Nền gạch hoa lạnh ngắt dưới chân, những hạt bụi li ti nhảy múa trong vệt sáng vàng vọt hắt ra từ ngọn đèn ngủ. Tôi nằm cuộn tròn trong chăn, cố tìm kiếm chút hơi ấm từ H. – người yêu hiện tại, đang say ngủ bên cạnh. Nhưng hơi ấm ấy dường như không đủ để xua đi cái lạnh lẽo đang xâm chiếm tâm hồn tôi. Tiếng chuông điện thoại im lìm trên chiếc tủ đầu giường, dù không reo, vẫn như một hồi chuông cảnh báo, nhắc nhở tôi về những gì đã xảy ra chiều nay.
Tôi và T. từng có một mối tình kéo dài bốn năm, quãng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân, thời đại học. Chúng tôi cùng nhau học hành, cùng thức đêm ôn thi, cùng vượt qua biết bao khó khăn từ những ngày tháng sinh viên nghèo khó. Anh là mối tình đầu của tôi, một người lãng mạn, bay bổng, luôn mang đến cho tôi những bất ngờ nho nhỏ. Chúng tôi từng tin rằng tình yêu ấy sẽ là mãi mãi, sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách của cuộc đời.
Nhưng khi bước ra khỏi giảng đường đại học, đối mặt với guồng quay của cuộc sống mưu sinh, những khác biệt về tính cách và định hướng bỗng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Tôi thích sự ổn định, một công việc đều đặn, một cuộc sống bình yên. Còn T. lại khác, anh là một người thích bay nhảy, đam mê những chuyến đi, những dự án mới lạ. Anh thường xuyên đi công tác liên miên, những cuộc gọi thưa dần, những lần gặp mặt cũng ít đi. Tình cảm của chúng tôi cứ thế nhạt dần, như một dòng sông cạn nước.
Cuối cùng, chúng tôi chia tay trong yên bình. Không cãi vã, không níu kéo, cũng không giận hờn hay trách móc. Chúng tôi chỉ đơn giản là nhận ra, con đường của mỗi người đã rẽ sang một hướng khác. Sau chia tay, chúng tôi cũng không giữ liên lạc, cắt đứt hoàn toàn, coi như một phần kỷ niệm đẹp của tuổi trẻ. Tôi chấp nhận điều đó, bởi tôi tin rằng, để bắt đầu một cuộc sống mới, cả hai cần có không gian riêng.
Ba năm sau, khi cuộc sống của tôi đã dần ổn định với công việc mới và một mối quan hệ mới bên H. – một người đàn ông hiền lành, ấm áp, luôn mang lại cho tôi cảm giác an toàn – thì một điều bất ngờ xảy ra. Một buổi chiều, khi đang kiểm tra hộp thư, tôi thấy một phong bì lạ. Bên trong là một tấm thiệp cưới. Tên cô dâu chú rể… là T. và một cô gái tên Minh Anh.
Ban đầu, tôi định từ chối. Tôi nghĩ, cuộc sống của chúng tôi đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Việc tôi xuất hiện trong ngày cưới của anh có thể sẽ khiến mọi thứ trở nên khó xử, đặc biệt là với H. và cô dâu mới của T.
Nhưng rồi, một tin nhắn bất ngờ từ T. đã khiến tôi mềm lòng. “Lan, anh biết em sẽ nhận được thiệp cưới. Anh hy vọng em có thể đến. Em là một phần quan trọng trong quá khứ của anh, và anh muốn em có mặt trong ngày trọng đại này.”
Tin nhắn đó, dù chỉ là vài dòng ngắn ngủi, lại khơi gợi lên những cảm xúc cũ. Tôi nhớ lại những kỷ niệm tươi đẹp thời đại học, nhớ lại T. của ngày xưa, một người đàn ông lãng mạn và đầy chân thành. Tôi phân vân. Liệu việc tham dự đám cưới có thực sự là một cách để khép lại quá khứ một cách đẹp đẽ, hay chỉ là một sự níu kéo vô hình?
Sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định sẽ đi. Tôi muốn đối mặt với quá khứ, muốn chứng minh cho bản thân rằng tôi đã hoàn toàn vượt qua. Và tôi quyết định đi cùng H., để anh ấy hiểu rằng tôi đã có một cuộc sống mới hạnh phúc.
Ngày cưới diễn ra trong một không gian sang trọng, ấm cúng. Cô dâu Minh Anh rất xinh đẹp, rạng rỡ. T. thì vẫn vậy, vẫn phong độ và lịch lãm như ngày nào. Tôi và H. ngồi ở một góc nhỏ trong hội trường, lặng lẽ quan sát. H. nắm tay tôi, thỉnh thoảng khẽ siết nhẹ, như một lời động viên. Tôi cảm thấy bình yên khi có anh ở bên.
Buổi lễ diễn ra êm đẹp, cho đến lúc làm lễ chính thức. Khi cô dâu chú rể trao nhẫn, đột nhiên, T. cầm micro.
“Trước khi chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng hạnh phúc của vợ chồng tôi,” T. nói, giọng anh vang vọng khắp hội trường, “tôi muốn dành một điều bất ngờ cho một người bạn cũ, một người đã từng rất quan trọng trong cuộc đời tôi.”
Tim tôi bỗng đập mạnh. Một linh cảm không lành chạy dọc sống lưng.
T. nhìn về phía tôi, nở một nụ cười rạng rỡ. “Lan, bạn của tôi, bạn có thể lên sân khấu không?”
Cả hội trường đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Hàng chục con mắt tò mò, dò xét. H. siết chặt tay tôi, ánh mắt anh đầy sự lo lắng. Tôi cảm thấy toàn thân mình cứng đờ, không thể cử động.
“Lan, lên đi em,” T. tiếp tục, giọng anh có chút thúc giục. “Anh có một điều muốn nhờ em.”
Không còn cách nào khác, tôi đành đứng dậy, bước lên sân khấu. Mỗi bước chân của tôi đều nặng trĩu, như thể có hàng ngàn tảng đá đè lên. Khi tôi đứng cạnh T., anh mỉm cười, ánh mắt anh lấp lánh một vẻ gì đó khó tả.
“Mọi người biết không,” T. nói, quay sang nhìn hội trường. “Lan là người đã từng cùng tôi vượt qua những năm tháng đại học đầy kỷ niệm. Cô ấy là một người bạn tuyệt vời, và cô ấy hát rất hay. Có lẽ mọi người còn nhớ bài hát mà cô ấy đã giành giải nhất trong cuộc thi văn nghệ của trường đại học năm xưa không?”
Cả hội trường vang lên những tiếng xì xào, rồi vài người bắt đầu vỗ tay. T. quay sang tôi. “Lan, anh muốn nhờ em hát lại bài đó, như một món quà dành tặng cho anh và Minh Anh trong ngày trọng đại này. Được không em?”
Tôi chết lặng. Hát lại bài hát kỷ niệm của chúng tôi trong ngày cưới của anh? Ngay trước mặt cô dâu, trước mặt H., và tất cả mọi người? Anh đang làm gì vậy?
Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Một sự tức giận trào lên trong lòng. Anh đang cố tình làm tôi khó xử sao? Hay anh thực sự ngây thơ đến mức không hiểu được sự tế nhị của tình huống này?
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể. Tôi cầm lấy micro, nhìn xuống cô dâu Minh Anh đang ngồi phía dưới, rồi nhìn sang H., người đang nhìn tôi với ánh mắt đầy sự lo lắng.
“Cảm ơn T. đã cho tôi cơ hội này,” tôi bắt đầu, giọng tôi khẽ run rẩy. “Bài hát này, thực sự đã gắn liền với rất nhiều kỷ niệm đẹp của tuổi thanh xuân. Và hôm nay, tôi muốn hát bài này, không chỉ là món quà dành tặng cho T. và Minh Anh – chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc – mà còn là lời cảm ơn, lời yêu thương gửi đến H. – người đàn ông đang ở bên cạnh tôi, người đã cùng tôi xây dựng một cuộc sống mới.”
Tôi cố gắng nở một nụ cười thật tươi, dù trong lòng đang rối bời. Rồi tôi bắt đầu hát. Giọng hát của tôi vẫn trong trẻo như ngày nào, nhưng mỗi lời ca, mỗi nốt nhạc đều mang theo một nỗi niềm khó tả. Tôi hát, nhưng ánh mắt tôi lại tìm kiếm H., như muốn truyền tải cho anh một thông điệp rằng, dù quá khứ có đẹp đến mấy, thì hiện tại và tương lai của tôi là dành cho anh.
Cả hội trường vỗ tay vang dội sau khi tôi kết thúc bài hát. Mọi người đều khen tôi hát hay, khen tôi khéo léo. Nhưng tôi thì không cảm thấy vui chút nào. Tôi cảm thấy mình vừa trải qua một màn tra tấn tinh thần.
Sau buổi lễ, tôi và H. nhanh chóng rời khỏi hội trường. H. không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được sự lo lắng và khó chịu trong ánh mắt anh.
Tối hôm đó, khi đã về nhà, tôi nhận được tin nhắn từ T.
“Lan, cảm ơn em vì đã đến. Anh muốn dùng lễ cưới để khép lại mối quan hệ cũ của chúng ta một cách thật đẹp đẽ. Anh muốn giữ em trong cuộc đời anh như một người bạn, như một người em gái. Anh hy vọng chúng ta có thể tiếp tục giữ liên lạc. Thậm chí, Minh Anh còn mời em và H. qua nhà anh ăn cơm vào cuối tuần này. Em thấy sao?”
Tôi đọc tin nhắn của T., lòng tôi rối bời. Anh ta đang làm gì vậy? “Khép lại mối quan hệ một cách đẹp đẽ”? “Giữ tôi trong đời như một người bạn, như em gái”? Và thậm chí còn mời tôi và H. qua nhà ăn cơm?
Liệu lời mời đó thật sự trong sáng, hay là sự níu kéo? Hay anh ta đang cố gắng chứng minh điều gì đó với vợ mình, hoặc với chính bản thân anh ta? Tôi không thể lý giải được động cơ của anh.
Tôi nhìn H. đang ngồi đọc sách bên cạnh. Anh vẫn hiền lành, ấm áp. Anh đã tin tưởng tôi, đã ở bên tôi trong suốt những giây phút khó xử chiều nay. Tôi không biết có nên nói với H. rằng người cũ vẫn liên lạc không. Nếu tôi nói, anh ấy sẽ nghĩ gì? Liệu anh ấy có cảm thấy khó chịu, hay nghi ngờ không?
Một câu hỏi khác chợt nảy ra trong đầu tôi: Nếu đổi vai, liệu tôi có vui nếu H. cũng được người yêu cũ mời hát trong ngày cưới? Chắc chắn là không. Tôi sẽ cảm thấy khó chịu, ghen tuông, và thậm chí là nghi ngờ. Vậy thì, liệu việc tôi giữ liên lạc với T., việc tôi chấp nhận lời mời của anh ta có phải là một điều đúng đắn?
Những suy nghĩ ấy cứ xoay vòng trong đầu tôi, khiến tôi rối bời giữa ranh giới của sự trong sáng và cảm xúc chưa thật sự khép lại. T. nói anh muốn khép lại quá khứ một cách đẹp đẽ. Nhưng việc làm của anh, lời mời của anh, lại khiến tôi cảm thấy không hề “đẹp đẽ” chút nào. Ngược lại, nó càng làm cho mọi thứ trở nên phức tạp và khó xử hơn.
Tôi nhận ra, có lẽ, T. vẫn chưa thực sự buông bỏ. Hoặc anh ta đang cố gắng thể hiện một điều gì đó mà tôi không thể hiểu được. Nhưng điều quan trọng hơn cả là cảm xúc của tôi và của H.
Tôi không muốn làm H. phải buồn. Anh ấy là người đàn ông tốt, xứng đáng có được sự tin tưởng và sự bình yên. Tôi không muốn quá khứ cứ mãi đeo bám, ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của chúng tôi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn của T. H. thức dậy, anh nhìn tôi, ánh mắt anh vẫn lộ rõ sự lo lắng.
“Em không sao chứ?” Anh hỏi, giọng anh dịu dàng.
Tôi lắc đầu. “Em không sao.”
“Anh biết em đã rất khó xử hôm qua,” H. nói, anh nắm lấy tay tôi. “Em không cần phải gắng gượng đâu.”
Tôi nhìn anh, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh luôn là người thấu hiểu tôi, luôn đặt cảm xúc của tôi lên hàng đầu.
“H.,” tôi nói, giọng tôi khẽ khàng. “Tối qua T. có nhắn tin cho em.”
H. im lặng, ánh mắt anh nhìn tôi đầy sự chờ đợi.
Tôi kể cho anh nghe về tin nhắn của T., về lời mời qua nhà ăn cơm. H. lắng nghe tôi một cách chăm chú, không ngắt lời.
Sau khi tôi kể xong, H. vẫn im lặng một lúc lâu. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi.
“Anh nghĩ sao?” Tôi hỏi, giọng tôi lo lắng.
H. quay lại nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng nhưng cũng đầy sự cương quyết. “Lan, anh không muốn em phải làm những điều mà em không muốn. Anh không muốn em phải sống trong những sự khó xử không đáng có.”
“Nhưng… em không biết nên từ chối thế nào. Sợ anh ấy nghĩ em còn để bụng.”
“Anh ấy có quyền nghĩ gì thì nghĩ,” H. nói. “Quan trọng là cảm xúc của em. Và cảm xúc của chúng ta.”
H. nắm chặt tay tôi. “Anh tin em. Nhưng anh cũng không muốn em phải đối mặt với những tình huống khiến em khó xử, hay khiến tình cảm của chúng ta bị ảnh hưởng. Nếu em thấy việc giữ liên lạc hay đến nhà anh ấy không thoải mái, em có quyền từ chối.”
Tôi nhìn anh, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Anh không giận. Anh không trách móc. Anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của tôi và của mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.
“Em hiểu rồi,” tôi nói, khẽ siết chặt tay anh.
Tôi quyết định sẽ không trả lời tin nhắn của T. nữa. Và tôi cũng sẽ từ chối lời mời qua nhà ăn cơm. Tôi biết, điều đó có thể khiến T. cảm thấy hụt hẫng, hoặc nghĩ rằng tôi vẫn còn để bụng. Nhưng tôi phải đặt cảm xúc của mình và của H. lên hàng đầu.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng là một câu chuyện cổ tích với những cái kết đẹp đẽ. Đôi khi, để khép lại một quá khứ, chúng ta cần một sự rõ ràng, một ranh giới dứt khoát. Và đôi khi, sự trong sáng trong một mối quan hệ chỉ có thể được duy trì khi cả hai bên đều đặt những cảm xúc của hiện tại lên trên mọi sự phức tạp của quá khứ.
Tối hôm đó, tôi nằm cạnh H. Giấc ngủ của tôi trở nên bình yên hơn bao giờ hết. Tôi biết, tôi đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Tôi đã chọn cách bảo vệ hạnh phúc hiện tại của mình, và không để quá khứ, dù có đẹp đến mấy, ảnh hưởng đến nó.
Tôi vẫn có thể nhớ về T. như một kỷ niệm đẹp của tuổi thanh xuân. Nhưng tôi sẽ không để anh bước vào cuộc sống hiện tại của tôi nữa. Bởi vì, hạnh phúc của tôi, và tương lai của tôi, là ở bên H., người đàn ông đã luôn tin tưởng và yêu thương tôi một cách chân thành.
Comments
Post a Comment