Ánh trăng vằng vặc đổ bóng lên sân gạch, nơi ông Ba vẫn thường ngồi trầm ngâm, tay vuốt ve chòm râu bạc. Ông là trụ cột của một gia đình đông con ở cái làng nhỏ ven sông này, một người cha nghiêm khắc, ít nói nhưng luôn dõi theo từng bước chân của lũ trẻ. Trong số các con, tôi, Thanh, là con út. Anh trai tôi, Hùng, là con cả. Dù tôi luôn là người chăm sóc ông tận tình, từ chén thuốc đến bữa cơm, tình thương của ông dường như chỉ dành trọn cho anh Hùng.
Ký ức tuổi thơ tôi gắn liền với hình ảnh anh Hùng được ưu ái. Anh Hùng, một người cao lớn, khỏe mạnh, luôn được ông Ba giao cho những việc quan trọng nhất trên cánh đồng. Ông thường khen ngợi anh trước mặt mọi người, tự hào về anh như một niềm hy vọng của dòng họ. Còn tôi, dù cũng chăm chỉ không kém, nhưng những nỗ lực của tôi dường như chẳng bao giờ được ông Ba công nhận.
"Thằng Thanh đấy, làm cái gì cũng chậm chạp," ông Ba thường nói, ánh mắt ông không giấu được sự thất vọng. "Xem thằng Hùng kìa, nó làm một buổi bằng mày làm cả ngày."
Tôi chỉ im lặng, cúi đầu làm việc. Mẹ tôi thì cố gắng làm dịu tình hình, nhưng bà cũng bất lực trước sự thiên vị quá rõ ràng của ông. Tôi còn nhớ có lần, tôi một mình gánh mấy gánh lúa nặng trĩu từ đồng về, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Khi tôi về đến sân, ông Ba lại nói: "Sao mày gánh ít thế? Thằng Hùng nó gánh gấp đôi mày đấy."
Tôi chỉ khẽ thở dài, lòng tôi nặng trĩu. Dù bị đối xử như vậy, tôi vẫn luôn hiếu thảo. Mỗi sáng, tôi đều dậy sớm, pha trà, chuẩn bị bữa sáng cho ông. Mỗi tối, tôi lại ngồi bên cạnh ông, đấm bóp cho ông, trò chuyện với ông, kể cho ông nghe những chuyện xảy ra trong làng. Mẹ tôi cũng vậy, bà luôn chu toàn mọi việc, từ bữa ăn đến thuốc thang cho ông.
Nhưng dường như, tất cả những sự tận tụy đó đều không đủ để đổi lấy một ánh nhìn ấm áp, một lời khen ngợi từ ông. Tôi vẫn luôn là "thằng Thanh" chậm chạp, vụng về, không được như "thằng Hùng" tài giỏi, nhanh nhẹn.
Tôi nhớ ngày ông Ba bệnh nặng, phải nằm liệt giường. Tôi túc trực bên ông không rời nửa bước. Anh chị em trong họ, ai cũng bận rộn với công việc, chỉ có tôi là luôn có mặt. Mẹ tôi cũng thức đêm thức hôm, nấu những món ăn bổ dưỡng mang vào cho ông. Anh Hùng thì chỉ ghé qua được vài lần, rồi lại bận bịu với công việc của mình.
Dù vậy, khi ông tỉnh táo, ánh mắt ông vẫn tìm kiếm anh Hùng. "Thằng Hùng đâu rồi? Sao nó không về thăm ông?" Ông hỏi, giọng ông yếu ớt.
Tôi chỉ im lặng, lòng tôi chắc hẳn rất đau. Tôi nhìn cảnh đó, lòng tôi lại thêm oán giận ông.
Di Chúc Và Lời Dặn Dò Cuối Cùng
Rồi một ngày, ông Ba trút hơi thở cuối cùng. Ông ra đi thanh thản, trong vòng tay của tôi và mẹ. Ông đã sống một cuộc đời trọn vẹn, và tôi tin rằng, ông đã được an ủi khi có tôi ở bên những năm tháng cuối đời.
Tang lễ của ông diễn ra trong sự tĩnh lặng, buồn bã. Bà con lối xóm đến viếng, ai cũng thương cảm cho ông Ba.
Sau khi chôn cất ông xong xuôi, khi tất cả họ hàng tề tựu đông đủ để bàn chuyện hậu sự và tài sản, anh Hùng lên tiếng.
"Cha tôi có để lại di chúc," anh Hùng nói, giọng anh có chút vẻ trịnh trọng. "Cha muốn tôi đọc di chúc trước toàn thể gia đình."
Tôi và mẹ tôi nhìn nhau, lòng tôi có chút lo lắng. Tôi biết, di chúc này sẽ không có phần của gia đình tôi.
Anh Hùng đọc to di chúc của ông Ba. Từng lời của ông như những nhát dao đâm thẳng vào tim chúng tôi.
"Ta, Nguyễn Văn Ba, trong lúc minh mẫn, xin lập di chúc này. Toàn bộ ruộng đất, nhà cửa và tài sản của ta sẽ được giao cho con trai cả của ta, Nguyễn Văn Hùng, toàn quyền sử dụng. Ta biết, thằng Thanh đã chăm sóc ta rất nhiều. Nhưng thằng Hùng là con cả, là người gánh vác việc lớn trong gia đình. Ta muốn nó có một cuộc sống ổn định, có một mái nhà để lập nghiệp. Ta hy vọng thằng Thanh sẽ hiểu cho tấm lòng của cha. Và ta cũng mong hai anh em sẽ yêu thương, đùm bọc lẫn lẫn nhau."
Lời của ông Ba vang vọng khắp căn nhà, như một tiếng sét đánh ngang tai chúng tôi. Tôi nhìn mẹ tôi, khuôn mặt bà tái mét, đôi mắt bà đỏ hoe. Bà nén tiếng thở dài, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Vậy là, tất cả những sự hy sinh, những sự tận tụy của tôi, của mẹ tôi, đều không được đền đáp. Ông đã để lại tất cả cho anh Hùng, người mà cả đời chỉ lo cho bản thân, ít khi quan tâm đến ông.
"Cha... cha nói gì vậy?" Tôi lắp bắp. "Cha... cha không thể làm vậy được. Con đã chăm sóc cha bao nhiêu năm..."
Anh Hùng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy thoáng chút vẻ khó xử. "Thanh à, em đừng nói vậy. Đây là di chúc của cha. Anh cũng không muốn như vậy đâu."
"Anh không muốn vậy sao?" Tôi cười khẩy. "Anh nói dễ nghe thật đấy. Anh thì được hưởng tất cả, còn con thì trắng tay. Anh không muốn vậy sao?"
Anh Hùng nhíu mày, ánh mắt anh ấy nhìn tôi có chút vẻ khó chịu. "Thanh! Em nói gì vậy? Người lớn đang nói chuyện, em đừng có xen vào."
Mẹ tôi vội vàng kéo tôi lại. "Thanh à! Con đừng nói bậy! Con nín đi!"
Tôi nhìn mẹ, lòng tôi đau như cắt. Mẹ tôi đã hy sinh quá nhiều, giờ đây lại phải chịu đựng sự bất công này. Tôi không thể chấp nhận được.
Họ hàng thì thầm bàn tán. Người thì thương cho gia đình tôi, người thì đồng tình với quyết định của ông Ba, vì anh Hùng là con cả, là trụ cột của dòng họ.
Cuối cùng, trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông Ba đã nắm chặt tay tôi, ánh mắt ông nhìn tôi đầy vẻ yếu ớt, nhưng cũng kiên định. "Con à, cố sống tốt, đừng oán trách." Lời dặn đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Ông không cho tôi một chút của cải nào, chỉ một lời dặn dò đầy lạnh lùng. Tôi nghĩ, ông đã bỏ rơi tôi, đã không công nhận tôi.
Cuốn Sổ Tiết Kiệm Bất Ngờ Và Lời Nhắn Nhủ Sâu Sắc
Một năm sau ngày ông Ba mất, cuộc sống của gia đình tôi vẫn diễn ra bình thường. Tôi vẫn chăm chỉ làm lụng, mẹ tôi vẫn tảo tần lo toan việc nhà. Chúng tôi sống trong căn nhà nhỏ của mình, không một lời oán thán. Anh Hùng thì sống trong căn nhà lớn của ông bà, ngày càng phát đạt.
Một buổi chiều, khi tôi đang làm việc trên cánh đồng, thì thấy ông Sáu, bạn thân của cha tôi, đi đến. Ông Sáu là một người già hiền lành, nhân hậu. Ông ấy đến gần tôi, ánh mắt ông ấy nhìn tôi đầy vẻ trìu mến.
"Thanh à, con có rảnh không? Ta có chuyện muốn nói với con." Ông Sáu nói, giọng ông ấy trầm ấm.
Tôi gật đầu, theo ông Sáu về nhà ông ấy. Ông Sáu mời tôi ngồi, rồi rót cho tôi một chén trà nóng. Ông ấy ngồi đối diện với tôi, ánh mắt ông ấy nhìn tôi đầy vẻ nghiêm túc.
"Thanh à," ông Sáu nói, giọng ông ấy chậm rãi. "Cha con... cha con có nhờ ta chuyển cho con một thứ."
Tôi ngạc nhiên. Ông Ba nhờ ông Sáu chuyển cho tôi thứ gì?
Ông Sáu lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ, đã úa màu thời gian. Ông đặt cuốn sổ lên bàn, rồi đẩy về phía tôi.
"Đây là cuốn sổ tiết kiệm của cha con," ông Sáu nói. "Ông ấy dặn ta, khi nào ông ấy mất được một năm, thì hãy đưa cho con."
Tim tôi đập thình thịch. Cuốn sổ tiết kiệm của cha? Tại sao cha lại không đưa cho tôi khi ông còn sống, mà lại nhờ ông Sáu chuyển cho tôi sau khi ông mất?
Tôi run rẩy mở cuốn sổ tiết kiệm ra. Bên trong là một số tiền rất lớn, đủ để tôi có thể mua một căn nhà mới, và làm ăn lớn.
Kèm theo cuốn sổ tiết kiệm là một lá thư nhỏ, nét chữ của cha tôi.
"Con trai Thanh của cha," lá thư bắt đầu. "Khi con đọc được những dòng này, có lẽ cha đã không còn trên đời nữa. Cha biết, con đã trách cha rất nhiều. Cha biết, con đã nghĩ cha thiên vị anh con, đã không yêu thương con."
Nước mắt tôi bỗng tuôn rơi. Lời của cha như những mũi kim đâm vào tim tôi.
"Cha xin lỗi con," lá thư tiếp tục. "Cha biết cha đã làm con đau lòng. Nhưng cha có lý do riêng của mình. Cha không muốn con bị soi mói vì của cải. Cha muốn con tự mình làm nên sự nghiệp, tự mình đứng vững trên đôi chân của mình. Cha biết con là một người chăm chỉ, hiếu thảo. Cha tin con sẽ làm được."
Tôi gục xuống, bật khóc nức nở. Nước mắt tôi tuôn rơi như mưa. Nỗi đau, nỗi ân hận thiêu đốt tôi. Suốt bao nhiêu năm qua, tôi đã oán giận cha, đã nghĩ cha không yêu thương tôi. Nhưng hóa ra, cha đã yêu thương tôi bằng một cách riêng, một cách sâu kín mà tôi không thể hiểu được.
"Sống tử tế, rồi ông trời sẽ đền đáp," lá thư kết thúc. "Con trai của cha, hãy sống thật tốt nhé."
Tôi ôm chặt lấy cuốn sổ tiết kiệm và lá thư của cha, lòng tôi đau như cắt. Cha tôi đã yêu thương tôi nhiều đến thế, nhưng tôi lại không hề hay biết.
Tình Cha Sâu Kín Và Sự Hòa Giải Anh Em
Tôi mang cuốn sổ tiết kiệm và lá thư của cha về nhà. Mẹ tôi đọc lá thư, nước mắt bà cũng tuôn rơi.
"Cha con... cha con đã yêu thương con nhiều đến thế..." Mẹ tôi nói, giọng bà nghẹn ngào. "Mẹ đã không hiểu cha con. Mẹ đã nghĩ cha con thiên vị anh con..."
Tôi và mẹ ôm nhau khóc. Những giọt nước mắt của sự hối lỗi, của sự thấu hiểu, và của tình cha sâu kín.
Ngày hôm sau, tôi mang cuốn sổ tiết kiệm và lá thư của cha sang nhà anh Hùng. Anh ấy đang ngồi uống trà trong sân, nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ấy có chút vẻ ngạc nhiên.
"Thanh à, em sang đây làm gì vậy?" Anh Hùng hỏi.
Tôi đưa cuốn sổ tiết kiệm và lá thư của cha cho anh ấy. "Anh đọc đi."
Anh Hùng cầm lấy cuốn sổ và lá thư, ánh mắt anh ấy thoáng chút tò mò. Anh ấy đọc lá thư của cha, rồi đọc di chúc của cha, rồi đọc cuốn sổ tiết kiệm. Khuôn mặt anh ấy biến sắc. Nước mắt anh ấy bỗng tuôn rơi.
"Cha... cha đã làm vậy sao?" Anh Hùng lắp bắp. "Cha đã yêu thương em nhiều đến thế... Anh đã không biết..."
Anh Hùng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ hối lỗi. "Thanh à... Anh xin lỗi em... Anh đã nghĩ cha thiên vị anh... Anh đã nghĩ cha không yêu thương em... Anh đã sai rồi..."
Tôi và anh Hùng ôm nhau khóc. Những giọt nước mắt của sự hối lỗi, của sự tha thứ, và của tình anh em đã được hàn gắn lại.
Họ hàng đến, nhìn thấy cảnh đó, ai cũng xúc động. Họ không ngờ ông Ba lại có một sự sắp đặt đầy nhân văn đến vậy. Ông đã dùng cách đó để thử thách tình cảm anh em của chúng tôi, để chúng tôi tự mình nhận ra giá trị của tình cảm gia đình.
Cuộc sống của gia đình tôi giờ đây bình yên và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi dùng số tiền của cha để mua một căn nhà mới, và mở một cửa hàng nhỏ. Tôi sống một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Anh Hùng và tôi trở nên thân thiết hơn, thường xuyên qua lại, hỏi han nhau. Chúng tôi cùng nhau chăm sóc mẹ, cùng nhau thăm mộ cha. Chúng tôi đã học được một bài học quý giá về lòng tin, về sự thấu hiểu, và về tình cha sâu kín.
Câu chuyện của gia đình tôi là một lời nhắc nhở cho tất cả mọi người, rằng hãy luôn tin tưởng vào những người thân yêu của mình. Đừng để những hiểu lầm, những định kiến phá hủy tình cảm gia đình. Hãy luôn mở lòng, hãy luôn thấu hiểu, và hãy luôn cho đi. Bởi vì, đôi khi, những người mà chúng ta nghĩ là lạnh lùng, vô tâm, lại là những người đã yêu thương chúng ta bằng một cách sâu sắc nhất.
Tôi vẫn thường xuyên về thăm mộ cha. Tôi thắp hương, đặt những bó hoa tươi, và kể cho ông nghe về cuộc sống của tôi. Tôi tin rằng, ông vẫn luôn ở bên tôi, vẫn luôn dõi theo tôi.
Và tôi biết, dù cuộc đời có bao nhiêu thăng trầm, dù có gặp phải bao nhiêu thử thách, tình cha sâu kín vẫn sẽ là ánh sáng dẫn lối cho tôi. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.
Comments
Post a Comment