Buổi chiều tháng Bảy, nắng vàng rực rỡ trải dài trên những con đường quen thuộc, nơi tôi và T. từng đi qua biết bao lần thời đại học. Bốn năm thanh xuân, chúng tôi đã cùng nhau học hành, cùng nhau vượt qua những kỳ thi cam go, cùng chia sẻ từng bữa cơm sinh viên giản dị. T. là mối tình đầu của tôi, một người con trai thông minh, lãng tử và đầy hoài bão. Tôi, một cô gái yêu thích sự ổn định, an toàn, đã từng tin rằng chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau.
Hồi ấy, T. là chàng trai nổi bật nhất khoa. Anh học giỏi, chơi đàn hay, và có một nụ cười khiến bao cô gái đổ gục. Tôi, một cô bé nhút nhát, ít nói, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của anh. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò, và tình yêu cứ thế lớn dần theo năm tháng.
T. luôn là người khơi dậy những khát khao trong tôi. Anh khuyến khích tôi tham gia các hoạt động ngoại khóa, động viên tôi thử sức với những điều mới mẻ. Tôi còn nhớ, chính anh là người đã thúc giục tôi đăng ký tham gia cuộc thi hát của trường, và tôi đã giành giải nhất với bài hát "Mối Tình Đầu". Đó là một kỷ niệm đẹp mà tôi luôn trân trọng.
Thế nhưng, khi ra trường, đi làm, những khác biệt về tính cách và định hướng bắt đầu xuất hiện, khiến tình cảm của chúng tôi nhạt dần. Tôi thích một cuộc sống bình yên, ổn định, với một công việc văn phòng đều đặn, một gia đình nhỏ ấm cúng. Còn T., anh lại là người của những chuyến đi. Anh bay nhảy, công tác liên miên, luôn tìm kiếm những thử thách mới, những cơ hội mới ở những chân trời xa xôi.
Những cuộc hẹn hò của chúng tôi thưa dần. Những cuộc trò chuyện cũng chỉ xoay quanh công việc, không còn những chia sẻ sâu sắc như trước. Tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn. Anh vẫn yêu tôi, tôi biết, nhưng đó là một tình yêu không thể dung hòa với những ước mơ, hoài bão của anh.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định chia tay. Không có những cuộc cãi vã ồn ào, không có những giọt nước mắt níu kéo. Chỉ là một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, đầy sự thấu hiểu. Chúng tôi chia tay trong yên bình, không cãi vã, không níu kéo, cũng không giữ liên lạc. Tôi nghĩ rằng, đó là cách tốt nhất để chúng tôi có thể bước tiếp trên con đường riêng của mình.
Ba năm sau chia tay, cuộc sống của tôi đã ổn định. Tôi có một công việc tốt, và quan trọng hơn, tôi đã tìm thấy H., người yêu hiện tại của tôi. H. là một người đàn ông hiền lành, ấm áp, luôn mang lại cho tôi cảm giác bình yên, an toàn. Anh ấy không lãng mạn như T., không bay nhảy như T., nhưng anh ấy lại là người mà tôi có thể dựa vào, một người mang lại cho tôi cảm giác được yêu thương và chở che.
Tấm Thiệp Bất Ngờ Và Lời Mời Khơi Gợi Ký Ức
Một buổi chiều, khi đang ngồi làm việc, tôi bất ngờ nhận được một tấm thiệp cưới. Đó là thiệp của T. Tim tôi đập nhanh một nhịp. Đã ba năm rồi, tôi không hề có tin tức gì về anh. Bất ngờ nhận được thiệp cưới của T. khiến tôi cảm thấy bối rối.
Ban đầu, tôi muốn từ chối. Tôi nghĩ rằng, việc đến dự đám cưới của người yêu cũ sẽ khiến tôi khó xử, và cũng có thể ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và H. Tôi đã chuẩn bị sẵn một tin nhắn từ chối khéo léo.
Nhưng rồi, một tin nhắn từ T. lại xuất hiện trên màn hình điện thoại của tôi: "Hương à, anh biết em sẽ ngại. Nhưng anh thực sự muốn em đến dự. Em là một phần quan trọng trong tuổi trẻ của anh. Anh muốn em chứng kiến ngày hạnh phúc của anh, như một người bạn."
Tin nhắn đó, cùng với dòng chữ cuối cùng, đã khơi gợi những tình cảm cũ trong tôi. "Một người bạn." T. luôn biết cách nói những lời khiến tôi mềm lòng. Tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp của chúng tôi, nhớ lại những tháng ngày thanh xuân đầy nhiệt huyết.
Cuối cùng, tôi đã mềm lòng. Tôi quyết định đi dự đám cưới của T. Nhưng tôi không đi một mình. Tôi quyết định đi cùng người yêu hiện tại – H., một người đàn ông hiền lành và ấm áp. Tôi nghĩ rằng, việc có H. đi cùng sẽ giúp tôi giữ vững tâm lý, và cũng là một cách để tôi thể hiện sự trân trọng mối quan hệ hiện tại của mình.
H. rất vui vẻ khi tôi ngỏ lời. Anh ấy luôn tin tưởng tôi tuyệt đối, và anh ấy cũng rất tôn trọng quá khứ của tôi.
Ca Khúc Bất Ngờ Và Sự Rối Bời Trên Sân Khấu
Ngày hôn lễ của T. diễn ra tại một nhà hàng sang trọng. Không khí lãng mạn, ấm cúng. Tôi và H. ngồi ở một góc khuất, cố gắng không gây chú ý. Tôi nhìn T. và cô dâu, cả hai đều rạng rỡ hạnh phúc. Tôi cảm thấy một chút chạnh lòng, nhưng cũng mừng cho anh.
Hôn lễ diễn ra êm đẹp, cho đến lúc làm lễ. Khi cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, tiếng MC vang lên: "Và bây giờ, chúng tôi xin mời một người bạn đặc biệt của chú rể, một người đã từng rất quan trọng với chú rể trong những năm tháng đại học, lên sân khấu để gửi tặng cô dâu chú rể một bài hát."
Tim tôi đập thình thịch. Ánh đèn sân khấu bỗng chốc chiếu thẳng vào vị trí của tôi. Tôi ngẩng đầu lên, thấy T. đang nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự mong chờ.
T. bất ngờ gọi tôi lên sân khấu, giới thiệu tôi là người bạn cũ từng rất quan trọng với anh, và đề nghị tôi hát lại bài hát mà tôi từng đoạt giải thời đại học – "Mối Tình Đầu".
Tôi chết lặng. Tôi không thể tin vào tai mình. Anh ấy làm vậy sao? Ngay trong ngày cưới của anh ấy? Ngay trước mặt cô dâu, trước mặt H., và tất cả mọi người?
Tôi cảm thấy một sự hỗn loạn trong lòng. Một mặt, tôi muốn từ chối. Một mặt, tôi lại không muốn làm mất mặt T., không muốn phá hỏng không khí của buổi lễ.
H. nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự lo lắng. "Em không sao chứ?" Anh ấy khẽ hỏi.
Tôi cố gắng mỉm cười trấn an anh ấy, rồi đứng dậy, bước lên sân khấu. Không còn cách nào khác, tôi miễn cưỡng hát. Giọng tôi run run, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Khi bài hát kết thúc, cả hội trường vỗ tay. T. tiến đến, ôm tôi, và nói lời cảm ơn. Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng tôi, một cơn bão đang cồn cào.
Trước khi rời sân khấu, tôi cầm mic, khéo léo nói rõ: "Bài hát này, không chỉ là quà tặng cho cô dâu chú rể, mà còn là quà tặng cho tất cả những người đang yêu, và đặc biệt là cho người yêu hiện tại của tôi – H. Cảm ơn anh, H., vì đã luôn ở bên cạnh em."
Cả hội trường lại vỗ tay. H. mỉm cười, ánh mắt anh ấy đầy sự ấm áp, sự thấu hiểu. Còn tôi thì rối bời. Tôi không biết mình đã làm đúng hay sai.
Lời Mời Khó Hiểu Và Ranh Giới Cảm Xúc
Tối hôm đó, sau khi về nhà, tôi nhận được tin nhắn từ T.: "Anh muốn dùng lễ cưới để khép lại mối quan hệ cũ một cách đẹp đẽ, muốn giữ em trong đời như một người bạn, như em gái." Thậm chí, anh còn nói rằng, vợ anh – Ly, đã biết về mối quan hệ của chúng tôi trong quá khứ, và cô ấy rất ngưỡng mộ tôi. Ly còn gửi lời mời: "Vợ anh còn mời em và H. qua nhà ăn cơm."
Tôi đọc tin nhắn, lòng tôi đầy phân vân. Liệu lời mời đó thật sự trong sáng, hay là sự níu kéo? T. thực sự muốn khép lại mọi chuyện một cách đẹp đẽ, hay anh ấy đang cố gắng giữ tôi trong cuộc sống của anh ấy, dưới danh nghĩa "người bạn, em gái"?
Những suy nghĩ ấy khiến tôi rối bời. Tôi không biết có nên nói với H. – người yêu hiện tại – rằng người cũ vẫn liên lạc không. Tôi biết H. là người rất tin tưởng tôi, nhưng tôi không muốn anh ấy phải lo lắng, phải suy nghĩ.
Nếu đổi vai, liệu tôi có vui nếu H. cũng được người yêu cũ mời hát trong ngày cưới, và sau đó lại nhận được lời mời qua nhà ăn cơm không? Chắc chắn là không. Tôi sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Tôi nhìn vào gương. Người phụ nữ trong gương tiều tụy, ánh mắt đầy sự lo lắng. Tôi cảm thấy mình đang đứng giữa ranh giới của sự trong sáng và cảm xúc chưa thật sự khép lại.
Tôi muốn mọi chuyện rõ ràng, muốn dứt khoát với quá khứ. Nhưng T. lại đang cố gắng níu kéo tôi vào một mối quan hệ không rõ ràng. Anh ấy nói muốn giữ tôi như một người bạn, như em gái. Nhưng những hành động của anh ấy lại không cho thấy điều đó. Việc gọi tôi lên sân khấu hát bài hát kỷ niệm của chúng tôi, việc nhắn tin đầy ẩn ý, và cả lời mời của vợ anh ấy... Tất cả đều khiến tôi bối rối.
Tôi không biết phải làm gì. Tôi muốn bảo vệ mối quan hệ của tôi và H., muốn xây dựng một tương lai hạnh phúc với anh ấy. Nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương T., không muốn phá hỏng tình bạn mà anh ấy muốn duy trì.
Sự Giằng Xé Của Lòng Mình Và Hướng Đi Của Tương Lai
Những ngày sau đó, tôi sống trong sự giằng xé. Tôi không trả lời tin nhắn của T. Tôi cố gắng tránh mặt anh ấy, tránh nhắc đến anh ấy. Nhưng những suy nghĩ về anh ấy, về mối quan hệ của chúng tôi, cứ ám ảnh tôi.
H. nhận ra sự khác lạ của tôi. "Em có chuyện gì buồn sao? Anh thấy em cứ suy nghĩ mãi." Anh ấy hỏi, giọng anh ấy đầy sự lo lắng.
Tôi nhìn H. Tôi muốn nói cho anh ấy nghe tất cả. Nhưng tôi lại sợ. Sợ anh ấy sẽ nghi ngờ tôi, sợ anh ấy sẽ hiểu lầm tôi.
Cuối cùng, tôi quyết định sẽ thành thật với H. Tôi không muốn có bất kỳ bí mật nào giữa chúng tôi.
Tôi kể cho H. nghe tất cả. Kể về tin nhắn của T., về lời mời của vợ anh ấy. Kể về sự phân vân, sự giằng xé của tôi.
H. lắng nghe tôi nói, khuôn mặt anh ấy không biểu cảm. Tôi thấy anh ấy đang suy nghĩ rất nhiều.
"Em... em có muốn đến nhà T. ăn cơm không?" H. hỏi, giọng anh ấy bình tĩnh.
Tôi nhìn H. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì.
"Anh tin em. Anh biết em không bao giờ làm điều gì sai trái." H. nói, ánh mắt anh ấy đầy sự tin tưởng. "Nếu em muốn đi, anh sẽ đi cùng em."
Nước mắt tôi chảy dài. H. đã tin tôi. Anh ấy đã không trách móc tôi, không nghi ngờ tôi. Anh ấy đã cho tôi một sự bình yên mà tôi đang cần.
Tôi ôm chầm lấy H. "Không. Em không muốn đi. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh. Em muốn xây dựng một tương lai hạnh phúc với anh."
Tôi đã đưa ra quyết định. Tôi sẽ cắt đứt mọi liên hệ với T. Tôi sẽ khép lại quá khứ một cách dứt khoát. Tôi sẽ không để những cảm xúc chưa khép lại của T. ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, đến mối quan hệ của tôi và H.
Buông Bỏ Quá Khứ, Nắm Giữ Hiện Tại
Từ hôm đó, tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với T. Tôi chặn số điện thoại của anh ấy, xóa mọi tin nhắn, mọi hình ảnh liên quan đến anh ấy. Tôi biết, điều đó có thể khiến T. buồn, nhưng tôi phải làm vậy. Tôi phải bảo vệ hạnh phúc hiện tại của mình.
Cuộc sống của tôi và H. trở lại bình yên. Chúng tôi vẫn yêu thương nhau, vẫn tin tưởng lẫn nhau. H. vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Tôi nhận ra rằng, đôi khi, sự trong sáng không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Đôi khi, chúng ta phải dứt khoát, phải mạnh mẽ để bảo vệ những điều quan trọng nhất.
Tôi đã học được một bài học quý giá từ mối tình đầu của mình. Bài học về sự khác biệt trong tính cách, về sự khác biệt trong định hướng. Và bài học về sự trưởng thành, về sự lựa chọn.
Tôi nhìn H., anh ấy đang ngồi cạnh tôi, đọc sách. Tôi mỉm cười. Nụ cười không còn gượng gạo, mà là một nụ cười của sự bình yên, của sự hạnh phúc.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những cảm xúc phức tạp, những mối quan hệ rối rắm. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đối mặt với nó, cách chúng ta học hỏi từ nó, và cách chúng ta tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.
Tôi vẫn đang trên hành trình tìm lại chính mình, tìm lại hạnh phúc đích thực. Tôi biết, con đường phía trước còn nhiều chông gai. Nhưng tôi tin rằng, với tình yêu thương của H., với sự mạnh mẽ của bản thân, tôi sẽ vượt qua được tất cả.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.
Comments
Post a Comment