Min menu

Pages

Anh trai ch-iếm đ-oạt đất tổ, không ngờ bị em trai cho một bài học nhớ đời khi định đ-ập nhà thờ...


Gió bấc cuối năm thổi hun hút qua những hàng tre già, mang theo cái lạnh se sắt của đất trời. Trong căn nhà cổ kính, mái ngói rêu phong, không khí ảm đạm bao trùm sau cái chết của ông Bằng – người cha già hiền lành. Ông ra đi, để lại ba sào đất ruộng, một mảnh vườn rộng và căn nhà thờ tổ ấm cúng cho hai đứa con trai.

Phong, người anh cả, vốn là một người đàn ông khôn ngoan, tháo vát, nhưng lại bị lòng tham che mờ lý trí. Anh ta sống ở thành phố, quen với cuộc sống vật chất, luôn mơ tưởng về những khoản lợi nhuận khổng lồ. Tuấn, người em út, thì ngược lại, anh là người chất phác, hiền lành, trọng tình nghĩa và rất mực kính trọng tổ tiên. Anh luôn gắn bó với mảnh đất quê hương, với những kỷ niệm ấu thơ.

Sau tang lễ, khi Tuấn còn đang chìm trong nỗi đau mất cha, Phong đã nhanh chóng hành động. Anh ta lôi ra một tờ giấy, đặt trước mặt Tuấn.

“Tuấn này, đây là giấy ủy quyền, mày ký vào đi. Để anh tiện lo liệu mọi giấy tờ đất đai cho nhanh gọn.” Phong nói, giọng anh ta đầy vẻ quan tâm, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự ranh mãnh.

Tuấn, không chút nghi ngờ, đặt bút ký. Anh tin tưởng anh trai mình tuyệt đối. Anh không nghĩ rằng Phong sẽ lừa dối mình.

“Vâng, anh cứ lo liệu đi ạ. Em tin anh.” Tuấn nói, giọng nhỏ nhẹ.

Ngay sau khi có được chữ ký của Tuấn, Phong lập tức thay đổi thái độ. Anh ta trở nên lạnh lùng, xa cách.

“Mày ký rồi đấy nhé. Giờ toàn bộ đất đai này là của anh. Anh sẽ chia cho các con anh.” Phong nói, giọng anh ta đầy vẻ đắc thắng.

Tuấn sững sờ. Anh không tin vào tai mình. “Anh nói gì vậy? Anh… anh lừa em sao?”

“Lừa gì? Giấy trắng mực đen rõ ràng. Mày ký rồi thì không nói lại được đâu. Giờ mày dọn ra khỏi đây đi.” Phong đáp, ánh mắt anh ta không chút tình nghĩa.

Tuấn nhìn anh trai, lòng anh quặn thắt. Anh không thể tin rằng người anh mà anh hằng yêu thương lại có thể làm điều này. Anh nhìn căn nhà, nhìn mảnh vườn, nơi có bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ, nơi có hơi ấm của cha mẹ. Giờ đây, tất cả đều không còn thuộc về anh.

“Anh… anh muốn đuổi em đi sao?” Tuấn hỏi, giọng anh nghẹn lại.

“Mày ở lại đây làm gì? Đất đai là của anh rồi. Mày đi đâu thì đi, kiếm cái gì mà sống. Anh sẽ cho mày một ít tiền.” Phong nói, rồi anh ta đưa cho Tuấn một xấp tiền.

Tuấn không cầm tiền. Anh lặng lẽ đứng dậy, nhìn Phong lần cuối. Anh không nói một lời nào. Anh chỉ quay lưng đi, rời khỏi mảnh đất mà anh đã gắn bó cả cuộc đời. Anh tha hương, sống một cuộc đời kham khổ, không dám quay về.


Mười năm trôi qua, Tuấn sống một cuộc sống lặng lẽ, không ai biết anh ở đâu. Anh làm đủ thứ nghề, từ bốc vác, phụ hồ đến chạy xe ôm, chỉ để kiếm miếng ăn qua ngày. Nỗi đau mất cha mẹ, nỗi đau bị anh trai lừa dối, vẫn luôn day dứt trong lòng anh. Anh không oán hận Phong, anh chỉ cảm thấy thất vọng.

Trong suốt mười năm ấy, có một điều Tuấn luôn âm thầm giữ gìn. Đó là một bản di chúc viết tay của cha anh, được giấu kín trong bức tượng thờ ông nội, ngay trong gian nhà thờ tổ. Ngày cha mất, trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông đã thì thầm dặn dò Tuấn: “Con… hãy giữ lấy… bức tượng thờ… bên trong… có lời cha…” Tuấn đã tìm thấy nó sau khi Phong đã đi. Anh đã không mở nó ra, không muốn dùng nó để tranh giành tài sản với anh trai. Anh nghĩ, cha mẹ đã mất, việc quan trọng nhất là giữ được sự bình yên cho linh hồn họ.

Trong khi đó, Phong ở quê, sau khi chiếm đoạt đất đai, anh ta bắt đầu cuộc sống sung túc. Anh ta xây nhà lầu, sắm sửa xe hơi, cho các con đi học trường quốc tế. Anh ta khoe khoang với mọi người về sự giàu có của mình. Nhưng rồi, công việc kinh doanh của anh ta bắt đầu gặp trục trặc. Anh ta đầu tư thua lỗ, nợ nần chồng chất. Từ một người giàu có, anh ta trở thành một kẻ trắng tay.

Không còn tiền, không còn lối thoát, Phong đành trở về làng. Anh ta nhìn căn nhà thờ tổ cũ kỹ, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: “Bán luôn cái nhà thờ này, xây kiốt cho thuê. Dù sao nó cũng là đất của mình.”

Sáng hôm đó, Phong thuê người đến, định đập bỏ gian nhà thờ. Tiếng máy móc ầm ĩ vang lên, làm náo động cả ngôi làng yên bình. Dân làng tò mò kéo đến xem.

Đúng lúc đó, một bóng người gầy gò, dáng vẻ phong sương xuất hiện. Đó là Tuấn. Sau mười năm xa xứ, anh đã trở về. Khuôn mặt anh khắc khổ hơn, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy sự kiên nghị.

“Anh… anh đang làm gì vậy?” Tuấn hỏi, giọng anh trầm ấm.

Phong quay lại, nhìn Tuấn, anh ta sững sờ. Anh ta không ngờ Khải lại trở về.

“Mày… mày về khi nào vậy? Mày còn dám về đây à?” Phong nói, giọng anh ta đầy sự khó chịu.

“Anh định đập bỏ nhà thờ sao?” Tuấn hỏi, không trả lời câu hỏi của Phong.

“Thì sao? Đây là đất của tao. Tao muốn làm gì thì làm. Mày có quyền gì mà hỏi?” Phong đáp, giọng anh ta đầy sự ngạo mạn.

“Đây không phải là đất của anh.” Tuấn nói, giọng anh ta kiên quyết.

Phong cười khẩy. “Mày nói gì vậy? Mày đã ký giấy ủy quyền rồi mà.”

Lúc này, Tuấn không nói nhiều. Anh bước thẳng vào gian nhà thờ, đi đến bức tượng thờ ông nội. Anh lấy ra một phong bì đã ố vàng, bên trong là bản di chúc viết tay của cha, có dấu công chứng.

Tuấn quay lại, đưa tờ di chúc cho Phong. “Anh xem đi. Đây là những gì cha đã muốn.”

Phong giật lấy tờ di chúc, ánh mắt anh ta đầy sự nghi ngờ. Anh ta nghĩ, Tuấn lại giở trò gì đây. Nhưng khi đọc những dòng chữ trên tờ giấy, gương mặt anh ta biến sắc.


“Cha mẹ xin lập bản di chúc này, phòng khi cha mẹ không còn minh mẫn, hoặc có sự bất hòa giữa hai anh em.

Cha mẹ biết, Phong, con là người mạnh mẽ, có chí làm giàu. Nhưng con đôi khi lại quá coi trọng vật chất.

Cha mẹ biết, Tuấn, con là người hiền lành, sống tình cảm, trọng nghĩa khí. Con là người đã không rời bỏ cha mẹ, dù nghèo khổ. Con là người đã ở bên cha mẹ những ngày tháng cuối đời, chăm sóc cha mẹ từng li từng tí. Con là người đã gìn giữ hương hỏa tổ tiên.

Vậy nên, toàn bộ đất đai, vườn tược, ruộng lúa, và đặc biệt là căn nhà thờ này, cha mẹ xin để lại cho Tuấn, con trai út của cha mẹ.

Đất này là đất hương hỏa, truyền lại cho người gìn giữ tổ tiên. Cha mẹ tin Tuấn sẽ là người làm được điều đó.

Bản di chúc này được lập vào ngày [Ngày, Tháng, Năm], có sự chứng kiến của [Tên người chứng kiến] và được công chứng tại [Địa điểm công chứng].”

Phong đọc xong, anh ta sững sờ. Anh ta không thể tin vào mắt mình. Toàn bộ tài sản, lại thuộc về Tuấn? Còn anh ta, không có gì cả? Anh ta đã lừa dối em trai, đã chiếm đoạt tài sản. Nhưng cuối cùng, anh ta lại trắng tay.

Anh ta nhìn Tuấn, ánh mắt anh ta đầy sự hoang mang, hối hận. Anh ta nhìn lại những lời cha mẹ viết: “Đất này là đất hương hỏa, truyền lại cho người gìn giữ tổ tiên.” Lời nói đó như một nhát dao cứa vào tim anh ta. Anh ta đã bỏ mặc cha mẹ, đã bỏ mặc em trai. Anh ta đã nghĩ, tiền bạc là tất cả. Nhưng giờ đây, anh ta nhận ra, anh ta đã mất đi một thứ còn quý giá hơn tiền bạc: tình thân, và sự tôn trọng của cha mẹ.

Dân làng, từ nãy giờ vẫn đứng đó theo dõi, sau khi nghe rõ nội dung di chúc, họ bắt đầu xì xào bàn tán. Họ đều biết Tuấn đã hy sinh như thế nào để chăm sóc cha mẹ, và họ cũng biết Phong đã đối xử với Tuấn ra sao.

“Đúng là thằng Tuấn nó hiếu thảo thật!”

“Cái thằng Phong kia, giờ thì hết đường chối cãi!”

Lúc này, đại diện làng, ông trưởng thôn, bước ra. Ông đã nghe rõ mọi chuyện. Ông nhìn Phong, giọng ông đầy sự nghiêm nghị.

“Phong, bản di chúc này có công chứng rõ ràng. Làng sẽ họp lại, tước quyền thừa kế của con. Toàn bộ đất đai này, thuộc về Tuấn.”

Phong gục xuống, ôm mặt khóc nức nở. Anh khóc không phải vì mất tài sản, mà vì sự hối hận. Anh hối hận vì đã mù quáng vì tiền bạc, đã đánh mất đi tình thân.

“Tuấn… em… anh xin lỗi.” Phong nói, giọng anh ta run run, nước mắt chảy dài. “Anh đã sai rồi. Anh đã không hiểu cha mẹ. Anh đã không hiểu em.”

Tuấn nhìn anh trai, lòng anh cũng đầy sự xót xa. Anh không muốn thắng cuộc, anh chỉ muốn Phong hiểu.

“Cha mẹ đã biết hết. Cha mẹ đã biết anh sẽ làm vậy. Cha mẹ đã biết em sẽ chịu đựng.” Tuấn nói, giọng anh nghẹn lại. “Cha mẹ đã muốn bảo vệ em, và cũng muốn cho anh một bài học.”

Phong ngẩng đầu lên, nhìn em trai. “Tuấn… em tha lỗi cho anh được không?”

Tuấn im lặng một lúc, rồi anh nói, giọng bình thản nhưng chứa đựng nỗi đau sâu sắc: “Em tha lỗi cho anh.” Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “Nhưng… không thể sống mãi trong sự vô ơn.”

Lời nói của Tuấn như một tiếng sét đánh ngang tai Phong. Anh ta hiểu. Tha thứ không có nghĩa là quên đi, và không có nghĩa là mọi thứ có thể trở lại như xưa.

Phong rời đi. Anh ta không còn nơi nào để đi. Anh ta sống cuộc đời lang bạt, làm thuê kiếm sống. Anh ta vẫn nhớ về lời nói của Tuấn, lời nói đã thay đổi cuộc đời anh ta.

Tuấn vẫn ở lại căn nhà thờ cổ. Anh không nhận lại toàn bộ đất đai, ruộng vườn. Anh chỉ giữ lại ngôi nhà thờ tổ – nơi anh hằng ngày thắp hương cha mẹ, nơi anh tìm thấy sự bình yên. Anh để phần đất còn lại cho làng sử dụng vào các công trình công cộng, với lời dặn dò: “Hãy để đất này phục vụ cho những người nghèo khó trong làng.”

Cả làng nể phục Tuấn. Họ gọi anh là người con hiếu nghĩa, người được trời thương. Anh đã không tranh giành. Nhưng anh đã được hưởng một thứ quý giá hơn tất cả mọi tài sản: tình thương của cha mẹ, và sự kính trọng của mọi người. Anh đã không sống trong sự vô ơn, mà sống trong sự thanh thản, bình yên.

Anh vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía xa, nơi anh trai anh đang sống một cuộc đời khác. Anh hy vọng, một ngày nào đó, Phong sẽ tìm thấy sự bình yên, và hiểu được giá trị thực sự của cuộc sống.

Comments