảm thấy bất an. Căn nhà ấy là kỷ niệm, là sự che chở của bố mẹ. Nó là thứ duy nhất An có thể dựa vào nếu có bất trắc xảy ra.

"Anh à, em hiểu ý anh," An nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nhưng căn nhà đó là tài sản riêng của em, là bố mẹ em cho. Em không muốn bán nó đi."

Hùng nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi. Nụ cười trên môi anh tắt hẳn, thay vào đó là nét cau có. "Em nói gì lạ vậy? Vợ chồng là một, tài sản của em cũng là của anh chứ. Em giữ khư khư cái nhà đó làm gì? Em không có tinh thần gia đình gì cả!"

Lời nói của Hùng như một gáo nước lạnh tạt vào mặt An. Cô sững sờ. "Không có tinh thần gia đình?" Cô đã luôn cố gắng hết mình vì gia đình này. Cô đã chăm sóc mẹ chồng khi bà ốm, đã lo toan việc nhà, đã ủng hộ công việc của Hùng. Giờ đây, chỉ vì cô không đồng ý bán đi tài sản riêng của mình, mà anh lại kết tội cô như vậy sao?

"Anh nói vậy là sao?" An hỏi, giọng cô run lên. "Em luôn cố gắng vì gia đình mình. Nhưng căn nhà đó... nó là của riêng em. Anh cũng biết bố mẹ em đã vất vả thế nào để có nó mà."

"Vất vả thì sao chứ?" Hùng đáp lại, giọng anh gay gắt. "Em nghĩ em cứ giữ cái nhà đó để làm của riêng à? Vậy thì em cưới anh làm gì? Em có tin tưởng anh không?"

An nhìn Hùng. Ánh mắt anh đầy vẻ giận dữ, xa lạ. Cô không còn nhận ra người đàn ông mà cô đã từng yêu thương, tin tưởng tuyệt đối nữa. Sự thất vọng dâng trào trong lòng cô. Cô không thể tin rằng, chỉ vì tiền bạc, vì tài sản, mà tình yêu của anh lại trở nên mong manh đến thế.

Mẹ chồng An, bà Thoa, nghe thấy cuộc tranh cãi của hai vợ chồng, liền bước ra. Bà nhìn An với ánh mắt đầy vẻ trách móc.


"Có chuyện gì mà ồn ào thế?" Bà Thoa hỏi, giọng bà nặng trĩu. "Con dâu không đồng ý bán nhà à? Của hồi môn mà giữ khư khư thì còn gọi gì là vợ chồng? Con định giữ cái của hồi môn đó để làm gì? Để sau này có chuyện gì thì con bỏ đi à?"

Những lời của mẹ chồng như những nhát dao cứa vào tim An. Cô cảm thấy nghẹt thở. Không chỉ Hùng, mà ngay cả mẹ chồng cô cũng đang nghi ngờ tình yêu, sự chung thủy của cô. An thấy mình như một người ngoài, một kẻ xa lạ trong chính ngôi nhà mà cô đã gọi là gia đình.

"Mẹ nói vậy là sao?" An cố gắng kìm nén nước mắt. "Con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Con chỉ muốn giữ lại thứ mà bố mẹ đã vất vả dành cho con."

"Vất vả thì sao?" Bà Thoa nói, giọng bà cao hơn. "Con đã về làm dâu nhà này rồi thì phải lo cho nhà này chứ. Con cứ giữ cái của riêng của con, thì làm sao gọi là một gia đình được?"

Hùng đứng đó, im lặng. Anh không hề lên tiếng bênh vực An, cũng không hề cố gắng xoa dịu mẹ mình. Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn bất kỳ lời chỉ trích nào. An cảm thấy cô độc đến tận cùng.

Đêm đó, An không ngủ được. Cô nằm trằn trọc trên giường, nước mắt cứ lăn dài. Cô nhớ lại những lời nói ngọt ngào của Hùng khi hai người mới yêu. Anh đã từng hứa sẽ yêu thương, bảo vệ cô suốt đời. Anh đã từng nói rằng, tài sản không quan trọng, quan trọng là tình yêu. Giờ đây, tất cả những lời hứa ấy đều tan biến như bong bóng xà phòng.

Cô nhớ về căn nhà hồi môn của mình. Đó là một căn nhà nhỏ, nhưng ấm cúng, đầy ắp kỷ niệm. Nơi đó có mùi hương của mẹ, có tiếng cười của bố. Nơi đó là nơi An cảm thấy an toàn, được yêu thương vô điều kiện. Giờ đây, căn nhà ấy lại trở thành nguồn cơn của mọi mâu thuẫn, của sự rạn nứt trong hôn nhân của cô.

An bắt đầu suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Cô cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng, cố gắng bay lượn nhưng không có lối thoát. Cô đã từng tin rằng, tình yêu sẽ vượt qua tất cả. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng, tình yêu thôi là chưa đủ. Hôn nhân cần sự tôn trọng, sự thấu hiểu, và sự bình đẳng.

Những ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Hùng và An ít nói chuyện với nhau hơn. Anh thường xuyên về muộn, hoặc vùi đầu vào công việc để tránh mặt cô. Mẹ chồng thì vẫn tiếp tục bóng gió, chỉ trích An. Bà thường xuyên nhắc đến chuyện "con dâu không có tinh thần gia đình," "con dâu chỉ biết nghĩ đến bản thân."

An cảm thấy mình như một người thừa trong chính ngôi nhà của mình. Cô đi làm về, không còn cảm thấy vui vẻ, háo hức nữa. Cô sợ phải đối mặt với ánh mắt của chồng, với những lời nói của mẹ chồng. Cô cố gắng làm tốt mọi việc, từ nấu nướng, dọn dẹp, đến chăm sóc gia đình, nhưng dường như tất cả những nỗ lực của cô đều không được ghi nhận.

Một buổi tối, khi Hùng đang ngồi xem tivi, An quyết định đối mặt với anh một lần nữa. Cô không thể chịu đựng được sự im lặng, sự xa cách này nữa.

"Anh Hùng, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc," An nói, giọng cô khẽ run.

Hùng quay sang, vẻ mặt anh lạnh lùng. "Em lại muốn nói chuyện gì nữa? Anh đã nói rồi, anh không muốn em bán nhà. Vậy thôi."

"Không phải chuyện bán nhà nữa," An nói, kìm nén cảm xúc. "Em muốn hỏi anh, anh có còn yêu em không? Anh có còn coi em là vợ của anh không?"


Hùng nhìn An trân trân. Ánh mắt anh thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng. "Em hỏi gì lạ vậy? Đương nhiên anh yêu em. Nhưng em cứ giữ cái thái độ đó, cứ khư khư cái tài sản riêng của em, thì làm sao mà chúng ta hạnh phúc được?"

"Tức là, nếu em không bán nhà, thì anh sẽ không hạnh phúc sao?" An hỏi, giọng cô đầy cay đắng. "Tức là, tình yêu của anh phụ thuộc vào việc em có bán đi căn nhà của mình hay không sao?"

Hùng im lặng. Anh quay đi, tránh ánh mắt của An. Sự im lặng của anh đã trả lời tất cả. An cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Cô nhận ra rằng, tình yêu của Hùng dành cho cô, không phải là tình yêu vô điều kiện như cô vẫn tưởng. Nó là một tình yêu có điều kiện, một tình yêu bị ràng buộc bởi vật chất.

"Em hiểu rồi," An nói, giọng cô lạc đi. "Em hiểu tất cả rồi."

Sau đêm đó, An bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của mình. Cô không muốn sống trong một cuộc hôn nhân mà cô cảm thấy mình không được tôn trọng, không được yêu thương một cách trọn vẹn. Cô vẫn đi làm, vẫn làm tốt công việc của mình, nhưng trong lòng cô đã có một quyết định.

Cô tìm đến một người bạn thân, kể cho bạn nghe toàn bộ câu chuyện. Người bạn lắng nghe An một cách kiên nhẫn, và đưa ra những lời khuyên chân thành. "An à, cậu phải nghĩ cho bản thân mình. Hôn nhân là sự bình đẳng, sự tôn trọng lẫn nhau. Nếu cậu không cảm thấy được tôn trọng, thì cậu phải tìm cách giải thoát cho mình."

Những lời khuyên của bạn như một tia sáng trong đêm tối, giúp An nhìn rõ hơn con đường phía trước. Cô biết rằng, con đường ấy sẽ rất khó khăn, nhưng cô không sợ. Cô đã quá mệt mỏi với sự mệt mỏi, với sự dối trá, với sự bất công này rồi.

An bắt đầu tìm hiểu về các thủ tục pháp lý. Cô không muốn làm ầm ĩ, nhưng cô muốn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Cô muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ những gì mà cô có.

Một buổi chiều, khi An đang ngồi đọc sách trong phòng khách, bà Thoa bước vào. Bà nhìn An, ánh mắt bà vẫn đầy vẻ khó chịu.

"Con dâu, con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Bà Thoa hỏi. "Con định cứ giữ cái nhà đó đến bao giờ? Con có muốn vợ chồng con hạnh phúc không?"

An nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng. Cô không còn cảm thấy sợ hãi hay lo lắng nữa. Trong lòng cô giờ đây chỉ còn sự bình thản.

"Mẹ à," An nói, giọng cô điềm tĩnh. "Hạnh phúc không phải là có một căn biệt thự to lớn. Hạnh phúc là được sống trong sự tôn trọng, trong tình yêu thương chân thành. Con nghĩ, con sẽ không bán căn nhà đó. Đó là tài sản mà bố mẹ đã vất vả dành cho con. Con muốn giữ nó."

Bà Thoa nghe vậy thì sững sờ. Bà không ngờ An lại có thể nói ra những lời như vậy. Khuôn mặt bà biến sắc.

"Con nói vậy là sao?" Bà Thoa hét lên. "Con định cãi lời mẹ sao? Con định ly hôn Hùng sao? Con muốn làm xấu mặt gia đình này sao?"

"Con không muốn làm xấu mặt ai cả," An nói, giọng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. "Con chỉ muốn được sống là chính mình, được sống trong sự bình yên và hạnh phúc. Nếu con không thể tìm thấy điều đó ở đây, thì con sẽ tìm nó ở nơi khác."

Bà Thoa giận dữ bỏ đi. An biết, cuộc nói chuyện này đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của cô với gia đình chồng. Nhưng cô không hối hận. Cô đã nói ra những gì mà cô muốn nói, và cô đã bảo vệ được bản thân mình.

Vài tuần sau, An và Hùng chính thức ly hôn. Hùng không có bất kỳ phản đối nào. Anh chỉ lặng lẽ ký vào đơn ly hôn, với ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối và hối hận. An biết, trong thâm tâm, anh cũng hiểu rằng anh đã sai. Nhưng đã quá muộn.

An rời khỏi ngôi nhà đó, mang theo những kỷ niệm buồn vui, mang theo những bài học đắt giá. Cô trở về căn nhà hồi môn của mình. Căn nhà vẫn nhỏ bé như xưa, nhưng giờ đây nó lại trở thành chốn bình yên, là nơi An có thể tìm lại chính mình.

An bắt đầu một cuộc sống mới. Cô dành thời gian cho bản thân, cho công việc, cho những sở thích cá nhân. Cô gặp gỡ bạn bè, đi du lịch, và tham gia các hoạt động xã hội. Cô học cách yêu thương bản thân, học cách trân trọng những gì mình đang có.

Thời gian trôi qua, An dần lấy lại được sự tự tin, sự vui vẻ của mình. Cô không còn cảm thấy hối tiếc về những gì đã xảy ra. Cô biết rằng, cuộc hôn nhân đổ vỡ là một bài học đau đớn, nhưng nó cũng giúp cô trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.

Một ngày nọ, An tình cờ gặp lại một người bạn cũ. Người bạn ấy đã ly hôn cách đây vài năm, và giờ đây đang có một cuộc sống hạnh phúc. An và người bạn trò chuyện rất lâu, chia sẻ những câu chuyện về cuộc đời, về tình yêu.

"An à, cậu thấy không?" người bạn nói, "Đôi khi, việc buông bỏ một mối quan hệ không hạnh phúc là cách tốt nhất để tìm thấy hạnh phúc thực sự. Cậu xứng đáng được yêu thương, được trân trọng."

An mỉm cười. Cô đã hiểu điều đó. Cô đã trải qua những đau khổ, những mất mát, nhưng cô đã vượt qua tất cả. Cô đã học được rằng, hạnh phúc không phải là tìm kiếm ở người khác, mà là tìm thấy ở chính mình.

Căn nhà hồi môn của An vẫn đứng đó, như một biểu tượng của sự kiên cường, của sự độc lập. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà còn là nơi An đã tìm thấy lại chính mình, nơi cô đã xây dựng lại cuộc đời mình. An biết rằng, con đường phía trước còn rất dài, nhưng cô không còn sợ hãi nữa. Cô đã sẵn sàng cho mọi thử thách, và cô tin rằng, cô sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự, một hạnh phúc trọn vẹn và bền vững.
أنت الآن في المقالة الأولى

Comments