Min menu

Pages

Tưởng hạnh phúc, tôi ch-ết đ-iếng khi nghe vợ nói chuyện con qua điện thoại rồi về quê nói lời ly hôn...


Màn đêm buông xuống, những ánh đèn cao áp của thành phố lấp lánh như những vì sao trên mặt đất. Nam, người đàn ông đã dành hơn mười năm sống xa nhà, ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh là một kỹ sư xây dựng, công việc của anh luôn gắn liền với những công trình, những dự án ở những vùng đất xa xôi.

Mỗi tháng, Nam đều gửi về nhà một khoản tiền lớn. Anh nghĩ, như thế là đủ. Anh nghĩ, chỉ cần vợ con có một cuộc sống đầy đủ, không thiếu thốn là anh đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha. Anh có thể không ở bên cạnh họ, nhưng anh vẫn luôn quan tâm, theo dõi họ qua những cuộc gọi video.

“Anh đang làm gì đấy?” tiếng nói dịu dàng của vợ anh, Thảo, vang lên từ màn hình điện thoại.

“Anh đang xem bản vẽ. Dạo này công việc bận lắm,” Nam nói, giọng mệt mỏi.

“Anh ăn cơm chưa? Đừng làm việc nhiều quá, giữ gìn sức khỏe nhé,” Thảo nói, giọng đầy vẻ lo lắng.

“Rồi, anh ăn rồi. Em và con ăn chưa?”

“Bọn em ăn rồi. Anh đừng lo. Anh làm việc đi. Bọn em đi ngủ đây,” Thảo nói, rồi cúp máy.

Nam cảm thấy lòng mình ấm áp. Anh nghĩ, vợ anh hiểu anh, vợ anh không trách anh.

Nhưng có một lần, sau cuộc gọi video, Nam vô tình quên tắt máy. Màn hình điện thoại vẫn sáng, và anh nghe được những âm thanh từ bên kia.

“Con ơi, mẹ buồn quá,” tiếng Thảo nói, giọng trầm buồn.

“Mẹ buồn gì ạ?” tiếng con trai anh, bé Tí, hỏi.

“Mẹ nhớ bố. Mẹ nhớ những ngày bố ở nhà. Mẹ nhớ những lúc bố đưa mẹ đi chơi, đưa con đi học,” Thảo nói, giọng nghẹn lại. “Mẹ nhớ bố lắm.”

Nam chết lặng. Anh nghe tiếng Thảo khóc, tiếng khóc lặng lẽ, không thành tiếng. Anh nghe tiếng con trai an ủi mẹ.


“Mẹ đừng khóc. Bố sẽ về mà mẹ,” bé Tí nói.

“Ừ, bố sẽ về. Nhưng mẹ muốn bố ở gần hơn. Mẹ muốn bố ở bên cạnh mẹ con mình,” Thảo nói. “Con có biết không, mẹ cô đơn lắm. Mẹ phải tự mình làm tất cả. Mẹ phải tự đi chợ, tự nấu cơm, tự đưa con đi học. Mẹ phải tự mình sửa cái vòi nước bị hỏng, tự mình sửa cái bóng đèn bị cháy. Mẹ ước gì có bố ở đây. Mẹ muốn có bố ở bên cạnh.”

Nam cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh đã không biết, vợ anh đã phải chịu đựng nhiều như vậy. Anh đã nghĩ, chỉ cần có tiền là đủ. Nhưng anh đã sai. Anh đã bỏ lỡ những điều quan trọng nhất: sự hiện diện của anh.

Nam ngồi đó, lắng nghe Thảo tâm sự với con. Anh nghe tiếng Thảo kể về những khó khăn, về những nỗi buồn. Anh nghe tiếng Thảo nói rằng, cô nhớ anh, cô cần anh.

Nam tắt máy. Anh ngồi đó, trong bóng đêm, nước mắt chảy dài. Anh đã là một người chồng, người cha tồi tệ. Anh đã bỏ rơi vợ con, chỉ vì công việc.

Nam quyết định. Anh sẽ về nhà.

Anh xin nghỉ phép, về nhà bất ngờ. Thảo và con trai ngỡ ngàng khi thấy anh đứng trước cửa.

“Anh… sao anh lại về?” Thảo hỏi, giọng run rẩy.

Nam ôm lấy vợ, ôm lấy con trai. “Anh về rồi. Anh không đi nữa.”

Buổi tối, sau khi con ngủ, Nam ngồi bên Thảo.

“Thảo này… anh có chuyện muốn nói với em,” Nam nói, giọng run rẩy.

Thảo nhìn anh, đôi mắt cô đầy vẻ lo lắng. “Chuyện gì vậy anh?”

“Anh… anh muốn ly hôn,” Nam nói, giọng nghẹn lại.

Thảo sững sờ. “Tại sao?”


“Anh không xứng đáng,” Nam nói, nước mắt chảy dài. “Anh là một người chồng tồi tệ. Anh đã bỏ rơi em, bỏ rơi con. Anh đã không ở bên cạnh em khi em cần. Anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha.”

Thảo mỉm cười. “Anh nói gì vậy? Em không trách anh. Em biết anh vất vả mà.”

“Nhưng anh đã bỏ lỡ tất cả. Anh đã không ở bên cạnh em khi em buồn, khi em mệt mỏi. Anh đã không ở bên cạnh con khi con ốm,” Nam nói, giọng đầy sự đau đớn.

“Không sao anh. Anh về rồi là được,” Thảo nói, giọng dịu dàng. “Em chỉ cần anh ở gần em hơn. Em chỉ cần anh ở bên cạnh mẹ con em. Em không cần tiền. Em chỉ cần anh.”

Nam ôm chặt lấy vợ, khóc nức nở. “Anh xin lỗi… anh xin lỗi…”

Thảo vuốt ve lưng anh. “Không sao anh. Chúng ta bắt đầu lại. Bắt đầu lại từ đầu.”

Nam quyết định nghỉ hẳn công việc xa nhà. Anh tìm một công việc gần nhà, lương thấp hơn, nhưng anh được ở bên vợ con. Anh học cách làm chồng, làm cha đúng nghĩa. Anh cùng vợ đi chợ, nấu cơm. Anh cùng con trai chơi đùa, học bài.

Cuộc sống của họ trở nên bình yên và hạnh phúc. Nam không còn là một người chồng chỉ biết gửi tiền về nhà. Anh là một người chồng, người cha hiện diện trong cuộc sống của vợ con.

Một buổi chiều, Nam và Thảo ngồi bên nhau, nhìn con trai chơi đùa.

“Anh có thấy không, anh đã bỏ lỡ nhiều điều,” Thảo nói, giọng nhẹ nhàng.

“Anh biết. Nhưng anh sẽ không bỏ lỡ nữa,” Nam nói, nắm lấy tay vợ. “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, ở bên cạnh con.”

Thảo mỉm cười. “Em yêu anh. Và em yêu cái gia đình này.”

Nam ôm lấy vợ, cảm nhận hơi ấm của cô. Anh biết rằng, anh đã tìm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc không đến từ tiền bạc, mà đến từ tình yêu thương, từ sự hiện diện.

Nam bắt đầu đi làm ở một công ty xây dựng gần nhà. Lương không cao bằng công việc cũ, nhưng anh có thời gian về nhà ăn cơm tối cùng vợ con. Anh không còn phải ăn những bữa cơm vội vã, không còn phải sống trong căn phòng trọ lạnh lẽo. Anh có một mái ấm.

Mỗi sáng, anh đưa con đi học. Mỗi chiều, anh đón con về. Anh cùng con chơi đá bóng, cùng con sửa chiếc xe đạp bị hỏng. Anh dạy con học bài, kể cho con nghe những câu chuyện.

“Bố ơi, bố giỏi quá,” bé Tí nói, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ.

Nam mỉm cười. Anh cảm thấy hạnh phúc. Anh đã bỏ lỡ quá nhiều, nhưng anh đang bù đắp lại.

Thảo cũng thay đổi. Cô không còn vẻ mặt mệt mỏi, buồn bã nữa. Cô rạng rỡ hơn, vui vẻ hơn. Cô và Nam cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau chăm sóc con. Họ nói chuyện với nhau nhiều hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn.

Một buổi tối, khi con đã ngủ, Nam và Thảo ngồi ở ban công.

“Anh có thấy không, cái vòi nước đã được sửa rồi,” Thảo nói, giọng trêu chọc.

Nam bật cười. “Anh đã học cách sửa rồi.”

“Còn cái bóng đèn nữa. Anh đã sửa nó khi nào vậy?” Thảo hỏi.

“Hôm qua. Anh muốn em không phải làm tất cả một mình nữa,” Nam nói, giọng dịu dàng.

Thảo ôm lấy Nam. “Cảm ơn anh. Em yêu anh.”

Nam hôn lên trán vợ. “Anh cũng yêu em. Và anh xin lỗi. Anh đã sai khi nghĩ rằng, tiền bạc có thể thay thế được tình yêu.”

Thảo lắc đầu. “Không sao anh. Anh đã trở về. Đó là điều quan trọng nhất.”

Nam không còn nghĩ đến việc ly hôn nữa. Anh nghĩ, đó là một ý nghĩ ngớ ngẩn. Anh đã tìm thấy hạnh phúc của mình.

Một ngày, Nam và Thảo đưa con đi chơi. Họ đi đến một công viên, nơi có một vườn hoa cúc đang nở rộ.

“Anh nhớ không, ngày xưa anh cứ thích tặng em hoa cúc,” Thảo nói.

“Anh nhớ. Hoa cúc tượng trưng cho sự chung thủy,” Nam nói. “Anh đã không chung thủy với tình yêu của chúng ta.”

Thảo nhìn anh. “Anh đã không bỏ em. Anh chỉ đi xa thôi. Bây giờ, anh đã trở về. Đó là đủ.”

Nam ôm lấy Thảo. Anh biết, anh đã tìm được một người vợ tuyệt vời. Một người vợ đã tha thứ cho anh, đã cho anh một cơ hội để bắt đầu lại.

Họ không chia tay, mà bắt đầu lại bằng sự thấu hiểu và hiện diện mỗi ngày. Nam học cách yêu thương, học cách thể hiện tình yêu thương. Thảo học cách chia sẻ, học cách tin tưởng.

Và họ sống một cuộc sống hạnh phúc, trong một ngôi nhà tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương.

Comments