Min menu

Pages

Tưởng đi ăn cưới bình thường, tôi b-àng h-oàng khi chú rể gọi lên sân khấu và tuyên bố một chuyện khiến cả hội trường s-ững s-ờ...


Màn đêm buông xuống, những giọt mưa xuân lất phất chạm vào khung cửa kính, gợi về những ký ức đã ngủ yên từ lâu. Tôi là Vy, 28 tuổi, đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm chiếc thiệp cưới màu trắng tinh khôi, trên đó là cái tên quen thuộc: Trần Nam.

Tôi và Nam từng có một mối tình kéo dài bốn năm thời đại học. Bốn năm ấy là cả một thanh xuân sôi nổi, đầy ắp kỷ niệm. Chúng tôi cùng học, cùng thi, cùng vượt qua nhiều khó khăn. Từ những đêm thức trắng ôn bài, những lần chạy xe máy hàng chục cây số chỉ để ăn một món ăn vặt, đến những buổi chiều lang thang trên sân trường, mơ về một tương lai tươi sáng. Nam là mối tình đầu của tôi, là người đã cùng tôi trưởng thành.

Anh ấy là một chàng trai thông minh, lãng tử, luôn biết cách làm tôi cười. Tôi thích sự ổn định, an toàn, một cuộc sống bình lặng bên gia đình. Còn Nam lại khác, anh ấy có một tâm hồn bay bổng, khao khát được khám phá, được trải nghiệm. Anh ấy thích sự tự do, không ngừng tìm kiếm những chân trời mới. Sau khi ra trường, đi làm, khác biệt về tính cách và định hướng ấy dần trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Tôi chọn một công việc ổn định ở thành phố, sống gần gia đình. Nam lại chọn những công việc đòi hỏi phải công tác liên miên, nay đây mai đó. Những cuộc gọi thưa dần, những lần gặp mặt ngày càng ít ỏi. Tình cảm của chúng tôi cứ thế nhạt dần, như một ngọn lửa không còn đủ củi để cháy.

Chúng tôi chia tay trong yên bình, không cãi vã, không níu kéo. Một chiều mưa, Nam đến gặp tôi. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối. "Vy à, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại. Anh không muốn em phải chờ đợi anh mãi. Anh biết em cần một người đàn ông ở bên cạnh em, không phải là một người cứ bay nhảy như anh."

Tôi gật đầu. Nước mắt tôi không chảy, nhưng lòng tôi thì đau như cắt. Chúng tôi ôm nhau lần cuối, không một lời hứa hẹn, không một lời trách móc. Kể từ đó, chúng tôi cũng không giữ liên lạc. Mối tình bốn năm ấy, tưởng chừng như đã trở thành một chương sách khép lại.

Thiệp Cưới Bất Ngờ Và Lời Mời Khó Hiểu
Ba năm sau, cuộc sống của tôi đã ổn định hơn. Tôi có một công việc tốt, và quan trọng hơn, tôi có Hưng. Hưng là một người đàn ông hiền lành, ấm áp, luôn quan tâm và yêu thương tôi. Anh ấy không lãng mạn như Nam, nhưng anh ấy mang lại cho tôi cảm giác bình yên, an toàn mà tôi hằng mong ước. Tôi đã nghĩ rằng mình đã tìm thấy bến đỗ bình yên của cuộc đời.

Rồi một ngày, khi tôi đang ngồi làm việc ở công ty, một tin nhắn lạ đến từ một số điện thoại không quen. Là thiệp cưới điện tử. Tôi mở ra, và tên của chú rể hiện lên, rõ ràng, không thể nhầm lẫn: Trần Nam.

Tôi bất ngờ đến mức đánh rơi điện thoại. Nam kết hôn? Sau ba năm chúng tôi chia tay, anh ấy đã tìm được hạnh phúc của mình. Lòng tôi thoáng chút cảm xúc lẫn lộn. Vui mừng cho anh, nhưng cũng có một chút gì đó khó tả, một chút gì đó của kỷ niệm xưa ùa về.

Ban đầu, tôi muốn từ chối. Tôi nghĩ, mình không nên đến. Tôi không muốn làm phiền hạnh phúc của anh ấy, và tôi cũng không muốn những kỷ niệm cũ lại trỗi dậy, làm xáo trộn cuộc sống hiện tại của tôi.


Nhưng rồi, một tin nhắn khác đến từ số điện thoại của Nam. "Vy à, anh biết em sẽ bất ngờ. Anh mong em đến dự đám cưới của anh. Em là một phần quan trọng trong cuộc đời anh. Anh muốn em chứng kiến hạnh phúc của anh."

Tin nhắn khơi gợi tình cảm cũ ấy khiến tôi mềm lòng. Tôi nhớ lại những kỷ niệm xưa, nhớ lại những lúc chúng tôi cùng nhau vượt qua khó khăn. Tôi quyết định đi.

"Anh Hưng à," tôi nói với Hưng. "Bạn cũ của em sắp cưới. Anh đi cùng em nhé."

Hưng mỉm cười. "Được thôi em. Anh cũng muốn xem người yêu cũ của em là người thế nào."

Ngày cưới Nam, bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Tôi khoác tay Hưng, bước vào lễ đường. Nam đang đứng cạnh cô dâu, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng. Tôi nhìn Nam, và anh ấy cũng nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và một chút bối rối lướt qua.

Màn Kịch Bất Ngờ Trên Sân Khấu Và Nỗi Lòng Rối Bời
Hôn lễ diễn ra êm đẹp. Mọi người đều chúc mừng cô dâu chú rể. Tôi ngồi cạnh Hưng, mỉm cười, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên.

Đến lúc làm lễ, sau khi trao nhẫn và nói lời thề nguyện, Nam bỗng cầm micro. "Cảm ơn tất cả mọi người đã đến chung vui với vợ chồng tôi. Hôm nay, tôi muốn giới thiệu một người bạn rất đặc biệt, một người đã từng rất quan trọng với tôi, và cũng là người đã giúp tôi rất nhiều trong những năm tháng đại học."

Tim tôi đập thình thịch. Nam đang nhìn tôi. Không lẽ... anh ấy định làm gì?

"Vy ơi," Nam nói, giọng anh ấy vang rõ trong hội trường. "Em có thể lên sân khấu được không?"

Tôi sững sờ. Cả hội trường quay lại nhìn tôi. Hưng cũng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ ngạc nhiên.

Tôi không còn cách nào khác. Tôi đứng dậy, bước lên sân khấu. Nam mỉm cười với tôi, một nụ cười đầy vẻ hoài niệm.

"Vy là người bạn thân của tôi từ thời đại học," Nam nói với mọi người. "Và cô ấy cũng là một ca sĩ rất giỏi. Hồi đó, cô ấy từng đoạt giải nhất cuộc thi hát của trường với bài 'Giấc mơ tình yêu.' Hôm nay, tôi muốn nhờ Vy hát lại bài hát đó, như một món quà dành tặng cho vợ chồng tôi."

Tôi chết lặng. Hát ư? Ngay tại đây? Ngay trong đám cưới của người yêu cũ? Và lại là bài hát kỷ niệm của chúng tôi?

Tôi nhìn Nam, rồi nhìn cô dâu, nhìn Hưng đang ngồi phía dưới. Hưng đang nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.


Tôi miễn cưỡng cầm micro. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu hát. Giọng tôi run rẩy, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

"Giấc mơ tình yêu..." Những lời bài hát cứ thế tuôn ra, mang theo bao nhiêu kỷ niệm cũ. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, cố gắng không để nước mắt rơi.

Khi bài hát kết thúc, cả hội trường vỗ tay rầm rộ. Tôi cúi chào, rồi nhanh chóng trả lại micro cho Nam.

"Cảm ơn Vy rất nhiều," Nam nói, ánh mắt anh ấy vẫn nhìn tôi đầy vẻ trìu mến.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Nam, rồi nhìn xuống Hưng. Tôi cầm micro một lần nữa. "Bài hát này không chỉ là món quà dành tặng cho cô dâu chú rể, mà còn là món quà dành tặng cho người yêu hiện tại của tôi, anh Hưng. Cảm ơn anh đã luôn ở bên em."

Cả hội trường lại vỗ tay. Hưng mỉm cười, ánh mắt anh ấy đầy vẻ cảm kích. Tôi bước xuống sân khấu, lòng tôi rối bời. Mọi thứ đã diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ.

Lời Giải Thích Đầy Ẩn Ý Và Nỗi Phân Vân Không Dứt
Tối hôm đó, khi tôi và Hưng về đến nhà, điện thoại tôi lại rung. Là tin nhắn từ Nam.

"Vy à, cảm ơn em vì hôm nay. Anh biết em bất ngờ, nhưng anh muốn dùng lễ cưới này để khép lại mối quan hệ cũ của chúng ta một cách đẹp đẽ. Anh muốn giữ em trong đời như một người bạn, như em gái. Em đừng hiểu lầm nhé."

Tin nhắn của Nam khiến tôi phân vân. Anh ấy nói muốn khép lại, muốn giữ tôi như bạn, như em gái. Liệu có thật sự trong sáng không? Hay là sự níu kéo, một cách để anh ấy vẫn giữ tôi trong cuộc đời anh ấy?

Thậm chí, vài phút sau, vợ Nam còn nhắn tin mời tôi và Hưng qua nhà ăn cơm vào cuối tuần. "Vy và anh Hưng qua nhà em ăn cơm nhé. Em muốn cảm ơn Vy vì đã hát trong đám cưới của hai vợ chồng em."

Lời mời đó khiến tôi càng thêm bối rối. Liệu lời mời đó thật sự trong sáng, hay là sự thăm dò, sự khẳng định chủ quyền của cô ấy? Hay chỉ đơn giản là phép xã giao bình thường?

Tôi không biết có nên nói với Hưng – người yêu hiện tại – rằng người cũ vẫn liên lạc không. Hưng là người hiền lành, anh ấy sẽ không giận. Nhưng liệu anh ấy có buồn không? Anh ấy có cảm thấy khó chịu không?

Nếu đổi vai, liệu tôi có vui nếu Hưng cũng được người yêu cũ mời hát trong ngày cưới, rồi còn được mời về nhà ăn cơm? Chắc chắn là không. Tôi sẽ cảm thấy khó chịu, cảm thấy bị đe dọa.

Những suy nghĩ ấy khiến tôi rối bời giữa ranh giới của sự trong sáng và cảm xúc chưa thật sự khép lại. Tôi không biết Nam có thực sự muốn khép lại không, hay anh ấy vẫn còn chút vương vấn. Và quan trọng hơn, tôi có thực sự muốn khép lại hoàn toàn không?

Tôi nhớ lại những kỷ niệm cũ với Nam. Những kỷ niệm ấy đẹp đẽ, nhưng cũng đầy đau khổ. Tôi đã từng nghĩ rằng mình đã quên hết, đã bước qua. Nhưng giờ đây, khi đối diện với anh ấy, khi nghe lại bài hát cũ, những cảm xúc ấy lại trỗi dậy, âm ỉ và dai dẳng.

Tôi nhìn Hưng, anh ấy đang ngồi đọc sách, khuôn mặt anh ấy thanh thản. Hưng là người đàn ông tốt, là người đã mang lại cho tôi bình yên. Tôi không muốn làm anh ấy buồn.

Ranh Giới Mờ Nhạt Và Quyết Định Khó Khăn
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi biết, mình cần phải đưa ra quyết định. Tôi không thể cứ mãi sống trong sự phân vân này.

Tôi có nên đến nhà Nam ăn cơm không? Nếu tôi đến, liệu có phải là tôi đang cho phép những cảm xúc cũ trỗi dậy, làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hiện tại của tôi? Nếu tôi không đến, liệu có phải tôi đang tỏ ra lạnh lùng, ích kỷ?

Tôi có nên nói với Hưng về những tin nhắn của Nam không? Nếu tôi nói, liệu anh ấy có cảm thấy bị tổn thương không? Nếu tôi không nói, liệu có phải tôi đang lừa dối anh ấy?

Những câu hỏi cứ thế xoáy sâu vào tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào tìm được câu trả lời.

Tôi nhận ra, mối tình cũ với Nam không chỉ là một kỷ niệm đẹp. Nó còn là một phần của tôi, một phần mà tôi chưa bao giờ thực sự khép lại. Và giờ đây, nó đang trở lại, thách thức cuộc sống hiện tại của tôi.

Tôi biết, mình phải đưa ra một quyết định dứt khoát. Tôi không thể để quá khứ ảnh hưởng đến tương lai của mình nữa. Tôi cần phải bảo vệ hạnh phúc hiện tại của mình.

Cuộc sống vốn không đơn giản như những thước phim. Nó là một chuỗi những lựa chọn, những quyết định. Và đôi khi, những quyết định khó khăn nhất lại là những quyết định liên quan đến cảm xúc, đến quá khứ.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn rơi. Và tôi, tôi vẫn ngồi đó, đấu tranh với chính mình, với những cảm xúc rối bời. Tôi không biết liệu mình có thể vượt qua được cơn bão này không. Nhưng tôi biết, tôi phải cố gắng. Tôi phải tìm ra con đường đúng đắn cho mình, cho hạnh phúc của mình. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.

Tôi nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi hương của mưa và đất. Đã đến lúc tôi phải đối diện với chính mình, đối diện với những gì tôi thực sự muốn.

Tôi đã từng nghĩ rằng mình đã khép lại quá khứ. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra, đôi khi, những vết thương lòng không chảy máu, nhưng tồn tại rất lâu. Và để chữa lành những vết thương ấy, cần có thời gian, cần có sự dũng cảm để đối diện với chính mình.

Tôi không biết liệu mối quan hệ của tôi và Hưng sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, tôi sẽ không bao giờ để bất cứ ai chà đạp lên hạnh phúc của tôi nữa. Tôi sẽ không bao giờ để bất cứ ai cướp đi bình yên của tôi nữa.

Comments